Dịch giả: Hàn Lâm NhiÁnh sáng màu lam diệt linh hồn
Ma vật chạm vào chết thảm thương
Hạt Nhi hiện thân phá cấm chế
Khô lâu đuổi giết ma vật luôn.
(trancongminh1950)
Bay thêm chừng trăm dặm nữa thì chợt trước mắt Liễu Minh xuất hiện một tòa kiến trúc nguy nga cao tới vài chục trượng. Nhìn từ trên không, chỉ thấy cả tòa kiến trúc được xây theo hình trụ, nhìn bên ngoài khá giống với một tế đàn lớn, xung quanh là quảng trường rộng được lát đá xanh, xa hơn là một vòng cột đá màu đen, phía trên khắc rõ vô số ma văn. Nguồn gốc của đám sương mù màu xám chính là ở đây. Bên trên tế đàn, sương mù còn đang không ngừng tuôn trào, lan ra bốn phía. Trên đỉnh tế đàn, có một cột sáng vừa thô vừa to đang chiếu thẳng lên trời, xung quanh không ngừng tản mát ra những vòng sáng màu lam, không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Cột sáng lam này tuy nhìn rất rực rỡ nhưng trong mắt Liễu Minh, nó lại có điểm gì đó âm trầm quỷ dị khó mà tả nổi. Đám sương xám xung quanh len lỏi qua những khe hở màu lam, tạo thành những dòng chấn động như sóng biển đổ ra.
Thế nhưng những điều này còn chưa làm cho Liễu Minh cảm thấy gì, thứ làm cho hắn giật mình là xung quanh tế đàn này lại có vô số độc trùng và ma vật!
Đám độc vật, ma vật này giờ đây đang nằm im trên đất, trong ba vòng ngoài ba vòng vây chặt lấy tế đàn, nhìn qua cũng phải tới mấy vạn con.
Kể cả số độc trùng ma vật mà Liễu Minh gặp phải cũng có. Những đám độc trùng ma vật này vốn dĩ hung bạo vô cùng, gặp ai cũng tấn công, thế mà lúc này lại trông vô cùng dịu ngoan, đang lim dim há miệng thật to, cố gắng hít thở lấy mùi hương nào đó.
Trên tế đàn đang không ngừng tản mát ra những vòng sáng lam, từ từ khuếch tán qua người những ma vật này.
Liễu Minh ẩn thân trên không trung gần đó, ánh mắt chợt biến đổi. Bởi hắn thấy mỗi khi vòng sáng lam quét qua đám ma vật thì thân thể của chúng lại khô hơn một chút, tinh khí dần dần bị khe hở màu lam hút đi, sát nhập vào đám sương mù. Khi vòng sáng lam tràn qua người Liễu Minh, hắn chợt cảm thấy một cỗ hấp lực yếu ớt tác dụng lên người mình, tựa như muốn hút đi một ít tinh khí. Thế nhưng đương nhiên lam quang này không có chút tác dụng nào với hắn cả, chỉ vận chuyển pháp lực một chút, hắn đã dễ dàng triệt tiêu cỗ hấp lực này.
Ánh mắt Liễu Minh loé lên, nhìn xuống tế đàn, tâm niệm vừa động, thần thức khuếch tán ra, từ từ thấm vào trong tế đàn.
Đúng lúc này, lại một vòng sáng lam tràn qua. Thần thức của hắn vừa chạm vào, sắc mặt lập tức biến đổi. Không ngờ hấp lực của vòng sáng lam này lại có tác dụng khá mạnh với thần thức, đã mạnh mẽ kéo thần thức của hắn vào trong. Dưới sự kinh hãi, Liễu Minh vội vàng thu hồi thần thức của mình.
“Đây là Sát Hồn Lam Quang, xem ra trong tế đàn này có một bộ hài cốt Ma Thi tu vi cực cao, hơn nữa đã có linh trí, tu luyện thành thần thông của Ma Thi.” Giọng nói của Ma Thiên chợt vang lên trong lòng Liễu Minh, nghe có phần mừng rỡ.
“Ma Thiên tiền bối, cuối cùng người cũng tỉnh dậy.” Liễu Minh vui vẻ, tâm niệm truyền âm nói.
“Vì hồi phục lực lượng thần hồn nên ta vừa chợp mắt một lát.” Ma Thiên trả lời.
“Ma Thiên tiền bối, Sát Hồn Lam Quang mà người vừa nói rốt cuộc là thần thông gì vậy?” Liễu Minh nhẹ gật đầu, lập tức lại dò hỏi.
“Đó là một loại thần thông của đạo Thi Quỷ, do thi khí và sát khí của Ma Thi cấp Thiên Tượng trở lên hợp thành, nó có thể tạo ra thần thông vô cùng quỷ dị, có khả năng hấp thu tinh khí của người sống. Có điều nhìn quy mô của Sát Hồn Lam Quang này vật trong tế đàn kia có lẽ có tu vi tới Thông Huyền.” Ma Thiên cười nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, mắt nhìn về hướng đám độc trùng ma vật quanh tế đàn. Các vòng sáng lam lan qua nãy giờ làm cho quá nửa số độc vật ở đó đã bị hút hết tinh khí, trở thành vô số cỗ thây khô. Thế nhưng điều quỷ dị chính là số độc trùng ma vật còn lại cũng không có chút ý định bỏ chạy nào, bộ dáng vẫn tràn đầy say mê, không chút nào biết tử kỳ buông xuống.
“Xem ra đầu Ma Thi cấp Thông Huyền này không chỉ biết dùng Sát Hồn Lam Quang mà còn tinh thông huyễn thuật đầu độc tâm trí nào đó nữa.” Ma Thiên lẩm bẩm nói.
Điều này lúc trước thông qua quan sát, Liễu Minh cũng đưa ra kết luận giống như vậy. Lúc này, tử quang trong mắt hắn chớp động không thôi, nhìn kỹ từng điểm dưới đất. Chỉ thấy không những cột sáng màu lam tản mát ra vô số vòng ánh sáng mà bên cạnh đó, Sát Hồn Lam Quang này còn ngưng tụ thành một kết giới pháp lực nữa.
Nếu muốn phá giải kết giới này, cần tiêu tốn một chút thời gian. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn loé lên, trong lòng đã nghĩ ra một cách.
“Hạt Nhi…” Thông qua tâm thần câu thông, Liễu Minh lên tiếng gọi Cốt Hạt đang tiềm phục dưới đất.
Dưới những tia sáng của Sát Hồn Lam Quang, hầu hết đám độc vật quanh tế đàn đã chết hết, chỉ còn mấy ma vật cường đại cấp Chân Đan là còn sống.
Đúng lúc này, mặt đất gần tế đàn chợt nứt ra, vô số bùn đất cuộn lên, mau chóng ngưng tụ thành một thanh thạch kiếm dài hơn mười trượng, không ngừng tản mát ra hào quang màu vàng nhạt. Đột nhiên, thạch kiếm phát ra một tiếng nổ vang trời rồi đâm thẳng về phía tế đàn.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Thạch kiếm mạnh mẽ đâm xuống màn kết giới lam sắc trên tế đàn làm nó rung lên liên tục. Thế nhưng kết giới này cũng khá chắc chắn, tuy rằng hào quang quanh nó đã giảm đi nhiều nhưng vẫn ngăn được thế công của thạch kiếm.
Oành!
Thạch kiếm khổng lồ chợt vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh đá vụn, thế nhưng trong đám đá vụn lại hiện ra một ảo ảnh Pháp Tướng hình Cự Hạt màu bạc. Cái móc câu nơi đuôi ảo ảnh Cự Hạt run lên, hơn mười đạo ngân quang chói mắt bắn ra, sau một tiếng xé gió, chúng oanh kích như mưa xuống kết giới màu lam vốn đã yếu đi nhiều kia.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Dưới công kích của bò cạp, cuối cùng kết giới màu lam cũng chỉ kiên trì được chừng thời gian nửa nén hương đã ầm ầm tan vỡ. Ngay sau đó, Sát Hồn Lam Quang nơi đỉnh tế đàn cũng rung lên mấy cái rồi mau chóng tản đi.
Lúc này, ảo ảnh Cự Hạt màu bạc cũng nhập vào thân thể một đầu Cự Hạt, nó nhìn thoáng qua về một hướng ngoài tế đàn, thân hình khẽ động, liền hóa thành một đoàn ngân quang, chui xuống đất, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng nữa.
Từ khi mặt đất vỡ ra tới khi Cự Hạt đánh tan kết giới màu lam, nghe thì rất dài nhưng thực ra chỉ qua mấy lần hô hấp mà thôi.
Sau khi trụ Sát Hồn Lam Quang tản đi, vài đầu ma vật cấp Chân Đan gần đó, một đầu Thiềm Thừ xanh biếc cao gấp mấy lần người thường, một đầu thằn lằn màu nâu cao vài trượng và một Thụ Yêu hình người toàn thân đen kịt khẽ chấn động, thần sắc say mê trên mặt mau chóng biết mất, lập tức khôi phục thần trí.
Bọn chúng đã tu luyện ra thần trí từ lâu, thế nên thấy tình cảnh xung quanh, lại thêm tình huống bản thân, làm chúng cực kỳ sợ hãi, mau chóng bỏ chạy thục mạng.
Đúng lúc này, nơi đáy tế đàn chợt vang lên mấy tiếng ầm ầm rồi từ từ mở ra, từ đó có ba đạo ô quang phóng lên, chia ra đuổi theo ba đầu ma vật.
Giữa không trung, Liễu Minh thấy cảnh này thì đuôi mày nhảy lên.
Trong ô quang, chỉ thấy đó là ba bộ khô lâu đen nhánh cao hơn người thường, thân khoác một bộ giáp đồng cổ, tay cầm một thanh cốt đao dài vài thước, trong hốc mắt bốc lên hai điểm hỏa diễm màu xanh lá cây.
Ba đầu khô lâu đen nhánh này tản mát ra khí tức lên tới cấp Chân Đan hậu kỳ, thực lực cũng không kém, tốc độ phi hành cực nhanh, trong phút chốc đã đuổi gần tới ba đầu ma vật.
Trong đó, tên khô lâu cầm đầu chợt vung cốt đao trong tay chém mạnh vào hư không, một đạo đao mang màu đen dài hơn mười trượng bắn ra, bổ về phía đầu Thiềm thừ. Đao mang tản mát ra khí tức cực kỳ âm hàn, đao ảnh chưa tới mà mặt đất đã hiện ra một lớp băng mỏng màu đen.
Đầu thiềm thừ này cũng có thực lực cấp Chân Đan, nên nó phản ứng cực nhanh. Chỉ thấy nó kêu lên một tiếng quái dị, chân sau liền đạp mạnh xuống đất, thân thể khổng lồ liền hóa thành một đạo tàn ảnh màu lục, cố gắng tránh khỏi đao mang.
Oành!
Đạo hắc mang rơi xuống đất, lập tức tạo thành vết chém sâu mấy trượng, dài hai ba mươi trượng.
Đôi mắt thiềm thừ hiện lên nét sợ hãi, nó há miệng thật to, phun ra một đóa hỏa diễm màu xanh lá cây. Đóa hỏa diễm này vừa bay trên không vừa phóng to ra, trong nháy mắt đã hóa thành một cơn sóng lửa cao vài chục trượng, bao phủ toàn thân khô lâu. Dưới sự ảnh hưởng của sóng lửa, phương viên mười trượng quanh đó lập tức cháy bừng lên, hóa thành một biển lửa rừng rực cháy.
Đầu thiềm thừ kia linh trí xem ra không thấp, nó cũng biết rằng khô lâu tản mát ra khí tức hàn băng, thế nên dùng ma hỏa này cũng có chút tác dụng khắc chế. Đương nhiên nó cũng không trông chờ vào việc đám hỏa diễm này có thể tiêu diệt khô lâu mà chỉ hy vọng có thể ngăn trở được đối phương một chút để nó có cơ hội đào tẩu mà thôi.
Lúc trước đầu thiềm thừ này đã mất đi quá nửa tinh khí, bây giờ lại phát ra ma hỏa nên thân thể đã hơi chao đảo, thế nhưng nó vẫn mạnh mẽ chống đỡ một hơi, hóa thành một đoàn lục quang, cố gắng bay ra xa.
Đúng lúc này, một tia hắc quang từ trong biển lửa bắn ra, nhanh như chớp đâm vào giữa lục quang. Ngay sau đó, từ lục quang truyền tới một tiếng hét thảm, thân thể xanh biếc của thiềm thừ hiện ra, ngã nhào xuống đất, miệng vẫn kêu lên những tiếng thê lương.
Chỉ thấy nơi bụng của nó bị một thanh cốt đao đâm vào, chỉ lộ ra phần chuôi đao. Nơi đó là linh hải của thiềm thừ, thế nên khi bị đâm xuyên qua, nó cũng chẳng còn bao nhiêu sinh cơ nữa.
Máu tươi nơi miệng vết thương mau chóng trào ra, nhưng đều bị cốt đao hấp thu. Màn hào quang quanh cốt đao sáng rực lên, cùng lúc đó, một tầng hàn băng chợt lan ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân thiềm thừ.
Lúc này, một thân ảnh màu đen chợt từ biển lửa bắn ra, dừng lại cạnh đầu thiềm thừ, chính là đầu khô lâu màu đen kia, dường như hỏa diễm không có chút tác dụng gì với nó cả. Khô lâu nắm chặt cốt đao, một ánh đao loé lên, thân thể khổng lồ của thiềm thừ liền bị chém ra làm hai mảnh.
Bên kia, hai đầu ma vật cũng mau chóng bị hai khô lâu còn lại chém giết.
Ba khô lâu tóm lấy ba thi thể ma vật, bay về nơi cửa vào tế đàn.
Giữa không trung, đôi mắt Liễu Minh chợt loé sáng, thân thể liền hóa thành một làn gió vô hình, theo ba đầu khô lâu vào trong tế đàn. Bằng vào tu vi hiện nay của hắn, đương nhiên là không bị ba đầu khô lâu cấp Chân Đan này phát hiện chút nào.
Một tiếng ‘Oành’ vang lên!
Cửa vào lập tức khép lại, tế đàn mau chóng khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.