Đạo hắc ảnh kia có thể nói là một dãy núi, cũng có thể nói là cánh tay của một vị ma thần.
Ở phía trước nhất của dãy núi, cũng chính là bầu trời trên đỉnh đầu Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, có năm ngọn núi, nhìn qua tựa như năm ngón tay.
Mãn thiên kiếm vũ rơi vào trên đỉnh núi, bụi mù mãnh liệt, tiếng tan vỡ không ngừng vang lên.
Tốc độ trầm xuống của dãy núi trở nên càng ngày càng chậm, cho đến cuối cùng rốt cục đã dừng lại.
Cả quá trình này, Từ Hữu Dung không liếc mắt nhìn bầu trời đêm một lần nào cả, tựa như cũng không quan tâm, dĩ nhiên cũng có thể lý giải là tín nhiệm đối với Trần Trường Sinh.
Nàng đem Trai kiếm cắm vào mặt cỏ bên cạnh.
Xuy một tiếng vang nhỏ, cỏ xanh bốc lên thành khói, nhưng không có mùi khét lẹt mà lại là mùi tươi mới, lộ vẻ sinh cơ bừng bừng.
Nàng từ phía sau cởi xuống một thanh trường cung làm bằng đồng mộc.
Đồng mộc làm cung, đây chính là Đồng cung trên Bách Khí bảng.
Chỉ có Nam Khách, Trần Trường Sinh cùng với Thu Sơn Quân, Cẩu Hàn Thực mấy người mới biết được, thủ đoạn mạnh nhất của Từ Hữu Dung cũng không phải là kiếm pháp.
Trai kiếm là do Trần Trường Sinh tìm được từ Chu viên, sau đó đưa về Thánh Nữ phong.
Đại Quang Minh Kiếm là nàng nhận được Trai kiếm mới dung hội quán thông.
Đồng cung, mới là thứ theo nàng từ nhỏ.
Trong ngày thường, không có ai chứng kiến chiếc cung này.
Chỉ có lúc nàng cần nó mới sẽ xuất hiện.
Tỷ như lúc này.
Từ Hữu Dung lấy ra một mũi tên, đặt lên trên dây.
Đây chính là Ngô tiễn.
Nàng ánh mắt yên tĩnh, giương cung.
Động tác rất vững vàng, rất thông thuận, có cảm giác như nước chảy mây trôi, hoặc như mười tấm hình chồng chung một chỗ, rõ ràng chí cực.
Dây cung kéo động, giống như Ma tộc nơi phương bắc cúng bái trăng sáng.
Lông mi của nàng không hề chớp động.
Gió nổi lên.
Dồ lễ màu trắng lướt nhẹ.
Tóc đen cũng bay lên, cùng tiễn bình hành.
Ngón tay tú khí rời khỏi dây cung.
Đồng cung phát ra tiếng đàn.
Nghe nói đồng mộc là chất liệu tốt nhất để làm đàn, chẳng trách dễ nghe đến như thế.
Tiếng dây cung quanh quẩn vang vọng trong thảo nguyên.
Tiễn, đã đến trước cả thanh âm.
Cách xa mấy dặm.
Mi tâm của một gã kỵ binh Ma tộc xuất hiện một cái lỗ máu.
Lỗ máu kia vô cùng tròn, bề mặt bóng loáng, thậm chí làm cho người ta rất muốn dùng từ thanh tú để hình dung.
Tiếp theo, Từ Hữu Dung giương cung lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Động tác của nàng thủy chung ổn định như vậy, có một loại mỹ cảm đơn giản mà minh xác.
Ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, hộp tên đã trống không.
Ba mươi cành Ngô tiễn rời khỏi dây Đồng cung, bay vào trong bóng đêm, chỉ thẳng về phía đám lang kỵ cách xa mấy dặm.
Tiếng kêu rên không ngừng vang lên.
Vòi máu không ngừng tung tóe.
Ma tộc kỵ binh không ngừng té xuống.
Tiếng la sợ hãi bên tai không dứt.
Lang kỵ tứ tán né ra.
Ba mươi mũi tên tối đa cũng chỉ có thể mang đến ba mươi lần tử vong.
Theo đạo lý mà nói, đội hình tản mát chính là lựa chọn tốt nhất.
Từ Hữu Dung lại một lần nữa giơ Đồng cung lên, mặc dù đã không còn tiễn.
Lần này, nàng dùng thời gian rõ ràng dài hơn rất nhiều so với lúc trước.
Rốt cục, nàng buông lỏng dây cung.
Trên dây nhuộm một chút máu, cùng gió đêm gặp gỡ, ma sát, bắt đầu thiêu đốt, sinh ra ngọn lửa màu sắc kim hoàng.
Tiễn này xuyên thấu xương sọ kỵ binh Ma tộc.
Tiễn này xuyên qua thân thể thị huyết cự lang.
Ngô tiễn mang đến tử vong, sau đó tan biến tại trong bóng đêm… bỗng nhiên đều đã trở về.
Ba mươi cành Ngô tiễn kéo theo đuôi lửa, hướng đuổi theo lang kỵ đang tứ tán trên thảo nguyên, giống như là hỏa điểu thiêu đốt, hoặc như là lưu tinh tươi đẹp.
Nhiều năm trước ở Chu viên, ở cuối mộ dụ, Nam Khách đã gặp phải công kích tương tự.
Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên Từ Hữu Dung dùng loại thủ đoạn này.
Lang kỵ làm sao có thể tránh né đây?
Phốc phốc phốc phốc.
Trên thảo nguyên không ngừng vang lên thanh âm Ngô tiễn xuyên thấu sự vật cứng rắn.
Ngô tiễn mang theo đuôi lửa, đuổi theo lang kỵ, xua đuổi bóng đêm, đến đích, chính là tử vong.
Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm này cuối cùng đã ngưng lại.
Thảo nguyên dưới bóng đêm khôi phục sự yên lặng.
Nhưng phải nói là tĩnh mịch thì đúng hơn.
Bởi vì… phiến thảo nguyên này đã biến thành mộ địa.
Phương viên mấy dặm, khắp nơi đều là thi thể ngã lăn.
Vô luận là kỵ binh Ma tộc hay là thị huyết cự lang đều đã chết hết, không có ai có thể may mắn thoát khỏi.
Thảo nguyên phản xạ tinh quang, có chút cảm giác ẩm ướt.
Không phải là không sơn, nhưng giống như là tươi mới sau cơn mưa.
Đây không phải mưa phùn, mà là máu.
Từ Hữu Dung đem Đồng cung cắm vào mặt đất.
Đồng cung rất dài, đứng thẳng lên còn cao hơn so với nàng, nhìn thật rất giống thụ cầm.
Trên thực tế nó không phải là cầm, mà là một thân cây.
Trong nháy mắt, vô số nhánh cây sinh ra trên Đồng cung, kết xuất vô số thanh diệp, theo gió đêm nhẹ nhàng lắc
Khí tức thanh tân như thác nước rơi vào trên người nàng cùng Trần Trường Sinh, cũng rơi vào trên người thổ tôn.
Thổ tôn đang nhìn lén nàng, sợ hãi cả kinh, sau đó cảm thấy thương thế lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng chuyển biến tốt đẹp.
Cành cây tiếp tục sinh trưởng, rất nhanh chóng hóa thành một cây đại thụ.
Đây là một cây ngô đồng.
Cây ngô đồng này có trận pháp Đồng cung.
Nàng rút ra Trai kiếm, đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, nhìn về dãy núi trong bầu trời đêm.
“Ngô đồng có thể chống đỡ tám mươi tức, thử nghĩ xem còn có biện pháp gì không.”
Thái dương của nàng hơi ướt, vẻ mặt có chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy, giống như thật sự chưa từng làm gì cả.
…
…
Thảo nguyên hắc ám bỗng nhiên có thêm một gốc cây ngô đồng cô đơn.
Nhánh cây ở trong mấy ngàn thanh kiếm mở rộng, chặn lại dãy núi trong bầu trời đêm.
Đồng cung cùng Ngô tiễn hợp chung một chỗ chính là Ngô Đồng. Thánh Nữ đời trước của Nam Khê trai lấy trí tuệ cùng năng lực khó có thể tưởng tượng, đem trận pháp Đồng cung gắn vào cung tên, càng làm cho uy lực của nó được tăng cường. Cũng chỉ có thần khí như thế mới có thể ngăn trở được công kích của nhân vật truyện kỳ như Yên Chi sơn nhân mà thôi.
Dĩ nhiên, cho dù là cây ngô đồng này cũng không thể nào chống đỡ mãi được.
Trên thảo nguyên vang lên vô số tiếng lôi minh.
Đó là thanh âm dãy núi trầm trọng đang ma sát với mặt đất, cộng thêm thanh âm nham thạch cùng bùn đất đè ép lẫn nhau.
Yên Chi sơn nhân đi về phía bọn hắn.
Tốc độ của hắn rất chậm, nhưng không có chỗ sơ hở, tựa như một ngọn núi đang di động, làm cho người ta cảm giác bị áp bách vô cùng.
Trong bầu trời đêm cũng có một dãy núi, lan tỏa khí tức cổ xưa mà tang thương, vô cùng trầm trọng, làm lòng người lạnh lẽo.
Cây ngô đồng hoa hoa tác hưởng, mấy trăm phiến lá cây xanh đậm rơi xuống, thân cây từ từ cong đi, phát ra thanh âm dát chi, tựa như có thể đứt rời bất cứ lúc nào.
Mấy ngàn thanh kiếm càng không ngừng hướng đỉnh núi kia chém xuống, thỉnh thoảng có mảnh đá rơi xuống, sau đó ở giữa không trung hóa thành thanh quang tiêu tán.
Trần Trường Sinh lông mi không ngừng rung động, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Từ Hữu Dung để cho hắn nghĩ biện pháp, nếu như không nghĩ ra được, bọn họ đành phải chấp nhận hiểm nguy mà đánh cược một lần.
Trần Trường Sinh tính tình không thích mạo hiểm, nhưng hắn lúc này vốn quan sát mặt đất, có thể nghĩ ra biện pháp gì?
Hắn cũng không thể đem mặt đất nhìn ra một đóa hoa.
Trên thực tế, Trần Trường Sinh thật đúng là đang nhìn hoa.
Tiếu Trương nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Tờ giấy trắng trên mặt hắn bị gió đêm phất động, điểm máu phía trên không ngừng biến ảo, nhìn tựa như mai vàng trong gió.
Trên tờ giấy trắng giữ lại hai cái động, đó là vị trí của con mắt, lỗ mũi cùng miệng cũng đều dùng bút vẽ ra.
Đại danh Họa giáp Tiếu Trương chính là bởi vậy mà đến.
Tại sao Tiếu Trương muốn giữ một trang giấy trắng che ngay trên mặt, đây là vấn đề tất cả mọi người đều rất tò mò.
Có người nói trên mặt của hắn có thai ký, cực kỳ xấu xí khó coi.
Có người nói hắn vô cùng xinh đẹp tuyệt trần, lúc tuổi còn trẻ thường xuyên bị người ngộ nhận là nữ tử, còn thường xuyên gặp một chút phiền toái khác loại, cho nên mới phải che mặt lại.
Thuyết pháp nổi danh nhất cũng nhận được nhiều người tán thành nhất chính là, năm đó Tiếu Trương vì muốn vượt xa Vương Phá, cưỡng ép tu hành công pháp tà đạo nào đó, kết quả tẩu hỏa nhập ma, người bị thương nặng, nhất là bộ mặt gần như hủy dung, cho nên hắn dùng giấy trắng che đi. Nghe nói Thiên Cơ lão nhân từng hỏi hắn vì sao không dùng mặt nạ, hoặc là nón lá, Tiếu Trương nói mình dùng giấy trắng che mặt, chẳng qua không muốn làm tiểu hài tử sợ hãi, cũng không phải xấu hổ không dám gặp người, vì sao phải dùng mặt nạ, về phần nón lá lại càng làm người ta bị đè nén.
Dựa theo hiểu rõ của Trần Trường Sinh đối với Tiếu Trương, chuyện xưa Thiên Cơ lão nhân cùng Tiếu Trương nói chuyện với nhau hẳn là giả dối, nghe nói quả thật chẳng qua là tùy tiện nói một chút mà thôi, như vậy bản thân thuyết pháp này cũng có thể không phải là thật, trên mặt Tiếu Trương cũng không có vết thương kinh khủng nào.
Như vậy gương mặt dưới tờ giấy trắng rốt cuộc là sao?
Rất nhiều người cũng muốn đem tờ giấy trắng này bóc để xem một chút, nhưng đích xác rất ít người dám làm như vậy, hơn nữa những người đó đều đã chết.
Lúc này Tiếu Trương đang hôn mê bất tỉnh, muốn xem hình dáng của hắn, có thể nói là cơ hội tốt nhất.
Đây đúng là hấp dẫn rất lớn, Trần Trường Sinh tựa như cũng không cách nào nhịn được, đưa tay tới, chuẩn bị đem giấy trắng bóc ra.
Chẳng qua lúc này cường địch Ma tộc ở phía trước, uy áp như núi, thế cục hung hiểm như thế, vì sao hắn còn có tâm tư nghĩ đến những thứ này?