Dịch giả: quyle019Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong sơn mạch Cô Phượng, ngay cạnh khe không gian, một đạo độn quang màu vàng nhanh như chớp bay từ xa đến. Chỉ sau vài cái chớp động, độn quang màu vàng đã đến một đỉnh núi cách cái khe không gian vài trăm trượng, sau khi lóe lên, thân ảnh Chân phu nhân hiện ra. Lúc này sắc mặt của nàng có vẻ ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
Trên đường tới đây, quả nhiên không ngoài dự đoán, liên tiếp mấy lần gặp phải Minh Trùng cùng Khúc Nghiêu Thông Huyền cảnh cầm đầu điên cuồng chặn đánh, may mà cũng lần lượt bị năm tên tu sĩ Thông Huyền cảnh sử dụng toàn lực ngăn lại, khó khăn lắm mới có thể đến được nơi này.
Nhưng vào lúc này, tiếng xé gió vang lên!
Một thân ảnh hai màu đen trắng khổng lồ từ một chỗ gần sơn cốc bắn rất nhanh ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đột nhiên đánh tới, đồng thời một cỗ linh áp kinh khủng cũng tuôn tràn ra.
Chân phu nhân biến sắc, thân ảnh hai màu đen trắng kia rõ ràng là một đầu Minh Trùng hình dạng con nhện thân hình lớn như quả núi nhỏ, hơn nữa khí tức của nó lợi hại hơn rất nhiều đám Minh Trùng Thông Huyền tầm thường.
Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu há miệng lớn, “Xuy xuy” tiếng nổ lớn, vô số sợi tơ nhện màu xanh biếc bắn ra, sau khi mơ hồ một cái, đã gần như là thuấn di, trực tiếp xuất hiện bên cạnh thân mình chân phu nhân.
Chân phu nhân thấy vậy lập tức cả kinh, nhưng cũng không tỏ ra hoảng loạn, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tế ra một cái chuông nhỏ màu vàng, bề mặt của nó được che kín bởi các linh văn vô cùng tinh xảo.
“Đương” một tiếng!
Chuông nhỏ màu vàng rời khỏi tay, quay tít một vòng, biến lớn đến trăm trượng, như một tòa núi nhỏ chắn trước người. Tơ nhện màu xanh biếc dày đặc rơi như mưa lên trên bề mặt chuông, một trận tiếng nổ lớn giống như mưa rơi trên lá chuối qua đi, chuông lớn màu vàng không động chút nào nhưng đã dễ dàng chặn lại hết đám tơ nhện.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu Chân phu nhân chợt xuất hiện chấn động, tám cái lợi trảo mọc đầy lông hai màu đen trắng rất cứng rắn chui ra giữa hư không, giống như những lưỡi dao sắc bén, nhanh như chớp trảo xuống đỉnh đầu của nàng.
Một tay Chân phu nhân đưa ra. Một viên cầu màu vàng tỏa ánh sáng rực rỡ bay ra từ trong tay áo, đón gió huyễn hóa thành một khôi lỗi cự viên màu vàng lớn hơn mười trượng, hai cánh tay phình to, một cự thạch lớn như một tòa núi nhỏ hiện ra trong hai bàn tay rất lớn, ném thẳng lên không trung.
Chỉ một tiếng “Ầm” vang lên!
Cự thạch bị lợi trảo của Minh Trùng Tri Chu khẽ vạch một cái, đã bị chia ra làm bốn năm mảnh!
Tiếp theo là khôi lỗi màu vàng, cũng không ngăn trở được vài cái đã bị Minh Trùng Tri Chu xé làm mấy mảnh.
Chẳng qua Chân phu nhân làm ra hành động này cũng chỉ để tranh thủ một chút thời gian, lúc này quanh thân đã có thêm bảy tám đầu khôi lỗi hình thú lớn hơn mười trượng, dao động pháp lực tản mát ra cũng không phải là bình thường. Có thể so với tu sĩ Thiên Tượng hậu kỳ.
Theo ngón tay nàng điểm ra vài cái, những khôi lỗi Thiên Tượng này lập tức phun ra từng cột ánh sáng màu trắng thô to, bắn thẳng tới Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu trên không trung. Bên ngoài thân thể Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu chợt nổi lên một tầng ánh sáng màu trắng, ngưng tụ lại thành một vòng bảo hộ.
“Phanh phanh phanh” tiếng trầm đục không ngớt vang lên!
Vòng bảo hộ màu trắng điên cuống lóe lên, tuy không bị vỡ vụn ra nhưng cỗ lực lượng tổng hợp lại khiến cho thân hình Minh Trùng hai màu đen trắng thật lớn rung động, đà lao xuống bị chậm lại. Chân phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, một bên thúc dục Khôi Lỗi hình thú xung quanh bay lên trời, đồng thời ánh mắt nhìn về khe không gian trên bầu trời cách đó không xa, sắc mặt chợt biến đổi.
Chỉ thấy mấy cái khe không gian thật lớn, lúc này đã gần như liền lại với nhau. Hơn nữa tốc độ dung hợp mắt thường có thể thấy được, từng trận khí tức khủng bố từ bên trong phát tán ra ngoài.
“Không tốt…” Trong lòng Chân Phu Nhân hiện lên một điềm báo chẳng lành, vung mạnh tay lên, định làm cái gì đó.
“Hắc hắc, bây giờ ngươi muốn làm gì thì cũng quá muộn rồi, chỉ một chút nữa thôi, chân thân của Khúc Xích Đại Nhân sẽ buông xuống.” Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu phát ra một tiếng cuồng tiếu, một mảng lớn ánh sáng hai màu đen trắng từ trên người gã tuôn ra, quét xuống đỉnh đầu khôi lỗi hình thú trên đầu Chân Phu Nhân.
Bên trong màn sáng mờ hiện ra từng đạo lôi quang hai màu đen trắng to như thùng nước, ầm ầm phát ra tiếng sấm nổ. Khôi lỗi hình thú này hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản, trực tiếp bị đánh tan tác.
Sắc mặt Chân phu nhân nghiêm lại, mười ngón tay điểm liên tục về phía chuông lớn màu vàng, từng đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc chợt lóe chìm vào bên trong chuông lớn trước người. Những đồ án phù văn khắc trên chuông lớn màu vàng đều phát sáng, phát tán ra từng trận quang mang màu vàng chói mắt rồi đột nhiên sáng bừng lên.
“Đương” một tiếng chuông vang lên.
Vô số phù văn màu vàng trên mặt ngoài chuông bắn nhanh ra ngoài, vừa bay vừa hóa lớn lên, hóa thành từng đạo lưu quang màu vàng, nghênh đón ánh sáng mờ hai màu trắng đen đang bắn tới. Hai thứ ầm ầm va chạm với nhau, uy lực không chênh lệch, nhất thời giằng co ở giữa không trung. Mà lúc này Chân Phu Nhân cũng không nhìn lên trên không trung chút nào, chẳng biết trong tay đã có thêm một Pháp Bảo thoi ngọc màu trắng tế ra từ lúc nào, bàn tay khẽ bấm, thoi ngọc hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng tới khe không gian ở giữa không trung, tốc độ cực kỳ kinh người.
Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu dường như là không thể ngờ được Chân phu nhân sẽ làm như vậy, sau khi nhận thấy không ổn, thân hình thật lớn chuyển động, mang theo cuồn cuộn cuồng phong, định xông tới phía năm người Càn Như Bình ở phía sau.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu vàng như quỷ mị chợt xuất hiên trước người Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu, đúng là Chân phu nhân!
Thoi ngọc màu trắng trong tay trong nháy mắt đã bay đến phía dưới khe không gian giữa không trung. Bạch quang chợt lóe, xung quanh thoi ngọc bỗng hư không hiện ra năm thân ảnh, chính là Càn Như Bình cũng bốn gã tu sĩ Thiên Tượng của Hạo Nhiên Thư Viện. Năm người vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức nhìn lại khe không gian giữa không trung, sắc mặt đều biến đổi. Đặc biệt là Càn Như Bình, lông mày càng nhíu chặt lại.
“Dựa theo kế hoạch đã định từ trước, lập tức bố trí đại trận!”
Ánh mắt Càn Như Bình chợt lóe, gấp giọng quát. Bốn gã tu sĩ Thiên Tượng bên cạnh nghe vậy lập tức gật đầu, thân hình bốn người lập tức lóe lên phân tán ra xung quanh, cách Càn Như Bình hơn mười trượng. Trong miệng bốn người phát ra chú ngữ, liên tục phất tay, một cái trận kỳ đủ màu sắc xuất hiện bên cạnh bọn hắn, theo cánh tay huy động, rơi vào các địa phương xung quanh. Càn Như Bình vung tay lên, bên cạnh cũng xuất hiện bốn cái trận bàn lớn vài thước, màu sắc khác nhau, phát ra bốn loại ánh sáng đỏ, xanh, đen, vàng khác nhau.
Trong nháy mắt, lấy Càn Như Bình làm trung tâm, chỉ thấy bốn người xung quanh mơ hồ hình thành một tinh mang tứ giác, bên cạnh năm người đều có mấy trăm cái trận kỳ tự động lơ lửng, hình thành một tòa đại trận vô cùng phức tạp. Miệng Càn Như Bình lầm bẩm, hai tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết, mấy trăm trận kỳ phát ra tiếng vù vù, lập tức phát ra từng cột sáng bắn thẳng lên giữa không trung.
Hơn trăm đạo ánh sáng từ trận kỳ hội tụ lại với nhau, tạo thành một cột sáng vô cùng thô to, thẳng tắp bắn tới khe không gian giữa không trung, bao phủ hết những cái khe không gian kia vào trong. Bị cột sáng trận pháp bao phủ, khe không gian ở giữa không trung tản mát ra ánh sáng âm u lập tức tối sầm lại, xu thế dung hợp giữa các khe như ngừng lại, thậm chí khí tức khủng bố mà khe không gian tản mát ra thường xuyên cũng không còn nữa.
Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu đang triền đấu với Chân phu nhân cách đó không xa trông thấy như vậy liền rống to một tiếng rồi tung người nhảy lên, liều lĩnh không quan tâm gì nữa lao lên ngăn cản hành động của đám người Càn Như Bình.
Chân phu nhân tất nhiên là không để cho nó được như ý, hai tay mười ngón đan vào nhau như biến hóa, chuông lớn màu vàng trước người xoay tròn, bảy tám đạo ánh sáng màu vàng trong suốt thô to bắn ra, bay thẳng về phía Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu. Trong mắt Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu chợt lóe hung quang, không thèm né tránh, mở miệng lớn, lộ ra đầy răng nanh giống như lưỡi dao.
Một tiếng gào thét thông thiên vang lên!
Lập tức mảng lớn ánh sáng đen mờ bay thẳng tới chỗ đám người Càn Như Bình, bên trong nó là vô số đạo phong nhận màu trắng mờ rậm rạp xen lẫn vào nhau. Vài tiếng trầm đục truyền ra, Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu lấy thân thể đón đỡ mấy đạo ánh sáng vàng, giáp xác cứng rắn bên ngoài lập tức vỡ vụn mấy chỗ, máu tươi tuôn ra.
Chí có điều là dường như Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu không có cảm giác đau đớn, thân hình to lớn lại nhảy dựng lên, lướt qua Chân phu nhân, đánh về phía đám người Càn Như Bình. Chân phu nhân biến sắc, một tay nhanh như chớp vỗ lên chuông lớn màu vàng một cái, một tiếng chuông ngân như tiếng nổ truyền ra, sau khi chuông lớn màu vàng mơ hồ một cái, đã biến mất vô tung.
Ngay sau đó, xung quanh đám người Càn Như Bình chợt lóe lên ánh sáng vàng, một màn sáng hình cái chuông vàng khổng lồ bỗng nhiên hiện ra. Quầng sáng lớn đến mấy trăm trượng, dày hơn một thước, tuy rằng ánh sáng tản mát ra không sáng rực rỡ nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy phòng thủ cực kỳ kiên cố, chắn trước mặt năm người Càn Như Bình. Quầng sáng vừa mới thành hình, vô số phong nhận màu trắng như cuồng phong bão táp chém lên bề mặt nó.
Trong phút chốc, mặt ngoài màn sáng màu vàng rung động kịch liệt!
Tuy rằng cuối cùng màn sáng cũng miễn cưỡng chặn lại toàn bộ phong nhận, nhưng đám người Càn Như Bình thân ở bên trong lại giống như bị một cỗ lực lượng chấn động, bốn người xung quanh thân là tu sĩ Thiên Tượng Cảnh còn có thể miễn cường duy trì, còn Càn Như Bình không khỏi hộc ra một ngụm máu tươi. Vốn dĩ đại trận sắp thành hình, thiếu chút nữa đã thất bại trong gang tấc. Sắc mặt Càn Như Bình đại biến, không khỏi nhìn ra bên ngoài màn sáng.
“Không cần quan tâm cái gì khác nữa, mau mau bày trận!”
Địa phương cách màn sáng chưa đến năm mươi trượng, không biết Chân Phu Nhân dùng thủ đoạn gì, lại có thể không khoan nhượng chặn Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chu không cho đi xuống dưới, tuy rằng sắc mặt có vài phần tái nhợt, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng, không có chút ý tứ lui lại nhường đường.
Càn Như Bình thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra một chút, ánh mắt lại nhìn về phía khe không gian giữa không trung. Mặc dù trận pháp không thất bại, nhưng như vậy đã khiến thời gian bị chậm trễ khá nhiều. Ánh mắt nàng ngưng trọng, miệng tụng đọc chú ngữ, hai tay rất nhanh kết ấn, ánh sáng xung quanh đại trận chậm rãi biến hóa. Luồng sáng từ trận pháp phát ra bao phủ khe không gian cũng mơ hồ trở nên xao động, bên trong luồng sáng hiện ra vô số phù văn đủ màu sắc, bắn tới khe không gian, nhập vào bên trong nó.
Ngay lập tức, phát sinh dị biến!
Khe không gian giữa không trung chợt chấn động kịch liệt, mảng lớn ánh sáng đen từ trong khe không gian thổi quét ra, đơn giản khiến cho luồng sáng trận pháp đang bao phủ vỡ vụn. Càn Như Bình cùng bốn gã tu sĩ Thiên Tượng Hạo Nhiên Thư Viện sắc mặt trắng nhợt, đồng thời phun ra một ngụm tiên huyết, bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
Đại trận do mấy trăm trận kỳ bố trí mà thành phía dưới cũng sụp đổ trong khoảnh khắc, hơn phân nửa trận kỳ trực tiếp bị chấn nát, biến thành vô số điểm sáng.
Oanh long long!
Một tiếng nổ rất lớn từ bên trong khe không gian truyền ra, tỏa ra một cỗ khí tức khủng bố giống nhu hủy Thiên diệt Địa, mấy cái khe không gian chậm rãi dung hợp lại với nhau. Lần dung hợp này nhanh gấp mấy chục lần so với trước kia, từ đầu đến cuối chỉ trong vài hơi thở, mấy khe không gian lớn vài trăm trượng đã dung hợp lại với nhau, biến thành một khe không gian lớn đến gần ngàn trượng.