Ả nhìn Trần Trường Sinh hỏi:
– Các ngươi ăn thịt không?
Trần Trường Sinh nói:
– Ăn.
Ả nói:
– Con gà có tội gì?
Chiết Tụ bỗng nhiên nói:
– Cá lớn nuốt cá bé.
Lưu Tiểu Uyển mỉm cười:
– Bọn ta mạnh hơn loài người các ngươi. Sao không thể xem các ngươi là thức ăn?
Trần Trường Sinh nói:
– Bọn ta đều có trí khôn, có tiếng nói, có thể giao lưu.
Lưu Tiểu Uyển nhìn ánh mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
– Nhưng loài người các ngươi từng nếm qua rồng.
Trần Trường Sinh im lặng, quả thật hắn không biết có người từng ăn qua rồng.
Ngay lúc này, hắn cảm giác chuôi đoản kiếm có chút rung lên.
– Ta là người, cho nên ta muốn ngươi không nên ăn thịt người.
Hắn im lặng hồi lâu, nói:
– Giống như nếu ta là rồng, đương nhiên cũng muốn ngăn loài người ăn thịt rồng.
– Cho nên suy cho cùng là vấn đề lập trường. Lưu Tiểu Uyển mỉm cười nói.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
– Ta sẽ không ăn rồng biết nói chuyện, cho dù có nhiều lợi ích hơn nữa… Ta nghĩ, người ăn rồng đó, có lẽ không thể tính là người… ít nhất trong mắt ta.
Nghe lời này, Lưu Tiểu Uyển trầm ngâm một lát, thở dài:
– Người đó quả thật đã không phải là người.
Chính ngay lúc vị ma tướng Nhị Thập Tam giống như bà nội trợ nhìn cảnh nhớ chuyện xưa, Trần Trường Sinh và Chiết Tụ liếc nhìn nhau
Sau đó Trần Trường Sinh lùi lại sau một bước.
Hai thiếu niên cùng sánh vai.
Sau đó tay trái Trần Trường Sinh lại nắm đoản kiếm, đẩy tới sau lưng.
Một cái bóng đen rất nhỏ, sinh ra giữa miệng hổ của hắn.
Đây là sau khi Trần Trường Sinh quen biết Hắc Long. Lần đầu Hắc Long rảnh rỗi không có việc gì nên đàm định lợi ích trước, liền đồng ý giúp hắn làm việc. Vì gã Ma tộc đó làm nàng nhớ đến một số chuyện cũ không làm sao vui được. Nhất là là cái nối sắt lớn đó, làm nàng thấy thì rất phiền chán. Hơn nữa ma nữ đó nhắc tới người ăn rồng, điều này càng làm nàng phiền hơn.
Hắc Long rời khỏi tay của Trần Trường Sinh, hóa thành ảo ảnh mắt thường căn bản nhìn không thấy, lướt nhanh qua giữa hồ. Sau đó giống như chiếc lá rơi, lặng thinh chìm vào đáy hồ, im nhẹ thuận theo thông đạo xuyên trời đất, về trong đầm rồng bên chân núi, phá nước bay ra, lướt nhanh qua khu rừng.
Cảnh giới thực lực của nó bây giờ không có cách gì có thể ảnh hưởng tới trận chiến này. Chuyện Trần Trường Sinh muốn nó làm là đi cảnh báo, tìm kiếm sự giúp đỡ. Trần Trường Sinh nghĩ, nếu có thể tìm được tiền bối của các tông phái Thông U Thượng Cản thì tốt không gì bằng. Nhưng nó lại không nghĩ như vậy, nó rất rõ trong khu rừng này, bây giờ kẻ tu hành nhân loài nào mạnh nhất. Thế giới Chu Viên rất rộng, nhưng vận khí của nó rất tốt, không cần thời gian bao lâu, liền nhìn thấy thiếu nữ áo trắng một mình bước đi trên chân núi. Chỉ là nhìn thấy cung tên trên người thiếu nữ áo trắng đó, không biết tại sao nó cảm thấy có chút rét lạnh sợ hãi.
Ngay lúc này, Đằng Tiểu Minh hơi nhướn mày, liếc nhìn phía xa xa. Là Nhị Thập Tứ ma tướng, cảnh giới của gã cực kỳ cường đại. Hắc Long tuy đến như thiểm điện, vô thanh lặng lẽ, nhưng vẫn để y cảm nhận được chút động tĩnh. Chỉ là động tác của Hắc Long thật sự quá nhanh, nhanh tới mức y không thể nhìn thấy gì.
– Nếu Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đều là người các ngươi muốn giết, vậy thì ta hiểu rồi. Trần Trường Sinh nhìn Lưu Tiểu Uyển nói. Lúc nãy khi hắn phóng ra Xuyên Vân tiễn, đối phương không có phản ứng gì, thì hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ xem ra, cái này đối với cặp vợ chồng ma tướng là cố ý để mình cầu viện, dẫn dụ Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đến, định một lưới bắt hết.
Lưu Tiểu Uyển nhìn hắn cười nói:
– Nếu có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết tất cả vấn đề, đương nhiên là rất tốt.
Trần Trường Sinh nhìn cổ họng mỹ nữ Ma tộc bị Chiết Tụ xuyên thủng, đang hấp hối, vẫn có chút nghi hoặc không thể giải thích.
– Ta không biết lòng tự tin này của các ngươi từ đâu mà có, có thể lấy hai chọi bốn.
Chiết Tụ mặt không biểu tình nói:
– Nếu ở ngoài Chu Viên, lấy hai chọi ba, hung danh lừng lẫy của Nhị Thập Tứ ma tướng, lúc này ta nhất định đã chạy thoát rồi. Nhưng nếu các ngươi thông qua cách nào đó cưỡng hành áp chế cảnh giới thực lực vào trong Chu Viên, vậy thì các ngươi chỉ có thể dùng cảnh giới này chiến đấu. Mạnh nhất các ngươi cũng chỉ là Thông U Thượng Cảnh.
Lưu Tiểu Uyển nhìn y bình tĩnh nói:
– Tự tin, là nền tảng của kẻ mạnh.
– Nhưng ngươi biết không? Trần Trường Sinh giống như ta, đều là người ít nói. Chiết Tụ nhìn nàng bỗng nhiên nói.
Lưu Tiểu Uyển nhướn đôi mày thanh tú, có chút hứng thú, hỏi:
– Cái này nhìn không ra.
Chiết Tụ nói:
– Hắn nói với các ngươi nhiều như vậy, bao gồm bây giờ ta nói chuyện với ngươi, kỳ thật giống như mục đích của các ngươi… đều là kéo dài thời gian.
Chân mày của Lưu Tiểu Uyển cao hơn, hỏi:
– Tại sao?
– Ngươi nói rất đúng. Tự tin, là nền tảng của kẻ mạnh.
Chiết Tụ nói:
– Trần Trường Sinh rất tự tin, hắn mạnh hơn Trần Trường Sinh mà các ngươi nghĩ. Trùng hợp là, ta là ta cũng thấy mình như vậy.
Chính ngay lúc này, trong khu rừng vang lên một âm thanh bạo liệt kiêu ngạo.
– Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy
Vừa dứt lời, hai thiếu niên người mặc kiếm phục màu tím, từ trong rừng đi ra.
Đệ tử Ly Sơn, cuối cùng đăng tràng.
Bọn họ đã chuẩn bị xong cho trận chiến, cả người mang đầy kiếm ý đến.
Bọn họ nhìn cặp vợ chồng ma tướng, kiếm khí thanh sảng, chói mắt vụt ra.
Trong núi rừng xa xa, mơ hồ có y ảnh hiện ra, có lẽ là Trang Hoán Vũ cũng sắp đến rồi.
Đến đây, thế cuộc của trận chiến xảy ra biến hóa rất lớn.
Năm thiếu niên thiên tài nhân loại chống chọi hai cường giả Ma tộc, bất luận nhìn từ gốc độ nào đều có thể đánh được, hơn nữa khả năng thắng rất lớn.
Chính như vừa nãy Chiết Tụ nói, bất luận cặp vợ chồng ma tướng này thực lực ở ngoài Chu Viên bá đạo thế nào, ở trong Chu Viên, bọn họ mạnh nhất cũng chỉ có thể thi triển ra thực lực Thông U Thượng Cảnh.
Hoang mang mà Trần Trường Sinh không thể hoàn toàn hiểu được chính là tại sao bọn họ tự tin như vậy?
Ánh mắt của Lưu Tiểu Uyển vẫn ôn hòa, hoàn toàn không giống như Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đối mặt với đại địch, nhìn Trần Trường Sinh nói:
– Cho dù phải chiến, hình như cũng phải đổi người trước.
Nàng nắm trong tay sống chết của nữ đệ tử tông phái ẩn thế Đông Phương.
Sống chết của mỹ nữ Ma tộc đó thì ở trong ngón tay của Chiết Tụ.
– Ngươi là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, lại nhỏ như vậy, cả ta cũng cảm thấy Giáo Hoàng đang hồ đồ…
Lưu Tiểu Uyển nhìn hắn cười nói:
– Nhưng nếu là người của Ly Cung, nghĩ chắc cũng sẽ không nhìn đồng loại chết đi. Trường Sinh Tông là huyền môn chính tông. Ly Sơn tuy nói hiếu sát, cũng không thể trơ mắt nhìn đồng loại chết. Oát Phu Chiết Tụ là loài sói, ăn thịt sống mới có thể sống, nhưng các ngươi làm không được.
Nghe xong những lời này, Chiết Tụ liếc nhìn Trần Trường Sinh.
Trong cánh đồng tuyết, y là thiếu niên Lang tộc không biết nể mặt ai, cái gì Ly Cung, cái gì Ly Sơn, đều không liên quan với y. Chỉ cần y sống, sau đó giết chết kẻ địch. e]>