Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 161: Nhắm mắt lại, trăm kiếm sinh

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Cát vàng bay lên, tựa như bão cát, Trần Trường Sinh chợt biến mất.

Chỉ nghe một tiếng ba vang lên, thạch bích trong Tẩy Trần lâu bỗng xuất hiện một vết kiếm rõ ràng.

Thân ảnh của Trần Trường Sinh xuất hiện, cách chỗ đứng ban đầu hơn hai trượng. Nhưng không thể nào thấy rõ hắn di chuyển đến chỗ đó như thế nào.

Hắn khẽ liếc mắt nhìn, chỉ thấy vết kiếm trên thạch bích sâu hơn một tấc, ẩn hiện nền đá màu trắng .

Nơi này là Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng đại nhân , ở giữa hư thật, kiến trúc vô cùng chắc chắn, hơn nữa Tẩy Trần lâu vốn có trận pháp phòng ngự, Trang Hoán Vũ nhìn như tùy ý vung một kiếm, có thể lưu lại vết kiếm sâu như vậy trên thạch bích, có thể tưởng tượng nếu lúc trước rơi vào trên người hắn, sẽ tạo thành thương tổn như thế nào.

Mặc dù hiện tại năng lực phòng ngự thân thể của hắn mạnh đến khó tin, nhưng vẫn không thể trực tiếp đón đỡ một kiếm này.

May mắn chính là, hắn không có nghĩ tới việc phá một kiếm này của Trang Hoán Vũ, cũng không có nghĩ tới việc cản, từ lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ đúng là tránh thoát khỏi một kiếm này.

Ngay thời khắc mà Trang Hoán Vũ rút kiếm, hắn đã chuẩn bị, khi kiếm quang hung lệ kia ánh lên trong mắt hắn, chân phải của hắn đã giẫm lên cát vàng trên đất, sau đó đột nhiên hành động.

Nếu như cát vàng bao phủ mặt đất có thể chiếu rọi bầu trời đêm chân thật, vị trí lúc trước hắn đứng là Sâm Tinh, mà vị trí lúc này, chính là Cang Tinh.

Hắn đem cát vàng mô phỏng thành phong tuyết, mượn ý phong tuyết, bước đi tinh tú vị, thân pháp quỷ dị khó lường, chính là Da Thức bộ.

“Đây chính là Da Thức bộ?”

Trang Hoán Vũ nhìn hắn bình tĩnh nói, không có vì hắn tránh thoát được kiếm quang của mình mà động dung, rất rõ ràng, biểu hiện của Trần Trường Sinh mấy vòng trước, hắn đã biết được hoàn toàn.

Trần Trường Sinh không nói gì, tay phải vẫn nắm chặt chuôi kiếm, tầm mắt hơi thấp xuống, rơi vào trên tay phải đang cầm kiếm của Trang Hoán Vũ.

Trang Hoán Vũ đi về phía trước một bước, bình thân trường kiếm, thần thái cực kỳ thong dong.

Trần Trường Sinh thấy rõ ràng, tay phải khẽ run lên, đốt ngón tay chuyển sang trắng, đây cũng là dấu hiệu phát lực.

Mấy đạo kiếm quang, vô thanh vô tức lướt qua cự ly hơn mười trượng, đi tới trước mặt của hắn.

Trần Trường Sinh vẫn hành động trước khi kiếm quang lướt tới, thần thức ngưng thành một đường, thân hình đột nhiên gia tốc, nhìn như bước sang phía tây hai bước, nhưng trong lúc biến ảo lại đi tới phía sau.

Vẫn là Da Thức bộ, lần này hắn đạp chính là đường thẳng ở giữa Thất Túc phía đông.

Sáng sáng sáng sáng mấy thanh âm chém xuống cực kỳ rõ ràng, vang lên trên thạch bích phía sau hắn.

Vụn đá tuôn rơi xuống đất, bốn vết kiếm hiển hiện rõ ràng, bén nhọn chí cực.

Trang Hoán Vũ ánh mắt bình tĩnh, đi thêm một bước về phía trước, cự ly Trần Trường Sinh gần thêm một bước.

Trần Trường Sinh theo dõi tay phải đang cầm kiếm của hắn, vẻ mặt ngưng trọng.

Kiếm của Trang Hoán Vũ quá nhanh, quá bén nhọn, chiến đấu vừa mới bắt đầu, chỉ hai lần vung kiếm, nhưng hắn đã cảm thấy áp lực thật lớn.

Lầu hai mơ hồ truyền đến một tiếng than thở.

Đó là than thở đối với Trang Hoán Vũ.

Đại triêu thí mấy vòng đối chiến trước, Trang Hoán Vũ không gặp phải cường địch, biểu hiện vô cùng tầm thường, hoàn toàn không có khí chất lãnh tụ thế hệ trẻ kinh đô chư viện, lại bị chút ít người bỏ qua.

Nhưng hắn đã từng thắng Thất Gian, sau đó một mực tĩnh tu ở Thiên Đạo viện, cho nên xếp hạng trên Thanh Vân bảng mới thủy chung dừng lại tại con số mười, đó là bởi vì mục tiêu của hắn là Thu Sơn Quân, mà Thu Sơn Quân đã không còn trên Thanh Vân bảng, trên thực tế hắn cho là mình có thực lực tiến vào ba hạng đầu trên Thanh Vân bảng, cho dù gặp phải Chiết Tụ, hắn cũng không sợ hãi chút nào.

Kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, tự nhiên có tư cách kiêu ngạo.

Một thanh niên cường giả kiêu ngạo như vậy, đối mặt với Trần Trường Sinh, vừa bắt đầu đã thi triển tuyệt học của Thiên Đạo viện, nói rõ hắn rất coi trọng Trần Trường Sinh, cũng nói rõ hắn không muốn cho Trần Trường Sinh bất cứ cơ hội nào.

Thân pháp của Trần Trường Sinh quá nhanh, quá quỷ dị khó lường, nếu như hắn có năng lực công kích xứng đôi với thân pháp, nói như vậy không chừng thật có thể uy hiếp được hắn.

Cho nên Trang Hoán Vũ không để cho hắn cơ hội công kích, trực tiếp sử dụng kiếm ý bén nhọn đem hắn áp chế trong phạm vi bên cạnh thạch bích.

Đây cũng là cường giả cảnh giới cùng thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối chèn ép, tựa như lúc trước Lạc Lạc chèn ép Hòe viện thư sinh.

Lần nữa vung kiếm, lại có mấy đạo kiếm quang phá không bay đi.

Tiếng xé gió thê lương không ngừng vang lên.

Cát vàng bên trong Tẩy Trần lâu tung bay.

Kiếm quang ở trong đó không ngừng lướt nhanh, giống như tia chớp lao tới.

Trên thạch bích không ngừng có vết kiếm xuất hiện, rõ ràng, khắc sâu, tựa như thợ thủ công đang khắc một bức thư pháp ở phía trên.

Trên cát vàng xuất hiện rất nhiều dấu chân, có chút ở phía tây, có chút ở mặt đông, giữa các dấu chân không có quy luật nào cả.

Xuy – một tiếng vang nhỏ.

Trần Trường Sinh xuất hiện tại một nơi nào đó cạnh thạch bích, vai phải của hắn xuất hiện một vết thương rất nông.

Hơn mười đạo kiếm quang liên tiếp tới, hắn hiểm lại càng hiểm tránh được đại đa số, nhưng cuối cùng trong quá trình từ Tỉnh Vị chuyển sang Lâu Túc, chân nguyên vận chuyển xuất hiện ngưng trệ, chậm một khắc thôi, đã bị kiếm quang đuổi kịp.

Trang Hoán Vũ cầm kiếm nghiêng nghiêng chỉ vào mặt đất, vô cùng tiêu sái.

So với hắn, trên mặt quần áo của Trần Trường Sinh tràn đầy cát vàng, vết thương dù nông cũng là vết thương, cho nên có chút chật vật.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh, nhìn tay phải của Trang Hoán Vũ đang cầm kiếm, vô cùng chuyên tâm.

Lâm Quang Kiếm là tuyệt học của Thiên Đạo viện, cực kỳ hao tổn chân nguyên, Da Thức bộ thân pháp, đối với chân nguyên hao tổn tự nhiên cũng thật lớn.

Sở dĩ Trang Hoán Vũ tự tin như vậy, trực tiếp bằng kiếm pháp áp chế Trần Trường Sinh, chính là vì hắn tu hành cần cù, thiên phú lại cao, mệnh tinh cực xa, số lượng chân nguyên ở trong đồng lứa có thể nói đỉnh phong, cho dù là kéo dài, cũng có thể làm Trần Trường Sinh kiệt sức trước, mà Trần Trường Sinh căn bản không có phương pháp nào để phá giải cục diện này.

“Chính là trình độ này sao?”

Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi, vẻ mặt rất chân thành, không có ý tứ giễu cợt, hai hàng lông mày hơi có vẻ mỏi mệt ẩn chứa thất vọng. Vì chuẩn bị cho đại triêu thí, bắt đầu từ Thanh Đằng yến, hắn ngày đêm không ngừng tu hành, chính là vì trận đối chiến hôm nay, nhưng biểu hiện của Trần Trường Sinh mặc dù đã không tồi, lại như cũ làm cho hắn rất không hài lòng.

Trần Trường Sinh hô hấp có chút dồn dập, liên tục sử dụng Da Thức bộ cùng với thúc dục tốc độ chí cực, số lượng chân nguyên không nhiều trong cơ thể hắn đã tiêu hao hầu như không còn, thần thức bởi vì muốn dùng tính toán tinh vị cùng bộ pháp cũng trở nên cực kỳ mỏi mệt , phiền toái nhất chính là, kiếm của Trang Hoán Vũ quá mức bén nhọn, hắn miễn cưỡng né tránh, lại không cách nào công kích được đối phương, như vậy cuối cùng chỉ có kết cục thất bại.

Nếu hắn không muốn thất bại, hắn phải triển khai công kích.

Trong lúc Trang Hoán Vũ đang hỏi những lời này, chân phải của hắn lần nữa đạp lên cát vàng trước mặt, nhưng lần này, hắn không sử dụng Da Thức bộ, mà đem toàn bộ lực lượng truyền đến dưới bàn chân, đêm đó sau khi gặp hắc long đạt được lực lượng kinh khủng một cách kỳ dị, trong nháy mắt làm cho mặt đất nứt ra, thân thể của hắn lao đi tạo thành một đạo tàn ảnh.

Xuy lạp một tiếng, kiếm của Trang Hoán Vũ xuất ra không tiếng động, nhưng thanh âm kiếm quang phá không vô cùng rõ ràng.

Tốc độ của Trần Trường Sinh lúc này nhanh đến khó có thể tưởng tượng, chứng kiến muốn cùng đạo kiếm quang này gặp nhau, lại bỗng nhiên biến mất không thấy.

Hắn đã đem Da Thức bộ thân pháp ẩn trong thế tấn công.

Thân ảnh lóe lên trong cát, chỉ trong giây lát, Trần Trường Sinh đã đi tới trước người Trang Hoán Vũ

Đây là lần đầu tiên hắn cách Trang Hoán Vũ gần như thế, gần đến mức có thể công kích được đối phương.

Hắn tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, đang muốn rút kiếm.

Đúng lúc này, Trang Hoán Vũ khẽ chau kiếm mi, trong mắt toát ra thần thái thương hại, một quyền đánh tới.

Hắn tay phải cầm kiếm, tay trái vẫn buông lỏng bên người, hẳn là vẫn đang dần dần tích súc chân nguyên.

Nhìn như một quyền tùy ý đánh ra, trên thực tế tụ thế đã thời gian rất lâu.

Ông một tiếng ầm vang, tựa như tiếng chuông.

Một đạo lực lượng hùng hồn, theo nắm đấm của hắn đánh về phía không trung, khí lãng truyền khắp bốn phương tám hướng.

Trần Trường Sinh trực tiếp bị đánh bay, trên không trung lộn rất nhiều vòng, tựa như tảng đá văng về phía xa xa.

Ba một tiếng, hắn rơi xuống mặt đất, nhưng không phải bị ngã, bởi vì chân trước đã rơi vào trên cát vàng, đầu gối nửa ngồi, lại vững vàng đứng lại.

Đoản kiếm để ngang trước mắt của hắn, hằn là nhờ thanh đoản kiếm này, chặn được một quyền ẩn nhẫn đã lâu của Trang Hoán Vũ.

Hai tay hắn nắm đoản kiếm có chút run rẩy, mặc dù lực lượng của hắn rất lớn, đối mặt với một kích bao hàm số lượng chân nguyên hung mãnh như thế, cũng có chút thiệt thòi.

“Chính là trình độ này sao?”

Trang Hoán Vũ đi về phía hắn, một lần nữa lập lại những lời này, sau đó nói: “Quả thật làm cho ta có chút thất vọng.”

Đánh giá trình độ của Trần Trường Sinh, là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất để hắn tham gia đại triêu thí.

Khi hắn ở ngoài Ly cung, ở Chiêu Văn điện, ở bờ Khúc Giang, ở ngoài Tẩy Trần lâu, thấy hình ảnh Lạc Lạc cùng Trần Trường Sinh ở chung một chỗ , hắn rất tức giận, sau đó bình tĩnh, càng tức giận càng bình tĩnh.

Trần Trường Sinh đứng lên, nhìn hắn nói: “Đánh bại ta rồi hãy nói.”

Nói xong câu đó, thân hình của hắn lần nữa biến mất.

Bên trong Tẩy Trần lâu cát vàng dâng lên mãnh liệt, tựa như phong tuyết.

Hắn đem toàn bộ chân nguyên còn lại ép ra, thần thức lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng tính toán phương vị.

Ở trong cát vàng như phong tuyết, thân ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện, nhất thời ở phía đông, nhất thời ở phía tây.

Chi trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện vô số dấu chân, tựa như tinh thần trong bầu trời đêm.

Hắn đi lại dựa theo phương vị của tinh tú, bộ pháp vô cùng quỷ dị, cực kỳ khó đoán, có thể sau một khắc, sẽ xuất hiện trước người Trang Hoán Vũ, thi triển một kích trí mạng.

Lâm Quang Kiếm dù nhanh hơn nữa, dừ bén nhọn hơn nữa, cũng không cách nào đuổi theo Trần Trường Sinh đang trong trạng thái này.

Hắn không có để ý tới kiếm của Trang Hoán Vũ kiếm, cũng không để ý đến hoàn cảnh quanh mình, chẳng qua phối hợp Da Thức bộ mà đi tới.

Da Thức bộ đạp tinh mà đi, mượn phong tuyết ẩn giấu, luôn luôn có một khắc, sẽ đi đến trước người Trang Hoán Vũ.

Thoạt nhìn, đây tựa như là ứng đối rất tinh diệu.

Kiếm quang hình cung, mỗi lần sắp sửa chém trúng thân thể của hắn, thường thường lại không trúng đích.

Trang Hoán Vũ vẻ mặt hơi run lên, nhưng cũng không khẩn trương.

Hắn không nhìn rõ phương vị của Trần Trường Sinh, cũng không tính được sau một khắc Trần Trường Sinh sẽ xuất hiện tại nơi nào.

Cho nên, hắn nhắm hai mắt.

Hắn không dùng thần thức cảm giác vị trí của Trần Trường Sinh, bởi vì cho dù có thể cảm giác được, kiếm của hắn cũng không cách nào kịp thời rơi xuống.

Lâm Quang Kiếm, từ trong tay của hắn rơi xuống, cắm vào trên mặt cát vàng, khẽ run lên.

Hắn mở hai tay, tóc đen cuồng phiêu, chân nguyên bộc phát.

Lâm Quang Kiếm trong nháy mắt trở nên run rẩy cực kỳ kịch liệt.

Tư tư.

Mấy trăm đạo bóng kiếm, thoát khỏi thân kiếm mà đi, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian bên trong Tẩy Trần lâu.

Sau một khắc, mấy đạo bóng kiếm ở phía tây bắc, xuất hiện một tia ngưng trệ.

Trần Trường Sinh bị mấy đạo bóng kiếm chém trúng, thân thể của hắn đập vào trên thạch bích, dọc theo thạch bích rơi xuống mặt đất, làm tung lên một mảng bụi mù.

Trên người của hắn xuất hiện ba vết thương, máu tươi tràn ra.

“Hiện tại, ta đã đánh bại ngươi.”

Trang Hoán Vũ mở mắt, nhìn hắn bình tĩnh nói.​

Chọn tập
Bình luận