Tiếng chuông trong miếu thiên thụ thị giả đã ngừng, trong hẻm hoàn toàn anh tĩnh.
Thiếu nữ lẳng lặng đứng trước cửa gỗ, như có điều suy nghĩ.
Trong tiểu viện vang lên một tiếng gầm trầm thấp. Thanh âm kia nhỏ tới mức không nghe thấy nổi, nhưng lại rõ ràng tựa như vang ở bên tai, tràn đầy ý tứ nguyền rủa ác độc, mang theo tức giận khó có thể che giấu, quỷ dị tới cực điểm.
Mấy chục sợi sương mù màu đen theo tiếng gầm nhẹ này từ trong khe cửa gỗ tràn ra.
Nhưng một khắc sau đó, tiếng gầm trong tiểu viện bỗng nhiên biến thành một tiếng hét tràn đầy sợ hãi.
Hắc vụ nhìn vô cùng dơ bẩn kinh khủng căn bản không dám nhích tới gần thân thể thiếu nữ kia đã lập tức tan biến, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, thỉnh thoảng có vài sợi hắc vụ bị gió đầu hẻm thổi tới trước người thiếu nữa, sẽ bị một đạo kim sắc hỏa diễm không biết từ nơi nào xuất hiện trực tiếp đốt thành làn khói.
Thời khắc đó, trong tiểu viện sẽ truyền ra mấy tiếng kêu thống khổ, nghe có chút giống con chó đang rên rỉ.
Cửa gỗ của tiểu viện căn bản không cách nào thừa nhận hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng đối chọi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được vỡ vụn, sau đó chậm rãi sụp đổ.
Đi vào tiểu viện, thiếu nữ thấy đống củi được sắp xếp thật chỉnh tề kia, hơi ngẩn người ra.
Điều này làm cho nàng nhớ tới năm đó lần đầu tiên đi Quốc Giáo học viện , ở trong tủ treo quần áo trong gian phòng của Trần Trường Sinh nhìn qua thấy y phục thật chỉnh tề.
Tiểu viện dưới tường có cây tùng đã sớm khô héo, chỉ còn chút màu sắc xanh đen lẫn lộn, lại càng chói mắt.
Đầy đất đá sỏi có hơn mười vết chân màu đen, chỉ là phi thường nhỏ, nhìn rất giống của hài đồng.
Cửa phòng đã sớm vỡ tan, mấy đạo chất lỏng màu sẫm từ trên lương trụ nhỏ xuống, tỏa ra mùi vị tanh hôi.
Tòa tiểu viện trong quá khứ từng thanh u này, hiện tại đã trở nên vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Phía sau cửa giấy, là vợ chồng Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.
Bọn họ dựa vào vách tường, sắc mặt tái nhợt, tựa như đã chết, nhưng cuối cùng vẫn còn sống.
Đang ở một khắc trước, bọn họ sắp sửa bị Trừ Tô giết chết, thậm chí ăn thịt, nhưng Trừ Tô đột nhiên biến mất .
Tiểu viện an tĩnh nhìn như không có gì phát sinh, nhưng cường giả thần thánh lĩnh vực như Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, tự nhiên nhìn ra được, một cuộc chiến đấu lặng yên không một tiếng động, nhưng hết sức hung hiểm đang tiến hành trong ngoài cửa viện.
Khi ngọn lửa màu vàng đem sương mù màu đen đốt làm khói xanh, Biệt Dạng Hồng đã biết được người tới là ai.
Hắn nhìn Vô Cùng Bích một cái, cuối cùng cũng yên tâm.
Trừ Tô dù kinh khủng cường đại đến cỡ nào, cũng không thể chiến thắng được thiếu nữ kia.
Bởi vì thiếu nữ kia là Từ Hữu Dung.
…
…
Đúng vậy, thiếu nữ đứng ở trong đình viện chính là Từ Hữu Dung.
Ban đầu ở bên kia Đồng giang, nàng nhận được lá thư của Trần Trường Sinh, đem bạch hạc giao cho hắn, liền trở về Thánh Nữ phong.
Lúc ấy cũng không ai biết kế tiếp nàng sẽ làm gì, Diệp Tiểu Liên không biết, Trần Trường Sinh không biết, chính nàng cũng không biết.
Nàng không biết vì sao chuyện đầu tiên mình làm sau khi trở lại Thánh Nữ phong chính là triệu tập đồng môn, bắt đầu xử lý trai vụ.
Ở trong quá trình xử lý trai vụ, nàng biết mình muốn làm gì, hoặc là nói mình muốn làm gì.
Cho nên xử lý biến thành dặn dò, dặn dò trai vụ xong, nàng liền rời Thánh Nữ phong.
Bạch hạc tốc độ phi hành cực nhanh, trừ cường giả thần thánh lĩnh vực, không có ai có thể đuổi kịp.
Nàng lên đường chậm hơn so với Trần Trường Sinh một ngày, nhưng đồng thời đến Bạch Đế thành.
Bởi vì nàng cũng có thể bay.
Thời điểm nàng chuẩn bị đi hoàng thành, bỗng nhiên cảm thấy một thứ, một thứ làm cho nàng không thoải mái.
Giống như trên thảo nguyên sạch sẽ một mảnh trắng xoá, chợt thấy một thi thể rữa nát có mùi.
Giống như bụng đã ăn quá no, lại thấy được một mâm thịt đầu heo nguội đến váng dầu trắng bệch.
Đó là một loại tinh thần thể nghiệm vô cùng không thoải mái.
Nàng đạo tâm sáng sủa, cảm thụ lại càng chân thiết, lại càng khó có thể chịu được.
Cho nên, nàng men theo loại cảm giác này tới cuối con hẻm nhỏ, ngửi được loại mùi này.
Nàng không ngờ tới, khi chính mình đẩy cửa vào , lại thấy được Vô Cùng Bích cùng Biệt Dạng Hồng.
Ngày hôm trước cuộc chiến thần thánh cùng với chuyện đã xảy ra trong Bạch Đế thành, Trần Trường Sinh không biết, nàng cũng không biết.
Khi đó bọn họ đều ở trên trời.
Thấy Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, Từ Hữu Dung dùng thời gian rất ngắn đã kịp phản ứng, mơ hồ đoán được chân tướng sự tình.
Hoặc là dùng hai chữ thôi diễn thì thích hợp hơn.
Nhưng nàng vẫn không phát hiện người làm cho mình cảm thấy vô cùng không thoải mái, thậm chí cảnh giác bất an kia đâu.
Lại có thể giấu diếm được ánh mắt của mình, am hiểu ẩn nặc như thế ư?
Từ Hữu Dung không nói chuyện với Biệt Dạng Hồng, Vô Cùng Bích, cũng không tiến vào trong nhà.
Nàng lẳng lặng đứng trong đình viện, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gió lạnh từ đầu hẻm tràn vào, tiến vào đình viện.
Cây tùng đã chết tuôn xuống lá.
Lông mi của nàng khẽ rung động.
Bỗng nhiên, một viên hỏa tinh rơi vào lá tùng.
Oanh một tiếng, lá tùng mãnh liệt bốc cháy lên, biến thành một bức tường lửa.
Bức tường lửa kia nhanh chóng hướng bốn phía lan tràn, cho đến đem cả tiểu viện cũng bao vây lại.
Vừa có vô số ngọn lửa từ dưới đất sinh ra, thông qua khe hở giữa đá sỏi, càng không ngừng thiêu đốt lên.
Từ Hữu Dung lẳng lặng đứng trong biển lửa.
Ở sâu trong lòng đất vô cùng xa xôi, mơ hồ truyền đến một tiếng thét chói tai kinh sợ chí cực.
Ba ba ba ba !
Vô số đá sỏi bị chấn đến không trung, một thân ảnh bị ngọn lửa từ dưới đất ép ra ngoài.
Đây là một người nhỏ thấp, lưng còng, cả người bao phủ trong một tấm áo đen, tỏa ra mùi vị tanh hôi.
Hắn dùng hắc bao đem đầu mặt của mình gắt gao chum kín, tựa hồ phá lệ sợ hãi ngọn lửa này, chỉ có hai tay lộ ra bên ngoài, phía trên phủ kín lân giáp xấu xí, mọc lên lông màu đen, đầu ngón tay sắc bén tràn đầy dơ bẩn, còn mơ hồ có thể thấy một chút huyết nhục đã sớm rữa nát.
Trong hắc bào không ngừng vang lên tiếng kêu chói tai, lộ vẻ cực kỳ tức giận.
Hắn quơ hai bàn tay, tựa như muốn nhào tới đem Từ Hữu Dung xé thành mảnh nhỏ, nhưng căn bản không dám tiến về phía trước một bước.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn nói: “Ngươi chính là Trừ Tô ư?”
Tiếng kêu kinh sợ trong hắc bào đã ngưng, biến thành tiếng hít thở không biết là khóc hay là cười.
Trừ Tô cười khổ, nhưng càng muốn khóc hơn.
Hắn căn bản không nghĩ đến, mình sẽ gặp phải vị này ở trong Bạch Đế thành.
Ban đầu ở Vấn Thủy, Trần Trường Sinh mang theo ba vị cự đầu Quốc Giáo còn có Quan Phi Bạch một đám cường giả, hắn cũng không sợ hãi chút nào, bởi vì hắn tu hành Hoàng Tuyền công pháp cực kỳ bí ẩn âm độc, bản lãnh ẩn nặc chạy trốn càng cực mạnh, mặc dù Chiết Tụ có đầy đủ lực sát thương, mặc dù Nam Khách có tốc độ không thua hắn, thậm chí ngay cả nhân vật như Thu Sơn Quân cũng hiện thân, hắn vẫn có tự tin sẽ không bị đối phương bắt được.
Vô luận làm bất cứ chuyện gì, cho dù không thể thành công, hắn cũng có thể dễ dàng chạy trốn.
Ở Hán Thu thành là như vậy, ở Vấn Thủy như vậy, thời điểm đối mặt Tiếu Trương cũng giống như thế.
Nhưng hắn biết mình có khắc tinh .
Chính là vị thiếu nữ trong biển lửa này.
Từ Hữu Dung có tốc độ nhanh hơn hắn, đạo tâm sáng sủa có thể không bị công kích tinh thần của hắn ảnh hưởng.
Trọng yếu hơn, Trai kiếm của nàng khắc chế Hoàng Tuyền công pháp của hắn.
Nói một cách khác, hắn dù lãnh khốc ích kỷ ác độc như nào, hôm nay cũng phải chiến một cuộc.
Chỉ có như thế, mới có thể đạt được một cơ hội.
Xuy lạp thanh âm vang lên, phía sau hắc bào bị xé rách một mảng.
Cùng với một mùi hôi thối, phía sau lưng Trừ Tô sinh ra một đôi cánh thịt màu xám xấu xí.
Đá sỏi đầy đất gào thét mà lên, đánh tới Từ Hữu Dung.