Khoảng cách từ Ly cung đến hoàng cung không xa lắm.
Chẳng qua lấy thân phận của Trần Trường Sinh hiện tại, vào Ly cung tương đối dễ dàng, vào hoàng cung lại có chút phiền phức, nhất là trong tình huống trước đó không báo cáo chuẩn bị, cuối cùng là kinh động đến Tiết Tỉnh Xuyên.
“Trần viện trưởng đêm khuya vào cung có chuyện gì?”
“Ta muốn gặp Lạc Lạc.”
Tiết Tỉnh Xuyên hỏi rất tùy tiện, Trần Trường Sinh đáp càng thêm tùy tiện, hoàng cung đề phòng sâm nghiêm liền mở cửa.
Trần Trường Sinh theo một vị thái giám đi vào trong hoàng cung, qua đoạn thời gian mới giật mình, không rõ tại sao Tiết Tỉnh Xuyên lại dễ thuyết phục như thế. Hắn không biết, đó là bởi vì Tiết Tỉnh Xuyên từng tại bên này thành cung bí môn chờ Thánh Hậu nương nương từ bên đó trở về, Tiết Tỉnh Xuyên cho rằng lần đó Thánh Hậu nương nương chủ tâm tới xem thiếu niên này .
Giống như trước, nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, Tiết Tỉnh Xuyên cũng rất không hiểu tại sao thiếu niên này biểu hiện bình tĩnh tự nhiên như thế ở trước mặt mình, hắn là thần tướng của Thánh Hậu nương nương, thân đệ đệ của hắn Tiết Hà ở trên hoang dã bị Trần Trường Sinh dùng một kiếm chặt đứt cánh tay trái, nhưng Trần Trường Sinh về kinh đô đã cùng hắn gặp gỡ mấy lần, đừng bảo là có ý tứ xin lỗi, ngay cả cảnh giác cũng không có.
Lạc Lạc trong hoàng cung sống rất tốt, mặc dù thành cung ngăn cách trần thế náo nhiệt, nhưng dù sao so sánh với Thanh Diệp thế giới, thiên không cùng mặt trời của nơi này đều là chân thật , chỉ là có chút nhàm chán. Cho nên khi nàng biết Trần Trường Sinh đến gặp mình, rất cao hứng. Thầy trò hai người ở trong vườn hoa an tĩnh nói chuyện rất lâu, nói đều là chuyện vui vẻ.
Đề tài loanh quanh đại dong thụ cùng mặt hồ kia, nói chất lượng thức ăn của Quốc Giáo học viện đột nhiên tăng mạnh, sức ăn của Hiên Viên Phá càng ngày càng khoa trương, Đường Tam Thập Lục mắt quầng thâm càng ngày càng nặng, Tô Mặc Ngu nhận được thư mợ hắn gởi sắc mặt tương đối khó coi, Chiết Tụ sắc mặt vẫn như cũ y như người chết.
Trần Trường Sinh còn nói mười mấy người thiên phú tương đối xuất chúng trong đám tân sinh của Quốc Giáo học viện, nói nếu như vận khí tốt có thể vượt qua dự khoa khảo thí, thậm chí nói không chừng còn có thể xếp vào tam giáp của đại triêu thí.
Lạc Lạc nghe được rất vui vẻ, chẳng qua so với trước kia, lời của nàng đã ít đi rất nhiều, đại đa số thời điểm, chẳng qua là mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nghĩ tới lúc trước ở Từ phủ nhìn thấy Sương nhi, cho rằng đây là biến hóa tự nhiên của cô bé khi trưởng thành, cũng không có làm sao để ý.
Thời gian trôi đi rất nhanh, hai người cũng không chú ý đã đến đêm khuya, cho đến khi Lý nữ quan núp trong bụi cây cảm thấy thật sự có chút không ổn, ho hai tiếng. Trần Trường Sinh lúc này mới nhớ tới mục đích chủ yếu mình tối nay đến gặp Lạc Lạc, nắm tay nàng đi tới bên tường, dùng thân thể của mình ngăn cách mọi tầm mắt nhìn trộm, lấy ra một món đồ nhét vào trong tay của nàng.
Lạc Lạc có chút giật mình, nhìn viên thạch châu trong lòng bàn tay, không rõ tại sao tiên sinh lại muốn tặng nàng thứ này.
“Ta không xác định nói cho ngươi biết chân tướng là tốt hay xấu đối với tu hành của ngươi, cho nên tạm thời không nói, nhưng tóm lại… đây là thứ tốt.”
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: “Nhất định không được đánh mất, bình thời không có chuyện gì làm cầm trong tay cảm ngộ một chút, tốt nhất không nên để cho người ta nhìn thấy.”
Lạc Lạc thật tình nói: “Tiên sinh tặng ta lễ vật, ta nhất định sẽ không đánh mất.”
Lúc Kim Ngọc Luật đưa Trần Trường Sinh rời đi, nhìn hắn có chút muốn nói lại thôi.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi: “Kim thúc, sao vậy?”
Kim Ngọc Luật thở dài ở trong lòng, cuối cùng vẫn không đem chuyện kia nói ra, hỏi: “Ngươi vừa rồi đã nói cái gì với Điện hạ ở góc tường?”
Trần Trường Sinh nói: “Không có gì, tặng nàng một món đồ chơi nhỏ.”
Kim Ngọc Luật ban đầu ở Bạch Đế thành kiên quyết không làm quan, cung canh mà sống, nhưng nhìn chiếc áo thêu đầy đồng tiền trên người hắn sẽ biết tính tình thế nào, cảm thấy hứng thú hỏi: “Rất đáng tiền ư? Có phải đồ của Đường gia hay không?”
Trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh nghèo đến cực điểm, trước kia đều dựa vào Lạc Lạc Điện hạ cùng Đường Tam Thập Lục tiếp tế, có thể kiếm được thứ gì tốt chứ, hẳn là lễ vật Đường gia chuyển giao.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Là ta trước kia lấy được, không đáng giá tiền.”
Vừa nghe là lấy được, hơn nữa còn không đáng giá tiền, Kim Ngọc Luật nhất thời không còn hứng thú, lại nghĩ tới chuyện kế tiếp sắp sửa phát sinh, không khỏi càng thêm căm tức.
“Điện hạ tặng ngươi nhiều thứ tốt như vậy, ngươi không nghĩ tới việc hồi báo thứ gì ư?”
Người như Trần Trường Sinh làm sao có thể hiểu được ý tứ trong những lời này, rất thành thực nói: “Đây là thứ tốt nhất trên người ta.”
…
…
Thời điểm trở về Quốc Giáo học viện, đêm đã khuya.
Đổi lại ngày thường, Trần Trường Sinh đã đi ngủ, nhưng hôm nay hắn không làm thế.
Hắn đi Bách Thảo Viên, sau đó đi tàng thư lâu, cuối cùng trở lại gian phòng của mình.
Đứng phía trước cửa sổ, nhìn đầy sao trong hồ, hắn nhớ lại bầu trời đêm bị mái nhà chia cắt ở Ly cung.
Đi Lăng Yên các là sư phụ sắp đặt, cái hộp mà Vương Chi Sách giấu ở trong tường, cũng là sư phụ nói cho hắn biết , nhưng kết cấu trong chiếc hộp chưa hề bị xáo trộn, nói rõ chưa có người nào mở ra chiếc hộp này. Điều này cũng đồng nghĩa, sư phụ có thể không biết nội dung bản bút ký của Vương Chi Sách, cũng không biết Vương Chi Sách ở bên trong đề cập tới tên của hắn —— Kế đạo nhân.
Thông qua bút ký của Vương Chi Sách có thể thấy được, Kế đạo nhân ở thời đại Thái Tông cũng đã vô cùng nổi danh, có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung cùng phủ đệ các vương công đại thần, như vậy hắn tiếp nhận chức Quốc Giáo học viện viện trưởng lúc nào, như thế nào chuyển đổi tự nhiên giữa hai thân phận này?
Ánh mắt Trần Trường Sinh rơi vào quyển sách trong tay, đó là đại sự lục của Quốc Giáo học viện. Lúc trước hắn ở quyển sách này tìm được một chút đại sự trước và sau khi sư phụ tiếp nhận chức Quốc Giáo học viện viện trưởng, vẫn không có thể đoán được rõ ràng, sư phụ năm đó làm sao có thể giấu diếm được thiên hạ chúng sanh, mấu chốt nhất chính là, làm sao hắn có thể giấu diếm Giáo Hoàng, phải biết rằng, bọn họ là đồng môn sư huynh đệ, hơn nữa truyền thuyết ở Quốc Giáo học viện chi biến, sư phụ chính là chết trong tay Giáo Hoàng… Nơi này có ẩn tình gì hay không?
Đối với toàn bộ chuyện này, hắn có rất nhiều địa phương không cách nào hiểu được, tỷ như Giáo Hoàng thay đổi quá mức đột nhiên, thế cho nên Ti Nguyên đạo nhân cùng Lăng Hải chi vương do hắn một tay bồi dưỡng cũng quyết liệt với hắn, tại sao? Hắn từng hỏi Giáo Hoàng, câu trả lời là một lý do vô cùng có lực lượng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải trừ nghi ngờ trong lòng hắn.
Thiên hạ thương sinh như thế nào, thật sự có thể ảnh hưởng đến lựa chọn của Thánh Nhân sao?
Suy nghĩ thời gian rất lâu cũng nghĩ không ra, hơn nữa chuyện liên quan tới sư phụ cùng sư huynh, cũng không có cách nào trao đổi với Đường Tam Thập Lục cùng Lạc Lạc, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đem quyển sách kia nhét vào chỗ sâu nhất trên giá sách, đi trở về bên cửa sổ, mượn tinh không tĩnh tâm trữ ý, nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng, thần thức khẽ động, rơi vào trên thạch châu màu đen.
Gió rét quất vào mặt, nhất thời thanh tĩnh, hắn xuất hiện trong Chu viên, vẫn là đứng trên đỉnh mộ lăng.
Khoảng cách từ Ly cung đến hoàng cung không xa lắm.
Chẳng qua lấy thân phận của Trần Trường Sinh hiện tại, vào Ly cung tương đối dễ dàng, vào hoàng cung lại có chút phiền phức, nhất là trong tình huống trước đó không báo cáo chuẩn bị, cuối cùng là kinh động đến Tiết Tỉnh Xuyên.
“Trần viện trưởng đêm khuya vào cung có chuyện gì?”
“Ta muốn gặp Lạc Lạc.”
Tiết Tỉnh Xuyên hỏi rất tùy tiện, Trần Trường Sinh đáp càng thêm tùy tiện, hoàng cung đề phòng sâm nghiêm liền mở cửa.
Trần Trường Sinh theo một vị thái giám đi vào trong hoàng cung, qua đoạn thời gian mới giật mình, không rõ tại sao Tiết Tỉnh Xuyên lại dễ thuyết phục như thế. Hắn không biết, đó là bởi vì Tiết Tỉnh Xuyên từng tại bên này thành cung bí môn chờ Thánh Hậu nương nương từ bên đó trở về, Tiết Tỉnh Xuyên cho rằng lần đó Thánh Hậu nương nương chủ tâm tới xem thiếu niên này .
Giống như trước, nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, Tiết Tỉnh Xuyên cũng rất không hiểu tại sao thiếu niên này biểu hiện bình tĩnh tự nhiên như thế ở trước mặt mình, hắn là thần tướng của Thánh Hậu nương nương, thân đệ đệ của hắn Tiết Hà ở trên hoang dã bị Trần Trường Sinh dùng một kiếm chặt đứt cánh tay trái, nhưng Trần Trường Sinh về kinh đô đã cùng hắn gặp gỡ mấy lần, đừng bảo là có ý tứ xin lỗi, ngay cả cảnh giác cũng không có.
Lạc Lạc trong hoàng cung sống rất tốt, mặc dù thành cung ngăn cách trần thế náo nhiệt, nhưng dù sao so sánh với Thanh Diệp thế giới, thiên không cùng mặt trời của nơi này đều là chân thật , chỉ là có chút nhàm chán. Cho nên khi nàng biết Trần Trường Sinh đến gặp mình, rất cao hứng. Thầy trò hai người ở trong vườn hoa an tĩnh nói chuyện rất lâu, nói đều là chuyện vui vẻ.
Đề tài loanh quanh đại dong thụ cùng mặt hồ kia, nói chất lượng thức ăn của Quốc Giáo học viện đột nhiên tăng mạnh, sức ăn của Hiên Viên Phá càng ngày càng khoa trương, Đường Tam Thập Lục mắt quầng thâm càng ngày càng nặng, Tô Mặc Ngu nhận được thư mợ hắn gởi sắc mặt tương đối khó coi, Chiết Tụ sắc mặt vẫn như cũ y như người chết.
Trần Trường Sinh còn nói mười mấy người thiên phú tương đối xuất chúng trong đám tân sinh của Quốc Giáo học viện, nói nếu như vận khí tốt có thể vượt qua dự khoa khảo thí, thậm chí nói không chừng còn có thể xếp vào tam giáp của đại triêu thí.
Lạc Lạc nghe được rất vui vẻ, chẳng qua so với trước kia, lời của nàng đã ít đi rất nhiều, đại đa số thời điểm, chẳng qua là mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nghĩ tới lúc trước ở Từ phủ nhìn thấy Sương nhi, cho rằng đây là biến hóa tự nhiên của cô bé khi trưởng thành, cũng không có làm sao để ý.
Thời gian trôi đi rất nhanh, hai người cũng không chú ý đã đến đêm khuya, cho đến khi Lý nữ quan núp trong bụi cây cảm thấy thật sự có chút không ổn, ho hai tiếng. Trần Trường Sinh lúc này mới nhớ tới mục đích chủ yếu mình tối nay đến gặp Lạc Lạc, nắm tay nàng đi tới bên tường, dùng thân thể của mình ngăn cách mọi tầm mắt nhìn trộm, lấy ra một món đồ nhét vào trong tay của nàng.
Lạc Lạc có chút giật mình, nhìn viên thạch châu trong lòng bàn tay, không rõ tại sao tiên sinh lại muốn tặng nàng thứ này.
“Ta không xác định nói cho ngươi biết chân tướng là tốt hay xấu đối với tu hành của ngươi, cho nên tạm thời không nói, nhưng tóm lại… đây là thứ tốt.”
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: “Nhất định không được đánh mất, bình thời không có chuyện gì làm cầm trong tay cảm ngộ một chút, tốt nhất không nên để cho người ta nhìn thấy.”
Lạc Lạc thật tình nói: “Tiên sinh tặng ta lễ vật, ta nhất định sẽ không đánh mất.”
Lúc Kim Ngọc Luật đưa Trần Trường Sinh rời đi, nhìn hắn có chút muốn nói lại thôi.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi: “Kim thúc, sao vậy?”
Kim Ngọc Luật thở dài ở trong lòng, cuối cùng vẫn không đem chuyện kia nói ra, hỏi: “Ngươi vừa rồi đã nói cái gì với Điện hạ ở góc tường?”
Trần Trường Sinh nói: “Không có gì, tặng nàng một món đồ chơi nhỏ.”
Kim Ngọc Luật ban đầu ở Bạch Đế thành kiên quyết không làm quan, cung canh mà sống, nhưng nhìn chiếc áo thêu đầy đồng tiền trên người hắn sẽ biết tính tình thế nào, cảm thấy hứng thú hỏi: “Rất đáng tiền ư? Có phải đồ của Đường gia hay không?”
Trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh nghèo đến cực điểm, trước kia đều dựa vào Lạc Lạc Điện hạ cùng Đường Tam Thập Lục tiếp tế, có thể kiếm được thứ gì tốt chứ, hẳn là lễ vật Đường gia chuyển giao.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Là ta trước kia lấy được, không đáng giá tiền.”
Vừa nghe là lấy được, hơn nữa còn không đáng giá tiền, Kim Ngọc Luật nhất thời không còn hứng thú, lại nghĩ tới chuyện kế tiếp sắp sửa phát sinh, không khỏi càng thêm căm tức.
“Điện hạ tặng ngươi nhiều thứ tốt như vậy, ngươi không nghĩ tới việc hồi báo thứ gì ư?”
Người như Trần Trường Sinh làm sao có thể hiểu được ý tứ trong những lời này, rất thành thực nói: “Đây là thứ tốt nhất trên người ta.”
…
…
Thời điểm trở về Quốc Giáo học viện, đêm đã khuya.
Đổi lại ngày thường, Trần Trường Sinh đã đi ngủ, nhưng hôm nay hắn không làm thế.
Hắn đi Bách Thảo Viên, sau đó đi tàng thư lâu, cuối cùng trở lại gian phòng của mình.
Đứng phía trước cửa sổ, nhìn đầy sao trong hồ, hắn nhớ lại bầu trời đêm bị mái nhà chia cắt ở Ly cung.
Đi Lăng Yên các là sư phụ sắp đặt, cái hộp mà Vương Chi Sách giấu ở trong tường, cũng là sư phụ nói cho hắn biết , nhưng kết cấu trong chiếc hộp chưa hề bị xáo trộn, nói rõ chưa có người nào mở ra chiếc hộp này. Điều này cũng đồng nghĩa, sư phụ có thể không biết nội dung bản bút ký của Vương Chi Sách, cũng không biết Vương Chi Sách ở bên trong đề cập tới tên của hắn —— Kế đạo nhân.
Thông qua bút ký của Vương Chi Sách có thể thấy được, Kế đạo nhân ở thời đại Thái Tông cũng đã vô cùng nổi danh, có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung cùng phủ đệ các vương công đại thần, như vậy hắn tiếp nhận chức Quốc Giáo học viện viện trưởng lúc nào, như thế nào chuyển đổi tự nhiên giữa hai thân phận này?
Ánh mắt Trần Trường Sinh rơi vào quyển sách trong tay, đó là đại sự lục của Quốc Giáo học viện. Lúc trước hắn ở quyển sách này tìm được một chút đại sự trước và sau khi sư phụ tiếp nhận chức Quốc Giáo học viện viện trưởng, vẫn không có thể đoán được rõ ràng, sư phụ năm đó làm sao có thể giấu diếm được thiên hạ chúng sanh, mấu chốt nhất chính là, làm sao hắn có thể giấu diếm Giáo Hoàng, phải biết rằng, bọn họ là đồng môn sư huynh đệ, hơn nữa truyền thuyết ở Quốc Giáo học viện chi biến, sư phụ chính là chết trong tay Giáo Hoàng… Nơi này có ẩn tình gì hay không?
Đối với toàn bộ chuyện này, hắn có rất nhiều địa phương không cách nào hiểu được, tỷ như Giáo Hoàng thay đổi quá mức đột nhiên, thế cho nên Ti Nguyên đạo nhân cùng Lăng Hải chi vương do hắn một tay bồi dưỡng cũng quyết liệt với hắn, tại sao? Hắn từng hỏi Giáo Hoàng, câu trả lời là một lý do vô cùng có lực lượng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải trừ nghi ngờ trong lòng hắn.
Thiên hạ thương sinh như thế nào, thật sự có thể ảnh hưởng đến lựa chọn của Thánh Nhân sao?
Suy nghĩ thời gian rất lâu cũng nghĩ không ra, hơn nữa chuyện liên quan tới sư phụ cùng sư huynh, cũng không có cách nào trao đổi với Đường Tam Thập Lục cùng Lạc Lạc, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đem quyển sách kia nhét vào chỗ sâu nhất trên giá sách, đi trở về bên cửa sổ, mượn tinh không tĩnh tâm trữ ý, nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng, thần thức khẽ động, rơi vào trên thạch châu màu đen.
Gió rét quất vào mặt, nhất thời thanh tĩnh, hắn xuất hiện trong Chu viên, vẫn là đứng trên đỉnh mộ lăng.