Lạc Thủy xa xa trên thuyền lớn vang lên kinh hô liên tục.
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Trường Sinh vươn tay trái, dùng một phương thức bọn họ nghĩ thế nào cũng mãi mà không rõ nhè nhẹ phá Đại Quang Minh Kiếm, sau đó nhìn Từ Hữu Dung dường như đã đoán trước được thủ đoạn của hắn, mượn phương pháp phá kiếm của hắn để phá kiếm thế của hắn, nhìn lại Trần Trường Sinh rõ ràng đã khống chế được Trai kiếm, Trai kiếm lại như cũ đâm vào thân thể của hắn, cuối cùng mọi người rốt cục thấy được Từ Hữu Dung hướng Trần Trường Sinh đâm tới một chỉ nhìn như hời hợt, kì thực như lôi đình vạn quân.
“Linh Tê chỉ!” Ti Nguyên đạo nhân động dung nói.
Trần Trường Sinh sẽ thua sao? Hắn sẽ chết dưới một chỉ này ư? Mao Thu Vũ vẻ mặt kịch biến, hai tay áo tạo nên vô số cuộn sóng, chuẩn bị hướng trên cầu lao tới. Đường Tam Thập Lục sắc mặt trở nên dị thường khó coi, Mạc Vũ cùng Trần Lưu vương đám người cũng như thế. Phân ra thắng bại, lại còn muốn phân ra sinh tử ư?
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh.
Không ai có thể ngờ đến Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung trong thời gian ngắn ngủi như thế, từ cực động mà cực tĩnh chuyển thành cực động, điều này nói rõ bọn họ cũng đã tiến vào tiết tấu của mình, hơn nữa đáng sợ chính là tiết tấu của bọn họ rất tương tự, đồng nghĩa rất khó có người phá vỡ được tiết tấu của bọn họ, cho dù là đại nhân vật cảnh giới thực lực vượt xa bọn hắn cũng không thể.
Một mảnh an tĩnh.
Nại Hà kiều quang minh dần dần tan biến, phảng phất thời gian.
Tuyết rơi vẫn thưa thớt, không che hết được thân ảnh, cũng không thể lấp đầy được ranh giới giữa cầu.
Bên kia vẫn là tuyết, bên này vẫn là mưa, Từ Hữu Dung đã vượt qua giới tuyênhs, đứng ở trước người Trần Trường Sinh.
Ngón trỏ tay phải của nàng đâm vào mi tâm của hắn, nhưng cũng chưa hoàn toàn đâm xuống.
Giữa ngón tay và mi tâm, còn có cự ly môt cây đoản kiếm.
Bởi vì thanh đoản kiếm này đang nằm ở đó.
Không biết lúc nào, Trần Trường Sinh đã giơ Vô Cấu kiếm, chặn lại ngón tay của Từ Hữu Dung.
Thân vô thải phượng, tâm hữu linh tê, huống chi thân là thải phượng?
Linh Tê chỉ của Từ Hữu Dung nhanh như tia chớp, nhưng không nhanh bằng kiếm của hắn. Như thế chỉ có thể nói rõ, hắn cũng đã đoán được cuối cùng nàng sẽ sử dụng Linh Tê nhất chỉ.
Trai kiếm để lại trên vai trái của hắn một đạo vết thương rõ ràng, trên mặt vết thương còn vương chút tinh mảnh, nhưng chuôi kiếm đã bị hắn nắm trong tay.
Từ Hữu Dung chậm rãi thu ngón tay.
Một giọt huyết châu kim hồng sắc từ trên ngón tay chậm rãi chảy xuống, sau đó nhỏ xuống trên mặt cầu, mưa tuyết chợt bốc hơi, tỏa ra sương mù nhàn nhạt.
Vô Cấu kiếm chặn được Linh Tê chỉ, lại không thể hoàn toàn hóa giải uy lực của một chỉ này, mi tâm của Trần Trường Sinh cũng chảy một giọt máu, phảng phất có thêm một viên chu sa trên mặt.
Trên cầu đá một mảnh tĩnh lặng.
Nơi xa người trên thuyền phát hiện chiến cuộc cũng không thảm thiết như trong tưởng tượng, tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cách lớp sương mù nhàn nhạt, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung nhìn nhau , thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Đều bị thương, thoạt nhìn là Trần Trường Sinh bị thương nặng hơn một chút, nhưng hiện tại hai cây kiếm đều trong tay của hắn. Như vậy cuối cùng là ai thắng?
Rất rõ ràng, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đã không quan tâm đến thắng bại cuối cùng, nhìn đối phương, trong lòng sinh ra vô số nghi vấn.
“Tại sao ta cách không đoạt quyền khống chế Trai kiếm, khiến nó ở một khắc cuối cùng lệch khỏi quỹ đạo vốn có bảy tấc, cuối cùng Trai kiếm vẫn đâm trúng vai trái của ta, chẳng lẽ nói, Đại Quang Minh Kiếm của ngươi từ thời điểm ban đầu đã không muốn đâm vào chỗ yếu hại của ta, cuối cùng cũng chỉ muốn đâm vào vai trái của ta?”
“Tại sao chiêu Vô Cấu kiếm cuối cùng của ngươi có thể nói là tuệ miểu vô song, có cơ hội rất lớn có thể cùng Linh Tê chỉ cùng nhau rơi xuống, nếu không được cũng có thể đồng sanh cộng tử, thời khắc kia lại có một tia ngưng trệ, cuối cùng lại huyền diệu khó tả xuất hiện trước mi tâm, chặn được ngón tay của ta?”
Bảy ngày thời gian, mười bảy tấm tinh đồ, ba trăm trang giấy, vô số lần thôi diễn tính toán, tất cả kinh nghiệm cùng trí tuệ trong cuộc đời tu đạo của hai người, cũng đặt ở trong trận chiến đấu này, bọn họ đã đem toàn bộ chi tiết tính toán đến cực hạn, nhưng cuối cùng lại phát hiện, đợi chờ mình vẫn là sự bất ngờ.
Điều này là bởi vì bọn hắn có thể tính ra kiếm đạo, có thể tính ra thiên thời địa lý, nhưng không cách nào nhìn thấu được lòng người, không hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh tính toán bảy ngày bảy đêm, nhưng không có tính đến… Từ Hữu Dung lại có thể tính được hắn cuối cùng sẽ lấy kiếm ý rung chuyển Trai kiếm, do đó phá Đại Quang Minh Kiếm của nàng, tiện đà dựa thế mà lên, mấu chốt nhất là ở hắn không tính đến Từ Hữu Dung từ bắt đầu đến cuối vẫn đều không dùng hết sức, đối với hắn không có một tia sát ý, thậm chí ngay cả tâm tư đả thương hắn cũng không có, cho nên hắn đem cự ly rung chuyển Trai kiếm đã tính sai rồi —— Trai kiếm đâm vào vai trái của hắn, trên thực tế là do chính hắn gây ra thương tích.
Trận chiến Nại Hà kiều này, Trần Trường Sinh chỉ muốn cầu thế hoà, nhưng không biết, nàng cũng chỉ muốn không thua. Giống như trước, Từ Hữu Dung cũng không ngờ tới, hắn có thể nghĩ như vậy, bởi vì nàng biết hắn là ai, nhưng hắn không biết nàng là nàng, như vậy hắn không có bất cứ đạo lý nào để che chở cho nàng.
Nàng cho là hắn muốn thắng, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ thao khống Trai kiếm, tới phá Đại Quang Minh Kiếm của nàng —— ở trước Chu lăng, nàng đã nhìn thấy hình ảnh tương tự, biết hắn có năng lực như thế —— nàng đã chuẩn bị kỹ càng, khi hắn cố gắng cướp đoạt Trai kiếm, nàng sẽ dựa thế nắm toàn bộ cục diện trong tay, cuối cùng tại trước mặt vô số người tuyên bố, kết quả của trận chiến này là hòa. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng Trần Trường Sinh không có ý tứ cướp đoạt Trai kiếm phản công, chẳng qua là phòng thủ. Bao gồm cuối cùng Vô Cấu kiếm tiêu sái vung lên cũng là như thế.
Tóm lại, bọn họ đều nghĩ tới một điểm, nhưng đều không ngờ tới điểm này.
Vô số lần thôi diễn cùng tính toán gặp nhau, liền biến thành không ngờ tới.
Từ Hữu Dung không ngờ tới nhiều hơn, bởi vì nàng xác nhận hắn không biết mình chính là Sơ Kiến cô nương, cho nên nàng sai nhiều hơn.
Sai là ở chỗ nàng vẫn không hoàn toàn hiểu rõ thiếu niên gọi là Trần Trường Sinh này.
Hắn tựa như so với người mà nàng quen biết ở Chu viên, so với người mà nàng tưởng tượng còn tốt hơn.
Như vậy rất tốt.
Nàng thua rất cam tâm.
“Ta thua.”
Nếu như nhất định phải phân sinh tử, trận đối chiến này dĩ nhiên còn có thể tiếp tục, thương thế của nàng so với Trần Trường Sinh muốn nhẹ hơn, còn có rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển, nhưng đây không phải cuộc chiến sinh tử, đây là luận kiếm, hiện tại hai cây kiếm đều ở trong tay Trần Trường Sinh, cho nên nàng cho là mình thua.
Không có bất kỳ nhường nhịn, nàng rất bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Trần Trường Sinh không có cách nào bình tĩnh, bởi vì hắn còn có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.
Mà khi hắn nghe được thanh âm của Từ Hữu Dung, càng thêm không cách nào bình tĩnh.
Thanh âm này rất dễ nghe, là nước trong suối nhỏ, là sương trên lá mùa thu.
Thanh âm này có chút quen tai, tựa như đã nghe được ở nơi đâu.
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, ánh mắt như cũ bị tầng lụa trắng kia ngăn cách bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn quan sát lụa trắng, nhìn càng ngày càng thật tình, càng ngày càng khẩn trương.
Cho dù gió tuyết nổi lên, kiếm ý còn vương lại đang khúc khích, cũng không chém đứt được tầm mắt của hắn.
Thân thể của hắn bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, thanh âm cũng có chút khẩn trương: “Ngươi… Ngươi… Lặp lại lần nữa?”
Lạc Thủy xa xa trên thuyền lớn vang lên kinh hô liên tục.
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Trường Sinh vươn tay trái, dùng một phương thức bọn họ nghĩ thế nào cũng mãi mà không rõ nhè nhẹ phá Đại Quang Minh Kiếm, sau đó nhìn Từ Hữu Dung dường như đã đoán trước được thủ đoạn của hắn, mượn phương pháp phá kiếm của hắn để phá kiếm thế của hắn, nhìn lại Trần Trường Sinh rõ ràng đã khống chế được Trai kiếm, Trai kiếm lại như cũ đâm vào thân thể của hắn, cuối cùng mọi người rốt cục thấy được Từ Hữu Dung hướng Trần Trường Sinh đâm tới một chỉ nhìn như hời hợt, kì thực như lôi đình vạn quân.
“Linh Tê chỉ!” Ti Nguyên đạo nhân động dung nói.
Trần Trường Sinh sẽ thua sao? Hắn sẽ chết dưới một chỉ này ư? Mao Thu Vũ vẻ mặt kịch biến, hai tay áo tạo nên vô số cuộn sóng, chuẩn bị hướng trên cầu lao tới. Đường Tam Thập Lục sắc mặt trở nên dị thường khó coi, Mạc Vũ cùng Trần Lưu vương đám người cũng như thế. Phân ra thắng bại, lại còn muốn phân ra sinh tử ư?
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh.
Không ai có thể ngờ đến Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung trong thời gian ngắn ngủi như thế, từ cực động mà cực tĩnh chuyển thành cực động, điều này nói rõ bọn họ cũng đã tiến vào tiết tấu của mình, hơn nữa đáng sợ chính là tiết tấu của bọn họ rất tương tự, đồng nghĩa rất khó có người phá vỡ được tiết tấu của bọn họ, cho dù là đại nhân vật cảnh giới thực lực vượt xa bọn hắn cũng không thể.
Một mảnh an tĩnh.
Nại Hà kiều quang minh dần dần tan biến, phảng phất thời gian.
Tuyết rơi vẫn thưa thớt, không che hết được thân ảnh, cũng không thể lấp đầy được ranh giới giữa cầu.
Bên kia vẫn là tuyết, bên này vẫn là mưa, Từ Hữu Dung đã vượt qua giới tuyênhs, đứng ở trước người Trần Trường Sinh.
Ngón trỏ tay phải của nàng đâm vào mi tâm của hắn, nhưng cũng chưa hoàn toàn đâm xuống.
Giữa ngón tay và mi tâm, còn có cự ly môt cây đoản kiếm.
Bởi vì thanh đoản kiếm này đang nằm ở đó.
Không biết lúc nào, Trần Trường Sinh đã giơ Vô Cấu kiếm, chặn lại ngón tay của Từ Hữu Dung.
Thân vô thải phượng, tâm hữu linh tê, huống chi thân là thải phượng?
Linh Tê chỉ của Từ Hữu Dung nhanh như tia chớp, nhưng không nhanh bằng kiếm của hắn. Như thế chỉ có thể nói rõ, hắn cũng đã đoán được cuối cùng nàng sẽ sử dụng Linh Tê nhất chỉ.
Trai kiếm để lại trên vai trái của hắn một đạo vết thương rõ ràng, trên mặt vết thương còn vương chút tinh mảnh, nhưng chuôi kiếm đã bị hắn nắm trong tay.
Từ Hữu Dung chậm rãi thu ngón tay.
Một giọt huyết châu kim hồng sắc từ trên ngón tay chậm rãi chảy xuống, sau đó nhỏ xuống trên mặt cầu, mưa tuyết chợt bốc hơi, tỏa ra sương mù nhàn nhạt.
Vô Cấu kiếm chặn được Linh Tê chỉ, lại không thể hoàn toàn hóa giải uy lực của một chỉ này, mi tâm của Trần Trường Sinh cũng chảy một giọt máu, phảng phất có thêm một viên chu sa trên mặt.
Trên cầu đá một mảnh tĩnh lặng.
Nơi xa người trên thuyền phát hiện chiến cuộc cũng không thảm thiết như trong tưởng tượng, tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cách lớp sương mù nhàn nhạt, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung nhìn nhau , thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Đều bị thương, thoạt nhìn là Trần Trường Sinh bị thương nặng hơn một chút, nhưng hiện tại hai cây kiếm đều trong tay của hắn. Như vậy cuối cùng là ai thắng?
Rất rõ ràng, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đã không quan tâm đến thắng bại cuối cùng, nhìn đối phương, trong lòng sinh ra vô số nghi vấn.
“Tại sao ta cách không đoạt quyền khống chế Trai kiếm, khiến nó ở một khắc cuối cùng lệch khỏi quỹ đạo vốn có bảy tấc, cuối cùng Trai kiếm vẫn đâm trúng vai trái của ta, chẳng lẽ nói, Đại Quang Minh Kiếm của ngươi từ thời điểm ban đầu đã không muốn đâm vào chỗ yếu hại của ta, cuối cùng cũng chỉ muốn đâm vào vai trái của ta?”
“Tại sao chiêu Vô Cấu kiếm cuối cùng của ngươi có thể nói là tuệ miểu vô song, có cơ hội rất lớn có thể cùng Linh Tê chỉ cùng nhau rơi xuống, nếu không được cũng có thể đồng sanh cộng tử, thời khắc kia lại có một tia ngưng trệ, cuối cùng lại huyền diệu khó tả xuất hiện trước mi tâm, chặn được ngón tay của ta?”
Bảy ngày thời gian, mười bảy tấm tinh đồ, ba trăm trang giấy, vô số lần thôi diễn tính toán, tất cả kinh nghiệm cùng trí tuệ trong cuộc đời tu đạo của hai người, cũng đặt ở trong trận chiến đấu này, bọn họ đã đem toàn bộ chi tiết tính toán đến cực hạn, nhưng cuối cùng lại phát hiện, đợi chờ mình vẫn là sự bất ngờ.
Điều này là bởi vì bọn hắn có thể tính ra kiếm đạo, có thể tính ra thiên thời địa lý, nhưng không cách nào nhìn thấu được lòng người, không hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh tính toán bảy ngày bảy đêm, nhưng không có tính đến… Từ Hữu Dung lại có thể tính được hắn cuối cùng sẽ lấy kiếm ý rung chuyển Trai kiếm, do đó phá Đại Quang Minh Kiếm của nàng, tiện đà dựa thế mà lên, mấu chốt nhất là ở hắn không tính đến Từ Hữu Dung từ bắt đầu đến cuối vẫn đều không dùng hết sức, đối với hắn không có một tia sát ý, thậm chí ngay cả tâm tư đả thương hắn cũng không có, cho nên hắn đem cự ly rung chuyển Trai kiếm đã tính sai rồi —— Trai kiếm đâm vào vai trái của hắn, trên thực tế là do chính hắn gây ra thương tích.
Trận chiến Nại Hà kiều này, Trần Trường Sinh chỉ muốn cầu thế hoà, nhưng không biết, nàng cũng chỉ muốn không thua. Giống như trước, Từ Hữu Dung cũng không ngờ tới, hắn có thể nghĩ như vậy, bởi vì nàng biết hắn là ai, nhưng hắn không biết nàng là nàng, như vậy hắn không có bất cứ đạo lý nào để che chở cho nàng.
Nàng cho là hắn muốn thắng, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ thao khống Trai kiếm, tới phá Đại Quang Minh Kiếm của nàng —— ở trước Chu lăng, nàng đã nhìn thấy hình ảnh tương tự, biết hắn có năng lực như thế —— nàng đã chuẩn bị kỹ càng, khi hắn cố gắng cướp đoạt Trai kiếm, nàng sẽ dựa thế nắm toàn bộ cục diện trong tay, cuối cùng tại trước mặt vô số người tuyên bố, kết quả của trận chiến này là hòa. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng Trần Trường Sinh không có ý tứ cướp đoạt Trai kiếm phản công, chẳng qua là phòng thủ. Bao gồm cuối cùng Vô Cấu kiếm tiêu sái vung lên cũng là như thế.
Tóm lại, bọn họ đều nghĩ tới một điểm, nhưng đều không ngờ tới điểm này.
Vô số lần thôi diễn cùng tính toán gặp nhau, liền biến thành không ngờ tới.
Từ Hữu Dung không ngờ tới nhiều hơn, bởi vì nàng xác nhận hắn không biết mình chính là Sơ Kiến cô nương, cho nên nàng sai nhiều hơn.
Sai là ở chỗ nàng vẫn không hoàn toàn hiểu rõ thiếu niên gọi là Trần Trường Sinh này.
Hắn tựa như so với người mà nàng quen biết ở Chu viên, so với người mà nàng tưởng tượng còn tốt hơn.
Như vậy rất tốt.
Nàng thua rất cam tâm.
“Ta thua.”
Nếu như nhất định phải phân sinh tử, trận đối chiến này dĩ nhiên còn có thể tiếp tục, thương thế của nàng so với Trần Trường Sinh muốn nhẹ hơn, còn có rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển, nhưng đây không phải cuộc chiến sinh tử, đây là luận kiếm, hiện tại hai cây kiếm đều ở trong tay Trần Trường Sinh, cho nên nàng cho là mình thua.
Không có bất kỳ nhường nhịn, nàng rất bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Trần Trường Sinh không có cách nào bình tĩnh, bởi vì hắn còn có rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.
Mà khi hắn nghe được thanh âm của Từ Hữu Dung, càng thêm không cách nào bình tĩnh.
Thanh âm này rất dễ nghe, là nước trong suối nhỏ, là sương trên lá mùa thu.
Thanh âm này có chút quen tai, tựa như đã nghe được ở nơi đâu.
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, ánh mắt như cũ bị tầng lụa trắng kia ngăn cách bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn quan sát lụa trắng, nhìn càng ngày càng thật tình, càng ngày càng khẩn trương.
Cho dù gió tuyết nổi lên, kiếm ý còn vương lại đang khúc khích, cũng không chém đứt được tầm mắt của hắn.
Thân thể của hắn bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, thanh âm cũng có chút khẩn trương: “Ngươi… Ngươi… Lặp lại lần nữa?”