Dịch giả: Khói Phong ThiênGiờ phút này, sắc mặt Liễu Minh lộ ra chút mỏi mệt, tinh thần hao phí để luyện đan tuyệt không ít hơn chút nào so với một hồi đại chiến.
May mà Liễu Minh lấy từ chỗ Triệu Thiên Dĩnh thêm một quả Thăng Tiên Quả nữa, vì dù sao Đan này cũng là cao giai đan dược, luyện chế tất nhiên không dễ dàng, dù hắn có Lục Thần Đỉnh tương trợ thì lần thứ nhất vẫn chịu thất bại. Nhưng mà lần thứ hai thì vận khí không tệ, không biết quỷ thần xui khiến kiểu gì mà tạo ra được hai khỏa Đan dược địa phẩm, làm hắn mừng rỡ không ngừng.
“Dùng kinh nghiệm luyện đan của ta thì thấy Đan này có đan khí thẩm thấu ra ngoài, sợ rằng một lát sau dược lực sẽ có phần mất mát, ta đề nghị chúng ta nên sớm ăn vào thì tốt hơn.” Hắn nói xong liền đóng nắp hai hộp ngọc lại rồi đưa cho Triệu Thiên Dĩnh một hộp.
Triệu Thiên Dĩnh nhận lấy, nhẹ gật đầu.
Hai người thương lượng một chút, vẫn là quyết định tiến vào không gian Sơn Hà Châu rồi mới ăn vào, dù sao hai người cũng không rõ Thăng Tiên Đan này có dược hiệu cụ thể là gì, hơn nữa lại không có ai hộ pháp cho, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Vì không muốn làm phiền Hoàng Phủ Ngọc Phách tu dưỡng nên hai người tiến vào một không gian khác của Sơn Hà Châu, hai người tách nhau ra một khoảng rồi khoanh chân ngồi xuống.
Sau một hồi thổ nạp, Liễu Minh mới mở hộp ngọc ra lấy Thăng Tiên Đan nuốt vào, lập tức có một luồng khí thơm mát kỳ dị tản mát ra khắp lục phủ ngũ tạng.
Thần sắc hắn khẽ động, vội vàng lặng lẽ vận chuyển Pháp lực bao bọc đan dược lại.
Thăng Tiên Đan rất nhanh liền hóa thành một dòng nước ấm, dung nhập vào trong cơ thể Liễu Minh.
Sau một khắc, hắn cảm thấy khắp người nóng ran, thân thể giống như làn khói nhẹ phiêu đãng, nội tâm thì gầm lên khao khát bồng bềnh muốn lên tiên, muốn lên đỉnh, muốn đạp thiên, giương cánh chim bay lượn chốn thiên đàng.
Liễu Minh mơ một giấc mộng, mơ thấy bản thân dường như đang vân du chốn bồng lai, ngạo thế chín tầng trời, chốn bồng lai linh khí nồng đậm, tường hạc bay múa, mây trôi hững hờ.
Quanh hắn còn có một con bướm tiên bay múa, hơn nữa, dường như trong mây mù lượn lờ kia, hắn nhìn thấy thân ảnh ba nữ Già Lam, Thiên Mi, Dao Cơ.
Ba nữ hoặc là đánh đàn, hoặc là thổi sáo, hoặc là nhảy múa,… bóng hình các nàng vụt sáng lại chợt tắt, vờn quanh ôm ấp lấy hắn.
Giây phút này, trong hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn vô hạn, dường như thế gian đã không còn điều gì khiến hắn phải lo lắng.
Mộng đẹp như vậy, hắn thật sự không muốn tỉnh lại, chỉ muốn mơ tiếp, muốn chìm đắm trong khoái cảm mà thôi!
…
Thời gian thoi đưa như từng hạt mưa tí tách rơi.
Không biết qua bao lâu, Liễu Minh cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong ảo mộng, nhưng lúc này hắn lại phát hiện bàn tay mình vậy mà đang vuốt ve một thân thể ấm áp trắng trẻo mịn màng.
Hắn giật bắn mình, lập tức tỉnh giấc nồng mở mắt nhìn, cảnh xuân hiện ra trước mắt khiến hắn ngốc trệ hoàn toàn.
Chẳng biết tự bao giờ, toàn thân hắn trần trụi nằm trên mặt đất, mà hai tay lại đang ôm ấp ngọc thể mềm mại một nữ tử đẹp tuyệt trần, tóc tím sõa ngang vai, phong tình vạn chủng.
Mà nàng giây phút này, đôi mắt như làn thu thủy khép chặt, khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ hưởng thụ, ngọc thể mềm mại nằm gọn trong lòng hắn. Mà hình như nàng vẫn chưa thỏa mãn, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm nói mớ, thân dưới vẫn uốn éo khóa chặt lấy thân dưới hắn, kết hợp thành một thể thống nhất.
Xuân sắc vô biên, mỹ nhân như ngọc, mị hoặc chúng sinh, nàng không phải Triệu Thiên Dĩnh thì còn là ai?
Hắn bừng tỉnh cả kinh, đây không phải chuyện đùa, lập tức đẩy người ngọc trong ngực ra, đứng lên.
Triệu Thiên Dĩnh bị đẩy ra, thân thể mềm mại quyến rũ chịu chấn động làm nàng chậm rãi mở mắt, ung dung nhẹ nhàng tỉnh dậy, nhưng mà trong đôi mắt câu hồn lạc phách vẫn chứa chan thần sắc mê ly.
Sau khi hai mắt mơ màng nhìn rõ cảnh xuân trước mắt, nội tâm nàng liền mãnh kinh, triệt để thanh tỉnh lại.
Nhưng nhìn thấy bản thân mình không một mảnh vải che thân, lại nằm trên mặt đất với tư thế xấu hổ muốn chết, mà cách đó không xa là một thanh niên nam tử với sắc mặt trắng bệch nhưng càng làm hiện lên sắc đỏ ửng nơi gò má hắn, mà hắn cũng toàn thân trần trụi đang kinh ngạc nhìn mình.
“A!”
Triệu Thiên Dĩnh thét lên chói tai, trở nên sợ hãi vô cùng, ánh sáng tím trên người đại phóng, một hồi tử khí lượn lờ bao phủ thân thể nàng lại, nhưng trong mê mê ảo ảo càng có vài phần cảnh quang hương diễm bắn khắp tứ phía.
Liễu Minh thấy vậy, cười khổ một tiếng, lập tức xoay người sang chỗ khác, trên người có ánh sáng xanh lóe lên, hóa thành một kiện áo bào xanh che phủ thân hình trần trụi lại.
Mà hắn cũng là cảm thấy kỳ quái, Thăng Tiên Đan này chẳng lẽ còn có hiệu quả thúc tình?
Gia hỏa Ma Thiên chắc chắn biết rõ, trước đó không nói rõ cho mình, để cho mình một phen mất mặt, đối với điều này Liễu Minh cũng chỉ dở khóc dở cười trong lòng.
Tâm niệm hắn chưa dừng lại thì Triệu Thiên Dĩnh ở bên kia đã mặc xong quần áo rồi, chẳng qua là thần sắc cực kỳ tức giận, đôi mắt đẹp dịu dàng động lòng người như muốn phun ra lửa, đối diện với ánh mắt bi phẫn muốn giết người này cho dù là Liễu Minh cũng trận trận kinh hãi!
Liễu Minh chẳng biết lúc nào đã khôi phục bộ mặt như trước, mới đầu Triệu Thiên Dĩnh còn chưa phát hiện ra, nhưng giờ phút này cảm nhận được cỗ khí tức thân thuộc này tự nhiên biết người trước mắt chính là Liễu Minh rồi.
“Ta giết ngươi!”
Nàng quát một tiếng, tay trái có tử khí lượn lờ, một tay phất lên, một đạo quang nhận màu tím dài chừng mười trượng kích bắn ra, chém về chỗ Liễu Minh.
Nàng thân là con gái Ma Hoàng, thân phận tôn quý, cực kỳ coi trọng chuyện cưới gả, huống chi là chuyện nam nữ.
Lần này rõ ràng đần độn, u mê đem nguyên âm chi thân cho Liễu Minh, tự nhiên là xấu hổ và giận dữ muốn chết, ý niệm đầu tiên bay lên trong đầu chính là liều mạng với Liễu Minh.
“Triệu cô nương, chuyện này tuyệt không phải do tại hạ rắp tâm gây nên, ta cũng chẳng biết tại sao lại…” Thân hình Liễu Minh nhoáng một cái lách mình tránh khỏi, ngôn từ khổ sở khôn xiết.
“Câm miệng!” Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh xấu hổ và giận dữ cực kỳ, trực tiếp cắt đứt lời giải thích của Liễu Minh, hai tay nàng liên tục vung vẩy, từng đạo tử quang bắn nhanh ra như mưa rơi bay vụt về phía Liễu Minh.
Liễu Minh tự biết mình có chút đuối lý, tự nhiên không muốn đánh trả, chỉ dùng thân pháp tinh diệu né tránh.
Với thực lực cùng tu vi hiện tại của Liễu Minh, cho dù là Thiên Tượng cảnh đỉnh phong toàn lực hành động cũng chẳng chạm đến được góc áo hắn, huống chi tu vi Triệu Thiên Dĩnh chỉ là Thiên Tượng cảnh sơ kỳ, mà nàng còn ở bên trong không gian Sơn Hà Châu.
Triệu Thiên Dĩnh thấy công kích không chạm được đến Liễu Minh, khuôn mặt giận dữ, tay trắng nõn nà lại vung lên, miệng nói lẩm bẩm liền có đại đỉnh màu tím hiển hiện ra, vô số tơ mỏng màu tím từ nó bắn nhanh ra, hóa thành một mạng lưới khổng lồ màu tím to gần mẫu chụp về phía Liễu Minh.
“Triệu cô nương, nơi này là bên trong Sơn Hà Châu của ta, nàng không thể làm gì ta được đâu, hay là trước hết dừng tay đã.” Liễu Minh thở dài, một tay phất lên, mảng lớn sương mù màu vàng từ trong sơn phong màu vàng cuồn cuộn vọt xuống, trực tiếp bao bọc cả đại đỉnh lẫn tơ mọng màu tím lại.
Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy, phẫn nộ càng tăng lên, tay trắng nõn nà vung lên, hào quang trên đại đỉnh tỏa sáng, phát ra ánh sáng tím chói mắt, vậy mà thoáng một phát đánh vỡ sương mù màu vàng, bay trở lại trong tay nàng.
“Ồ!”
Triệu Thiên Dĩnh khẽ giật mình.
Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm giác tốc độ ngưng tụ Pháp lực của mình nhanh hơn thường ngày không ít.
Nàng thu tay trái lại, ngưng thần cảm ứng, lập tức phát hiện mình vậy mà bất tri bất giác đột phá bình cảnh sơ kỳ, tiến vào Thiên Tượng trung kỳ, Pháp lực dày đặc đâu chỉ là gấp đôi.
Nàng vui mừng trong bụng, vì vậy nỗi thẹn thùng cùng giận giữ trong nội tâm cũng phai nhạt vài phần, không có phát động công kích nữa.
Liễu Minh thấy thế, ánh mắt cũng lóe lên, ngưng thần cảm ứng, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn có thể cảm giác được Pháp lực mình tiến nhanh, dĩ nhiên đạt đến Thiên Tượng cảnh trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa đã bước một chân vào cảnh giới hậu kỳ, nếu như hắn tiếp tục bế quan tu luyện thì tin tưởng không cần năm năm chắn chắn hắn có thể tiến giai lên Thiên Tượng cảnh hậu kỳ.
Thăng Tiên Đan quả nhiên hữu hiệu như Ma Thiên nói, hơn nữa hiệu quả còn phi thường, vượt quá ba thành so với lời Ma Thiên nói rồi.
“Triệu cô nương, tin tưởng nàng cũng cảm thấy tu vi tinh tiến. Xem ra Thăng Tiên Đan này chẳng những có thể làm cho Pháp lực người ta tiến nhanh, còn có hiệu quả mê tâm lạc trí, cho nên chúng ta mới có thể…”
“Ngươi… Ngươi vô sỉ!” Thấy Liễu Minh đùn đẩy trách nhiệm không còn một mảnh, Triệu Thiên Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói, bất quá nàng cũng không có tiếp tục động thủ.
Nàng không phải kẻ đần, giờ phút này trong nội tâm đã mơ hồ minh bạch, tội lỗi trong chuyện này không phải do Liễu Minh, nhưng sự tình liên quan đến sự trong trắng của bản thân, nàng sao có thể nuốt xuống cơn tức này!
“Triệu cô nương, tâm tình của nàng ta cũng không phải là không hiểu, nhưng mà chuyện cũng đã phát sinh rồi, chúng ta đánh tiếp cũng chẳng giải quyết được gì.” Trong mắt Liễu Minh lóe sáng, liếc mắt nhìn Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh hừ một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Minh, cũng không có mở miệng.
“Nếu như Triệu cô nương nguyện ý gả cho ta, sau khi Liễu mỗ rời khỏi Ma Uyên sẽ lập tức đi Hoàng Thành trung ương hướng Ma Hoàng đại nhân cầu hôn nàng.” Tiếp theo Liễu Minh lại nói ra một phen lời thề son sắt.
“Câm miệng! Ai nói ta nguyện ý gả cho ngươi!” Hai gò má Triệu Thiên Dĩnh lập tức dâng lên vẻ ửng hồng, nhưng trong mắt lại toát ra một ngọn lửa, hét lớn.
Liễu Minh nghe vậy, lẳng lặng nhìn Triệu Thiên Dĩnh một hồi, rồi nhẹ gật đầu, đáp lời Triệu Thiên Dĩnh:
“Ha ha, là Liễu mỗ si tâm vọng tưởng, Triệu cô nương thân là con gái Ma Hoàng, tự nhiên chướng mắt với loại tiểu nhân vật như ta. Về chuyện vừa rồi, thật sự là khéo quá hóa vụng, kính xin Triệu cô nương thông cảm.”
Trước Triệu Thiên Dĩnh, nữ nhân dính dáng với hắn đã có ba người rồi, hơn nữa hắn cảm thấy hắn mắc nợ ba nữ tử vô cùng nên không muốn lại nhiễm thêm khoản nợ tình cảm này, chỉ có thể giở trò tâm kế nho nhỏ thôi, muốn thả phải cố bắt, tính toán lừa dối để qua ải này.
Triệu Thiên Dĩnh chứng kiến thần sắc Liễu Minh như vậy, chẳng biết vì sao, trong nội tâm mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng mà nàng vẫn là cưỡng ép kiềm chế bản thân không có động thủ.
Mặc dù nàng đã tiến vào Thiên Tượng trung kỳ, nhưng so với Liễu Minh, thực lực vẫn tồn tại chênh lệch thật lớn, tiếp tục đánh tiếp thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Được! Chuyện này dừng ở đây, coi như là một giấc mộng, sau này ta và ngươi đều không nhắc lại nữa!” Triệu Thiên Dĩnh hít một hơi thật sâu, mở miệng nói ra.
“Tốt.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, nhanh chóng đáp ứng.
Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh trả lời dứt khoát như vậy dường như có phần không thể chờ đợi được, nội tâm nàng chợt nổi lên một trận đắng chát.
“Trước hết ngươi để cho ta rời khỏi nơi này đi.” Nàng thoáng bình tĩnh nỗi lòng một chút, yếu ớt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, nội tâm than nhẹ một tiếng, vung tay lên, thân hình hai người lóe lên, sau một khắc liền đồng thời xuất hiện bên trong gian động phủ của Liễu Minh.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau im lặng, bầu không khí có chút lúng túng.
“Triệu cô nương, chắc giờ này Hoàng Phủ Trưởng lão vẫn chưa tỉnh lại đâu, ngươi vừa mới tiến giai nên củng cố cảnh giới lại cho thỏa đáng.” Sau một lúc lâu, Liễu Minh nhìn Triệu Thiên Dĩnh, đánh vỡ trầm mặc nói ra.
Liễu Minh không đề cập tới Hoàng Phủ Ngọc Phách còn không sao, vừa mới nhắc tới Hoàng Phủ Ngọc Phách là đôi mắt đẹp Triệu Thiên Dĩnh trợn lên, khuôn mặt ngưng sương, tràn đầy sát khí nghiệm nghị la lên.
“Ngươi còn không mau đưa sư tôn cho ta!”
“Hoàng Phủ Trưởng lão cần phải tĩnh dưỡng, để cho nàng ở bên trong Sơn Hà Châu của ta hảo hảo tĩnh dưỡng một phen mới thỏa đáng.” Liễu Minh không đợi Triệu Thiên Dĩnh nói tiếp, tâm niệm thay đổi thật nhanh, trả lời như thế.
Hi vọng trước mắt có thể mau rời khỏi ngoại uyên đang đặt tất cả trên người Hoàng Phủ Ngọc Phách, Liễu Minh tự nhiên sẽ không đưa cho nàng, vạn nhất hai người này bỏ lại hắn đi ra một mình, hắn chẳng phải bị vứt bỏ một mình tự kỉ bên trong Ma Uyên sao.
Tuy rằng còn thời gian mấy tháng nữa thì Ma Uyên sẽ chấm dứt, nhưng trong lúc này vạn nhất cái cự thủ kình thiên quỷ dị kia lại xuất hiện thì hắn cũng chẳng có tự tin có thể tránh thoát lần nữa.