Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 89: Biệt ly không biết trước

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

NaNam Khách căn bản không trông cậy vào việc hai thị nữ của mình có thể mang đến bất cứ phiền phức gì cho Chiết Tụ.

Nàng muốn chẳng qua là hai thị nữ phát động công kích.

Nhánh cây không lửa mà tự cháy thành tro kia có chứa kịch độc, đồng thời sẽ khởi động một đạo sát trận trên bình đài.

Sau đó, nàng đã chuẩn bị hai mươi chín bộ phương án cho Chiết Tụ.

Đây là một lần phục kích bày kế đã lâu.

Lấy năng lực của Nam Khách, trận phục kích này sẽ không có bất kỳ chỗ sơ hở nào cả, chi tiết khắp mọi mặt cũng có thể nói là hoàn mỹ.

Chỉ cần Chiết Tụ không chuẩn bị, nhất định sẽ bị nàng đánh bại, sau đó bị giết chết.

Cho dù hắn hiện tại đã là cường giả Tụ Tinh đỉnh phong, cho dù hắn từ lúc còn rất nhỏ đã được công nhận là người am hiểu chiến đấu nhất trên cõi đời này.

Chiết Tụ rốt cuộc có dự liệu được Nam Khách bỗng nhiên khởi xướng đánh lén hay không?

Mũi giày da của hắn rách ra, lộ ra tiêm trảo sắc bén sáng ngời.

Thân hình của hắn chợt trở nên to lớn, trên mặt trên tay lộ ở ngoài y phục mọc ra lông cứng.

Khí tức của hắn trong thời gian cực ngắn trở nên cường đại gấp mấy lần.

Hắn chưa đi ra ngoài thụ ốc, đã không chút do dự cuồng hóa, sau đó tụ hội toàn bộ công lực, hướng Nam Khách đánh tới!

Hắn làm sao có thể nhìn thấu những bố trí này?

Nhìn quang ảnh vuốt sói sắc bén phá không đánh tới, Nam Khách vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.

Sau một khắc, nàng đã xua tan những tâm tình này, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời, giống như ánh trăng trong đêm tuyết.

Ánh trăng chiếu đến lá cây ngoài phòng, trong nháy mắt đã bị nhuộm thành xanh lục.

Hai đạo lưu quang xuyên tường mà qua, đi tới phía sau của nàng, tạo thành hai đạo quang dực phe phẩy.

Ở trong thụ ốc nhỏ bé, Nam Khách hóa thành một cái bóng, liên tục tiến hành hơn mười lần thuấn di, tránh khỏi công kích của Chiết Tụ.

Thụ ốc căn bản không cách nào thừa nhận nổi nữa, trong một trận tiếng vang ba ba dày đặc, bị xé rách thành mấy vạn mảnh nhỏ, giống như mưa rơi xuống.

Thanh diệp trên ngọn cây cũng tuôn rơi rơi xuống, cũng rất giống mưa.

Trong cơn mưa lá cây cùng mảnh nhỏ, còn có hai thân ảnh đang rơi xuống.

Hai tiếng va chạm trầm muộn vang lên, nặng nề rơi trên mặt đất, bùn đất tóe lên sau đó rơi xuống.

Trên y phục Chiết Tụ khắp nơi đều là vết rách, cực kỳ trơn nhẵn, nhuộm lục quang âm trầm.

Có vết rách hơi sâu, có máu tươi chảy ra, màu đỏ cùng màu xanh biếc trộn chung một chỗ, lộ vẻ quỷ dị, lại có chút ghê tởm.

Khổng Tước Linh, vũ khí đáng sợ nhất của Nam Khách, cho dù là Trần Trường Sinh hoàn mỹ tẩy tủy, tắm long huyết, da thịt cũng không thể hoàn toàn ngăn trở, Chiết Tụ cũng không thể.

Bởi vì cuồng hóa, mắt Chiết Tụ vốn nên là màu đỏ như máu, lúc này lại biến thành màu nâu vàng, hẳn là trúng kịch độc.

Nam Khách thương thế nặng hơn, quang dực bên trái bị xé một lỗ hổng thật lớn, cần cổ có vết thương rất sâu, máu chảy ra lại là màu đen.

“Làm sao ngươi biết tối nay ta sẽ động thủ?”

Nam Khách sớm đã quyết định muốn rời đi, mặc dù đợi đến ngày mai vẫn sẽ là kết quả như vậy.

Ngày mai Chiết Tụ có thể sẽ đem chuyện này nói cho Ly Sơn kiếm tông, nàng không tự tin có thể xông qua vạn kiếm đại trận của Ly sơn.

So với đợi đến ngày mai, còn không bằng hôm nay động thủ trước.

“Ta không biết ngươi sẽ động thủ.”

Chiết Tụ nói: “Ta chuẩn bị ra tay giết ngươi.”

Cũng là đạo lý tương tự.

Hắn biết Nam Khách sẽ không thay đổi chủ ý, vậy không bằng hôm nay chấm dứt chuyện này.

Nam Khách là Trần Trường Sinh mang đến Ly sơn, đây cũng là chuyện nội bộ của Quốc Giáo học viện, hắn không muốn để cho Ly Sơn kiếm tông tham dự vào chuyện này.

“Độc của ngươi không giết nổi ta.”

Nam Khách lau máu trên cổ, khẽ liếm liếm đầu ngón tay.

Thế gian độc nhất là việt điểu.

Việt điểu chính là khổng tước.

Nàng chính là khổng tước.

Chiết Tụ nói: “Độc của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng cũng rất khó giết chết ta.”

Năm đó ở Chu viên, hắn trúng kịch độc của Nam Khách, hai mắt đều mù, cõng Thất Gian chạy trốn ở trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên.

Rời khỏi Chu viên, hắn lại tiến vào Chu ngục, kịch độc vẫn không được giải, cho đến lúc được Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đoạt lại Quốc Giáo học viện, dùng thời gian rất lâu mới trị lành.

Độc của Nam Khách ở trong thân thể của hắn thời gian rất lâu, hẳn là để cho hắn sinh ra đề kháng.

Chuyện này dĩ nhiên có quan hệ cùng cấu tạo thân thể đặc thù của hắn.

Nam Khách nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ đánh lén ta.”

Chiết Tụ nói: “Ta là thợ săn.”

Lúc còn rất nhỏ, hắn bị trục xuất khỏi Lang tộc, ở cánh đồng tuyết gian khổ cầu sinh, dựa vào săn giết yêu thú cùng Ma tộc mà sinh sống.

Mục đích chiến đấu của hắn là sinh tồn, vì thế có thể không chừa thủ đoạn nào cả.

Khi cần giết chết địch nhân, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Nam Khách suy nghĩ một chút, nói: “Thời gian đã quá lâu, ta đã có chút quên.”

Chiết Tụ nói: “Đúng vậy, chúng ta đã sinh sống ở nơi này thời gian quá dài.”

Nơi này không phải cánh đồng tuyết Ma vực tàn khốc mà máu tanh, mở mắt chính là ngươi chết ta sống, sinh tử tồn vong.

Nơi này là thảo nguyên phía nam ấm áp mà thư thích, kiếm quang Ly sơn chủ yếu dùng để thăm dò, mà không phải là giết chóc.

Ở chỗ này sinh sống nhiều năm, bọn họ đều sắp sửa quên đi rất nhiều chuyện.

Chiết Tụ nói tiếp: “Ta thật đáng tiếc.”

Ngươi không muốn cùng mọi người tiếp tục sinh sống ở đây, thật sự làm cho ta rất tiếc nuối.

Ta không thể không giết chết ngươi, điều này cũng làm cho ta tiếc nuối.

Khổng Tước Linh phiếm quang mang u lục cùng móng sói sắc bén sắp sửa gặp nhau lần nữa.

Một đạo kiếm quang từ phía tây mà đến, chắn ngay ở giữa, kiếm ý cũng không lạnh lẽo, trong xanh phẳng lặng như nước, mềm mại nhưng khó phá, liên tục không ngừng.

Theo sau mà tới chính là một thanh âm lười biếng.

“Đã như vậy, cần gì tăng thêm nhiều đáng tiếc hơn?”

Chiết Tụ cùng Nam Khách lúc này đều đã bị thương rất nặng, nhưng người có thể một kiếm đồng thời ngăn trở bọn họ cũng không nhiều.

Ly Sơn kiếm tông cường giả số lượng rất nhiều, cũng chỉ có thể tìm ra tám chín người như thế, mà trong đó thanh âm lười biếng như vậy, cũng chỉ có Thu Sơn Quân.

Cẩu Hàn Thực tới, Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch, Bạch Thái tới, Thất Gian cũng tới.

Nàng nhìn Nam Khách thương tâm nói: “Dì nhỏ ngươi ở lại không được hay sao?”

“Ta ra đời ở nơi đó, lớn lên nơi đó, ta từng đi, cũng từng bay qua nơi đó, cách mặt trăng khoảng cách chỉ cỡ hai con đường.”

Nam Khách nói: “Hiện tại, nếu nơi đó bị Nhân tộc các ngươi hủy diệt, ta cuối cùng nên làm gì đó vì nó.”

Gió đêm phất động lá cây, phát ra thanh âm tuôn rơi, lại có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm của Thu Sơn Quân vang lên.

“Tạm biệt, không tiễn.”

Nam Khách không giật mình, cũng không nói cám ơn, đối với Thu Sơn Quân, Cẩu Hàn Thực đám người nói: “Các ngươi sẽ đi nơi đó, đến lúc đó gặp lại.”

Nơi đó tự nhiên là Tuyết Lão thành.

Những năm qua mọi người là đồng bạn ở trên thảo nguyên đốt lửa trại nướng thịt ca hát khiêu vũ so kiếm, sau này gặp lại sẽ trở thành cừu địch không chết không thôi.

Đây là chuyện đáng giá cảm khái, vì sao lại để cho người ta cảm thấy không thú vị như vậy chứ?

Nhìn lưu quang biến mất ở trong bóng đêm, Thu Sơn Quân thở dài, liếc mắt thấy được sắc mặt của Chiết Tụ, vừa không nhịn được nhíu nhíu mày.

Trong suy nghĩ của hắn, người em rể này các thứ khác đều tốt, chính là tính tình thật sự quá mức lạnh lẽo.

“Trần Trường Sinh gởi thư nói nếu như Nam Khách kiên trì muốn rời đi, liền không nên ngăn cản.”

Cẩu Hàn Thực giải thích: “Hắn chưa nói làm sao biết Nam Khách đã tỉnh lại.”

Trong suy nghĩ của hắn, Nam Khách là phiền toái mà Trần Trường Sinh dẫn tới Ly sơn, nếu Trần Trường Sinh đã sắp đặt như thế, Chiết Tụ cũng không còn lý do nào để phản đối nữa.

“Có nghĩ tới chuyện sau này Nam Khách sẽ độc chết bao nhiêu huyền giáp kỵ binh hay không?”

Chiết Tụ cũng không nghĩ như vậy, thậm chí rất bất mãn đối với Trần Trường Sinh.

“Các ngươi cùng Trần Trường Sinh đều muốn biểu hiện khí phách, ý chí, tình nghĩa, trong mắt của ta đều là ngu xuẩn.”

Quan Phi Bạch cười lạnh nói: “Ngươi thì biết cái gì.”

“Về chiến tranh, các ngươi quả thật không biết gì cả.”

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói, sau đó xoay người rời đi.

Thất Gian đuổi theo.

Chọn tập
Bình luận