Dịch giả: Zz Khóc Vô Lệ zZLiễu Minh tiện tay từ trên giá sách rút ra một quyển sách, ngẫu nhiên xem qua một lượt. Chợt sắc mặt hắn trở nên kinh ngạc.
Không ngờ rằng, quyển sách trên tay hắn, lại là một quyển điển tịch ghi chép lại các trận pháp cấm chế của Cổ Ma tộc.
Liễu Minh cũng từng nghiên cứu qua trận pháp chi đạo. Nhìn sơ qua một lượt, các trận pháp được ghi chép trong điển tịch đều vô cùng huyền diệu. Nếu hiện tại có Càn Như Bình ở đây, chỉ sợ nha đầu này sẽ cao hứng quá mà nhảy dựng lên.
Liễu Minh khẽ thở dài, cố gắng tập trung lại tinh thần, lại lấy một quyển điển tịch khác. Hắn phát hiện quyển điển tịch lần này cũng là giảng giải về trận pháp.
Hắn lui về phía sau một bước, đưa mắt xem xét giá sách mấy lần.
Các giá sách được sắp thành hai hàng riêng biệt, mỗi hàng được tạo thành từ hai giá sách ghép lại, tổng cộng có bốn cái.
Trên từng giá sách đều lấy một loại Cổ Ma phù văn làm dấu hiệu. Tuy rằng, Liễu Minh không cách nào hiểu được ý nghĩa sâu xa của loại này ma văn này, nhưng trong lòng mơ hồ suy đoán được, chúng dùng để phân chia nội dung của từng giá sách.
Quyển điển tịch hắn vừa mới xem, nằm trên giá sách thứ nhất bên trái.
Lúc này, Liễu Minh cẩn thận xem qua một lượt tất cả điển tịch trên bốn cái giá sách, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Đúng theo như suy đoán của hắn, điển tịch trên bốn cái giá sách đều đề cập những phương diện khác nhau.
Giá sách thứ nhất bên trái chính là điển tịch về trận pháp chi đạo. Giá thứ hai bên trái lại chứa khá nhiều ngọc giản, nhưng các loại điển tịch ở đây lại rất ít. Phần lớn các loại điển tịch trên giá này đều là binh thư, nội dung viết về phép điều binh khiển tướng và sự biến hóa trận pháp quân đội.
Điển tịch và ngọc giản trên hai giá sách hàng bên phải so với hàng bên trái ít hơn rất nhiều. Trên giá sách thứ nhất là một số điển tịch và ngọc giản ghi chép về luyện đan bí thuật. Mặc khác, trên giá sách thứ hai chỉ có vỏn vẹn bảy tám miếng ngọc giản, ghi lại các loại ma công bí pháp.
Sắc mặt Liễu Minh chợt trở nên nghiêm trọng. Ma Uyên tháp đã phủ bụi nhiều năm như vậy, những điển tịch và ngọc giản ở đây, có thể đều là được viết ra ở thời kỳ Thượng Cổ Ma Nhân, giá trị của chúng to lớn như thế nào thì không thể đánh giá được.
Hắn chỉ vừa mới vội vội vàng vàng xem qua, lập tức phát hiện những điển tịch và ngọc giản này. Bất luận là trận pháp chi đạo, luyện đan bí thuật hay là ma công bí pháp phần lớn đều cực kỳ cao thâm. Có lẽ, chỉ có những binh thư kia đối với Liễu Minh là không có nửa điểm tác dụng. Nhưng đối với các đại gia tộc mà nói, thậm chí là ngay cả Hoàng Triều, chính là bảo bối, có thể ngộ, không thể cầu, nghìn tiền cũng chẳng mua được.
Liễu Minh đánh một tiếng thở dài không kìm nổi vẻ kích động, rồi nhanh chóng đem tất cả những thứ trên bốn giá sách thu vào bên trong Tu Di Giới.
Hắn hoàn toàn không muốn để cho mấy người Triệu Thiên Dĩnh thấy được những vật này. Nhất là đối với Triệu Thiên Dĩnh – với thân phận công chúa Hoàng Triều, nếu để cô ta biết được, tất nhiên hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Sau khi thu thập toàn bộ điển tịch và ngọc giản, trong lòng Liễu Minh vui mừng khôn xiết. Tâm trạng phiền muộn vì mất đi chìa khóa Ma Uyên lúc trước cũng hoàn toàn biến mất. Liễu Minh đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khi nhìn đến những lư hương trên mặt đất, sắc mặt Liễu Minh khẽ biến đổi.
Hắn đi đến bên cạnh một lư hương, cố sức hít một hơi thật dài, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, thấm vào tận ruột gan. Vốn trong lòng Liễu Minh có chút kích động, không biết tại sao đã bình tĩnh trở lại.
Liễu Minh mở nắp đỉnh lư hương ra. Chỉ thấy, bên trong còn cắm một nén hương màu hồng đã hao mất một nửa, đầu nén hương đã bị tắt từ lâu.
Hắn rút lên một nửa còn lại của nén hương, một cỗ mùi thơm nồng nặc truyền ra. Mùi thơm này có chút giống với đàn hương. Một nửa lượng mùi hương trong không trung chính là phát ra từ nơi này.
Hơn nữa, một nửa nén hương còn lại này tuy chỉ ngắn chừng bằng ngón tay, nhưng khi Liễu Minh cầm lên tay lại giống như kim loại, trầm trọng, nặng nề. Với lại, từ tay hắn mơ hồ truyền lên một cảm thấy lành lạnh.
” Mùi thơm này, cảm giác này, sức nặng này, chẳng lẽ là… Tử Khuyết Hàn Hương?” Liễu Minh kinh hãi, nhủ thầm trong miệng.
Trên Vạn Ma Đại Lục, Tử Khuyết Hàn Hương chính là một loại trong truyền thuyết Thánh vật. Bởi vì người của Ma tộc tính tình tàn bạo, hơn nữa tu luyện lại ma công rất cực đoan, cho nên thời điểm tu vi tiến giai, Tâm Ma càng khó khống chế. Chỉ cần không cẩn thận là có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đánh mất lý trí.
Bởi vậy, người của Ma tộc muốn đối kháng Tâm Ma, đều chú trọng quan tâm loại Tử Khuyết Hàn Hương có thể khiến người dùng bình tâm tĩnh khí, loại trừ Tâm Ma. Đối với sự tiến giai của Ma Nhân có trợ giúp rất lớn.
Chẳng qua, Liễu Minh cũng chỉ từng thấy qua ghi chép về Tử Khuyết Hàn Hương trên điển tịch, không cách nào xác thực vật trong tay hắn có phải là Tử Khuyết Hàn Hương hay không. Nhưng có lẽ tám chín phần mười đích thị là nó.
Liễu Minh lật tay, lấy ra một hộp ngọc màu trắng. Hắn cẩn thận đặt nửa nén hương trong tay vào hộp ngọc. Tiếp theo, hắn kiểm tra những lư hương khác trong phòng. Bên trong mỗi lư hương đều còn lại chút Tử Khuyết Hàn Hương dài ngắn khác nhau. Hắn lập tức đem toàn bộ cất vào hộp ngọc.
Mấy cái lư hương trên mặt đất cũng bị hắn thuận tay vơ vét. Những thứ này đều dùng tài liệu vạn năm Hàn Ngọc làm ra nên có giá trị rất lớn.
Liên tục thu thập nhiều như vậy, trong đại sảnh, từ Đông sang Tây cũng trở nên trống trải đi không ít. Lúc này, chỉ còn lại một cái bàn đọc sách trơ trọi, lẻ loi, được đặt phía trước đại sảnh.
Trong lòng Liễu Minh khẽ động, đi nhanh đến bàn đọc sách lúc trước, cẩn thận đánh giá vài lần.
Quả nhiên, tài liệu làm bàn đọc sách cùng giá sách hoàn toàn giống nhau, đều là Đồng Gia Mộc vạn năm.
Trên bàn có đặt một xấp giấy màu trắng, bên cạnh là bút cùng nghiên mực, trên ngòi bút còn lưu lại chút dấu vết của mực, dường như là lúc trước có người viết chữ ở đây.
Liễu Minh nhìn kỹ một chút, những trang giấy này đều là vật phẩm bình thường. Chỉ là một xấp giấy trắng được đặt phía dưới một cái chuông màu vàng, lớn chừng quả đấm, mặt ngoài mơ hồ tản mát ra kim quang nhàn nhạt. Hình như ai đó tiện tay để ở chỗ này, xem nó như đồ chặn giấy.
Liễu Minh trong lòng khẽ động, đưa tay cầm lên chiếc chuông màu vàng.
“Đinh linh…” Một hồi âm thanh vang lên, vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ yêu thích. Chuông kim loại này ngoại hình tròn trịa, hình dạng theo phong cách cổ xưa nên không được tinh xảo lắm, tuy nhiên lại có phần hợp khẩu vị của hắn. Bất quá, chiếc chuông này cũng không có phát ra chút ba động pháp lực nào, dường như chỉ là một vật bình thường.
Lông mày Liễu Minh khẽ nhíu lại, trong tay hiện ra một cỗ pháp lực, thử rót vào bên trong chiếc chuông.
Bỗng một màn kinh ngạc xuất hiện!
Sau khi rót pháp lực vào chiếc chuông, lập tức từ chiếc chuông phát ra một tầng kim quang mãnh liệt. Trên thân chuông nổi lên một vòng chữ màu vàng, một cổ pháp lực quỷ dị phát ra làm không trung chấn động.
Liễu Minh biến sắc, hắn thực sự đã nhìn lầm. Chiếc chuông màu vàng lục này không ngờ lại là một kiện ma bảo vô cùng lợi hại.
Đúng lúc này, chuông kim loại lại kêu vang một tiếng “Đinh đang ….”, nhưng lần này tiếng chuông lại không còn thanh thúy dễ nghe nữa, mà ngược lại có chút trầm thấp. Cùng lúc đó lấy chiếc chuông làm trung tâm, khoảng không xung quanh nổi lên từng vòng rung động nhàn nhạt, khuếch tán ra khắp đại sảnh.
Liễu Minh không hề đề phòng, cũng không kịp phản ứng gì thì một tiếng “ Ô… ô… n… g” mãnh liệt đập vào hai tai hắn. Tiếng chuông này dường như là Ma Âm, mạnh mẽ đục khoét vào tai hắn. Toàn bộ thần thức hải của hắn dường như bỗng chốc bị đảo ngược rồi trở lại bình thường.
Hai mắt Liễu Minh bỗng tối sầm lại, thần hồn giống như bị kim châm đâm một phát cực mạnh, đau thấu tâm can, toàn thân hắn lảo đảo, trời đất quay cuồng rồi ngã sóng soài ra đất.
Chiếc chuông cũng vì vậy mà thoát khỏi tay hắn rơi xuống đất. Vừa rời khỏi bàn tay của Liễu Minh, toàn bộ kim quang lập lức tiêu tán, khôi phục lại trạng thái bình thường. Chiếc chuông rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng, phát ra âm thanh “Đinh đang …” trong trẻo.
Liễu Minh thở dốc vài tiếng, rồi cố sức lắc lắc đầu mình vài cái. Thần thức hải bị đảo ngược cuồn cuộn dần dần lắng xuống, thần hồn đang đau nhức kịch liệt cũng rất nhanh bình phục lại.
Hắn chậm rãi thử vận chuyển pháp lực kiểm tra thân thể, phát hiện pháp lực vận chuyển trong cơ thể cũng không bị ảnh hưởng gì, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau, hắn đứng lên, ánh mắt vừa tò mò vừa kinh sợ, nhìn về phía chiếc chuông trên mặt đất.
Tại sao chiếc chuông này lại quỷ dị như thế? Hiện tại, tinh thần lực của Liễu Minh có thể so với Thông Huyền tinh thần lực không hơn không kém, vậy mà lại bị tiếng chuông này quấy nhiễu. Rõ ràng cái chiếc chuông này là một kiện dị bảo, uy năng sâu không lường được.
f
Trải qua chuyện vừa rồi, may mắn không bị thương, Liễu Minh thở phào một hơi, cúi người cẩn thận nhặt lên chiếc chuông đang nằm trên mặt đất. Hắn đắng đo suy nghĩ một chút, xem có nên đem chiếc chuông này thu vào trong Tu Di Giới.
Vật ấy uy lực cực lớn, tựa hồ là một kiện pháp bảo chuyên công kích thần hồn. Bất quá, dường như lực cắn trả cũng rất mạnh. Trước mắt, với tình huống hiện tại, Liễu Minh muốn thử luyện hóa vật này lại không được thích hợp cho lắm cho nên chỉ đành thu vào trong Tu Di Giới.
Tiếp đó, Liễu Minh thu luôn cái bàn đọc sách kia vào Tu Di Giới. Xong đâu đấy hắn cẩn thận tìm tòi, xem xét một lượt các đồ vật còn lại trong đại sảnh.
Qua một đoạn thời gian, trong đại sảnh hầu như đã không còn vật gì.
Liễu Minh đưa mắt nhìn khắp chung quanh một lượt, thần sắc hiện ra nét nghi hoặc.
Đại sảnh đặt đầy các loại dị bảo này không biết là thư phòng của cao nhân phương nào? Có lẽ là một tuyệt thế cao thủ thời thượng cổ.
Hắn nhìn lại đại sảnh lần cuối, lách mình bay ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi tòa kiến trúc màu xanh này.
Thân hình Liễu Minh lóe lên, liên tục tiến về phía trước. Không lâu sau, Liễu Minh đã đi tới trước cửa một tòa khác kiến trúc cao lớn khác.
Lần này, tòa kiến trúc lại trông như một thành trì. Trên nóc nhà, một cột đá bén nhọn đâm thẳng lên trời, giống như một trường mâu cực lớn hướng về lão thiên mà khiêu chiến.
Đại môn tòa kiến trúc mở rộng. Bên trong, không trung phát ra từng trận Thi khí nồng đậm, làm cho lòng người phát sinh mối bất an.
Liễu Minh sắc mặt trầm tư, hơi do dự một chút rồi chậm rãi tiến vào.
Bên trong đại môn là một hành lang so với tòa kiến trúc màu xanh lúc trước có phần giống nhau, nhưng nơi đây uốn lượn, quanh co hơn rất nhiều. Sau khi đánh vài vòng, một cánh cửa lớn màu trắng hiện ra trước mắt Liễu Minh. Không quá khó để hắn nhận ra, cánh cửa này và cánh cửa đá phát ra ánh sáng trắng ở trước tòa kiến trúc giống nhau như đúc.
Nhưng cửa đá trước mắt đã bị mở ra. Từ phía ngoài nhìn vào, bên trong tòa kiến trúc, rõ ràng có một cánh cổng tản mát ra hắc quang nhàn nhạt, đúng là cửa vào thông đạo.
Liễu Minh vui mừng khôn xiết, nhưng lập tức ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng. Bên cạnh cánh cổng, một Ma Thi toàn thân xanh biếc, bên cạnh còn có hai Khô Lâu lục sắc rất quỷ dị.
Ba đầu ma vật cùng thủ vệ đại điện. Trong đó, Ma Thi dáng vẻ bình thường chỉ cần nhìn là có thể nhận ra, sau lưng Ma Thi một Khô Lâu dính liền một cái xúc tu trông rất quái dị, Khô Lâu còn lại thì thân hình nối liền với mặt đất.
Liễu Minh sắc mặt trầm xuống. Ba đầu ma vật trên người tản mát ra khí tức cường đại dị thường. Xa xa phía trên còn có hai đầu Hắc Sắc Ma Thi.
Đặc biệt là Ma Thi toàn thân xanh biếc kia, trong tay cũng nắm một thanh Chiến Phủ màu xanh. Dù hiện tại nơi Liễu Minh đứng cách khá xa, nhưng hắn cảm giác rõ rệt bên trên Chiến Phủ tản mát ra sát ý dữ tợn.
Liễu Minh lúc tiến vào, để đề phòng bất trắc, hắn đã che giấu đi khí tức. Chợt lúc này, hắn bị sát ý từ Chiến Phủ quấy nhiễu, không cẩn thận, khí tức khẽ động, ba đầu ma vật trong sảnh lập tức cảm nhận được, liền quay đầu nhìn ra phía ngoài đại sảnh.
Ma Thi toàn thân xanh biếc đột nhiên khẽ chuyển động, thân thể hóa thành một đạo lục sắc ảo ảnh, hướng phía Liễu Minh tấn công, tốc độ vô cùng mau lẹ.
Thân ảnh nó còn chưa đến, một ánh đao xanh biếc đã mạnh mẽ đâm rách không gian bức tới, bắn nhanh đến trước người Liễu Minh.
Mặt khác, hai cỗ lục sắc Khô Lâu hơi chậm một chút, cũng gầm lên, đánh về phía ngoài đại sảnh. Chỉ thấy hai mũi tên có quang mang lục sắc chói mắt, mang theo tiếng rít chói tai, hướng phía Liễu Minh bắn đến đến.
Liễu Minh sắc mặt khẽ biến, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra nét sợ hãi. Ánh mắt Liễu Minh chớp động liên tục, rồi thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, men theo hành lang, hướng phía ngược lại mà bắn đi. Chớp mắt đã ra khỏi hành lang.
Oanh long long!
Toàn bộ công kích của ba đầu ma vật đều đánh lên hành lang, phát ra chấn động và thanh âm cực lớn, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, trong chốc lát tràn ngập khắp hành lang.
Tiếng gầm hung ác từ sâu trong hành lang truyền ra. Nhưng bất ngờ thay, ba đầu ma vật lại không tiếp tục truy kích ra ngoài.
Một đạo hắc quang từ trong tòa kiến trúc bắn ra, đáp xuống một khoảng đất trống phía bên ngoài, thân thể Liễu Minh dần dần hiện ra.
Hắn khoát tay, một đạo hắc quang bắn ra, bay thẳng lên trời. Lập tức, phạm vi xung quanh xảy ra bùng nổ mãnh liệt, sau đó một ngọn lửa màu đen xuất hiện.
Làm xong những thứ này, Liễu Minh liền niệm chú ngữ, theo đó xung xanh hắn ánh sáng vàng chớp động liên tục, mười hai khối Sơn Hà Châu hiện ra, xoay tròn vòng quanh thân thể của hắn không ngừng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm cửa vào đại điện, tư thế sẵn sàng đón địch.