Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 13: Tân nguyên

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Bắt đầu từ ba ngày trước, Đại Chu Bệ Hạ không còn là Thiên Hải Thánh Hậu nương nương, mà biến thành một thanh niên tên là Trần Dư.

Hắn là con độc nhất của tiên đế cùng Thánh Hậu, cũng là Chiêu Minh Thái tử hai mươi năm trước ly kỳ mất tích.

Hắn là học sinh mà Quốc Giáo Đạo Tôn Thương Hành Chu dốc lòng bồi dưỡng hai mươi năm, là quân vương mà mười bốn vị Vương gia Trần gia cùng Thiên Hải gia đều tuyên thệ ủng hộ, hắn có thể có vấn đề gì?

Trần Trường Sinh biết trong hoàng cung có vấn đề, nhưng nếu như lúc này đối tượng nói chuyện là Đường Tam Thập Lục, có lẽ hắn sẽ nói, nếu không, hắn sẽ giữ vững trầm mặc.

Trần Lưu vương hiểu lầm sự trầm mặc của hắn, nghĩ tới trên đại triều hội, nam tử trẻ tuổi lẳng lặng ngồi ở trong hoàng ỷ, trên mặt không buồn cũng không vui, cảm thấy tâm tình có chút buồn bực, thanh âm không tự chủ trở nên có chút cường ngạnh, nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi cũng rất rõ ràng, những khuyết tật của hắn sẽ trở thành chủ đề châm chọc của rất nhiều người dã tâm.”

Trần Trường Sinh cúi đầu nói: “Có sư phụ ở đó, có Lâm lão công công ở đó, vô luận phụ thân của ngươi hay là Trung Sơn Vương, cũng không dám bội ước, hơn nữa Thiên Hải gia nhất định sẽ ủng hộ hắn.”

Không phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với thế cục triều đình, không có nghĩa là chưa suy tư, không có nghĩa là không có cái nhìn về phương diện này.

Là bên ngoại của Bệ Hạ, Thiên Hải gia nhất định sẽ sắm vai nhân vật này rất tốt, nếu không đêm đó lạnh lùng nhìn nàng chết đi, sẽ biến thành một câu chuyện cười.

Trần Lưu vương quan sát ánh mắt Trần Trường Sinh nói: “Ngươi không phải là Bệ Hạ, ngươi không cách nào cảm nhận được áp lực của hắn lúc này.”

Trần Trường Sinh nói: “Sư huynh không phải người thích làm Hoàng Đế, áp lực của hắn không phải tới từ những kẻ có dã tâm, mà là tới từ bản thân ngôi vị Hoàng Đế.”

Trần Lưu vương nghĩ thầm thế gian nào có ai không muốn làm Hoàng Đế, Trần Trường Sinh mặc dù đã trải qua Thiên Thư lăng chi biến, vẫn còn có chút ngây thơ, không đủ trưởng thành, không nhịn được thở dài. Nói chuyện với nhau đến trình độ này đã coi như là tương đối xâm nhập, Trần Trường Sinh thủy chung không chịu nói tiếp, hắn cũng không có cách nào, đưa tay vỗ vỗ vai Trần Trường Sinh tỏ vẻ an ủi, sau đó rời Quốc Giáo học viện.

Đêm đó hoàng cung đã chết rất nhiều người, hai ngày sau, còn có rất nhiều người không ngừng chết đi, vô luận là vị thủ lĩnh thái giám Trần Trường Sinh đến nay cũng không biết tên, hay là Thu Phương cung tiểu cung nữ vốn không có tên, cũng biến thành một luồng u hồn, sau đó giống vết máu bị lau chùi sạch sẽ, dần dần bị mọi người quên mất.

Nhưng mặc dù xảy ra chuyện như vậy, đã chết nhiều người như vậy, hoàng cung cũng không loạn , bởi vì Thương Hành Chu mưu kế nhiều năm, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mời về rất nhiều lão nhân trong hoàng cung, các lão nhân lão nhân hoặc là hoàng cung trước đó thị giả, hoặc là như Lâm lão công công là người hầu của tiên đế, người sợ hãi uy nghiêm của Thiên Hải Thánh Hậu rời khỏi kinh đô, hiện tại cũng trở lại.

Thái phó Bạch Anh cũng trở lại.

Gió thu từ ngoài điện rót vào, phất động mái tóc trắng của hắn, nhưng không làm lay động được một vết nhăn nào trên mặt hắn.

Hắn đang xem chút ít phê duyệt trên hồ sơ, cũng là chữ viết màu đỏ thắm, tự thể có chút thanh tú, nhưng không mất khí khái, thấy ẩn hiện bền bỉ, về phần ý kiến viết trên đó, thường thường chỉ có vài câu đơn giản, nhưng rất có kiến giải, hơn nữa cực kỳ lão luyện, cũng để lại đầy đủ không gian làm việc cho quan viên triều đình cùng bộ quan các châu quận địa phương.

Một phong hồ sơ như thế, hơn mười phong hồ sơ đều là như thế, Bạch Anh cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh cùng uy nghiêm, ngẩng đầu lên, nhìn về bên cạnh án thư.

Đạo sĩ trẻ tuổi Tây Trữ trấn trong quá khứ, đã biến thành Hoàng Đế trẻ tuổi Đại Chu triều hiện tại, thân phận địa vị biến hóa, cũng không để cho hắn cùng với trước kia có thay đổi gì quá lớn.

Hắn yên lặng ngồi sau án, yên lặng đảo sách, đọc sách, thỉnh thoảng cầm lấy bút son, ở phía trên viết thứ gì.

Tựa như còn đang ở Tây Trữ trấn miếu cũ, đọc Đạo Tàng, viết cảm ngộ.

Hắn đang xem chính là hồ sơ bao năm qua của Đại Chu triều, việc hắn cần phải làm giống như các đế vương hắn đó là phân tích phán đoán quyết định, hắn đang đi theo Thái phó học tập thống trị một quốc gia như thế nào.

Thái phó đôi mắt hơi ướt, sinh ra cảm khái vô hạn, nghĩ thầm con trai ruột của tiên đế cùng nương nương, quả nhiên bất phàm, chính là anh chủ trời sanh, chỉ tiếc… tầm mắt của hắn rơi vào trên đùi, trên tay áo trái, còn có trên mái tóc của Hoàng Đế trẻ tuổi, trầm mặc một lát, thở dài nghĩ tới, thế gian nào có chuyện hoàn mỹ chứ?

Hoàng hôn đã tới, công khóa hôm nay kết thúc, Thái phó đứng dậy cáo lui.

Hoàng Đế trẻ tuổi được thái giám đỡ, có chút khó khăn đứng dậy, rất đoan chánh làm đệ tử lễ.

Thái phó rời khỏi điện, thái giám thấp giọng hỏi mấy câu, Hoàng Đế trẻ tuổi lắc đầu, nói mấy câu, vẻ mặt ôn hòa .

Vô luận là tên thái giám kia hay là cung nữ đang hầu hạ quanh mình, lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày qua hoàng cung đã chết quá nhiều người, chảy quá nhiều máu, khi bọn hắn thấy Bệ Hạ mới lên ngôi lại mù một con mắt, mất một cánh tay, đi đường khập khễnh, thật sự tuyệt vọng —— bọn họ đã gặp rất nhiều người tàn tật, biết người như thế thường thường tính tình thô bạo kinh khủng, chính mình hầu hạ một vị Bệ Hạ như vậy, chỉ sợ hơi không như ý, sẽ bị nặng trừng phạt, bọn họ thậm chí đã chuẩn bị tâm tư để mình cùng đồng bạn sẽ bị đánh chết, nơi nào nghĩ đến, Bệ Hạ hai ngày qua đừng bảo là tức giận, ngay cả một câu nói nặng cũng không có. Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tử ôn hòa như thế, ngay cả Trần Lưu vương ban đầu được nuôi dưỡng trong hoàng cung, đôi khi cũng có chút tính tình không tốt. Người vẫn còn lưu luyến Thánh Hậu nương nương, không thừa nhận cũng không được, Đại Chu nghênh đón một vị quân vương như vậy… Ít nhất đối với bọn họ mà nói là tốt nhất chuyện.

Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi bắt đầu dùng cơm, món ăn rất nhiều, hắn chỉ chọn ăn nhẹ, dầu mỡ chỉ ăn mấy đũa, súp uống non nửa chén.

Cơm xong, tiểu thái giám trình lên nhiều loại hồng trà, giúp tiêu hóa, Hoàng Đế lắc đầu, ý bảo uống chút ít nước trong là được.

Thái giám y mệnh đưa lên nước trong, sau đó lui ra, đứng ở hành lang ngoài điện, nghĩ thầm Bệ Hạ tột cùng là giống ai đây? Tiên đế hay là Thánh Hậu nương nương?

Không, Hoàng Đế Bệ Hạ ăn uống, dưỡng sinh, chỉ rất giống một người, người kia gọi là Trần Trường Sinh.

Nói đúng ra, hẳn là Trần Trường Sinh rất giống hắn.

Ở Tây Trữ trấn miếu cũ, trong mười bốn năm, đều là hắn nấu cơm, hắn dựa theo yêu thích cùng cần thiết của Trần Trường Sinh để nấu cơm.

Tính cách của Trần Trường Sinh, sở thích của Trần Trường Sinh, món ăn của Trần Trường Sinh, cũng là giống theo hắn.

Trần Trường Sinh vốn là do hắn nuôi lớn.

Hắn đi ra ngoài điện, đứng trên thềm đá, nhìn về thành cung bên kia dưới hoàng hôn.

Hắn biết Trần Trường Sinh đang ở đó nơi, cách nhau thật ra cũng không xa xôi, chỉ mấy trăm trượng cự ly.

Gần ngay trước mắt, nhưng xa cuối chân trời, bởi vì không thể nào gặp được, sở dĩ không thể nào gặp được, tự nhiên có đạo lý.

Hoàng hôn như máu, thân ảnh Thương Hành Chu tựa như phủ lên một tầng kinh dị, hắn đứng nơi nào đó ngoài cửa sổ bên cạnh điện, không biết đứng thời gian bao lâu, vẫn lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi kia.

Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi nhìn phương hướng Quốc Giáo học viện, trầm mặc thời gian rất lâu, song sau đó xoay người, hướng về phía nơi cửa gỗ hành lễ.

Thương Hành Chu rất chân thành đáp lễ.

Thầy trò cách cửa sổ, giữa cửa sổ không có bất kỳ sự vật, là một mảnh trống rỗng, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự không có gì cả.

Bọn họ là thầy trò, cũng là quân thần.

Cam Lộ Đài gió thu tứ tán, theo bóng đêm dần dần dày dặc, bên đài dạ minh châu cũng càng ngày càng sáng ngời. Thương Hành Chu chắp tay đứng ở rìa đài, nhìn đường phố trong kinh đô, nhìn thế giới đã lâu không gặp, nhưng tuyệt không xa lạ, mặt không chút thay đổi nói: “Trung Sơn Vương đêm qua gặp Thôi Thượng thư, hắn cũng là cháu ruột Thái Tông Hoàng Đế.”

Đến hôm nay, thế nhân đều biết, hắn là thần tử Thái Tông Hoàng Đế tín nhiệm nhất, hắn làm đây mọi chuyện, cũng là vì hoàn thành di chí của Thái Tông Hoàng Đế.

Trung Sơn Vương những lời này nhìn như có chút mơ hồ, trên thực tế vô cùng rõ ràng.

Nếu hắn cũng là cháu ruột Thái Tông Hoàng Đế, như vậy Thương Hành Chu hoàn toàn có thể duy trì hắn, không cần thiết nhất định phải ủng hộ vị Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi kia.

“Đích chữ này không thể dùng loạn được.” Cam Lộ Đài phía sau truyền đến một giọng nói.

Thương Hành Chu xoay người trông qua, hỏi: “Ngươi có ý kiến gì hay không?”

Người kia trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Nếu như nói không nghĩ, tự nhiên không xác thực, nhưng ta rất rõ ràng, đây không phải là chuyện hiện ta phải nghĩ.”

Thương Hành Chu vẻ mặt không thay đổi, trong ánh mắt nhiều rất nhiều vẻ hài lòng.

Người kia rất trẻ tuổi, một thân thanh sam, bên hông buộc lên đai vàng, dung nhan tuấn tú, hẳn là Trần Lưu vương.

Thương Hành Chu nói: “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”

Trần Lưu vương yên lặng nói: “Trần Trường Sinh chuẩn bị rời đi.”

Thời điểm Giáo Hoàng đi Quốc Giáo học viện, cũng cho là Trần Trường Sinh đã rời đi, hoặc là đang thu thập hành lý.

Trần Trường Sinh không làm như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là, hắn cũng chưa có ý nghĩ rời đi.

Thương Hành Chu trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Ta sẽ không để cho hắn rời đi.”

Trần Lưu vương nói: “Ngài không nên giữ hắn ở lại kinh đô, đến tột cùng có ý nghĩa gì chứ?”

Thương Hành Chu không trực tiếp trả lời vấn đề này, nói: “Ta cả đời này có hai chuyện nhất định phải làm được, chuyện thứ nhất đã hoàn thành.”

Nếu như là Giáo Hoàng ở đây, sẽ biết, hắn nói chuyện thứ nhất là lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu, chuyện thứ hai còn lại là hoàn toàn chiến thắng Ma tộc.

Trần Lưu vương không biết, cho nên càng không biết, vì sao hắn lúc này bỗng nhiên nhắc tới những chuyện này.

Đúng lúc này, hoàng hôn đầy trời, bỗng nhiên xuất hiện mấy vết rách cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó, mấy tiếng chim hót thê lương vang dội trong thiên địa.

Mười con hồng nhạn cùng với bốn con hồng ưng từ phương bắc cánh đồng tuyết xa xôi trở về, có thể trở về kinh đô, chỉ có ba con hồng nhạn cùng hai con hồng ưng.

Bọn họ mang đến một tin tức mọi người khốn hoặc đã lâu cũng là mong đợi đã lâu.

Tuyết Lão thành vẫn phong thành.

Ma tộc quân sư Hắc Bào cùng Ma Soái liên thủ làm phản.

Đại loạn.

Bạo tuyết thành hoạ.

Bảy vị Ma Tướng bỏ mình.

Nam Khách chạy trốn, trốn vào trong gió tuyết.

Ma Quân không biết sinh tử.

Bắt đầu từ ba ngày trước, Đại Chu Bệ Hạ không còn là Thiên Hải Thánh Hậu nương nương, mà biến thành một thanh niên tên là Trần Dư.

Hắn là con độc nhất của tiên đế cùng Thánh Hậu, cũng là Chiêu Minh Thái tử hai mươi năm trước ly kỳ mất tích.

Hắn là học sinh mà Quốc Giáo Đạo Tôn Thương Hành Chu dốc lòng bồi dưỡng hai mươi năm, là quân vương mà mười bốn vị Vương gia Trần gia cùng Thiên Hải gia đều tuyên thệ ủng hộ, hắn có thể có vấn đề gì?

Trần Trường Sinh biết trong hoàng cung có vấn đề, nhưng nếu như lúc này đối tượng nói chuyện là Đường Tam Thập Lục, có lẽ hắn sẽ nói, nếu không, hắn sẽ giữ vững trầm mặc.

Trần Lưu vương hiểu lầm sự trầm mặc của hắn, nghĩ tới trên đại triều hội, nam tử trẻ tuổi lẳng lặng ngồi ở trong hoàng ỷ, trên mặt không buồn cũng không vui, cảm thấy tâm tình có chút buồn bực, thanh âm không tự chủ trở nên có chút cường ngạnh, nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi cũng rất rõ ràng, những khuyết tật của hắn sẽ trở thành chủ đề châm chọc của rất nhiều người dã tâm.”

Trần Trường Sinh cúi đầu nói: “Có sư phụ ở đó, có Lâm lão công công ở đó, vô luận phụ thân của ngươi hay là Trung Sơn Vương, cũng không dám bội ước, hơn nữa Thiên Hải gia nhất định sẽ ủng hộ hắn.”

Không phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với thế cục triều đình, không có nghĩa là chưa suy tư, không có nghĩa là không có cái nhìn về phương diện này.

Là bên ngoại của Bệ Hạ, Thiên Hải gia nhất định sẽ sắm vai nhân vật này rất tốt, nếu không đêm đó lạnh lùng nhìn nàng chết đi, sẽ biến thành một câu chuyện cười.

Trần Lưu vương quan sát ánh mắt Trần Trường Sinh nói: “Ngươi không phải là Bệ Hạ, ngươi không cách nào cảm nhận được áp lực của hắn lúc này.”

Trần Trường Sinh nói: “Sư huynh không phải người thích làm Hoàng Đế, áp lực của hắn không phải tới từ những kẻ có dã tâm, mà là tới từ bản thân ngôi vị Hoàng Đế.”

Trần Lưu vương nghĩ thầm thế gian nào có ai không muốn làm Hoàng Đế, Trần Trường Sinh mặc dù đã trải qua Thiên Thư lăng chi biến, vẫn còn có chút ngây thơ, không đủ trưởng thành, không nhịn được thở dài. Nói chuyện với nhau đến trình độ này đã coi như là tương đối xâm nhập, Trần Trường Sinh thủy chung không chịu nói tiếp, hắn cũng không có cách nào, đưa tay vỗ vỗ vai Trần Trường Sinh tỏ vẻ an ủi, sau đó rời Quốc Giáo học viện.

Đêm đó hoàng cung đã chết rất nhiều người, hai ngày sau, còn có rất nhiều người không ngừng chết đi, vô luận là vị thủ lĩnh thái giám Trần Trường Sinh đến nay cũng không biết tên, hay là Thu Phương cung tiểu cung nữ vốn không có tên, cũng biến thành một luồng u hồn, sau đó giống vết máu bị lau chùi sạch sẽ, dần dần bị mọi người quên mất.

Nhưng mặc dù xảy ra chuyện như vậy, đã chết nhiều người như vậy, hoàng cung cũng không loạn , bởi vì Thương Hành Chu mưu kế nhiều năm, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mời về rất nhiều lão nhân trong hoàng cung, các lão nhân lão nhân hoặc là hoàng cung trước đó thị giả, hoặc là như Lâm lão công công là người hầu của tiên đế, người sợ hãi uy nghiêm của Thiên Hải Thánh Hậu rời khỏi kinh đô, hiện tại cũng trở lại.

Thái phó Bạch Anh cũng trở lại.

Gió thu từ ngoài điện rót vào, phất động mái tóc trắng của hắn, nhưng không làm lay động được một vết nhăn nào trên mặt hắn.

Hắn đang xem chút ít phê duyệt trên hồ sơ, cũng là chữ viết màu đỏ thắm, tự thể có chút thanh tú, nhưng không mất khí khái, thấy ẩn hiện bền bỉ, về phần ý kiến viết trên đó, thường thường chỉ có vài câu đơn giản, nhưng rất có kiến giải, hơn nữa cực kỳ lão luyện, cũng để lại đầy đủ không gian làm việc cho quan viên triều đình cùng bộ quan các châu quận địa phương.

Một phong hồ sơ như thế, hơn mười phong hồ sơ đều là như thế, Bạch Anh cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh cùng uy nghiêm, ngẩng đầu lên, nhìn về bên cạnh án thư.

Đạo sĩ trẻ tuổi Tây Trữ trấn trong quá khứ, đã biến thành Hoàng Đế trẻ tuổi Đại Chu triều hiện tại, thân phận địa vị biến hóa, cũng không để cho hắn cùng với trước kia có thay đổi gì quá lớn.

Hắn yên lặng ngồi sau án, yên lặng đảo sách, đọc sách, thỉnh thoảng cầm lấy bút son, ở phía trên viết thứ gì.

Tựa như còn đang ở Tây Trữ trấn miếu cũ, đọc Đạo Tàng, viết cảm ngộ.

Hắn đang xem chính là hồ sơ bao năm qua của Đại Chu triều, việc hắn cần phải làm giống như các đế vương hắn đó là phân tích phán đoán quyết định, hắn đang đi theo Thái phó học tập thống trị một quốc gia như thế nào.

Thái phó đôi mắt hơi ướt, sinh ra cảm khái vô hạn, nghĩ thầm con trai ruột của tiên đế cùng nương nương, quả nhiên bất phàm, chính là anh chủ trời sanh, chỉ tiếc… tầm mắt của hắn rơi vào trên đùi, trên tay áo trái, còn có trên mái tóc của Hoàng Đế trẻ tuổi, trầm mặc một lát, thở dài nghĩ tới, thế gian nào có chuyện hoàn mỹ chứ?

Hoàng hôn đã tới, công khóa hôm nay kết thúc, Thái phó đứng dậy cáo lui.

Hoàng Đế trẻ tuổi được thái giám đỡ, có chút khó khăn đứng dậy, rất đoan chánh làm đệ tử lễ.

Thái phó rời khỏi điện, thái giám thấp giọng hỏi mấy câu, Hoàng Đế trẻ tuổi lắc đầu, nói mấy câu, vẻ mặt ôn hòa .

Vô luận là tên thái giám kia hay là cung nữ đang hầu hạ quanh mình, lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày qua hoàng cung đã chết quá nhiều người, chảy quá nhiều máu, khi bọn hắn thấy Bệ Hạ mới lên ngôi lại mù một con mắt, mất một cánh tay, đi đường khập khễnh, thật sự tuyệt vọng —— bọn họ đã gặp rất nhiều người tàn tật, biết người như thế thường thường tính tình thô bạo kinh khủng, chính mình hầu hạ một vị Bệ Hạ như vậy, chỉ sợ hơi không như ý, sẽ bị nặng trừng phạt, bọn họ thậm chí đã chuẩn bị tâm tư để mình cùng đồng bạn sẽ bị đánh chết, nơi nào nghĩ đến, Bệ Hạ hai ngày qua đừng bảo là tức giận, ngay cả một câu nói nặng cũng không có. Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tử ôn hòa như thế, ngay cả Trần Lưu vương ban đầu được nuôi dưỡng trong hoàng cung, đôi khi cũng có chút tính tình không tốt. Người vẫn còn lưu luyến Thánh Hậu nương nương, không thừa nhận cũng không được, Đại Chu nghênh đón một vị quân vương như vậy… Ít nhất đối với bọn họ mà nói là tốt nhất chuyện.

Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi bắt đầu dùng cơm, món ăn rất nhiều, hắn chỉ chọn ăn nhẹ, dầu mỡ chỉ ăn mấy đũa, súp uống non nửa chén.

Cơm xong, tiểu thái giám trình lên nhiều loại hồng trà, giúp tiêu hóa, Hoàng Đế lắc đầu, ý bảo uống chút ít nước trong là được.

Thái giám y mệnh đưa lên nước trong, sau đó lui ra, đứng ở hành lang ngoài điện, nghĩ thầm Bệ Hạ tột cùng là giống ai đây? Tiên đế hay là Thánh Hậu nương nương?

Không, Hoàng Đế Bệ Hạ ăn uống, dưỡng sinh, chỉ rất giống một người, người kia gọi là Trần Trường Sinh.

Nói đúng ra, hẳn là Trần Trường Sinh rất giống hắn.

Ở Tây Trữ trấn miếu cũ, trong mười bốn năm, đều là hắn nấu cơm, hắn dựa theo yêu thích cùng cần thiết của Trần Trường Sinh để nấu cơm.

Tính cách của Trần Trường Sinh, sở thích của Trần Trường Sinh, món ăn của Trần Trường Sinh, cũng là giống theo hắn.

Trần Trường Sinh vốn là do hắn nuôi lớn.

Hắn đi ra ngoài điện, đứng trên thềm đá, nhìn về thành cung bên kia dưới hoàng hôn.

Hắn biết Trần Trường Sinh đang ở đó nơi, cách nhau thật ra cũng không xa xôi, chỉ mấy trăm trượng cự ly.

Gần ngay trước mắt, nhưng xa cuối chân trời, bởi vì không thể nào gặp được, sở dĩ không thể nào gặp được, tự nhiên có đạo lý.

Hoàng hôn như máu, thân ảnh Thương Hành Chu tựa như phủ lên một tầng kinh dị, hắn đứng nơi nào đó ngoài cửa sổ bên cạnh điện, không biết đứng thời gian bao lâu, vẫn lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi kia.

Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi nhìn phương hướng Quốc Giáo học viện, trầm mặc thời gian rất lâu, song sau đó xoay người, hướng về phía nơi cửa gỗ hành lễ.

Thương Hành Chu rất chân thành đáp lễ.

Thầy trò cách cửa sổ, giữa cửa sổ không có bất kỳ sự vật, là một mảnh trống rỗng, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự không có gì cả.

Bọn họ là thầy trò, cũng là quân thần.

Cam Lộ Đài gió thu tứ tán, theo bóng đêm dần dần dày dặc, bên đài dạ minh châu cũng càng ngày càng sáng ngời. Thương Hành Chu chắp tay đứng ở rìa đài, nhìn đường phố trong kinh đô, nhìn thế giới đã lâu không gặp, nhưng tuyệt không xa lạ, mặt không chút thay đổi nói: “Trung Sơn Vương đêm qua gặp Thôi Thượng thư, hắn cũng là cháu ruột Thái Tông Hoàng Đế.”

Đến hôm nay, thế nhân đều biết, hắn là thần tử Thái Tông Hoàng Đế tín nhiệm nhất, hắn làm đây mọi chuyện, cũng là vì hoàn thành di chí của Thái Tông Hoàng Đế.

Trung Sơn Vương những lời này nhìn như có chút mơ hồ, trên thực tế vô cùng rõ ràng.

Nếu hắn cũng là cháu ruột Thái Tông Hoàng Đế, như vậy Thương Hành Chu hoàn toàn có thể duy trì hắn, không cần thiết nhất định phải ủng hộ vị Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi kia.

“Đích chữ này không thể dùng loạn được.” Cam Lộ Đài phía sau truyền đến một giọng nói.

Thương Hành Chu xoay người trông qua, hỏi: “Ngươi có ý kiến gì hay không?”

Người kia trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Nếu như nói không nghĩ, tự nhiên không xác thực, nhưng ta rất rõ ràng, đây không phải là chuyện hiện ta phải nghĩ.”

Thương Hành Chu vẻ mặt không thay đổi, trong ánh mắt nhiều rất nhiều vẻ hài lòng.

Người kia rất trẻ tuổi, một thân thanh sam, bên hông buộc lên đai vàng, dung nhan tuấn tú, hẳn là Trần Lưu vương.

Thương Hành Chu nói: “Vậy ngươi muốn nói cái gì?”

Trần Lưu vương yên lặng nói: “Trần Trường Sinh chuẩn bị rời đi.”

Thời điểm Giáo Hoàng đi Quốc Giáo học viện, cũng cho là Trần Trường Sinh đã rời đi, hoặc là đang thu thập hành lý.

Trần Trường Sinh không làm như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là, hắn cũng chưa có ý nghĩ rời đi.

Thương Hành Chu trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Ta sẽ không để cho hắn rời đi.”

Trần Lưu vương nói: “Ngài không nên giữ hắn ở lại kinh đô, đến tột cùng có ý nghĩa gì chứ?”

Thương Hành Chu không trực tiếp trả lời vấn đề này, nói: “Ta cả đời này có hai chuyện nhất định phải làm được, chuyện thứ nhất đã hoàn thành.”

Nếu như là Giáo Hoàng ở đây, sẽ biết, hắn nói chuyện thứ nhất là lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu, chuyện thứ hai còn lại là hoàn toàn chiến thắng Ma tộc.

Trần Lưu vương không biết, cho nên càng không biết, vì sao hắn lúc này bỗng nhiên nhắc tới những chuyện này.

Đúng lúc này, hoàng hôn đầy trời, bỗng nhiên xuất hiện mấy vết rách cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó, mấy tiếng chim hót thê lương vang dội trong thiên địa.

Mười con hồng nhạn cùng với bốn con hồng ưng từ phương bắc cánh đồng tuyết xa xôi trở về, có thể trở về kinh đô, chỉ có ba con hồng nhạn cùng hai con hồng ưng.

Bọn họ mang đến một tin tức mọi người khốn hoặc đã lâu cũng là mong đợi đã lâu.

Tuyết Lão thành vẫn phong thành.

Ma tộc quân sư Hắc Bào cùng Ma Soái liên thủ làm phản.

Đại loạn.

Bạo tuyết thành hoạ.

Bảy vị Ma Tướng bỏ mình.

Nam Khách chạy trốn, trốn vào trong gió tuyết.

Ma Quân không biết sinh tử.

Chọn tập
Bình luận