Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 122: Thanh trọc hiền ngu do ai định

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

“Thánh Nữ nói nếu như nàng không thể trở về, sẽ phải phiền toái tiểu Trần viện trưởng ngài tạm thời dẫn dắt chúng ta.”

Nam Khê trai thiếu nữ hướng Trần Trường Sinh thật tình hành lễ, váy trắng bồng bềnh.

“Không cần lo lắng, Thánh Hậu nương nương đối xử với nàng như con gái ruột, Giáo Hoàng Bệ Hạ ắt cũng phải nể mặt ngươi, dù sao cũng sẽ không làm gì nàng cả.”

Trở lại tiểu lâu, Đường Tam Thập Lục khuyên nhủ Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh trong lòng biết đạo lý đúng là như vậy, chẳng qua là tại sao trước khi Hữu Dung đi hoàng cung lại dặn dò chúng nữ của Nam Khê trai như vậy? Chẳng lẽ nàng biết mình vào hoàng cung rồi sẽ rất khó đi ra ngoài ư? Tại sao vậy chứ? Nàng muốn làm chuyện gì trong hoàng cung? Nàng bây giờ còn đang ở trong hoàng cung sao?

Hắn cởi vỏ kiếm xuống, cầm một bộ nhuyễn giáp ném tới trước người Đường Tam Thập Lục, nói: “Nhớ giúp ta đem đồ vật này đến Hòe viện, cho Vương Phá.”

Bộ nhuyễn giáp này bên trên toàn máu, có chút vết kiếm hoặc sâu hoặc cạn, còn có một kiếm động vô cùng mảnh, nhưng chỉ có dây buộc bị đứt, hẳn là rất dễ chữa trị.

Tô Mặc Ngu cùng Chiết Tụ không biết đây là nhuyễn giáp gì mà Trần Trường Sinh chuyên môn dặn dò đưa đến Hòe viện cho Vương Phá.

Đường gia phú giáp thiên hạ, ánh mắt của Đường Tam Thập Lục tự nhiên không giống tầm thường, nghe hai từ Hòe viện cùng Vương Phá, rất nhanh đã đoán được đây là cái gì.

“Đây là Lục Ngự thần giáp?” Hắn từ trên mặt đất nhặt lên nhuyễn giáp, nhìn Trần Trường Sinh thất kinh hỏi.

Tô Mặc Ngu cùng Chiết Tụ cũng giật mình.

“Phải, thứ này vốn thuộc về Vương gia, vừa lúc trả lại cho Vương Phá, hắn sẽ thật vui mừng.”

Trần Trường Sinh tiếp theo móc ra một tấm gương đồng đưa tới, nói: “Ta không biết đây là cái gì, nhưng hẳn là thứ tốt, nếu như ta đoán không sai, hẳn là có thể khắc chế quang minh lực lượng của Quốc Giáo.”

Mặt gương đồng này hẳn là thứ Chu Thông chuẩn bị dùng để đối phó thần trượng của Quốc Giáo, lúc trước trong chiến đấu không thể phát huy tác dụng gì, nhưng có thể giữ vững hoàn hảo dưới Lưỡng Đoạn đao, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ý tứ.

Đường Tam Thập Lục nhận lấy gương đồng này, hít vào một hơi: “Thanh Hiền kính?”

Trần Trường Sinh chỉ biết là Ly cung có tòa Thanh Hiền điện, nhưng không biết thế gian còn có một chiếc gương đồng cùng tên với nó.

Chiết Tụ nhíu mày, Tô Mặc Ngu cũng không cách nào nhịn được nữa, đi tới trước người Đường Tam Thập Lục, nhận lấy gương đồng, cực kỳ cẩn thận dùng tay áo lau vết máu bên trên.

“Gương đồng này rất nổi danh sao?” Trần Trường Sinh hỏi.

“Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn Bách Khí bảng hay sao?” Đường Tam Thập Lục hỏi ngược lại: “Vị trí của nó còn cao hơn Vô Cấu kiếm của ngươi đấy!”

Trần Trường Sinh ngây người, nghĩ thầm lúc ấy thái đao chém xuống, cũng không thấy gương đồng có điểm gì đặc biệt cả.

“Ngươi rốt cuộc đi làm cái gì vậy? Giết Chu Thông hay là đi ăn cướp?”

Đường Tam Thập Lục cầm Lục Ngự thần giáp đi tới trước mặt hắn, cảm thấy không biết nói gì: “Làm sao có thể đi ra ngoài một lát, đã mang hai món trên Bách Khí bảng trở về?”

Trần Trường Sinh nói: “Đây đều là thứ ở trên người của Chu Thông, thời điểm ta giết hắn, thuận tiện cầm về.”

Chốc lát an tĩnh, Chiết Tụ ba người liếc nhìn nhau một cái.

Sau khi bọn họ biết Trần Trường Sinh muốn đi giết Chu Thông, rất khiếp sợ, nhưng không hỏi quá chi tiết, bởi vì bọn họ không nghĩ rằng Trần Trường Sinh có thể thật sự làm được chuyện này, hơn nữa sau đó Trần Trường Sinh cũng thừa nhận mình thất bại, nhưng nếu như hắn thật sự không địch lại Chu Thông, dựa vào Quốc Giáo đại nhân vật bảo vệ mới có thể trở về, vì sao lại có thể lấy được hai kiện bảo vật từ chỗ Chu Thông?

Bọn họ nhìn Trần Trường Sinh, chờ giải thích của hắn. Trần Trường Sinh đem chuyện đã xảy ra trong tòa đình viện ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng nói một lần, nhưng không nói quá mức cụ thể.

“Ngươi lại thắng?” Đường Tam Thập Lục nhìn hắn giống như nhìn một con quái vật.

Trần Trường Sinh nói: “Nếu muốn phân ra sinh tử, thắng bại không có ý nghĩa gì cả.”

Đường Tam Thập Lục rung động nói: “Nhưng ngươi cuối cùng đã thắng.”

Trần Trường Sinh không để ý đến hắn nữa, nói: “Các ngươi xem xem xử lý gương đồng này thế nào đây, nếu như không dễ phân chia, liền ở lại Quốc Giáo học viện là được.”

Đường Tam Thập Lục nghe những lời như thế cảm thấy không vui, nói: “Di ngôn thứ này, nói một lần là tốt rồi, chẳng lẽ ngươi phải không ngừng nhắc nhở chúng ta ngươi là một người sắp chết hay sao?”

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Đây không phải là di ngôn, đây là vấn đề di sản.”

. . .

. . .

Tòa cung điện ở nơi sâu nhất của Ly cung, trong suy nghĩ của rất nhiều người, cũng không phù hợp với thân phận của Giáo Hoàng Bệ Hạ, bởi vì ngoài điện mái cong quá nhiều, đem thiên không cắt thành những mảnh giếng, hoặc đây cũng chính là giếng trời hay sao? Nhưng nơi này cũng có cái hay của nó, đứng ở chỗ này nhìn lại, thường thường có thể thấy tinh không bị cắt gọt vô cùng chỉnh tề, thực sự rất đẹp.

Đêm dần khuya, bóng đêm cũng dần dần dày đặt, thậm chí tựa như một đám mây vô hình che phủ tinh thần trong bầu trời đêm, gió đầu thu mang hơi lạnh khó lòng bị xua tan. Chỗ sâu nhất trong bóng đêm vang lên một giọng nói, thanh âm này rất bình tĩnh rất lạnh nhạt, mang theo chút ít cảm hoài cùng tang thương, rồi lại làm cho người ta cảm giác, loại cảm hoài cùng tang thương này là hắn cố ý muốn để cho người ta nghe thấy.

“Đã sắp hai mươi năm không nhìn bầu trời đêm nơi này rồi.”

Tựa như rất nhiều người trong kinh đô tối nay, Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng chưa ngủ, hắn vừa tưới nước cho bồn thanh diệp xong, đang dùng khăn lụa cẩn thận lau bọt nước dính trên phiến lá, nghe thanh âm trong bóng đêm ngoài điện truyền đến, hắn dừng động tác trên tay, chậm rãi xoay người nhìn tới.

“Nếu không phải ban đầu do ngươi làm việc quá mức vội vàng, có thể câu chuyện hai mươi năm qua cũng đã không phát sinh rồi.”

Giáo Hoàng hướng về phía chỗ sâu trong bóng đêm nói.

Người này đáp lại: “Hoặc là chẳng qua ta không ngờ tới, cuối cùng lúc ấy ngươi lại đứng về phía nàng.”

Nghe những lời này, nếp nhăn trên mặt Giáo Hoàng phảng phất càng thêm khắc sâu mấy phần, chậm rãi nói: “Cũng là chuyện đã qua.”

Trong bóng đêm thanh âm nói: “Đúng vậy, cũng là chuyện đã qua, lúc này chúng ta nên nói chuyện một chút về chuyện hiện tại, chuyện tối nay.”

Giáo Hoàng đem khăn lụa trong tay gác qua bên cạnh bồn thanh diệp, đi tới trên thềm đá ngoài điện, nhìn phiến bóng đêm này nói: “Cho tới bây giờ, ta vẫn không hiểu được ngươi muốn làm gì.”

Gió đêm hơi lạnh vuốt ve ma y trên người hắn, bồng bềnh như muốn đón gió bay đi.

Trong bóng đêm thanh âm kia khẽ chìm xuống, tựa như kim thạch cứng rắn cùng không thể xuyên thủng: “Việc ta cần làm, ngươi đã rất rõ ràng, chẳng qua năm đó ngươi không đồng ý với cách nhìn của ta, hiện tại hai mươi năm thời gian đã trôi qua, ngươi biết phán đoán của mình năm đó là sai lầm, như vậy ngươi nhất định phải đứng ở bên cạnh của ta.”

Nghe xong lời này, Giáo Hoàng cúi đầu nhìn bóng dáng trên thềm đá, lâm vào trầm mặc thời gian dài.

“Thiên Hải có huyết mạch thiên phú tốt nhất, có vị trí tốt nhất, nhưng nàng là một phụ nữ, ánh mắt vận mệnh của nàng có hạn, tâm tính của nàng có vấn đề, hơn hai trăm năm lịch sử đã sớm chứng minh được điểm này, nếu như để nàng tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế Đại Chu, cho dù nam bắc hợp lưu thuận lợi tiến hành, Nhân tộc cũng không thể chiến thắng Ma tộc dưới sự hướng dẫn của nàng.”

Có gió đêm phất động cây xanh ngoài điện, thanh diệp trong điện, phía sau tòa Quang Minh chánh điện nguy nga tráng quan chiếu ra ánh sáng, cũng phảng phất đang dao động.

Đó là bởi vì người trong bóng đêm lần nữa mở miệng nói chuyện, thanh âm trở nên càng thêm rét lạnh mà khẳng định.

“Ngươi muốn quốc tộc đều diệt hay sao? Ngươi thật sự muốn thấy tử tôn Trần thị hoàng tộc huyết mạch trôi giạt khắp nơi, ngày càng điêu linh, cho đến cuối cùng cắt đứt truyền thừa sao? Năm đó lúc chia tay ở Quốc Giáo học viện, chúng ta cũng đã nói xong rồi, ta chịu trách nhiệm bảo tồn huyết mạch hoàng tộc, ngươi ở kinh đô quan sát nàng. Hai mươi năm đã biến mất như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên ý nghĩ ban đầu, say mê cùng nàng song thánh đồng thiên ư? Không, ta ở Tây Trữ trấn dùng ánh mắt hờ hững nhìn ngươi mười mấy năm, ta sẽ không trơ mắt thấy ngươi chán chường như vậy, hiện tại đến thời điểm ngả bài, ta không cho phép ngươi tiếp tục canh giữ ở trong tòa cung điện không một chút nhân khí nào này, đem mắt che kín, cố tình làm như không nhìn thấy những chuyện hỗn loạn trên thế gian này.”

Giáo Hoàng cúi đầu nhìn bóng dáng nhàn nhạt do mái hiên lưu lại trên thềm đá, trầm mặc thời gian rất lâu.

Không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong bóng đêm, hỏi: “Lòng tin của ngươi đến từ đâu?”

Trong bóng đêm người kia nói: “Không có ai có thể chịu được sự hấp dẫn này, trái cây chín mọng đang trên cành chờ nàng đi hái.”

Giáo Hoàng nói: “Đứa bé kia từng nói với ta, không phải thánh nhân không thể nào chống cự được, nhưng nàng vốn đang ở trên thánh vị.”

“Đương kim thế gian nếu nói thánh nhân vốn chỉ là một câu chuyện cười, nữ tử tham lam vô sỉ như nàng làm sao có thể chân chính hiểu được thần thánh pháp lý? Nếu như tin ăn trái cây này là có thể nghịch thiên cải mệnh viên mãn, tiến vào đại cảnh giới trên Thần Ẩn, ngươi cảm thấy nàng có nhịn được không? Ngươi có biết năm đó hắn mười tuổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía, ta chịu đựng thống khổ đến cỡ nào không? Nếu như không phải là con hoàng kim long tham lam mà ngu xuẩn kia lần nữa mạo hiểm đọa cảnh phủ xuống, ta đi Vân Mộ đánh một trận với nó, nói không chừng lúc ấy ta đã ăn hắn rồi!”

Trong bóng đêm thanh âm của người này trở nên hàn lãnh mà tàn khốc: “Huống chi theo nàng, đây là chuyện nàng phải làm nếu muốn hoàn thành nghịch thiên cải mệnh, là yêu cầu vô tình nhất của thiên đạo, trái cây từ trong cơ thể nàng rơi xuống, cuối cùng lại bị nàng ăn, làm sao còn có thiên đạo tuần hoàn hoàn mỹ hơn thế chứ? Ta không nhìn ra được, nàng làm sao có thể nhìn ra được?”

Thanh âm Giáo Hoàng trở nên có chút mỏi mệt , mang theo ý tứ buồn rầu không cách nào dễ dàng quên được nói: “Ngươi cuối cùng đã thành công lừa gạt ta, cũng lừa được Mai Lý Sa, ban đầu ở trong thư ngươi cũng không nói gì, trong chuyện này cần phải hy sinh ai, càng không có nói người phải hy sinh là hắn.”

“Trái cây chín luôn phải để cho người ta ăn, vô luận có độc hay không có độc.”

“Ta lúc đầu cho rằng để cho trái cây mau sớm trưởng thành, là có thể đem nó cắm vào mảnh đất màu mỡ, giúp nó tạo thành cây xanh chọc trời.”

“Trái cây chín rồi, nếu như không bị người ta ăn, cuối cùng sẽ mục nát, dù sao đứa bé kia sẽ chết, dùng vận mệnh hẳn phải chết của hắn đổi lấy lợi ích lớn như thế cho thế giới loài người, có vấn đề gì chứ?”

“Nhưng hài tử kia chính mình cũng không biết mọi chuyện.”

“Mỗi người đều có việc mà mình muốn làm, nhưng không phải ai cũng có thể quyết định vận mệnh của mình, có quyền lực để lựa chọn.”

“Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có tư cách lựa chọn hay sao?”

“Bởi vì ta có thể cung cấp một lựa chọn tốt nhất cho ngươi cùng thế giới này. . . .”

“Ngươi biết ta cùng thế giới này muốn lựa chọn như thế nào không?”

“Mai Lý Sa một mực mong muốn hoàng tộc trở về vị trí cũ, ngươi thì mong muốn Nhân tộc tiếp tục trường tồn, hắn là con trai của Thiên Hải cùng tiên đế, sẽ không ai phản đối hắn, hơn nữa xin tin tưởng ta, hắn mới là thanh niên thông tuệ nhất giỏi nhất trên đại lục này, hắn là người thừa kế thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế Đại Chu, cũng là lãnh tụ tương lai thích hợp nhất của loài người.”

“Nhưng đứa bé kia cũng là đệ tử của ngươi.”

Trong bóng đêm thanh âm kia biến mất một đoạn thời gian rất dài, sau đó mới vang lên lần nữa.

“Nhưng đầu tiên hắn là một thành viên hoàng tộc. Từ thời khắc đầu tiên khi hắn tồn tại ở trên thế giới này, hắn sẽ phải gánh nhận trách nhiệm giúp hoàng tộc truyền thừa, có nghĩa vụ chảy máu thay cho hoàng tộc.”

“Thánh Nữ nói nếu như nàng không thể trở về, sẽ phải phiền toái tiểu Trần viện trưởng ngài tạm thời dẫn dắt chúng ta.”

Nam Khê trai thiếu nữ hướng Trần Trường Sinh thật tình hành lễ, váy trắng bồng bềnh.

“Không cần lo lắng, Thánh Hậu nương nương đối xử với nàng như con gái ruột, Giáo Hoàng Bệ Hạ ắt cũng phải nể mặt ngươi, dù sao cũng sẽ không làm gì nàng cả.”

Trở lại tiểu lâu, Đường Tam Thập Lục khuyên nhủ Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh trong lòng biết đạo lý đúng là như vậy, chẳng qua là tại sao trước khi Hữu Dung đi hoàng cung lại dặn dò chúng nữ của Nam Khê trai như vậy? Chẳng lẽ nàng biết mình vào hoàng cung rồi sẽ rất khó đi ra ngoài ư? Tại sao vậy chứ? Nàng muốn làm chuyện gì trong hoàng cung? Nàng bây giờ còn đang ở trong hoàng cung sao?

Hắn cởi vỏ kiếm xuống, cầm một bộ nhuyễn giáp ném tới trước người Đường Tam Thập Lục, nói: “Nhớ giúp ta đem đồ vật này đến Hòe viện, cho Vương Phá.”

Bộ nhuyễn giáp này bên trên toàn máu, có chút vết kiếm hoặc sâu hoặc cạn, còn có một kiếm động vô cùng mảnh, nhưng chỉ có dây buộc bị đứt, hẳn là rất dễ chữa trị.

Tô Mặc Ngu cùng Chiết Tụ không biết đây là nhuyễn giáp gì mà Trần Trường Sinh chuyên môn dặn dò đưa đến Hòe viện cho Vương Phá.

Đường gia phú giáp thiên hạ, ánh mắt của Đường Tam Thập Lục tự nhiên không giống tầm thường, nghe hai từ Hòe viện cùng Vương Phá, rất nhanh đã đoán được đây là cái gì.

“Đây là Lục Ngự thần giáp?” Hắn từ trên mặt đất nhặt lên nhuyễn giáp, nhìn Trần Trường Sinh thất kinh hỏi.

Tô Mặc Ngu cùng Chiết Tụ cũng giật mình.

“Phải, thứ này vốn thuộc về Vương gia, vừa lúc trả lại cho Vương Phá, hắn sẽ thật vui mừng.”

Trần Trường Sinh tiếp theo móc ra một tấm gương đồng đưa tới, nói: “Ta không biết đây là cái gì, nhưng hẳn là thứ tốt, nếu như ta đoán không sai, hẳn là có thể khắc chế quang minh lực lượng của Quốc Giáo.”

Mặt gương đồng này hẳn là thứ Chu Thông chuẩn bị dùng để đối phó thần trượng của Quốc Giáo, lúc trước trong chiến đấu không thể phát huy tác dụng gì, nhưng có thể giữ vững hoàn hảo dưới Lưỡng Đoạn đao, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ý tứ.

Đường Tam Thập Lục nhận lấy gương đồng này, hít vào một hơi: “Thanh Hiền kính?”

Trần Trường Sinh chỉ biết là Ly cung có tòa Thanh Hiền điện, nhưng không biết thế gian còn có một chiếc gương đồng cùng tên với nó.

Chiết Tụ nhíu mày, Tô Mặc Ngu cũng không cách nào nhịn được nữa, đi tới trước người Đường Tam Thập Lục, nhận lấy gương đồng, cực kỳ cẩn thận dùng tay áo lau vết máu bên trên.

“Gương đồng này rất nổi danh sao?” Trần Trường Sinh hỏi.

“Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn Bách Khí bảng hay sao?” Đường Tam Thập Lục hỏi ngược lại: “Vị trí của nó còn cao hơn Vô Cấu kiếm của ngươi đấy!”

Trần Trường Sinh ngây người, nghĩ thầm lúc ấy thái đao chém xuống, cũng không thấy gương đồng có điểm gì đặc biệt cả.

“Ngươi rốt cuộc đi làm cái gì vậy? Giết Chu Thông hay là đi ăn cướp?”

Đường Tam Thập Lục cầm Lục Ngự thần giáp đi tới trước mặt hắn, cảm thấy không biết nói gì: “Làm sao có thể đi ra ngoài một lát, đã mang hai món trên Bách Khí bảng trở về?”

Trần Trường Sinh nói: “Đây đều là thứ ở trên người của Chu Thông, thời điểm ta giết hắn, thuận tiện cầm về.”

Chốc lát an tĩnh, Chiết Tụ ba người liếc nhìn nhau một cái.

Sau khi bọn họ biết Trần Trường Sinh muốn đi giết Chu Thông, rất khiếp sợ, nhưng không hỏi quá chi tiết, bởi vì bọn họ không nghĩ rằng Trần Trường Sinh có thể thật sự làm được chuyện này, hơn nữa sau đó Trần Trường Sinh cũng thừa nhận mình thất bại, nhưng nếu như hắn thật sự không địch lại Chu Thông, dựa vào Quốc Giáo đại nhân vật bảo vệ mới có thể trở về, vì sao lại có thể lấy được hai kiện bảo vật từ chỗ Chu Thông?

Bọn họ nhìn Trần Trường Sinh, chờ giải thích của hắn. Trần Trường Sinh đem chuyện đã xảy ra trong tòa đình viện ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng nói một lần, nhưng không nói quá mức cụ thể.

“Ngươi lại thắng?” Đường Tam Thập Lục nhìn hắn giống như nhìn một con quái vật.

Trần Trường Sinh nói: “Nếu muốn phân ra sinh tử, thắng bại không có ý nghĩa gì cả.”

Đường Tam Thập Lục rung động nói: “Nhưng ngươi cuối cùng đã thắng.”

Trần Trường Sinh không để ý đến hắn nữa, nói: “Các ngươi xem xem xử lý gương đồng này thế nào đây, nếu như không dễ phân chia, liền ở lại Quốc Giáo học viện là được.”

Đường Tam Thập Lục nghe những lời như thế cảm thấy không vui, nói: “Di ngôn thứ này, nói một lần là tốt rồi, chẳng lẽ ngươi phải không ngừng nhắc nhở chúng ta ngươi là một người sắp chết hay sao?”

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Đây không phải là di ngôn, đây là vấn đề di sản.”

. . .

. . .

Tòa cung điện ở nơi sâu nhất của Ly cung, trong suy nghĩ của rất nhiều người, cũng không phù hợp với thân phận của Giáo Hoàng Bệ Hạ, bởi vì ngoài điện mái cong quá nhiều, đem thiên không cắt thành những mảnh giếng, hoặc đây cũng chính là giếng trời hay sao? Nhưng nơi này cũng có cái hay của nó, đứng ở chỗ này nhìn lại, thường thường có thể thấy tinh không bị cắt gọt vô cùng chỉnh tề, thực sự rất đẹp.

Đêm dần khuya, bóng đêm cũng dần dần dày đặt, thậm chí tựa như một đám mây vô hình che phủ tinh thần trong bầu trời đêm, gió đầu thu mang hơi lạnh khó lòng bị xua tan. Chỗ sâu nhất trong bóng đêm vang lên một giọng nói, thanh âm này rất bình tĩnh rất lạnh nhạt, mang theo chút ít cảm hoài cùng tang thương, rồi lại làm cho người ta cảm giác, loại cảm hoài cùng tang thương này là hắn cố ý muốn để cho người ta nghe thấy.

“Đã sắp hai mươi năm không nhìn bầu trời đêm nơi này rồi.”

Tựa như rất nhiều người trong kinh đô tối nay, Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng chưa ngủ, hắn vừa tưới nước cho bồn thanh diệp xong, đang dùng khăn lụa cẩn thận lau bọt nước dính trên phiến lá, nghe thanh âm trong bóng đêm ngoài điện truyền đến, hắn dừng động tác trên tay, chậm rãi xoay người nhìn tới.

“Nếu không phải ban đầu do ngươi làm việc quá mức vội vàng, có thể câu chuyện hai mươi năm qua cũng đã không phát sinh rồi.”

Giáo Hoàng hướng về phía chỗ sâu trong bóng đêm nói.

Người này đáp lại: “Hoặc là chẳng qua ta không ngờ tới, cuối cùng lúc ấy ngươi lại đứng về phía nàng.”

Nghe những lời này, nếp nhăn trên mặt Giáo Hoàng phảng phất càng thêm khắc sâu mấy phần, chậm rãi nói: “Cũng là chuyện đã qua.”

Trong bóng đêm thanh âm nói: “Đúng vậy, cũng là chuyện đã qua, lúc này chúng ta nên nói chuyện một chút về chuyện hiện tại, chuyện tối nay.”

Giáo Hoàng đem khăn lụa trong tay gác qua bên cạnh bồn thanh diệp, đi tới trên thềm đá ngoài điện, nhìn phiến bóng đêm này nói: “Cho tới bây giờ, ta vẫn không hiểu được ngươi muốn làm gì.”

Gió đêm hơi lạnh vuốt ve ma y trên người hắn, bồng bềnh như muốn đón gió bay đi.

Trong bóng đêm thanh âm kia khẽ chìm xuống, tựa như kim thạch cứng rắn cùng không thể xuyên thủng: “Việc ta cần làm, ngươi đã rất rõ ràng, chẳng qua năm đó ngươi không đồng ý với cách nhìn của ta, hiện tại hai mươi năm thời gian đã trôi qua, ngươi biết phán đoán của mình năm đó là sai lầm, như vậy ngươi nhất định phải đứng ở bên cạnh của ta.”

Nghe xong lời này, Giáo Hoàng cúi đầu nhìn bóng dáng trên thềm đá, lâm vào trầm mặc thời gian dài.

“Thiên Hải có huyết mạch thiên phú tốt nhất, có vị trí tốt nhất, nhưng nàng là một phụ nữ, ánh mắt vận mệnh của nàng có hạn, tâm tính của nàng có vấn đề, hơn hai trăm năm lịch sử đã sớm chứng minh được điểm này, nếu như để nàng tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế Đại Chu, cho dù nam bắc hợp lưu thuận lợi tiến hành, Nhân tộc cũng không thể chiến thắng Ma tộc dưới sự hướng dẫn của nàng.”

Có gió đêm phất động cây xanh ngoài điện, thanh diệp trong điện, phía sau tòa Quang Minh chánh điện nguy nga tráng quan chiếu ra ánh sáng, cũng phảng phất đang dao động.

Đó là bởi vì người trong bóng đêm lần nữa mở miệng nói chuyện, thanh âm trở nên càng thêm rét lạnh mà khẳng định.

“Ngươi muốn quốc tộc đều diệt hay sao? Ngươi thật sự muốn thấy tử tôn Trần thị hoàng tộc huyết mạch trôi giạt khắp nơi, ngày càng điêu linh, cho đến cuối cùng cắt đứt truyền thừa sao? Năm đó lúc chia tay ở Quốc Giáo học viện, chúng ta cũng đã nói xong rồi, ta chịu trách nhiệm bảo tồn huyết mạch hoàng tộc, ngươi ở kinh đô quan sát nàng. Hai mươi năm đã biến mất như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên ý nghĩ ban đầu, say mê cùng nàng song thánh đồng thiên ư? Không, ta ở Tây Trữ trấn dùng ánh mắt hờ hững nhìn ngươi mười mấy năm, ta sẽ không trơ mắt thấy ngươi chán chường như vậy, hiện tại đến thời điểm ngả bài, ta không cho phép ngươi tiếp tục canh giữ ở trong tòa cung điện không một chút nhân khí nào này, đem mắt che kín, cố tình làm như không nhìn thấy những chuyện hỗn loạn trên thế gian này.”

Giáo Hoàng cúi đầu nhìn bóng dáng nhàn nhạt do mái hiên lưu lại trên thềm đá, trầm mặc thời gian rất lâu.

Không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong bóng đêm, hỏi: “Lòng tin của ngươi đến từ đâu?”

Trong bóng đêm người kia nói: “Không có ai có thể chịu được sự hấp dẫn này, trái cây chín mọng đang trên cành chờ nàng đi hái.”

Giáo Hoàng nói: “Đứa bé kia từng nói với ta, không phải thánh nhân không thể nào chống cự được, nhưng nàng vốn đang ở trên thánh vị.”

“Đương kim thế gian nếu nói thánh nhân vốn chỉ là một câu chuyện cười, nữ tử tham lam vô sỉ như nàng làm sao có thể chân chính hiểu được thần thánh pháp lý? Nếu như tin ăn trái cây này là có thể nghịch thiên cải mệnh viên mãn, tiến vào đại cảnh giới trên Thần Ẩn, ngươi cảm thấy nàng có nhịn được không? Ngươi có biết năm đó hắn mười tuổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía, ta chịu đựng thống khổ đến cỡ nào không? Nếu như không phải là con hoàng kim long tham lam mà ngu xuẩn kia lần nữa mạo hiểm đọa cảnh phủ xuống, ta đi Vân Mộ đánh một trận với nó, nói không chừng lúc ấy ta đã ăn hắn rồi!”

Trong bóng đêm thanh âm của người này trở nên hàn lãnh mà tàn khốc: “Huống chi theo nàng, đây là chuyện nàng phải làm nếu muốn hoàn thành nghịch thiên cải mệnh, là yêu cầu vô tình nhất của thiên đạo, trái cây từ trong cơ thể nàng rơi xuống, cuối cùng lại bị nàng ăn, làm sao còn có thiên đạo tuần hoàn hoàn mỹ hơn thế chứ? Ta không nhìn ra được, nàng làm sao có thể nhìn ra được?”

Thanh âm Giáo Hoàng trở nên có chút mỏi mệt , mang theo ý tứ buồn rầu không cách nào dễ dàng quên được nói: “Ngươi cuối cùng đã thành công lừa gạt ta, cũng lừa được Mai Lý Sa, ban đầu ở trong thư ngươi cũng không nói gì, trong chuyện này cần phải hy sinh ai, càng không có nói người phải hy sinh là hắn.”

“Trái cây chín luôn phải để cho người ta ăn, vô luận có độc hay không có độc.”

“Ta lúc đầu cho rằng để cho trái cây mau sớm trưởng thành, là có thể đem nó cắm vào mảnh đất màu mỡ, giúp nó tạo thành cây xanh chọc trời.”

“Trái cây chín rồi, nếu như không bị người ta ăn, cuối cùng sẽ mục nát, dù sao đứa bé kia sẽ chết, dùng vận mệnh hẳn phải chết của hắn đổi lấy lợi ích lớn như thế cho thế giới loài người, có vấn đề gì chứ?”

“Nhưng hài tử kia chính mình cũng không biết mọi chuyện.”

“Mỗi người đều có việc mà mình muốn làm, nhưng không phải ai cũng có thể quyết định vận mệnh của mình, có quyền lực để lựa chọn.”

“Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có tư cách lựa chọn hay sao?”

“Bởi vì ta có thể cung cấp một lựa chọn tốt nhất cho ngươi cùng thế giới này. . . .”

“Ngươi biết ta cùng thế giới này muốn lựa chọn như thế nào không?”

“Mai Lý Sa một mực mong muốn hoàng tộc trở về vị trí cũ, ngươi thì mong muốn Nhân tộc tiếp tục trường tồn, hắn là con trai của Thiên Hải cùng tiên đế, sẽ không ai phản đối hắn, hơn nữa xin tin tưởng ta, hắn mới là thanh niên thông tuệ nhất giỏi nhất trên đại lục này, hắn là người thừa kế thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế Đại Chu, cũng là lãnh tụ tương lai thích hợp nhất của loài người.”

“Nhưng đứa bé kia cũng là đệ tử của ngươi.”

Trong bóng đêm thanh âm kia biến mất một đoạn thời gian rất dài, sau đó mới vang lên lần nữa.

“Nhưng đầu tiên hắn là một thành viên hoàng tộc. Từ thời khắc đầu tiên khi hắn tồn tại ở trên thế giới này, hắn sẽ phải gánh nhận trách nhiệm giúp hoàng tộc truyền thừa, có nghĩa vụ chảy máu thay cho hoàng tộc.”

Chọn tập
Bình luận