Một ngụm rượu chảy xuống cổ họng, tựa như dây sắt nung đỏ, Trần Trường Sinh suýt nữa sặc, rất khó khăn mới nuốt xuống, nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không ngờ nhân vật như La Bố lại uống loại rượu cay độc đến như thế.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn thật sự rất ít uống rượu.
Đi tới kinh đô, hắn mới nếm thử vị của rượu, chỉ ở bên cạnh nồi xương bò ở Phước Tuy đường uống cùng Từ Hữu Dung, ngoài ra chỉ có Đường Đường.
Đối với người không uống rượu mà nói, lý do duy nhất để uống chính là người cùng hắn uống rượu là ai.
Hắn bắt đầu hoài niệm xương bò ở Phước Tuy đường, Lý Tử Viên khách sạn còn có đại dong thụ trong Quốc Giáo học viện.
Năm ấy trên đại dong thụ hắn cùng với Đường Tam Thập Lục từng nói chuyện rất lâu dưới bóng nắng chiều.
Hắn nâng bầu rượu đưa trả lại cho La Bố, nói: “Ta có vị bằng hữu muốn làm chút chuyện, nhưng trong nhà hắn không đồng ý, cảm thấy hắn quá mức làm bừa, cho nên áp lực của hắn rất lớn.”
La Bố nở nụ cười, ánh mắt tựa như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, sáng ngời chí cực, chỗ sâu ẩn giấu vô hạn ấm áp, cũng có thể gọi là nhiệt tình.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh cũng rất sáng, nhưng cũng không phải từ ánh sáng sâu trong đáy mắt, mà bởi vì sạch sẽ, giống như được nước rửa rất nhiều năm.
La Bố nhìn hắn nói: “Có người nào từng nói, đôi mắt ngươi rất giống một chiếc gương hay chưa.”
Trần Trường Sinh không rõ ý tứ của hắn, vô thức ừ một tiếng.
“Gương sáng có thể chiếu người, có thể phản chiếu rất nhiều động tĩnh trong thiên địa, có thể dễ dàng phát hiện ra rất nhiều vấn đề.”
La Bố dùng hai ngón tay giơ bầu rượu lên nhẹ nhàng lay động, nói: “Ngươi đoán không sai, vấn đề của ta cũng không phải từ bản thân mình, cũng không phải tới từ bên ngoài, mà tới từ trong nhà, chính xác hơn, đem ta cách chức khỏi du kỵ đến Phản Nhai mã tràng là ý tứ của phụ thân ta.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Hắn muốn để ngươi an toàn một chút ư?”
“Không có ai có thể biết được phụ thân ta suy nghĩ điều gì. Rất nhiều năm trước, rất nhiều người bao gồm cả ta đều cho rằng hắn là một người bình thường, đăm chiêu suy nghĩ chẳng qua là những thứ như lợi ích của gia tộc, nhưng chuyện sau đó đã chứng minh, tất cả những người nghĩ như thế mới là kẻ tầm thường.”
La Bố nói tới đây, uống một hớp rượu, mới tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn, phụ thân ta đối xử với ta vô cùng tốt, ta từng hoài nghi lòng tốt này, nhưng sau chuyện kia, ta không còn hoài nghi nữa, nhưng chính cái tốt thật lòng này, hiện tại chính là vấn đề thực sự của ta.”
Hắn lần nữa nhớ lại năm đó.
Phụ thân đi theo sơn đạo xuống núi, cũng không liếc mắt nhìn mình đang bị thương nặng một cái nào.
Trong rừng chợt có tiếng chim chóc hoảng sợ, còn truyền đến tiếng cười sung sướng mà vui mừng của phụ thân.
Trần Trường Sinh cũng nhớ lại năm đó.
Hắn từ Thiên Thư lăng đi xuống bên dưới, sư phụ đi tới trên lăng, ở trên thần đạo chỉ nhìn thoáng qua, giống như người xa lạ.
“Thật ra ta rất hâm mộ loại áp lực do quan tâm mang đến này.”
Hắn nói xong câu đó, bên vách núi nghênh đón thời gian an tĩnh chốc lát.
Đều là người trẻ tuổi, nhưng đều có tâm sự của riêng mình .
Chợt có nước tiếng vang lên, một con hàn ngư đuôi màu trắng bạc nổi lên trên mặt nước, theo khe núi đón tinh quang mà đi.
Tầm mắt của hai người theo đó mà dời, nhìn về phiến hoang dã nơi tận cùng của khe núi.
“Nếu như thương thế trong kinh mạch của ngươi đã bình phục, cẩn thận quan sát, có lẽ có thể phát hiện nơi đó có một vầng sáng rực rỡ.”
La Bố giơ bầu rượu lên, chỉ hướng phương bắc xa xôi, giống như đang kính, lại tựa như đang tế.
Trần Trường Sinh biết hắn đang nói đến cái gì, ban đầu theo Tô Ly từ cánh đồng tuyết vạn dặm nam quy, mấy đêm đầu, thỉnh thoảng sẽ thấy vầng sáng nơi phương bắc, hơn nữa Chiết Tụ dù rất ít nói chuyện cũng ở Quốc Giáo học viện nhắc với bọn họ mấy lần.
Nơi đó trong bầu trời đêm trừ tinh hà phía nam, còn có một vầng thiên thể sáng ngời.
Trong truyền thuyết trăng sáng của Ma tộc.
Uống rượu là nhàn sự, nói chuyện tự nhiên là tán gẫu, bắt đầu từ Ma tộc trăng sáng, hàn huyên tới Tuyết Lão thành sâm nghiêm, đạo thâm uyên kinh khủng kia, Ma tộc quý tộc khuynh hướng điên cuồng chán chường ở phương diện nghệ thuật, chút ít lục bảo thạch trên khôi giáp của Ma Soái, sau đó hàn huyên tới Đại Tây Châu bảo thủ cùng không thú vị.
Tuyệt đại đa số thời gian đều là La Bố nói chuyện, Trần Trường Sinh chỉ thỉnh thoảng góp vào một hai câu.
Trong tán gẫu La Bố triển lộ ra lượng kiến thức khó có thể tưởng tượng, lời nói ẩn chứa mấy vạn dặm giang sơn, vài ngàn năm thời gian.
Nếu không phải Trần Trường Sinh thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, cũng đi qua mấy vạn dặm đường, hoàn toàn không biết nên đáp lời hắn thế nào.
Nhưng chính vì hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, cũng đã đi qua mấy vạn dặm đường, cho nên mặc dù không giỏi nói chuyện, thỉnh thoảng cũng có thể đối đáp vài câu, bình luận vài câu.
Đối với thiên tài mà nói, thiếu hụt nhất thường thường không phải bằng hữu, mà là đối tượng nói chuyện có thể hiểu được ý tứ của mình.
Hoặc là vì nguyên nhân như vậy, cuộc uống rượu tán gẫu này tiến hành vô cùng khoái trá, vô luận La Bố hay là Trần Trường Sinh cũng cảm thấy rất khoái trá.
Tán gẫu thời gian càng dài, các lĩnh vực liên quan lại càng rộng, hơn nữa càng sâu, Trần Trường Sinh càng nghe càng bội phục, La Bố giống như một chiếc hồ xanh biếc, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng thủy chung không biết sâu đến mấy phần, thế gian đến tột cùng có chuyện gì mà hắn không biết hay không?
Thanh niên quan quân khuôn mặt đầy râu này đến tột cùng là ai?
Trần Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy người này thật sự bất phàm, vô luận kiến thức hay là phong độ cũng làm cho người ta tin phục.
Khi La Bố bắt đầu giảng giải năm đó Đại Chu kỵ binh Bắc Phạt lần thứ hai, Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Vương Chi Sách phạm phải năm sai lầm lớn, hắn không nhịn được một lần nữa hồi tưởng lại những nhân vật bất phàm nhất mình từng gặp trong đời, phát hiện bất kể là Cẩu Hàn Thực, hay là Chiết Tụ, Đường Đường, Tô Mặc Ngu, đều không bằng được người này.
Hắn thậm chí cảm thấy, cho dù Tô Ly tiền bối ở các phương diện khác cũng chưa chắc đã mạnh hơn được người này.
Người như La Bố, làm sao có thể cam tâm ở lại trong mã tràng xa xôi hẻo lánh này, chẳng lẽ không cảm thấy buồn khổ, hoặc là nói cô đơn hay sao?
Nếu như không mà nói, tại sao lại cô đơn ngồi dưới ánh sao cách xa lửa trại, sau đó cùng mình nói chuyện lâu đến vậy?
Trần Trường Sinh càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho La Bố tiếp tục ở lại Phản Nhai mã tràng, hẳn phải để cho hắn đi Tùng Sơn quân phủ.
La Bố nhìn hắn muốn nói lại thôi, đoán được hắn đang muốn nói điều gì, cười nói: “Ma tộc đã rút lui, lúc này đi Tùng Sơn quân phủ thì có tác dụng gì?”
Trần Trường Sinh nói: “Một ngày nào đó, Ma tộc sẽ trở về.”
La Bố trong mắt xuất hiện thần sắc thưởng thức, nói: “Mấy năm gần đây quả thật có ít người thanh tĩnh như ngươi, nhưng mà… ta vẫn sẽ không đi Tùng Sơn quân phủ, vài ngày nữa đưa ngươi đến Tùng Sơn quân phủ, ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Trần Trường Sinh quan tâm hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
La Bố nói: “Về núi.”
Trần Trường Sinh muốn mời hắn rời núi.
Nhưng hắn bắt đầu tưởng niệm ngọn núi kia .
Dĩ nhiên, hắn vẫn luôn tưởng niệm vị cô nương trên ngọn núi khác.
Tựa như phần nhiều thời gian của Trần Trường Sinh trong hai năm qua.
Tâm tình như tưởng niệm có thể lây nhiễm cho nhau, không cần nói chuyện, cũng không cần ánh mắt.
Bên vách núi lần nữa an tĩnh, hai người rất lâu cũng không nói gì, nhìn bình nguyên phương bắc mơ hồ có thể thấy được ánh trăng còn sót lại, lặng yên tưởng niệm .
Không biết qua bao lâu, La Bố xoay đầu, nhìn hắn hỏi: “Ngươi cũng có cô nương mà mình yêu mến chứ?”