Ở Chu viên nàng từng bị thương nặng , từng dựa vào vai hắn, sau đó chưa từng thân cận như vậy, cho dù là đêm tuyết ở kinh đô.
Đây mới thực sự là dựa, nàng đem thân thể cùng sức nặng đều rơi vào trên vai của hắn.
Truyền tới, trừ khí tức cùng nhiệt độ của thiếu nữ, còn có an ủi cùng tâm ý.
Trần Trường Sinh cảm nhận được rồi, tâm tình trở nên không trầm trọng nữa, nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Nhưng Thiên Cơ đã có ý nghĩ như vậy, nương nương khẳng định cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Ta không có biện pháp ngăn cản người khác nghĩ thế nào.”
Từ Hữu Dung biết đây là chuyện không có cách nào, nàng cũng không có cách nào ngăn cản nương nương nghĩ như thế nào.
Tựa như đêm đó Trần Trường Sinh đã nói, nương nương cho tới bây giờ cũng không phải là một người tốt trên ý nghĩa bình thường, cũng rất khó dùng luân lý cùng đạo đức của người bình thường để đánh giá nàng.
“Trong truyền thuyết nói, nương nương ban đầu bị Thái Tông Hoàng Đế cách chức đưa vào Bách Thảo Viên, làm quen sư phụ ta cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, mới nắm giữ phương pháp nghịch thiên cải mệnh… Như thế xem ra, bọn họ ban đầu hẳn là người cùng một đạo cực kỳ tín nhiệm nhau mới đúng, vì sao… sau đó song phương lại biến thành cừu địch bất cộng đái thiên?”
“Ban đầu trước Quốc Giáo học viện huyết án, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, không có ai biết, chỉ là ta mơ hồ nghe nói, ban đầu nương nương cùng Thương viện trưởng từng có ước định khác, nhưng sau đó nương nương không làm theo lời hứa, cho nên hai người mới trở mặt thành thù.”
“Ước định kia… nghĩ đến hẳn là ngôi vị hoàng đế.”
“Hẳn là như thế.”
“Nương nương tại sao không muốn đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho người trong hoàng tộc?”
“Vấn đề này ta đã hỏi nàng rất nhiều năm trước, nương nương nói, đó là bởi vì trong Trần thị hoàng tộc không có một tử tôn nào gánh vác nổi ngôi vị hoàng đế này.”
“Các châu quận có mấy trăm vị hậu nhân hoàng tộc, chẳng lẽ một người có thể gánh vác quốc trọng cũng không có hay sao?”
Trần Trường Sinh không nói hết đầy đủ cả câu.
Từ Hữu Dung hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Không có.”
Trần Trường Sinh nói: “Nghe nói Trần Lưu vương nhất mạch có vị Tương Vương Điện hạ, danh tiếng rất tốt.”
“Đây chẳng qua là danh tiếng bên ngoài thôi.” Nhắc tới Tương Vương, thần sắc Từ Hữu Dung hiện lên vẻ đùa cợt, nói: “Trên thực tế vị Vương gia này thuở nhỏ hoang dâm vô độ, vốn là thiên phú tu đạo vô cùng tốt, mười tuổi cũng đã thiên luân đại thành, kết quả bởi vì phẩm tính của mình, cả đời này cũng không có hi vọng bước vào thần thánh lĩnh vực.”
“Bước vào thần thánh lĩnh vực, đối với việc thừa kế ngôi vị hoàng đế mà nói rất quan trọng hay sao?”
“Đúng vậy, quan trọng phi thường.”
“Tại sao?”
“Muốn trở thành quân vương của Nhân tộc, đầu tiên cần không phải là đức hạnh, mà là lực lượng.”
…
…
Muốn trở thành quân vương Nhân tộc, cần lực lượng cường đại.
Chuyện này không khó lý giải, bởi vì Ma tộc ở phương bắc, tà tâm bất tử, thế giới này lúc nào cũng có thể hồng thủy ngập trời, chiến hỏa kéo dài.
Đồng dạng đạo lý, muốn cuộc sống trở nên tốt hơn, miễn đi bất an cùng sợ hãi, cũng cần lực lượng lớn hơn nữa.
Bất kỳ sự vật bên ngoài, đều chỉ có thể cải thiện tâm tình của ngươi, tăng lên lòng tin của ngươi, phong phú cuộc sống của ngươi, nhưng không cách nào giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
Tình bạn cùng tình yêu là chính là tốt đẹp, ở một vài thời điểm có thể cứu vớt tánh mạng cùng linh hồn của ngươi, nhưng đáng tin nhất , vẫn chính là lực lượng của bản thân ngươi.
Vào Hàn sơn gặp phải Ma Quân, từ nơi Thiên Cơ lão nhân biết được rất nhiều bí mật, Trần Trường Sinh nghênh đón áp lực khó có thể tưởng tượng, giống như trước đó cũng là động lực.
Hắn phải mau chóng tăng lên thực lực của mình, ít nhất không thể giống như ban đầu ở trên sơn đạo gặp phải Ma Quân, căn bản ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, cho dù có vô số pháp khí bảo vật, nhưng không cách nào thi triển toàn bộ uy lực, chỉ có thể chờ đợi tử vong tìm đến.
Hắn quyết định tìm cơ hội ở trên Chử Thạch đại hội, phá cảnh Tụ Tinh.
Ban đầu ở Vấn Thủy nhận được Đường lão thái gia tặng Hoàng Chỉ tán , hắn chỉ mới Thông U thượng cảnh, đã có thể thừa nhận một kích toàn lực của một cường giả Tụ Tinh đỉnh phong. Nếu như hắn thật sự có thể phá cảnh Tụ Tinh thành công, Hoàng Chỉ tán, có thể ở dưới tầm mắt của Ma Quân… Cùng với Thánh Hậu nương nương sống lâu thêm một chút.
Đoạn thời gian này sẽ không quá dài, có thể chỉ là mấy tức, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn hết sức trọng yếu.
Bởi vì trừ Hoàng Chỉ tán, hắn còn có vạn kiếm trong vỏ, còn có thiên thư bia biến thành thạch châu, quan trọng nhất là, hắn còn có Chu viên.
Phá cảnh Tụ Tinh, nói vậy cường đại như Ma Quân hoặc Thánh Hậu nương nương, cũng rất khó trực tiếp chặt đứt liên lạc giữa hắn cùng với không gian.
Như vậy hắn chỉ cần tranh thủ một thời gian ngắn ngủi, sẽ có thể trốn vào Chu viên.
Những thứ này là áp lực cùng cần thiết bên ngoài.
Hắn quyết định phá cảnh Tụ Tinh, phần nhiều là cần thiết về mặt tinh thần.
Chỉ có trở nên cường đại hơn, hắn mới có thể càng thêm bình tĩnh đối mặt với con đường phía trước.
Áp lực đến từ bên ngoài cùng ở bên trong đồng thời tinh thần, là cực kỳ mãnh liệt và trực tiếp.
Về phần những lời Thiên Cơ lão nhân đã nói tại trong vườn hoa, đã sớm bị hắn cố ý quên mất.
Nếu như không tiếp tục tu hành, thậm chí trực tiếp hóa giải chân nguyên trong ngươi, như vậy có thể có khả năng đem thời gian thương thế kinh mạch bộc phát kéo thêm một thời gian ngắn? Một thời gian ngắn là bao lâu? Một năm? Hai năm? Hai mươi tuổi cùng hai mươi hai tuổi có gì khác biệt?
Quan trọng hơn, coi như mình muốn kéo dài hơi tàn như vậy, chính mình mất đi lực lượng, sẽ được phép sống sót hay sao?
…
…
Trần Trường Sinh sau khi đưa ra quyết định, lấy ý chí lực khó có thể tưởng tượng, thoát khỏi áp lực đáng sợ, trở lại bình tĩnh.
Chỉ có Từ Hữu Dung, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ cùng người hắn thân cận nhất, vẫn không cách nào yên tâm, thậm chí ngược lại càng thêm lo lắng.
Bởi vì … loại bình tĩnh này có chút vô lý, lộ ra vẻ đáng sợ, giống như gió lốc trước khi đến đại dương.
Gió lốc không đến, nhưng người tham gia Chử Thạch đại hội lần lượt đến.
Vốn theo đạo lý mà nói, ngay từ mấy ngày trước, người tu đạo tham dự hẳn là đã đến đủ, nhưng bởi vì lần đại biến cố đó, thiên thạch đại trận đem cả Hàn sơn phong tỏa một thời gian ngắn, cho nên có vài người tu đạo vận khí không tốt hoặc là vận khí vô cùng tốt bị ngăn cản phía ngoài núi một thời gian ngắn.
Lấy thân phận địa vị hiện tại của Trần Trường Sinh, tự nhiên không cần đi đón ai, hắn ở trong tiểu lâu tĩnh tâm dưỡng thần, chuẩn bị phá cảnh, tự nhiên có người hồi báo với hắn.
Sau Chung Hội, Hòe viện lại phái tới hai vị tiên sinh, làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, Vương Phá quả nhiên không tới, xem ra thiên thạch ở Hàn sơn, đối với cường giả cảnh giới như hắn mà nói, quả thật đã không có quá nhiều giá trị tìm hiểu.
Người của Ly Sơn kiếm tông đã tới, Thu Sơn Quân đã thời gian rất lâu không hiện thân ở trước mặt công chúng lần này vẫn không xuất hiện, Trần Trường Sinh chẳng biết tại sao thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không biết nếu như thấy Từ Hữu Dung cùng vị thiên chi kiêu tử kia nói chuyện với nhau thân thiết chính mình nên phản ứng làm sao.
Những người tới đều là cố nhân, hoặc có thể nói là người quen.
Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ đều đến.
Nghe được tin tức kia, Trần Trường Sinh có chút vui vẻ, nói: “Thật rất giống Thanh Đằng yến hoặc là đại triêu thí hai năm trước , vẫn là những người đó.”
Chiết Tụ nói: “Thiếu một người.”
Trần Trường Sinh ngây người, phát hiện sắc mặt của Chiết Tụ có chút hàn lãnh, sau đó mới nhớ tới, Thất Gian không xuất hiện…
Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ bả vai Chiết Tụ tỏ vẻ an ủi.
Trần Trường Sinh đứng ở bên lan can, nhìn náo nhiệt phía xa, nghe mơ hồ truyền đến thanh âm của Quan Phi Bạch, muốn đi sang bên đó, nhưng không có cách nào. Vẫn là câu nói kia, hiện tại thân phận địa vị của hắn đã không giống với lúc trước, là người thừa kế Giáo Hoàng, vô luận là trưởng lão tông phái nhà ai, hoặc là thiên tài còn trẻ như Thần Quốc Thất Luật, hắn cũng không tiện chủ động đi thăm.
“Không có chuyện gì, Cẩu Hàn Thực làm việc từ trước đến giờ rất ổn thỏa, khẳng định ngay lập tức phái người tới để bái phỏng ngươi.”
Đường Tam Thập Lục nói, sau đó nhìn Chiết Tụ một cái, nói: “Ta biết tâm tình của ngươi, hơn nữa ta cũng không thích mấy tên kia, nhưng như thế này có thể mất thể diện quá mức hay không? Dù sao chúng ta hiện tại đại biểu chính là Quốc Giáo học viện, cần phải duy trì thể diện cho Trần Trường Sinh.”
Quả nhiên như Đường Tam Thập Lục đoán, Cẩu Hàn Thực cùng các đệ tử Ly Sơn kiếm tông vừa được Thiên Cơ các đưa tới ven hồ, không nghỉ ngơi, chẳng qua là đơn giản rửa mặt một phen, đã tới bái phóng.
Giống như trước như Đường Tam Thập Lục đoán, sắc mặt của Chiết Tụ thật là khó coi.
Quan Phi Bạch sắc mặt cũng rất khó coi, bởi vì hắn phải đi theo Cẩu Hàn Thực hành lễ với Trần Trường Sinh.
Lương Bán Hồ vẻ mặt có chút phức tạp, bởi vì chuyện đã xảy ra ở Chu viên, Lương Tiếu Hiểu mặc dù được chứng minh là tự sát, nhưng cuối cùng là có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh có thể ngồi trong ghế, tiếp nhận các đệ tử Ly Sơn kiếm tông hành lễ.
Một năm qua, quả thật xảy ra rất nhiều biến hóa.
Nhưng ở trên sơn đạo, Chung Hội hành lễ với hắn, hắn cũng lấy lễ số đồng đạo ngang hàng đáp lại, huống chi hiện tại.
Nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành đáp lễ, hơn nữa không có bất kỳ miễn cưỡng, vẻ mặt Lương Bán Hồ đã bình thản hơn, sắc mặt Quan Phi Bạch cuối cùng dễ nhìn chút ít. Chẳng qua, khi hắn thấy sắc mặt Chiết Tụ vẫn khó coi như vậy, sắc mặt của hắn lần nữa trở nên khó nhìn, nói cũng khó nghe.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cần đối với tiểu sư muội nhà ta có bất kỳ ý nghĩ quá phận gì!”
Đường Tam Thập Lục trước đó còn đang khuyên Chiết Tụ phải tỉnh táo, lúc này nghe Quan Phi Bạch nói, đã sớm quên hai chữ tĩnh táo, nhìn Quan Phi Bạch cười lạnh nói: “Cái gì gọi là ý nghĩ quá phận? Tiểu sư muội nhà ngươi là công chúa a? Cho dù nàng là cháu gái Ma Quân, Tuyết Lão thành cũng không ai thừa nhận a!”
Nếu tới chuyện cãi nhau, còn thật không có mấy người là đối thủ của Đường Tam Thập Lục.
Đầu tiên bởi vì hắn là thế gia công tử, bối cảnh thâm hậu, rồi lại không có chút phong phạm của thế gia công tử, không thèm để ý danh tiếng chút nào.
Tiếp theo bởi vì ngôn ngữ của hắn sắc bén, chuyên tấn công chỗ yếu của đối phương, cực kỳ khó phòng ngự.
Tựa như một câu nói ngắn ngủi của hắn, rõ ràng là tạm thời bộc phát, ở giữa vòng vo mấy vòng, sau đó một kiếm trực tiếp đâm về bí ẩn lớn nhất cùng phiền toái lớn nhất của Ly Sơn kiếm tông.
Chính là tính tình tốt như Cẩu Hàn Thực, cũng nhịn không được nhíu mày, nhìn thoáng qua phía sau.
Chính là Trần Trường Sinh đã thành thói quen với cách hành xử của hắn, cũng không nhịn được lắc đầu, hướng bên ngoài phòng nhìn thoáng qua.
Quốc Giáo giáo sĩ cùng Ly Sơn kiếm tông đệ tử đi theo Cẩu Hàn Thực ba người vào tiểu lâu, hiểu ý vội vàng lui ra ngoài.
Song phương vừa thấy mặt, đã có dấu hiệu cãi nhau, ai biết kế tiếp, trong lầu sẽ phát sinh chuyện như thế nào?
Người trong cuộc có thể không thèm để ý, nhưng bọn họ cũng không dám tham dự, thậm chí ngay cả nghe cũng không dám nghe.
Ở Chu viên nàng từng bị thương nặng , từng dựa vào vai hắn, sau đó chưa từng thân cận như vậy, cho dù là đêm tuyết ở kinh đô.
Đây mới thực sự là dựa, nàng đem thân thể cùng sức nặng đều rơi vào trên vai của hắn.
Truyền tới, trừ khí tức cùng nhiệt độ của thiếu nữ, còn có an ủi cùng tâm ý.
Trần Trường Sinh cảm nhận được rồi, tâm tình trở nên không trầm trọng nữa, nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Nhưng Thiên Cơ đã có ý nghĩ như vậy, nương nương khẳng định cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Ta không có biện pháp ngăn cản người khác nghĩ thế nào.”
Từ Hữu Dung biết đây là chuyện không có cách nào, nàng cũng không có cách nào ngăn cản nương nương nghĩ như thế nào.
Tựa như đêm đó Trần Trường Sinh đã nói, nương nương cho tới bây giờ cũng không phải là một người tốt trên ý nghĩa bình thường, cũng rất khó dùng luân lý cùng đạo đức của người bình thường để đánh giá nàng.
“Trong truyền thuyết nói, nương nương ban đầu bị Thái Tông Hoàng Đế cách chức đưa vào Bách Thảo Viên, làm quen sư phụ ta cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, mới nắm giữ phương pháp nghịch thiên cải mệnh… Như thế xem ra, bọn họ ban đầu hẳn là người cùng một đạo cực kỳ tín nhiệm nhau mới đúng, vì sao… sau đó song phương lại biến thành cừu địch bất cộng đái thiên?”
“Ban đầu trước Quốc Giáo học viện huyết án, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, không có ai biết, chỉ là ta mơ hồ nghe nói, ban đầu nương nương cùng Thương viện trưởng từng có ước định khác, nhưng sau đó nương nương không làm theo lời hứa, cho nên hai người mới trở mặt thành thù.”
“Ước định kia… nghĩ đến hẳn là ngôi vị hoàng đế.”
“Hẳn là như thế.”
“Nương nương tại sao không muốn đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho người trong hoàng tộc?”
“Vấn đề này ta đã hỏi nàng rất nhiều năm trước, nương nương nói, đó là bởi vì trong Trần thị hoàng tộc không có một tử tôn nào gánh vác nổi ngôi vị hoàng đế này.”
“Các châu quận có mấy trăm vị hậu nhân hoàng tộc, chẳng lẽ một người có thể gánh vác quốc trọng cũng không có hay sao?”
Trần Trường Sinh không nói hết đầy đủ cả câu.
Từ Hữu Dung hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Không có.”
Trần Trường Sinh nói: “Nghe nói Trần Lưu vương nhất mạch có vị Tương Vương Điện hạ, danh tiếng rất tốt.”
“Đây chẳng qua là danh tiếng bên ngoài thôi.” Nhắc tới Tương Vương, thần sắc Từ Hữu Dung hiện lên vẻ đùa cợt, nói: “Trên thực tế vị Vương gia này thuở nhỏ hoang dâm vô độ, vốn là thiên phú tu đạo vô cùng tốt, mười tuổi cũng đã thiên luân đại thành, kết quả bởi vì phẩm tính của mình, cả đời này cũng không có hi vọng bước vào thần thánh lĩnh vực.”
“Bước vào thần thánh lĩnh vực, đối với việc thừa kế ngôi vị hoàng đế mà nói rất quan trọng hay sao?”
“Đúng vậy, quan trọng phi thường.”
“Tại sao?”
“Muốn trở thành quân vương của Nhân tộc, đầu tiên cần không phải là đức hạnh, mà là lực lượng.”
…
…
Muốn trở thành quân vương Nhân tộc, cần lực lượng cường đại.
Chuyện này không khó lý giải, bởi vì Ma tộc ở phương bắc, tà tâm bất tử, thế giới này lúc nào cũng có thể hồng thủy ngập trời, chiến hỏa kéo dài.
Đồng dạng đạo lý, muốn cuộc sống trở nên tốt hơn, miễn đi bất an cùng sợ hãi, cũng cần lực lượng lớn hơn nữa.
Bất kỳ sự vật bên ngoài, đều chỉ có thể cải thiện tâm tình của ngươi, tăng lên lòng tin của ngươi, phong phú cuộc sống của ngươi, nhưng không cách nào giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
Tình bạn cùng tình yêu là chính là tốt đẹp, ở một vài thời điểm có thể cứu vớt tánh mạng cùng linh hồn của ngươi, nhưng đáng tin nhất , vẫn chính là lực lượng của bản thân ngươi.
Vào Hàn sơn gặp phải Ma Quân, từ nơi Thiên Cơ lão nhân biết được rất nhiều bí mật, Trần Trường Sinh nghênh đón áp lực khó có thể tưởng tượng, giống như trước đó cũng là động lực.
Hắn phải mau chóng tăng lên thực lực của mình, ít nhất không thể giống như ban đầu ở trên sơn đạo gặp phải Ma Quân, căn bản ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, cho dù có vô số pháp khí bảo vật, nhưng không cách nào thi triển toàn bộ uy lực, chỉ có thể chờ đợi tử vong tìm đến.
Hắn quyết định tìm cơ hội ở trên Chử Thạch đại hội, phá cảnh Tụ Tinh.
Ban đầu ở Vấn Thủy nhận được Đường lão thái gia tặng Hoàng Chỉ tán , hắn chỉ mới Thông U thượng cảnh, đã có thể thừa nhận một kích toàn lực của một cường giả Tụ Tinh đỉnh phong. Nếu như hắn thật sự có thể phá cảnh Tụ Tinh thành công, Hoàng Chỉ tán, có thể ở dưới tầm mắt của Ma Quân… Cùng với Thánh Hậu nương nương sống lâu thêm một chút.
Đoạn thời gian này sẽ không quá dài, có thể chỉ là mấy tức, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn hết sức trọng yếu.
Bởi vì trừ Hoàng Chỉ tán, hắn còn có vạn kiếm trong vỏ, còn có thiên thư bia biến thành thạch châu, quan trọng nhất là, hắn còn có Chu viên.
Phá cảnh Tụ Tinh, nói vậy cường đại như Ma Quân hoặc Thánh Hậu nương nương, cũng rất khó trực tiếp chặt đứt liên lạc giữa hắn cùng với không gian.
Như vậy hắn chỉ cần tranh thủ một thời gian ngắn ngủi, sẽ có thể trốn vào Chu viên.
Những thứ này là áp lực cùng cần thiết bên ngoài.
Hắn quyết định phá cảnh Tụ Tinh, phần nhiều là cần thiết về mặt tinh thần.
Chỉ có trở nên cường đại hơn, hắn mới có thể càng thêm bình tĩnh đối mặt với con đường phía trước.
Áp lực đến từ bên ngoài cùng ở bên trong đồng thời tinh thần, là cực kỳ mãnh liệt và trực tiếp.
Về phần những lời Thiên Cơ lão nhân đã nói tại trong vườn hoa, đã sớm bị hắn cố ý quên mất.
Nếu như không tiếp tục tu hành, thậm chí trực tiếp hóa giải chân nguyên trong ngươi, như vậy có thể có khả năng đem thời gian thương thế kinh mạch bộc phát kéo thêm một thời gian ngắn? Một thời gian ngắn là bao lâu? Một năm? Hai năm? Hai mươi tuổi cùng hai mươi hai tuổi có gì khác biệt?
Quan trọng hơn, coi như mình muốn kéo dài hơi tàn như vậy, chính mình mất đi lực lượng, sẽ được phép sống sót hay sao?
…
…
Trần Trường Sinh sau khi đưa ra quyết định, lấy ý chí lực khó có thể tưởng tượng, thoát khỏi áp lực đáng sợ, trở lại bình tĩnh.
Chỉ có Từ Hữu Dung, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ cùng người hắn thân cận nhất, vẫn không cách nào yên tâm, thậm chí ngược lại càng thêm lo lắng.
Bởi vì … loại bình tĩnh này có chút vô lý, lộ ra vẻ đáng sợ, giống như gió lốc trước khi đến đại dương.
Gió lốc không đến, nhưng người tham gia Chử Thạch đại hội lần lượt đến.
Vốn theo đạo lý mà nói, ngay từ mấy ngày trước, người tu đạo tham dự hẳn là đã đến đủ, nhưng bởi vì lần đại biến cố đó, thiên thạch đại trận đem cả Hàn sơn phong tỏa một thời gian ngắn, cho nên có vài người tu đạo vận khí không tốt hoặc là vận khí vô cùng tốt bị ngăn cản phía ngoài núi một thời gian ngắn.
Lấy thân phận địa vị hiện tại của Trần Trường Sinh, tự nhiên không cần đi đón ai, hắn ở trong tiểu lâu tĩnh tâm dưỡng thần, chuẩn bị phá cảnh, tự nhiên có người hồi báo với hắn.
Sau Chung Hội, Hòe viện lại phái tới hai vị tiên sinh, làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, Vương Phá quả nhiên không tới, xem ra thiên thạch ở Hàn sơn, đối với cường giả cảnh giới như hắn mà nói, quả thật đã không có quá nhiều giá trị tìm hiểu.
Người của Ly Sơn kiếm tông đã tới, Thu Sơn Quân đã thời gian rất lâu không hiện thân ở trước mặt công chúng lần này vẫn không xuất hiện, Trần Trường Sinh chẳng biết tại sao thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không biết nếu như thấy Từ Hữu Dung cùng vị thiên chi kiêu tử kia nói chuyện với nhau thân thiết chính mình nên phản ứng làm sao.
Những người tới đều là cố nhân, hoặc có thể nói là người quen.
Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ đều đến.
Nghe được tin tức kia, Trần Trường Sinh có chút vui vẻ, nói: “Thật rất giống Thanh Đằng yến hoặc là đại triêu thí hai năm trước , vẫn là những người đó.”
Chiết Tụ nói: “Thiếu một người.”
Trần Trường Sinh ngây người, phát hiện sắc mặt của Chiết Tụ có chút hàn lãnh, sau đó mới nhớ tới, Thất Gian không xuất hiện…
Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ bả vai Chiết Tụ tỏ vẻ an ủi.
Trần Trường Sinh đứng ở bên lan can, nhìn náo nhiệt phía xa, nghe mơ hồ truyền đến thanh âm của Quan Phi Bạch, muốn đi sang bên đó, nhưng không có cách nào. Vẫn là câu nói kia, hiện tại thân phận địa vị của hắn đã không giống với lúc trước, là người thừa kế Giáo Hoàng, vô luận là trưởng lão tông phái nhà ai, hoặc là thiên tài còn trẻ như Thần Quốc Thất Luật, hắn cũng không tiện chủ động đi thăm.
“Không có chuyện gì, Cẩu Hàn Thực làm việc từ trước đến giờ rất ổn thỏa, khẳng định ngay lập tức phái người tới để bái phỏng ngươi.”
Đường Tam Thập Lục nói, sau đó nhìn Chiết Tụ một cái, nói: “Ta biết tâm tình của ngươi, hơn nữa ta cũng không thích mấy tên kia, nhưng như thế này có thể mất thể diện quá mức hay không? Dù sao chúng ta hiện tại đại biểu chính là Quốc Giáo học viện, cần phải duy trì thể diện cho Trần Trường Sinh.”
Quả nhiên như Đường Tam Thập Lục đoán, Cẩu Hàn Thực cùng các đệ tử Ly Sơn kiếm tông vừa được Thiên Cơ các đưa tới ven hồ, không nghỉ ngơi, chẳng qua là đơn giản rửa mặt một phen, đã tới bái phóng.
Giống như trước như Đường Tam Thập Lục đoán, sắc mặt của Chiết Tụ thật là khó coi.
Quan Phi Bạch sắc mặt cũng rất khó coi, bởi vì hắn phải đi theo Cẩu Hàn Thực hành lễ với Trần Trường Sinh.
Lương Bán Hồ vẻ mặt có chút phức tạp, bởi vì chuyện đã xảy ra ở Chu viên, Lương Tiếu Hiểu mặc dù được chứng minh là tự sát, nhưng cuối cùng là có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh có thể ngồi trong ghế, tiếp nhận các đệ tử Ly Sơn kiếm tông hành lễ.
Một năm qua, quả thật xảy ra rất nhiều biến hóa.
Nhưng ở trên sơn đạo, Chung Hội hành lễ với hắn, hắn cũng lấy lễ số đồng đạo ngang hàng đáp lại, huống chi hiện tại.
Nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành đáp lễ, hơn nữa không có bất kỳ miễn cưỡng, vẻ mặt Lương Bán Hồ đã bình thản hơn, sắc mặt Quan Phi Bạch cuối cùng dễ nhìn chút ít. Chẳng qua, khi hắn thấy sắc mặt Chiết Tụ vẫn khó coi như vậy, sắc mặt của hắn lần nữa trở nên khó nhìn, nói cũng khó nghe.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cần đối với tiểu sư muội nhà ta có bất kỳ ý nghĩ quá phận gì!”
Đường Tam Thập Lục trước đó còn đang khuyên Chiết Tụ phải tỉnh táo, lúc này nghe Quan Phi Bạch nói, đã sớm quên hai chữ tĩnh táo, nhìn Quan Phi Bạch cười lạnh nói: “Cái gì gọi là ý nghĩ quá phận? Tiểu sư muội nhà ngươi là công chúa a? Cho dù nàng là cháu gái Ma Quân, Tuyết Lão thành cũng không ai thừa nhận a!”
Nếu tới chuyện cãi nhau, còn thật không có mấy người là đối thủ của Đường Tam Thập Lục.
Đầu tiên bởi vì hắn là thế gia công tử, bối cảnh thâm hậu, rồi lại không có chút phong phạm của thế gia công tử, không thèm để ý danh tiếng chút nào.
Tiếp theo bởi vì ngôn ngữ của hắn sắc bén, chuyên tấn công chỗ yếu của đối phương, cực kỳ khó phòng ngự.
Tựa như một câu nói ngắn ngủi của hắn, rõ ràng là tạm thời bộc phát, ở giữa vòng vo mấy vòng, sau đó một kiếm trực tiếp đâm về bí ẩn lớn nhất cùng phiền toái lớn nhất của Ly Sơn kiếm tông.
Chính là tính tình tốt như Cẩu Hàn Thực, cũng nhịn không được nhíu mày, nhìn thoáng qua phía sau.
Chính là Trần Trường Sinh đã thành thói quen với cách hành xử của hắn, cũng không nhịn được lắc đầu, hướng bên ngoài phòng nhìn thoáng qua.
Quốc Giáo giáo sĩ cùng Ly Sơn kiếm tông đệ tử đi theo Cẩu Hàn Thực ba người vào tiểu lâu, hiểu ý vội vàng lui ra ngoài.
Song phương vừa thấy mặt, đã có dấu hiệu cãi nhau, ai biết kế tiếp, trong lầu sẽ phát sinh chuyện như thế nào?
Người trong cuộc có thể không thèm để ý, nhưng bọn họ cũng không dám tham dự, thậm chí ngay cả nghe cũng không dám nghe.