Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 2: Xuân phong mang ấm áp vào đồ tô

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Ở trên danh sách này, trừ Mục phu nhân ra, Trừ Tô có cảnh giới thực lực mạnh nhất. Hơn nữa quái vật này tu hành Hoàng Tuyền công pháp, độn pháp cường đại, hành tung bí ẩn, thủ đoạn biến ảo, cực kỳ âm hiểm xảo trá, tuy nói ở trong Bạch Đế thành, hắn bị Từ Hữu Dung chém cụt tay trọng thương, vẫn cực kỳ khó giết.

Nghĩ đến quái vật này hiện tại đang ẩn mình trong dãy núi mênh mông, làm sao có thể tìm được hắn đây?

“Có lẽ ta có thể đoán được hắn sẽ đi nơi nào.”

Vị nhạc công mù của Đường gia kia bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Nếu như Giáo Hoàng đại nhân không chê, chuyện này cứ giao cho ta sao.”

Mọi người lúc này mới nhớ ra, vị nhạc công mù này chính là đại trưởng lão trước đây của Trường Sinh tông, mà quái vật gọi Trừ Tô kia lại là một luồng tàn hồn của tông chủ Trường Sinh tông trước đây gửi gắm mà thành.

Lăng Hải chi vương nhìn Trần Trường Sinh, rõ ràng có chút ý động.

Trần Trường Sinh không đồng ý, bởi vì nhạc công mù ở trong trận chiến với Thánh Quang thiên sứ đã bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn khó lòng khôi phục, hơn nữa dù sao đối phương cũng là cung phụng của Đường gia.

Từ Hữu Dung hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Cứ để ta đi sao.”

Nói đến đuổi giết Trừ Tô, nàng là thích hợp nhất không thể nghi ngờ, thậm chí là lựa chọn duy nhất.

Đạo pháp của nàng cùng Hoàng Tuyền công pháp của Trừ Tô tương sanh tương khắc, hơn nữa có thể dựa vào tốc độ phá vỡ độn pháp của Trừ Tô.

Trừ nàng ra, bất luận kẻ nào nơi đây cũng khó lòng đuổi kịp Trừ Tô, cho dù đuổi kịp, cũng chưa chắc có thể giết chết đối phương, cho dù là Trần Trường Sinh cũng không dám chắc.

Trần Trường Sinh vẫn không có đồng ý, hơn nữa lý do của hắn cũng được mọi người đồng ý.

Kế tiếp hắn sẽ trở về kinh đô, trong toà thành thị sẽ có chuyện trọng yếu hơn, vấn đề phiền toái hơn đang đợi hắn.

Ngay tại lúc này, Từ Hữu Dung không thể rời khỏi bên cạnh hắn.

Lăng Hải chi vương hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Tạm thời để lại chuyện này ư?”

Doanh địa lần nữa trở nên an tĩnh, không khí có chút đè nén.

“Ta nghĩ biện pháp.”

Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung một cái, đi về phía ngoài doanh, Từ Hữu Dung hiểu ý, đi theo.

Lăng Hải chi vương đám người có chút bận tâm, nhìn về Đường Tam Thập Lục.

Đường Tam Thập Lục khoát tay áo, biểu lộ chính mình sẽ không tỏ thái độ gì với chuyện này.

“Ta đi xem một chút.”

Là đại chủ giáo tư lịch ít nhất , Hộ Tam Thập Nhị có chút bất đắc dĩ thở dài, cũng hướng ngoài doanh đi tới.

Đi tới một gốc cây tùng bên vách núi, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dừng bước.

Hắn biết Hộ Tam Thập Nhị ở phía sau, nhưng không lên tiếng ngăn cản.

Nếu như không để cho vị đại chủ giáo này biết phương pháp của mình, nghĩ đến bọn họ sẽ rất khó an tâm.

Một trận gió mát phất động nhánh cây, lá thông tuôn rơi rơi xuống.

Có chút lá thông úa vàng rơi vào một lớp tạp sắc bên dưới đất, phảng phất hòa thành một thể, rất khó phân biệt rõ ràng.

Đó là một sinh vật giống như chó đất, bề ngoài màu sắc rất hỗn độn, nhìn làm người ta có chút ghê tởm.

Hai chân sau của nó hình như bị chặt đứt, vô lực lê trên mặt đất, nhìn có chút đáng thương.

Nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt của nó hiện lên u quang hưng phấn, dùng chân trước chống thân thể, khó khăn mà nhanh chóng bò đến trước người hắn, càng không ngừng hôn mu bàn chân của hắn.

Từ Hữu Dung cúi đầu nhìn hình ảnh này, cảm thấy thật là thú vị.

Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng thấy hình ảnh như vậy, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng con yêu thú này sắm vai gian thần, vẫn sẽ bật cười.

Hộ Tam Thập Nhị cũng không cảm thấy thú vị, nhìn hai con mắt nhỏ tà ác của đối phương, đã cảm thấy thân thể run lên.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới lai lịch của con yêu thú này, sắc mặt đột biến, run giọng nói: “Đây là thổ tôn ư?”

Đúng vậy, đây chính là con thổ tôn đã sinh sống mấy trăm năm ở Chu viên.

Cũng chính là yêu thú âm hiểm nhất, vô sỉ nhất, giảo hoạt nhất, khát máu nhất mà đạo tàng thường nhắc đến.

Cho dù là yêu thú khổng lồ xếp hạng cao trên Bách Thú bảng như đảo sơn liêu hay kiền thú, cũng không muốn đắc tội với thổ tôn, thậm chí trên chiến trường còn muốn nghe theo sắp xếp của nó.

Xác nhận sinh vật như con chó vàng có lớp da loang lổ này chính là yêu thú vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết, nghĩ tới câu chuyện máu tanh trong truyền thuyết, Hộ Tam Thập Nhị cảm thấy càng thêm rét lạnh.

Nếu như con thổ tôn này không phải là bị Trần Trường Sinh triệu hoán ra , hơn nữa biểu hiện nhún nhường đàng hoàng như thế, hắn liều mạng cũng muốn giết chết nó trước tiên.

Thổ tôn cảm nhận được Hộ Tam Thập Nhị toát ra địch ý cùng một chút sợ hãi nhàn nhạt.

Rời xa chân thật thế giới đã nhiều năm như vậy, loài người vẫn còn có thể nhớ được hung danh của mình, điều này làm cho nó có chút đắc ý, sau đó nhanh chóng cảnh tỉnh lại.

Không giống đám yêu thú cam tâm tình nguyện ở Chu viên bình tĩnh qua ngày, thổ tôn vẫn nhớ mãi không quên phải về thế giới mình từng sống để xem một chút.

Vì thế nó từng cầu xin Trần Trường Sinh rất nhiều lần, chẳng qua Trần Trường Sinh nghĩ tới hung danh của nó cùng việc ác trong truyền thuyết, tự nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng hôm nay Trần Trường Sinh đem nó từ Chu viên gọi về thế giới thực tế, như vậy tự nhiên nói rõ tình hình có biến hóa, nói không chừng nó thật có thể có cơ hội đạt được ước muốn.

Ở thời khắc mấu chốt như vậy, thổ tôn tự nhiên sẽ không phạm sai lầm, ánh mắt trở nên càng thêm vô tội, thần thái trở nên càng thêm nhún nhường, thân thể cũng bò thấp hơn chút ít, hai chi sau tàn phế khẽ run rẩy, đuôi không ngừng phe phẩy trên mặt đất, rồi lại vô cùng cẩn thận không có kích khởi nửa điểm tro bụi, thật là cần bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Hộ Tam Thập Nhị vẫn cảnh giác, sẽ không bị vẻ bề ngoài này lừa gạt, Từ Hữu Dung lại không nhịn được cười ra thành tiếng.

Trần Trường Sinh nói: “Chớ giả bộ nữa.”

Nghe lời này, thổ tôn vội vàng đứng thẳng người, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào khác.

Hai chi sau tàn phế của nó cũng đã khỏi từ lâu.

Chẳng qua là những năm qua ở Chu viên, nó vẫn là quen kéo hai chi sau bò sát trong thảo nguyên, trừ đảo sơn liêu cùng kiền thú căn bản không có yêu thú nào khác biết được.

Trần Trường Sinh nói: “Giúp ta đi làm một việc.”

Con ngươi của thổ tôn chuyển động không ngừng nhanh như chớp, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Trường Sinh từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc, đút vào trong miệng của nó.

Thổ tôn ánh mắt nhất thời sáng lên, đặt mông ngồi trên mặt đất giống như người tu hành nhắm mắt lại bắt đầu đả tọa.

Sương mù nhàn nhạt từ miệng mũi của nó không ngừng tràn ra, ban đầu còn còn sót lại một chút nội thương, cũng đã được chữa trị hoàn hảo toàn bộ.

Viên thuốc này không phải Chu Sa đan, là dùng những thứ bã thuốc của Chu Sa đan để luyện thành, nhưng bên trong còn có một chút máu của Trần Trường Sinh.

Không biết qua thời gian bao lâu, thổ tôn mở mắt, đầy cõi lòng cảm kích nhìn Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh từ trong tay Hộ Tam Thập Nhị nhận lấy bức họa của Trừ Tô, mở ra trước mắt thổ tôn, nói: “Người này.”

Thổ tôn nhìn người hình thù kỳ quái trên bức họa, nghĩ thầm thế gian lại có người khó nhìn hơn mình ư, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Trần Trường Sinh nói tiếp: “Giết hắn đi.”

Thổ tôn nhất thời thức tỉnh, thấp giọng ai oán mấy tiếng, dùng sát ý ngập tràn để chứng minh sự trung thành của mình.

Hộ Tam Thập Nhị thế mới biết Trần Trường Sinh dự định thế nào.

Theo đạo lý mà nói, thổ tôn trời sanh có thể độn thổ, hơn nữa cực kỳ hung tàn âm hiểm, dùng để đuổi giết Trừ Tô, là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Trừ Tô cũng là quái vật chân chính, thổ tôn cũng chưa chắc có thể giết chết hắn.

“Ta có một ý tưởng.”

Hộ Tam Thập Nhị rất rõ ràng sau khi chính mình nói ra đề nghị này, đánh giá của Giáo Hoàng đại nhân đối với mình có lẽ sẽ có thay đổi, thậm chí sẽ bắt đầu cảnh giác với mình.

Nhưng là thuộc hạ trung thành nhất, hắn phải đem đề nghị của mình nói ra, hơn nữa không thể có chút giấu diếm nào.

Nghe xong ý tưởng kia, ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn hắn quả nhiên thay đổi.

Ngay cả ánh mắt thổ tôn nhìn Hộ Tam Thập Nhị cũng trở nên không giống, tựa như có ý nghĩ tìm được đồng đạo của mình.

Từ Hữu Dung chỉ lắc đầu.

Thổ tôn rời đi, đi vào trong dãy núi, đi tìm thế giới đã mất của nó cùng với Trừ Tô.

Trừ Trần Trường Sinh ba người, không ai biết chuyện này, càng không ai biết thổ tôn sẽ lấy tư thái như thế nào để xuất hiện trước mặt của Trừ Tô.

Sau khi thổ tôn rời đi không lâu, Quốc Giáo đại đội ngũ cũng lần nữa lên đường, đi về phía kinh đô.

Ai cũng biết, Trần Trường Sinh về kinh là bởi vì hắn nhận được một phong thơ.

Nhưng thật chỉ bởi vì lá thư này sao?

Dĩ nhiên không thể, bởi vì Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi vẫn ở kinh đô, Thương Hành Chu vẫn ở kinh đô.

Quan trọng nhất là, Ly cung cũng ở kinh đô.

Chọn tập
Bình luận