Vậy cứ như thế sao, bất kể cuối cùng có phải khúc chung nhân tán hay không, trước tiên cứ đem chuyện trước mắt làm cho tốt đã.
Tựa như lời Thương Hành Chu đã nói, trước mắt mọi người chính là Tuyết Lão thành.
Đến gần Tuyết Lão thành hơn, cự ly giữa Trần Trường Sinh cùng cỗ xe nhỏ kia cũng càng lúc càng gần, hiện tại chỉ cách hơn mười dặm đã có thể thấy đối phương rất rõ ràng.
Vẫn là một sườn núi nhỏ, trên sườn núi có cây khô, trên cây có mấy con hàn nha (quạ), trong mắt không có màu đỏ, hẳn là chưa từng ăn thịt người.
Cỗ xe nhỏ này dừng dưới tàng cây, tiểu đạo sĩ ngồi xổm trên mặt đất, đang đào một thứ gì.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy bạch hạc đã lừa ngươi.”
Từ Hữu Dung khoanh tay, khoác áo đơn, quay đầu lại nhìn lại, nói: “Lừa ta chuyện gì?”
Trần Trường Sinh do dự một chút, nói: “Ta khi còn bé không dễ nhìn như vậy.”
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, nói: “Ghen tị ư?”
Trần Trường Sinh nhìn sườn núi nhỏ phương xa, nhẹ nhàng ừ.
Từ Hữu Dung nói: “Ngươi khi còn bé bộ dáng thế nào, hẳn là chỉ có sư huynh của ngươi cùng vị kia nhớ được, có cơ hội ngươi tới hỏi thăm là được.”
Không ngờ cơ hội này rất nhanh đã đến.
Tối hôm đó, Thương Hành Chu truyền lời tới đây, để cho Trần Trường Sinh đi qua một chuyến.
Thầy trò hai người ăn mấy quả đu đủ mà tiểu đạo sĩ đích thân nướng, coi như dùng bữa tối cuối cùng, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Bắt đầu cuộc nói chuyện, bọn họ cũng không nói tới Tuyết Lão thành gần ngay trước mắt, cũng không nói chuyện kinh đô lửa sém lông mày, càng không hồi ức cuộc sống Tây Trữ trấn miếu cũ.
Phong cách của cuộc nói chuyện này rất giống thái độ của Thương Hành Chu đối với thế giới này, vừa có mấy phần ý vị kiếm đạo của Trần Trường Sinh, sau lưng trực tiếp ẩn giấu vẻ khinh thường sâu đậm.
“Bạch Đế từng nói trên đại lục này không có ai tín nhiệm ta, đây chính là chỗ mà ta không bằng ngươi.”
Thương Hành Chu nói: “Nhưng đó là vì các ngươi rất trẻ tuổi, còn có vô hạn khả năng, mà ta đã già rồi.”
Trước sau hai câu nói, tựa như không hề có lý lẽ liên lạc.
Trần Trường Sinh an tĩnh lắng nghe.
“Sự khủng hoảng lớn nhất như tử vong đặt ngay phía trước, cũng rất ít người có thể thoát ra.”
Thương Hành Chu tiếp tục nói: “Ở phương diện này, ta thật sự kém xa ngươi, ta rất lo âu, cho nên những năm qua, có một số việc ta đã nóng vội.”
Trần Trường Sinh xác nhận chính mình không hề nghe nhầm.
Thì ra ở sau lưng khinh thường, còn ẩn giấu chút ít thứ khác.
Đây coi như là giải thích, thậm chí có thể lý giải là xin lỗi, tóm lại là lời nói mà Thương Hành Chu không thể nào nói thẳng ra.
Lão nhân chính là như vậy.
Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác có chút khổ sở, không muốn tiếp tục đề tài này.
“Ta cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.”
Kinh đô làm phản, Thương Hành Chu hoàn toàn không lo lắng, Trần Trường Sinh cũng không đặc biệt lo lắng, chân chính cần quan tâm vẫn là Tuyết Lão thành.
Ma tộc thất bại quá nhanh.
Không chỉ riêng thầy trò bọn họ có cách nhìn như vậy, cả triều đình đều có cảm giác như vậy.
Ở trong kế hoạch ban đầu, Nhân tộc đã chuẩn bị chiến đấu ba năm thậm chí thời gian dài hơn, kết quả hiện tại nửa năm không tới đã giải quyết vấn đề.
Điều này làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất an.
“Hắc Bào có thể đang nghĩ làm gì đó, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không thành công, những người có thói quen theo chủ nghĩa thần bí căn bản không hiểu cái gì là mưu lược chân chính, cuối cùng sẽ chết ở trong lỗ chuột thần bí này thôi, ba trăm năm trước, nếu không phải là Vương Chi Sách cản trở, ta với sư thúc ngươi cũng đã giết nàng rồi, người này không đáng giá nhắc tới.”
Thương Hành Chu đối với vị Ma tộc quân sư được hưởng thanh danh thật lớn kia, đưa ra đánh giá vô cùng khắc bạc. Không chỉ bởi vì hắn ở phương diện mưu lược cùng thần bí có tư cách bình luận đối phương, còn bởi vì hắn cùng Hắc Bào tranh đấu lẫn nhau, mơ hồ hô ứng mấy trăm năm thời gian, vô cùng quen thuộc nhau.
Hắn lấy ra một cái bình sứ đưa cho Trần Trường Sinh nói: “Thuốc này hiệu quả không tốt bằng Chu Sa đan, nhưng chế thuốc đơn giản, chủ tài dùng là tổ linh chi hỏa phía dưới Bạch Đế thành.”
Trần Trường Sinh nghe vậy giật mình, mở bình sứ ra ngửi, có chút không tin chắc nói: “Trường Xuân quan kim tuyến biên ư?”
Thương Hành Chu nói: “Không sai.”
Trần Trường Sinh không giải thích được nói: “Ban đầu ta quả thật từng nghĩ tới dùng thứ này để khống chế dược lực, nhưng mà…”
Thương Hành Chu nói: “Y thuật của ngươi là do ta dạy, chẳng lẽ còn có thể vượt qua ta ư?”
Trần Trường Sinh nghe vậy cứng họng, sau đó nhanh chóng cao hứng hơn, nghĩ thầm khó trách lần này đại quân tử thương giảm bớt rất nhiều.
Thương Hành Chu nói: “Sau này không cần luyện Chu Sa đan nữa rồi, ngươi không phải là nữ tử, mỗi tháng đều chảy máu còn ra thể thống gì?”
Trần Trường Sinh lần nữa cứng họng, khẽ há miệng, không biết nên nói gì.
Thương Hành Chu nhìn thấy hắn bộ dạng như vậy, chẳng biết tại sao có chút tức giận, nói: “Không có việc gì nữa, đi thôi.”
Vẫn là nghiêm nghị như vậy, có đôi khi vô cùng lạnh lùng.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến khi còn bé ở trong miếu cũ Tây Trữ trấn, tâm tình của sư phụ đối với mình luôn dao động giữa lạnh lùng cùng nghiêm nghị, giống như cuộc nói chuyện hôm nay.
Nghiêm nghị tốt hơn nhiều so với lạnh lùng.
Thương Hành Chu đối với Trần Trường Sinh khi còn bé lạnh lùng, chính là sợ mình thích tiểu đạo sĩ do chính mình một tay nuôi lớn này.
Bởi vì hắn biết mình đang lợi dụng Trần Trường Sinh.
Sau đó hắn ghét cay ghét đắng Trần Trường Sinh như thế, chính là ghét cay ghét đắng mình cùng Trần Trường Sinh có liên quan.
Những điều này, thầy trò hai người đều biết, năm đó ở Quốc Giáo học viện ở Thiên Thư lăng cũng từng nhắc tới, hiện tại không cần phải nói nữa.
Hiện tại Thương Hành Chu hẳn là rất hạnh phúc, bởi vì hắn không cần lo lắng mình thích tiểu đạo sĩ chính mình nuôi lớn nữa.
Nhìn tiểu đạo sĩ ngoài xe khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói đen hun, Trần Trường Sinh nghĩ thầm ngươi cũng rất hạnh phúc.
Trước khi đi, hắn cuối cùng không thể nhịn được hỏi vấn đề kia.
“Sư phụ, khi còn bé ta có đẹp hay không?”
Thương Hành Chu suy nghĩ một chút, nói: “Coi như không sai.”
…
…
“Hai người học sinh này của ngươi đối đãi với ngươi coi như không sai.”
Trần Trường Sinh rời khỏi sườn núi nhỏ, Đường lão thái gia từ phía sau núi vòng trở lại.
Những ngày qua đi tới tiền tuyến, Đường lão thái gia không sống chung một chỗ với người của Đường gia, mà ngày ngày cùng Thương Hành Chu ở chung một chỗ.
Thương Hành Chu nói: “Mười năm trước hai tiểu tặc này bức bách ta như thế nào, ngươi không phải là không biết chứ.”
Đường lão thái gia cảm khái nói: “Vậy cũng hiếu thuận hơn so với tên cháu đích tôn của ta, tiểu súc sinh kia thiếu chút nữa đã hủy cả từ đường nhà mình.”
Thương Hành Chu nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Đường lão thái gia nhìn hắn thật tình hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
Thương Hành Chu trầm mặc một chút, nói: “Không quá tốt.”
Đường lão thái gia nhìn Tuyết Lão thành dưới tinh không, nói: “Cũng đến lúc này rồi, ngươi nhất định phải chờ thêm một chút.”
Thương Hành Chu nói: ” Những người mà đích thân ta đưa đi cũng không nhìn thấy, chính mình dĩ nhiên muốn nhìn thấy.”
…
…
Nhân tộc quân đội không rút về nam, tiếp tục chuẩn bị tiến công cuối cùng, tây lộ quân cùng đông lộ quân bố trí thành hình quạt tách ra dọn dẹp cứ điểm cùng quân trại ngoài thành, nhưng tin tức làm phản cuối cùng không cách nào hoàn toàn che giấu, nhanh chóng truyền bá ra, không khí trong quân doanh trở nên càng ngày càng khẩn trương.
Không biết Ma Quân trong Tuyết Lão thành có phải biết được tin tức Nhân tộc nội loạn hay không, tổ chức mấy lần lang kỵ tiến hành tập kích, cũng bị Nhân tộc quân đội kiên quyết đánh lui, làm người ta cảm thấy kỳ quái chính là, cho đến lúc này, Ma tộc thượng tầng vẫn không có ý tứ từ bỏ Tuyết Lão thành, cũng không biết bọn họ đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
Một ngày nào đó sáng sớm năm giờ, Trần Trường Sinh mở mắt tỉnh lại, dùng năm tức thời gian tĩnh ý, tung mình rời giường, được An Hoa hầu hạ đi giầy mặc quần áo, rửa mặt súc miệng, sau đó đi ra khỏi lều, vòng quanh trung quân trướng khâu lăng đi vài vòng, sau đó nhìn Tuyết Lão thành trong sương, ngây ra một lúc.
Sau khi ở Thiên Thư lăng nghịch thiên cải mệnh, cuộc sống của hắn vẫn đơn giản mộc mạc mà lành mạnh, nhưng cuối cùng không giữ nghiêm quy củ, gần như khổ tu như mười năm trước đó.
Trên thực tế, hắn đã thật lâu không dậy sớm như vậy.
Sáu giờ, Từ Hữu Dung tỉnh lại, hai người cùng ăn bữa sáng.
Dùng xong hai chén cháo hoàng mạch, Từ Hữu Dung quyết định ngủ thêm một lát, Trần Trường Sinh cảm thấy rất rãnh rỗi, quyết định lại đi dạo.
Ánh sáng mặt trời dần hiện ra, đám sương tan dần, cổ tay của hắn truyền tới khẽ chấn động, sau đó bên trong truyền đến thanh âm của Lạc Lạc.
Trần Trường Sinh vừa liếc nhìn Tuyết Lão thành dần trở nên rõ ràng, đi hướng sườn núi nhỏ cách hơn mười dặm.
Hắn đứng ở trước xe, nói: “Thời điểm đã đến.”
Thương Hành Chu an tĩnh một lát, nói: “Vào thành.”