Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 58: Thảo đường Hoài Nhân

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Trong khi nói chuyện, đoàn người đã đi tới trước vách núi.

Vách núi thỉnh thoảng có cây tùng đưa về phía không trung, có thác mảnh rơi xuống, bắn lên không ít giọt nước.

Trước vách núi là một mảnh sơn bình lớn, địa thế hơi bằng phẳng, vươn dài ra ngoài rất xa, nhưng lại không thấy được giới hạn, tựa như một mảnh bình nguyên.

Trên bình khắp nơi đều là cây xanh, nhìn tới xa xa, có thể nhìn thấy rất nhiều cây hoa, sau cây hoa lại là vô số kiến trúc, mái đen tường trắng ẩn trong rừng cây, có chút xinh đẹp.

Nhìn Nam Khê trai trong truyền thuyết, Hộ Tam Thập Nhị cảm thấy khác biệt rất lớn so với Ly cung, than thở không dứt, Đường Tam Thập Lục lại nhớ lại từ đường trong Vấn Thủy thành, Kê Minh sơn ngoài thành, trầm mặc không nói gì.

Xuyên qua cây xanh cùng cây hoa, giẫm lên mặt đá xanh ẩm ướt, quanh đi quẩn lại, đã đi tới trước Nam Khê trai.

Đoàn người lướt qua sân, xuyên qua vài gian tiểu viên, vừa đi qua rất nhiều kinh các, đi tới chỗ sâu nhất, hiển hiện trước mắt là một gian thảo đường.

Ở bốn phía thảo đường có rất nhiều tòa bia đá đứng thẳng, trên bia đá có rêu xanh, nhưng không che hết được đường nét khắc sâu ở phía trên.

Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị đều từng vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, vừa nhìn đã nhận ra được, những tấm bia đá này hẳn là mô phỏng thiên thư bia.

Không phải mô phỏng một cách đơn giản và thô ráp, trên tấm bia đá tự có vẻ tang thương, cùng thảo đường dung hòa làm một, tự thành thiên địa, làm người ta kính sợ.

Tính tình của Đường Tam Thập Lục dù khinh bạc như thế nào, đi tới loại địa phương như vậy, cũng trở nên an tĩnh rất nhiều, có chút bận tâm Chiết Tụ ẩn núp trong bóng tối có thể gặp chuyện không may hay không.

Trong thảo đường đặt ba tấm bồ đoàn, có ánh sáng từ ngọc lưu ly trên nóc nhà tỏa ra, ánh sáng cũng không lờ mờ, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Lúc trước ở sơn môn gặp phải vị đạo cô áo đen ngồi trên bồ đoàn bên tay trái, vẻ mặt như cũ lạnh lùng, nhìn Đường Tam Thập Lục đi vào thảo đường, trong mắt sinh ra lệ khí.

Một vị đạo cô áo tím ngồi trên bồ đoàn bên tay phải, lông mày thẳng mà rậm, ánh mắt cường ngạnh chí cực, vừa nhìn đã biết tính tình dữ dằn như lửa.

Ngồi trên bồ đoàn chính là một vị đạo cô mặc trai phục màu trắng, ánh mắt yên tĩnh ôn hòa , đôi mắt như thu thủy, nhìn đã làm cho lòng người sinh ra cảm giác thân cận.

Nhưng Đường Tam Thập Lục nhìn vị đạo cô áo trắng này đã sinh lòng cảnh giác, đoán được nàng là chủ nhân thanh âm lúc trước.

Không phải bởi vì màu sắc phục sức của nàng là màu trắng tôn quý nhất của Thánh Nữ phong, mà là bởi vì bản thân của nàng.

Diệp Tiểu Liên ở bên cạnh hắn nhẹ nhắc nhở, sau đó hướng ba vị đạo cô thi lễ một cái, lui đến phía sau.

Đường Tam Thập Lục mới biết được, thì ra vị đạo cô áo tím kia chính là Hoài Thứ, vị đạo cô áo trắng là Hoài Nhân.

Hoài Nhân vẻ mặt ôn hòa nói: “Mời Đường công tử cùng chủ giáo ngồi.”

Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị theo lời ngồi xuống trên bồ đoàn của khách.

Hoài Nhân nhìn Đường Tam Thập Lục nói: “Không biết lão thái gia có khỏe không?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Vẫn còn khỏe, chưa chết được, chẳng qua nếu ta còn sống, hắn tự nhiên cũng không được cao hứng cho lắm.”

Toàn bộ đại lục đều biết chuyện đã xảy ra trong Vấn Thủy thành, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp nói ra như vậy, hơn nữa trong ngôn ngữ đối với Đường lão thái gia lại là không cung kính như thế.

Hoài Bích nghe vậy cười lạnh một tiếng, Hoài Thứ hơi hơi nhíu mày, rõ ràng cảm thấy không thích lời nói của hắn.

“Đường công tử nói không sai, chỉ cần còn sống, chính là tốt nhất.” Hoài Nhân nhìn Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói.

Đường Tam Thập Lục hiểu được ý của vị trưởng lão Nam Khê trai này.

Chỉ cần Đường lão thái gia còn sống, Đường gia chính là Đường gia của lão thái gia, lúc trước hắn ở sơn môn uy hiếp Nam Khê trai, tự nhiên không thể thành thực tế.

“Không sai, sống quả thật là rất tốt, mà như Nhị thúc của ta sẽ không thấy tốt, bởi vì hắn đã chết.”

Đường Tam Thập Lục thật tình nói: “Đây quả là một chuyện đáng để cao hứng.”

Thúc phụ trưởng bối nhà mình đã chết, lại cảm thấy cao hứng?

Cho dù tất cả mọi người trên thế gian đều biết vấn đề giữa Đường gia Nhị gia cùng hắn, nhưng cũng không nên nói như vậy hay sao?

Hoài Thứ nhướng mày càng ngày càng cao, vẻ tức giận trên mặt càng ngày càng đậm, nàng tính tình dữ dằn, ghét ác như thù, không thể chấp nhận được loại người không biết tôn ti, không nhìn trưởng ấu .

Hoài Nhân vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua là ánh mắt nhìn Đường Tam Thập Lục có thêm chút ít ý vị không rõ ràng.

Nàng cũng rõ ràng ý tứ của Đường Tam Thập Lục.

Lúc trước câu nói kia, nàng muốn nói cho Đường Tam Thập Lục, chỉ bằng hắn còn không uy hiếp được Nam Khê trai. Đường Tam Thập Lục những lời này lại là nói cho nàng biết, Đường gia Nhị gia đã chết, hắn đã chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế ở Đường gia, hiện tại Đường gia quả thật vẫn còn của Đường lão thái gia , nhưng sau này cuối cùng sẽ thuộc về hắn.

Tiền mở sách hàng năm của Nam Khê trai, có một phần rất lớn cũng là do Đường gia kính dâng.

Đó cũng không phải chuyện mấu chốt, mấu chốt nhất chính là, Nam Khê trai cùng với vô số tông phái chi nhánh, còn có các loại mua bán làm ăn, ở trình độ rất lớn đều có quan hệ mật thiết với Đường gia.

Rất nhiều tông phái sơn môn đều làm như vậy, dù không làm ăn với Đường gia, cũng sẽ làm ăn cùng Thu Sơn gia, Ngô gia, Mộc Chá gia.

Tu đạo vốn chính là một cuộc làm ăn lớn.

Lấy địa vị của Nam Khê trai ở tu đạo giới, năm đó thời điểm các nàng lựa chọn đồng bạn để hợp tác, dĩ nhiên sẽ chọn Đường gia danh tiếng tốt nhất, lịch sử lâu dài nhất.

Ai có thể ngờ được, sau đó vô số năm, người thừa kế của Đường gia, lại dùng hợp tác lẫn nhau này tới để uy hiếp Nam Khê trai?

Hoài Nhân không tiếp tục bàn về vấn đề này với Đường Tam Thập Lục, ngược lại hỏi: “Vị đồng bạn kia của Đường công tử đâu rồi?”

Câu này tự nhiên là nhắc tới Chiết Tụ, nói rõ Nam Khê trai vẫn biết sự hiện hữu của hắn, nói không chừng hiện tại còn có người đang theo dõi hắn.

Đường Tam Thập Lục da mặt rất dầy, bình tĩnh nói: “Ngài nói gì cơ?”

Hoài Nhân khẽ mỉm cười, lơ đễnh, nhìn về Hộ Tam Thập Nhị nói: “Không biết Giáo Hoàng đại nhân hiện tại ở nơi nào? Các đệ tử trong trai rất muốn nhận được sự dạy bảo của Bệ Hạ.”

Lời nói này rất uyển chuyển, cũng rất khách khí, chẳng qua cấu trúc câu văn không phải rất hay, có chút cứng nhắc tạo thành buồn cười.

Nhưng nàng đã biểu đạt ý của mình rất rõ ràng —— tuy nói đều là Quốc Giáo nhất mạch, thân phận của Giáo Hoàng Bệ Hạ lại càng tôn quý, không lịch sự thông truyền đã trực tiếp đi vào, vẫn là chuyện không ổn.

Hộ Tam Thập Nhị mặc dù da mặt cũng rất dày, nhưng biết lúc này không thể làm loạn, chỉ vào một hướng khác ngoài thảo đường nói: “Bệ Hạ hẳn là tới đỉnh núi.”

Vách núi này ở đằng sau, trong đó có một ngọn núi rất cao, chính là Thánh Nữ phong.

Nghe lời này, đạo cô ngồi hai bên bồ đoàn chợt biến sắc, nhất là vị Hoài Thứ đạo cô mặc áo tím kia, phẫn nộ quát: “Buồn cười! Thánh Nữ bế quan tĩnh tu, đang trong thời khắc mấu chốt, nghiêm cấm bất luận kẻ nào quấy rầy, nếu không tẩu hỏa nhập ma, ai tới gánh chịu trách nhiệm này! Giáo Hoàng hắn muốn làm gì!”

Đường Tam Thập Lục nói: “Nghe nói Nam Khê trai có biến, Giáo Hoàng Bệ Hạ lo lắng an toàn của Thánh Nữ, không ngủ không ăn không nghỉ dong ruỗi ngàn dặm tới thăm, có gì không ổn?”

Hoài Bích cười lạnh nói: “Nam Khê trai ta có thể có biến cố gì? An nguy của Thánh Nữ tự nhiên có chúng ta bảo vệ, cần gì người ngoài lo lắng.”

Đường Tam Thập Lục hỏi: “Nghe nói vài ngày trước Tiếu Trương từng tới Thánh Nữ phong?”

Hoài Nhân giơ tay ý bảo sư muội không cần nói nữa, bình tĩnh nói: “Không sai.”

Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của nàng nói: “Vì sao cuối cùng hắn không thể bước qua được sơn môn?”

Ba năm trước đây trong gió tuyết ở bờ Lạc Thủy, Tiếu Trương hoành thương đứng giữa sông, cứu Vương Phá đã trọng thương.

Bắt đầu từ thời khắc ấy, bất kể bản thân Tiếu Trương có nguyện ý hay không, toàn bộ đại lục cũng đã coi hắn là trợ giúp cường đại của Quốc Giáo cùng Trần Trường Sinh.

Triều đình truy sát hắn suốt ba năm, chính là nguyên nhân từ phương diện này.

Lúc hắn rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận, tới Thánh Nữ phong tạm lánh, lại bị đuổi ra ngoài.

Chẳng lẽ nói, Thánh Nữ phong đã không coi mình là đồng minh của Ly cung nữa hay sao?

Chọn tập
Bình luận
× sticky