Tại sao Trần Trường Sinh cùng Dư Nhân gặp mặt lại làm cho Thương Hành Chu kiêng kỵ như thế?
Như vậy nghĩ ngược lại, hoặc là Thương Hành Chu sợ hãi nhất chính là hai học sinh của mình liên thủ.
Dùng chuyện này mà nói, Từ Hữu Dung nói câu nói kia có lẽ chính là bí mật tối trọng yếu trên thế giới này.
Trong điện rất an tĩnh.
Bút lông lẳng lặng đặt dọc theo nghiên mực, tựa như đôi mái chèo bên bờ thuyền.
Dư Nhân dùng tay cầm lên một khối vải bông tuyết trắng đã ướt, khẽ dùng sức nắm vào mở ra vô số lần, liền coi như là rửa tay.
Hắn không trả lời đề nghị của Từ Hữu Dung, một lần nữa cầm bút lông.
Ngòi bút ở trên nghiên mực lớn nhẹ nhàng xẹt qua, tạo nên sóng đen khẽ chập chùng, sau đó hướng bầu trời mà lên, phá mây mà xuống, ở trên giấy như tuyết trắng lưu lại nét mực rõ ràng.
Viết xong một hàng chữ, Dư Nhân để bút xuống, dùng ngón cái cùng ngón trỏ đem trang giấy chuyển hướng, đưa về phía Từ Hữu Dung.
“Nàng là người thế nào?”
. . .
. . .
Những lời này nhắc đến nàng tự nhiên là chỉ Thiên Hải Thánh Hậu.
Tiến vào hoàng cung, Từ Hữu Dung vẫn không nói bất kỳ đề tài tương quan với Thánh Hậu nương nương.
Nàng vốn có thể đặt vấn đề từ chuyện này, nói bất kể Bệ Hạ ngươi có thừa nhận hay không, Thánh Hậu nương nương cuối cùng cũng là mẫu thân của ngươi.
Nàng có thể cùng Dư Nhân tiến hành một cuộc thảo luận về ân sinh cùng ân dưỡng.
Hay hoặc là, nàng có thể dùng giọng thổn thức nhắc tới năm đó chính mình trải qua trong hoàng cung, do đó cực kỳ tự nhiên nói đến Thánh Hậu nương nương năm đó rất nhiều dấu vết.
Nhưng nàng không làm những chuyện này, bởi vì nàng không xác định quan cảm của Dư Nhân đối với Thánh Hậu nương nương rốt cuộc như thế nào, tình cảm như thế nào.
Hơn nữa Dư Nhân là sư huynh mà Trần Trường Sinh kính yêu nhất, nàng không hi vọng dùng phương pháp nhắm thẳng vào nội tâm, vô cùng lãnh khốc này.
Thấy trên tờ giấy trắng viết những chữ này, nàng xác định chính mình không làm sai, sau đó có chút cảm động cùng vui mừng, lông mi khẽ rung động.
Rất nhanh, nàng khôi phục bình tĩnh, nhìn Dư Nhân mỉm cười nói: “Đây thật sự là vấn đề ta am hiểu trả lời nhất.”
Không có ai hiểu rõ Thiên Hải Thánh Hậu hơn Từ Hữu Dung.
Bình Quốc công chúa chẳng qua là nữ nhi trên danh nghĩa, Trần Lưu Vương chẳng qua là một loại ký thác tinh thần hoặc là nói an ủi của Thánh Hậu, Mạc Vũ cùng Chu Thông cuối cùng chỉ là thuộc hạ.
Chỉ có Thiên Hải Thánh Hậu cùng nàng là thầy trò trên thực tế, truyền thừa tinh thần cùng thần hồn, mẹ con trên mặt cảm tình.
Hiện tại Thiên Hải Thánh Hậu đã hồn quy Tinh hải, chỉ còn lại có một mình Từ Hữu Dung chân chính hiểu rõ ý tưởng cùng mục tiêu của nàng.
Nàng cảm thấy mình có trách nhiệm để cho Dư Nhân cùng với thế giới này biết được Thiên Hải Thánh Hậu đến tột cùng là người thế nào.
“Nương nương hoài bão rộng lớn, nhật nguyệt sông núi, đại địa đại dương, cho đến bên kia Tinh hải, không chỗ nào mà không bao phủ.”
Đây là khúc dạo đầu của Từ Hữu Dung.
Dư Nhân suy nghĩ một chút, xòe bàn tay ra từ từ lật ngửa.
Lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cái này nói chính là thủ đoạn.
Từ Hữu Dung hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Không phải người tầm thường, tự nhiên không thể lấy chuyện tầm thường để phán đoán.”
Dư Nhân lần nữa nhìn về phương xa ngoài cửa phía tây, Quốc Giáo học viện trong bóng đêm.
Đạo lộ dĩ mục (國人莫敢言,道路以目 Dân trong nước không ai dám nói nữa, ngoài đường chỉ lấy mắt nhìn nhau thay cho lời nói), làm sao phải người có đức, cái này nói chính là đạo đức.
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: “Cũng là chuyện tầm thường, chỉ là chuyện nhỏ.”
Nghe câu trả lời này, Dư Nhân có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng mà gõ chén, phát ra thanh âm thanh thúy.
Trong chén là ô mai mơ.
Dư Nhân làm động tác này có chút mịt mờ khó hiểu, nếu như đổi lại người khác, đại khái rất khó đoán được ý tứ của hắn.
Nhưng có lẽ bởi vì cùng Trần Trường Sinh ở chung thời gian dài, Từ Hữu Dung rất nhanh hiểu hắn muốn hỏi cái gì.
—— nếu như không có Trần Trường Sinh, ngươi cũng sẽ trở thành hạng người như vậy ư?
“Có lẽ ta sẽ trở thành người như vậy, dù sao ta được nương nương dạy dỗ.”
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng không ai biết đáp án thực sự, bởi vì. . . hắn đã xuất hiện.”
Lúc nói những lời này, nàng vẫn duy trì mỉm cười, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế ẩn ý xấu hổ, nhất là nói đến đoạn sau.
Dư Nhân khẽ mỉm cười, có chút vui mừng.
. . .
. . .
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi sứ đoàn Quốc Giáo trở lại kinh đô .
Ở trong một ngày ngắn ngủi, Từ Hữu Dung đã gặp mấy nhân vật rất trọng yếu, đêm khuya vừa đi tới hoàng cung, cùng Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi gặp nhau.
Tám thất long tương mã chủng loại tối ưu mệt mỏi cúi đầu, nước trong cùng bã đậu trước mắt hoàn toàn không cách nào khiến cho bọn họ có bất cứ hứng thú gì, mồ hôi lớn nhỏ không ngừng theo da tràn ra, rơi đến trên mặt đất, rất nhanh đã bị gió rét trên đường phố thổi thành vụn băng.
Theo đạo lý mà nói, Lạc Dương so với kinh đô ấm áp hơn chút ít, nhưng không biết tại sao, Lạc Dương năm nay lạnh tới mức lạ kỳ.
Trần Lưu Vương nhìn đường phố trong bóng đêm, nghĩ tới ba năm trước đây đạo pháp đại chiến phát sinh ở nơi này, sinh ra chút cảm giác cổ quái.
Sau khi ở Quốc Giáo học viện cùng Từ Hữu Dung gặp mặt, hắn đã rời kinh đô, hướng Lạc Dương mà đến.
Cho đến tiến vào tòa đô thị phồn hoa giàu có nổi danh nhất Đại Chu này, hắn đột nhiên cảm giác không phải mình tới quá nhanh chút ít.
Người hầu đưa tới khăn nóng, Trần Lưu Vương không để ý đến, chẳng qua là trầm mặc nhìn tòa đạo quan trước mắt.
Tòa đạo quan này chính là Trường Xuân quan nổi tiếng.
Một gã đạo nhân áo xanh đi ra, hướng hắn nói tiếng cực khổ, dẫn hắn đi tới trong đạo quan.
Trần Lưu Vương xua tan ý niệm trong đầu, cước bộ vững vàng đi về phía trước.
Lúc này Từ Hữu Dung hẳn là đã vào hoàng cung, trong đạo quan vị kia ắt hẳn cũng đã biết.
Đối với hắn mà nói, đây là cơ hội rất tốt, hoặc là nói điểm khởi đầu rất tốt.
Đi tới một tòa kinh phòng nhìn như đơn sơ chỗ sâu trong Trường Xuân quan, tên đạo nhân áo xanh kia lặng yên không một tiếng động rút đi, chỉ còn lại có một mình hắn.
Trần Lưu Vương hít một hơi thật sâu, để cho mình càng thêm bình tĩnh, đẩy ra cửa gỗ đang đóng của kinh phòng.
Thương Hành Chu ở trong phòng sửa sang y án, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Vị cường giả có quyền thế nhất Nhân tộc này, lúc này nhìn qua giống như một vị thầy thuốc bình thường nhất, nhưng xác định là cuồng nhiệt nhất .
Trần Lưu Vương đi tới trước thư án, mượn ánh sáng của dạ minh châu thấy rõ ràng tên mấy thứ dược liệu trên giấy.
Hắn ánh mắt ngưng lại, nghĩ thầm nếu như mình không nhìn lầm, cũng không nhớ lầm, dựa theo Đường gia phân tích, mấy thứ dược liệu này hẳn là dùng để luyện chế Chu Sa đan .
Chẳng lẽ triều đình chuẩn bị dùng phương pháp này để giảm bớt danh vọng của Trần Trường Sinh ư?
Thương Hành Chu không có đối với hắn đưa ra giải thích, an tĩnh mà chuyên chú viết y án, thậm chí giống như không biết hắn đến.
Trần Lưu Vương biết thời gian cho mình không phải quá nhiều, cho nên hắn không có chút do dự cùng dừng lại, nói ra lời mình muốn nói.
Cả đêm bôn ba mấy trăm dặm, từ kinh đô cho đến Trường An, hắn chỉ muốn nói ra những lời đó đối với Thương Hành Chu, mặc dù tổng cộng cũng chỉ có mấy câu nói.
“Bệ Hạ là con trai ruột của Thánh Hậu nương nương.”
Trần Lưu Vương nhìn Thương Hành Chu nói: “Mà ta cũng là tử tôn của Thái Tông Hoàng Đế.”
Nghe được câu này, tầm mắt của Thương Hành Chu rốt cục rời đi án thư, rơi vào trên mặt của hắn.
Thương Hành Chu không giấu diếm sự thưởng thức của mình, mặc dù hắn thưởng thức là vì Trần Lưu Vương thái độ như thế.
“Từ Hữu Dung vào hoàng cung, hẳn là chuẩn bị liên minh cùng Bệ Hạ.”
Trần Lưu Vương nói: “Rất rõ ràng, nàng đang nổi điên.”