Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 1428: Phong Ma Sách

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: duocsybinh

“Chuyện này cũng là bình thường thôi, phi đao phi kiếm cùng các loại Pháp Bảo có tính công kích, muốn tế luyện thành Động Thiên Pháp Bảo thì khó khăn hơn các loại khác rất nhiều. Nhưng một khi luyện thành, những Pháp Bảo này thường kèm theo năng lực không gian, có thể dễ dàng phá rách không gian, uy lực cực kỳ khủng bố.” Ma Thiên thản nhiên nói.

Liễu Minh thở ra một hơi kìm nén niềm hưng phấn trong lòng, sau đó cánh tay hắn run lên, thu lại Hư Không Kiếm. Hư Không Kiếm hôm nay đã được cường hóa, trong tay hắn lại có Huyễn Nguyệt Kiếm Quyết. Như vậy xem ra hắn sẽ có thêm một sát chiêu giữ mạng rồi. Trong lòng hắn hết sức vui mừng, sắc mặt một hồi biến hóa lúc này mới khom người thi lễ cảm tạ với Chú Thiên Lô. Trước nay hắn không có cảm giác gì với Hoàng Triều Trung Ương nhưng bây giờ thì lại khác, đã nảy sinh một chút hảo cảm.

“Vị Ma Hoàng tiền bối này đã mất từ lâu, ngươi ở đây có ba quỳ chín lạy thì người ta cũng không có thấy, mau đi thôi, còn một đoạn nữa là tới Hư Ma Điện rồi, chuyện ta muốn ngươi làm chính là ở đó.” Thanh âm Ma Thiên có chút nôn nóng, nói.

Liễu Minh ổn định lại tinh thần, nhanh chóng rời khỏi Chú Thiên Thai, tiếp tục đi tới trước.

Phía trước không còn là thông đạo nữa, mà là một con đường mòn nhỏ quanh co, hai bên đường là những ráng mây trắng bay lượn lờ, cảm giác như mây bay trên trời thật vậy.

Ánh mắt hắn chớp động liên tục, thần thức thả ra, xem xét tình hình chung quanh.

Con đường nhỏ này cực kỳ dài, Liễu Minh không ngự khí phi hành, chỉ đi bộ nhưng tốc độ cũng rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua, hắn đã tới cuối thông đạo. Trước mắt họ Liễu là một tòa cung điện cực kỳ hùng tráng, chung quanh cung điện là những áng mây lượn lờ, nhìn thoáng nhìn qua có cảm giác như tòa cung điện được xây trên chín tầng trời vậy.

Ngay đại môn cung điện treo một tấm biển ghi ba chữ to, Hư Ma Điện.

Liễu Minh đưa mắt nhìn một lượt ra chung quanh, nơi này gọi là Hư Ma Điện nhưng nhìn qua cảm giác như tiên cung vậy. Đại môn mở rộng, hoàn cảnh bên trong mọi thứ không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Đại diện có chút trống trải, hai bên có hai cây trụ màu xanh, giống như là cột chống cả tòa cung điện. Trung tâm diện là một bộ bàn ghế, trên bàn bày biện một bộ hương án.

Phía sau hương án là một pho tượng, bức tượng có hình dáng của một nam tử, chân mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng như có tinh quang lưu chuyển, nhìn qua bức tượng rất sống động, giống như một người thật vậy. Nam tử này một thân áo bào dài màu đen, một tay để sau lưng, một tay đưa lên trước, trong lòng bàn tay có một tiểu đỉnh màu tím, ánh mắt nhìn lên trời cao, cả người tản ra một cỗ ngạo khí.

Ngoài ra, trong điện cũng không còn thứ gì khác.

Liễu Minh đứng trước cửa, lưỡng lự mấy lần sau đó nhấc chân bước vào trong điện.

Ầm ầm!

Hắn vừa bước vào trong điện thì cửa điện lập tức ầm ầm khép lại, vang ra tiếng động thật lớn.

Liễu Minh biến sắc, trên người hắc quang lóe lên, nhưng lúc này động tác đã chậm một chút. Bởi bức tượng nam tử trong điện lúc này đã phát sinh dị biến, hai mắt quang mang sáng lên, từ đó toát ra một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố, đè xuống đỉnh đầu Liễu Minh.

Bành!

Cả người hắn ầm ầm ngã xuống, hai gối đã quỳ phía trước hương án. Một cỗ khí tức lạnh buốt từ bên ngoài ập tới, chạy khắp người hắn.

“Không cần lo lắng, bên trong pho tượng đó có một đám thần thức của vị Ma Hoàng đầu tiên, Ông ta muốn kiểm tra trong người ngươi có mang huyết mạch của Hoàng Phủ gia hay không mà thôi.” Thanh âm của Ma Thiên lại vang lên, đồng thời từ trong sâu lắng tràn ra một dòng hơi ấm, bắt đầu sáp nhập vào trong máu huyết của Liễu Minh. Chính là Ma Thiên đang đem lực lượng huyết mạch của lão dung nhập vào trong người Liễu Minh.

Cỗ khí tức lạnh buốt vừa rồi chạy một vòng quanh cơ thể Liễu Minh, sau đó chậm rãi lui ra, cả cỗ uy áp cường đại vừa rồi lập tức tiêu tán đi.

Ánh hào quang trong mắt pho tượng cũng nhanh chóng tan đi, tiểu đỉnh màu tím trong tay pho tượng phát ra tiếng “Ông ông” bay xuống, nằm trên hương án trước mặt Liễu Minh. Lúc này họ Liễu mới cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng lại, hắn lập tức đứng lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn tiểu đỉnh trước mặt, tiểu đỉnh này phảng phất giống với tiểu đỉnh hắn đã gặp ở Hư Ma Điện.

“Đậy không lẽ là Hư Ma Đỉnh sao?” Thông qua truyền âm, Liễu Minh cất giọng hỏi Ma Thiên.

“Đương nhiên là không, cái đỉnh này chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi.” Thanh âm Ma Thiên có chút khác lạ nói.

“Ngươi mau tiến tới đốt ba nén nhang hành lễ với Tổ Tiên Ma Hoàng đời thứ nhất đi.” Ma Thiên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp.

Liễu Minh khẽ gật đầu, chậm rãi tiến tới, lấy ba nén nhang trên hương án đốt lên, quỳ gối xuống trước mặt pho tượng nam tử, lạy chín cái, rồi cắm ba nén nhang vào một cái lư trên hương án. Hắn vừa cắm nhang xong, chiếc đỉnh màu tím trên hương án nổi lên ba đạo hào quang màu tím, hào quang quấn vào nhau, mấy cái chớp động trước mặt Liễu Minh đã hiện ra một cuốn sách màu tím.

Trong cuốn sách, dòng cuối cùng chính là tên của Hoàng Phủ Ung. Liễu Minh nhìn thấy vậy trong mắt hơi rung động, sắc mặt hơi đổi.

“Trong đó là tên của các đời Ma Hoàng của Hoàng Phủ gia, ngươi bây giờ hãy mang bổn mạng tinh huyết ra, viết tên của mình vào trong đó.” Thanh âm có chút hưng phấn, Ma Thiên nói ra từng chữ.

Liễu Minh nhướng mày suy nghĩ, cuốn sách này nói thế nào thì cũng giống như một loại khế ước, nếu đem tinh huyết viết tên lên đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

“Ngươi yên tâm đi, cuốn sách này là thứ để Hư Ma Đỉnh nhận chủ, không phải khế ước gì đâu.” Ma Thiên như hiểu được suy nghĩ của Liễu Minh, cất giọng giải thích thêm.

“Ma Thiên tiền bối, ngươi muốn ta viết tên vào cũng được, nhưng trước tiên hãy giải thích rõ chuyện thắc mắc của ta đã, bằng không trong lòng ta còn vướng mắc thì tin rằng chuyện giúp ngươi sẽ có trở ngại.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nói tiếp.

“Chuyện này, sở dĩ ta không nói cho ngươi biết là vì đại năng Thông Huyền của Trung Ương Hoàng Triều đều am hiểu bí thuật về Tâm Linh Phong bạo, ngươi tuy rằng thực lực có thể so với Thông Huyền nhưng thần hồn của ngươi so với những lão quái Thông Huyền sống vạn năm thì yếu hơn không ít. Nếu để ngươi biết quá nhiều chuyện, ngộ nhỡ lộ ra chân tướng thì không hay.” Ma Thiên thở dài một cái, trả lời.

Chân mày Liễu Minh nhíu lại, im lặng không nói gì.

“Cuốn sách trước mặt ngươi chính là Phong Ma Sách, sau khi ngươi viết tên mình lên đó, mai này nếu có thể kế thừa Hoàng Vị thì có thể dựa vào nó mà từng bước luyện hóa Hư Ma Đỉnh. Đương nhiên Hoàng Phủ Ung sẽ không mang Hoàng Vị giao cho ngươi, hắn ta hiện tại có lẽ đã luyện hóa được năm sáu tầng cấm chế của Hư Ma Đỉnh rồi, sau khi ngươi rời khỏi đây, tin chắc hắn sẽ tìm cách khu trừ ấn ký của ngươi để lại.” Ma Thiên tiếp tục giải thích thêm.

“Ah, không lẽ chuyện ngươi muốn ta làm chính là mang tên mình viết lên trên Phong Ma Sách này?” Liễu Minh nghe Ma Thiên nói Hoàng Phủ Ung sẽ luyện hóa khu trừ tên của mình đi thì thần sắc hắn có chút thả lỏng, hỏi lại.

“Đương nhiên không phải đơn giản như vậy, viết tên của ngươi lên đó thì đúng, nhưng tên ngươi chỉ là cách ngụy trang mà thôi. Ta chờ khi ngươi viết tên mình lên đó, cũng chính là lúc ngươi và Phong Ma Sách có thể tạo ra một mối liên kết với nhau, lợi dụng mối liên kết đó, ta sẽ đem bổn mạng ấn ký của ta lưu vào trong tên của ngươi.” Thanh âm có chút lạnh lẽo, Ma Thiên nói thêm.

“Bổn mạng ấn ký của ngươi?” Liễu Minh nhíu mày kinh ngạc hỏi lại.

“Chuyện cụ thể ra sao thì không cần nói, đợi chút nữa ngươi sẽ rõ.” Thấy Liễu Minh còn chút nghi ngờ nên Ma Thiên nhàn nhạt trả lời tiếp.

Ánh mắt Liễu Minh lấp lánh tinh quang. Sau khi cân nhắc những lời Ma Thiên vừa nói kỹ lại một lượt, cảm giác không có chỗ nào bất ổn, hắn khẽ gật đầu. Ngón tay búng ra, một giọt máu tươi từ trên ngón tay bắn ra, rơi lên cuốn sách màu tím.

Ngón tay hắn ở trong Hư Không lắc lư múa lượn một hồi, máu tươi trên sách thình lình biến thành hai chữ Liễu Minh lóe sáng lên trong Phong Ma Sách.

Ông!

Phong Ma Sách sáng rực lên, từ trong đó bắn ra một đoàn ánh sáng màu tím, ánh sáng lóe lên bay nhanh tới, rồi chui vào trong trán Liễu Minh biến mất.

Sắc mặt Liễu Minh khẽ biến, bởi lúc này hắn có cảm giác là lạ, hắn cảm giác như hắn và Phong Ma Sách này, thậm chí là với Hư Ma Đỉnh nữa hình như có mối liên hệ thân thiết nào đó, cảm giác mơ hồ như có như không. Bên ngoài Phong Ma Sách sáng lên, muốn chui về trong tử đỉnh màu tím kia.

“Nhanh! Hãy dùng Pháp Lực kìm hãm Phong Ma Sách lại. Đừng để nó quay trở về!” Thanh âm của Ma Thiên bỗng vang lên, đồng thời cơ thể Liễu Minh lóe sáng, một cỗ quang mang màu trắng xám lóe lên, biến thành một đám những sợi tơ, trói chặt lấy Phong Ma Sách.

Ma Thiên đã ra tay!

Nhưng thật bất ngờ, Phong Ma Sách lại lóe sáng, tạo ra từng đạo hồ quang điện màu tím chói mắt, dễ dàng đem những sợi tơ xám trắng này chém đứt, từng sợi lần lượt hóa thành một cỗ khói xanh.

“Khốn kiếp, là Cổ Cấm Lôi Pháp!” Thanh âm Ma Thiên có chút bất ngờ lẫn giận dữ, hơi thở có chút hỗn hển nói.

Sắc mặt Liễu Minh cũng liên tục biến đổi, tay phải nhấc lên đánh ra một đạo hắc khí, ở giữ không trung lập tức biến thành những sợi dây màu đen vội vàng trói chặt Phong Ma Sách.

“Xuy Xuy…” Một tràng tiếng nổ vang lên.

Nhưng hình như hồ quang điện do Phong Ma sách tạo ra không thể làm gì được mấy sợi dây đen của Liễu Minh, tuy cũng có một chút tổn thương, nhưng do Liễu Minh không ngừng gia trì Pháp Lực cho nên tổn thương cũng nhanh chóng được phục hồi, tạm thời có thể giữ không cho Phong Ma Sách chui vào tử đỉnh.

“Làm tốt lắm!” Thanh âm Ma Thiên có chút hưng phấn nói, đồng thời một đoàn khí hai màu trắng đen từ trong cơ thể Liễu Minh cuồn cuộn bay ra.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, bên trong đoàn khí kia là một tấm bia đá hai màu đen trắng lớn cỡ nắm tay, chính là Hồn Thiên Bia. Hồn Thiên Bia lóe lên, lao về Phong Ma Sách cảm giác như muôn chui vào trong đó vậy.

“Bùm Bùm Bốp Bốp..” Một tràng thanh âm khô khốc vang lên!

Phong Ma Sách giống như cảm ứng được điều gì đó, mặt ngoài tử quang lóe sáng, bất ngờ ngưng kết thành một kết giới Lôi Điện màu tím, đem Hồn Thiên Bia ngăn lại ở bên ngoài. Hồn Thiên Bia cũng phát ra quang mang hai màu chói mắt, liên tục xung kích kết giới Lôi Điện.

Liễu Minh khẽ cau mày, bởi lúc này bên trên Phong Ma Sách cũng ngưng kết ra thêm mấy đầu Lôi Điện linh xà, tấn công vào những sợi dây màu đen đang trói lấy nó, công kích mạnh mẽ khiến những sợi dây này chịu tổn thương không nhỏ. Theo từng tiếng xuy xuy vang lên, nhưng sợi dây trói lấy Phong Ma Sách càng ngày càng mỏng đi.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, quát khẽ một tiếng, tay phải lại đánh ra một đoàn hắc quang lớn gấp hai lần lúc trước, những sợi dây đang trói lấy Phong Ma Sách tức thì trở nên thô to hơn mấy lần. Đồng thời, trong miệng họ Liễu vang lên từng tràng chú ngữ trầm thấp, ngón tay cong lại búng ra một giọt máu tươi, giọt máu chui vào trong những sợi dây màu đen, ngay sau đó bên ngoài những sợi dây đã hình thành những phù lục màu đỏ, ngăn cản gần như hoàn toàn công kích của hồ quang điện.

“Mau giúp ta phá vỡ kết giới Lôi Điện này, nhưng mà cố gắng đừng để gây ra động tĩnh quá lớn.” Thanh âm của Ma Thiên bất ngờ vang lên.

Hồn Thiên Bia tản ra hào quang càng lúc càng chói mắt, nhưng thủy chung vẫn không thể phá vỡ kết giới Lôi Điện kia, bởi vì không muốn gây động tĩnh lớn, nên bộ dáng của Ma Thiên khi khu xử Hồn Thiên Bia có vẻ hết sức thận trọng.

Chọn tập
Bình luận