Gió đêm nhẹ phẩy, đến từ hai chiếc cánh màu đen vô cùng khổng lồ, phất tán toàn bộ thần thánh cùng ánh sáng, ngăn cách tất cả tầm mắt cùng cảm giác, đại biểu u ám cùng cường đại thuần túy nhất.
“Phượng hoàng con muốn đối đầu lão phượng… cuối cùng là chuyện tương lai.”
Thánh Hậu nhìn Từ Hữu Dung trong tay, mặt không chút thay đổi nói.
Không có bất kỳ ai có thể tiến vào phiến bóng đêm này, trừ người mà nàng cho phép, tỷ như một bóng dáng màu hồng.
Mạc Vũ cúi đầu quỳ ngoài điện, không dám liếc mắt nhìn vào bên trong.
“Đưa nàng về Thánh Nữ phong, sau khi xác nhận Trần Trường Sinh chết mới thả nàng ra.”
Nghe được thanh âm của Thánh Hậu nương nương, lúc này Mạc Vũ mới dám ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chiếc xe thanh trúc nhỏ đã chuẩn bị xong, hắc dương không biết từ chỗ nào bước đi thong thả trở về.
Thánh Hậu nhìn hắc dương một cái, trầm mặc một lát rồi gật đầu.
Bánh xe ma sát với mặt đá xanh, chậm chạp đi vào trong bóng đêm phía ngoài hoàng cung.
Mạc Vũ ngồi tại phía bên trên, nhìn Từ Hữu Dung ngủ mê man trong ngực, đột nhiên cảm giác có chút khổ sở.
Nàng cảm thấy khổ sở thay cho Từ Hữu Dung, cũng là khổ sở thay cho Trần Trường Sinh.
Xem ra Trần Trường Sinh sẽ chết chắc.
Thật ra thì nàng cũng có chút khổ sở.
Nàng đã thật lâu không tới Quốc Giáo học viện rồi, không gặp Trần Trường Sinh rồi, hơn nữa nàng không có lập trường cùng đạo lý để đi, cho dù Trần Trường Sinh chết, nàng cũng không có lý do gì để phải khổ sở, nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy rất khó chịu.
Xe nhỏ nhìn như chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng, hơn nữa mang theo quỷ dị nào đó khó có thể hình dung, người đi đường trên đường trong bóng đêm tuy ít, nhưng có rất nhiều người đang lùng bắt Trần Trường Sinh, cũng rất nhiều kỵ binh cùng cường giả muốn bảo vệ Trần Trường Sinh, nhưng không có một ai chú ý tới chiếc xe này.
Không bao lâu, chiếc xe thanh trúc nhỏ đã thông qua cửa nam rời khỏi kinh đô, chạy nhanh lên quan đạo thông tới Thánh Nữ phong.
Cơ hồ vừa rời khỏi kinh đô, Từ Hữu Dung mở mắt.
Không phải là nàng ẩn giấu chiêu thức gì, mà là do ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Nàng mở mắt, nhưng không làm được bất kỳ động tác nào cả, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Bởi vì trên mái tóc đen như thác nước của nàng, nhìn như rất tùy ý cắm một cây trâm.
Hoặc có thể nói là một chiếc mộc trâm.
Bách Khí bảng thứ ba, Mộc kiếm Tiểu Phượng.
Từ Hữu Dung không thể động đậy, nhưng có thể nói chuyện.
Nhưng lúc này nàng không có tâm tình nói chuyện, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mui xe, không biết sau khi tầm mắt xuyên qua nơi đó, sẽ rơi vào chỗ nào trong tinh không.
“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, mệnh của hắn không tốt, có thể có biện pháp gì đây.” Mạc Vũ nhìn nàng thương tiếc nói.
Từ Hữu Dung thu hồi tầm mắt, nhìn nàng nói: “Ta cảm thấy hắn sẽ không chết.”
Mạc Vũ tự nhiên biết tình huống thân thể của Trần Trường Sinh hiện tại, nghĩ thầm cho dù Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể giữ cho hắn không bị nương nương giết chết, hắn có thể sống thêm được mấy ngày đây?
Từ Hữu Dung tựa như đã hiểu được một chuyện rất trọng yếu, bình tĩnh nói: “Đây cuối cùng là vận mệnh của hắn, nên vận hành dựa theo ý nghĩ của hắn, ta muốn ngăn cách hắn cùng thế giới này, hắn lại muốn đi ra, thiên đạo muốn hắn chết, hắn lại từ cõi chết tìm được đường sống.”
“Tìm đường sống trong cõi chết?”
“Ngươi còn nhớ rõ Hãn Thanh thần tướng năm đó không?”
“Nhớ được.”
“Thái Tông Bệ Hạ đã nói, kẻ tìm đường sống trong cõi chết, sẽ rất khó chết.”
…
…
Trần Trường Sinh không nghĩ tới vấn đề sinh tử, bởi vì hắn đã không để tâm đến sinh tử nữa rồi.
Hắn rời hoàng cung, đi tới một địa phương vô cùng bí ẩn, cũng có thể nói là một nơi rất bình thường.
Lý Tử Viên khách sạn ngoài Thiên Thư lăng.
Ban đầu hắn ở chỗ này một thời gian, sau đó mới làm quen với Đường Tam Thập Lục.
Khách sạn này rất có ý nghĩa đối với hắn, là khởi đầu cho cuộc sống của hắn ở kinh đô, hiện tại hắn về đây, đầu tiên là suy nghĩ sẽ không có ai nghĩ tới hắn sẽ tới nơi này, hơn nữa hắn muốn để cho đoạn thời gian cuối cùng của mình ở kinh đô, cũng bắt đầu từ nơi này.
Hắn cũng không biết sau khi hắn rời khỏi hoàng cung không lâu, một chiếc xe thanh trúc nhỏ nhanh chóng khỏi hoàng cung, mà Từ Hữu Dung ở trong chiếc xe đó.
Hắn cũng không biết sư huynh Dư Nhân đang ở Thiên Thư lăng bên kia bờ sông mượn tinh quang đọc sách.
Ở trong cái đêm này, hai người quan trọng nhất trong vận mệnh của hắn, cũng đã từng cách hắn rất gần, chẳng qua là khi đó hắn cũng không biết, tâm tư cùng tinh thần của hắn đều ở trên thân thể của mình, trên đan dược pháp khí mang theo, các loại công pháp trong thức hải, cùng với trên vô số thanh kiếm đang nằm trong vỏ.
Hắn ngồi ở dưới tàng cây trong tiểu viện, ở dưới ánh sao bắt đầu tổng kết lại quá trình tu đạo của mình.
Bởi vì kinh mạch vỡ vụn, hiện tại phóng thích chân nguyên còn ít ỏi hơn hai năm trước, thậm chí ngay cả Tọa Chiếu cảnh bình thường cũng không bằng, nhưng tinh huy lan tràn trong huyết mạch tựa như tuyết đọng trên sông núi, nhìn như đông một mảnh tây một mảnh, kì thực tổng số thật lớn. Hơn nữa hắn ở Hàn sơn mặc dù phá cảnh Tụ Tinh có vấn đề, nhưng không thể nói là hoàn toàn thất bại, từ mặt ngoài đánh giá cảnh giới của hắn còn dừng lại ở Thông U đỉnh phong, nhưng nếu như hắn không thèm để ý kinh mạch lần nữa bể nát nguy hiểm tới sinh mệnh, hắn có thể trong thời gian rất ngắn, ngưng kết tinh quang thành lĩnh vực.
Nói một cách khác, nếu như không muốn sống, hắn có thể là Tụ Tinh sơ cảnh cường giả số lượng chân nguyên rất nhiều trong thời gian ngắn.
Hắn còn có vô số loại kiếm pháp, thân pháp, đạo pháp.
Sau khi tiến vào Thông U thượng cảnh, phần lớn đối thủ hắn gặp phải cũng đã là cường giả Tụ Tinh cảnh , Da Thức bộ phiên bản đơn giản hóa ban đầu từng trợ giúp hắn rất nhiều lần, đã không có ý nghĩa quá lớn, bộ pháp mang đến gia thành tốc độ cùng tốc độ bản thân hắn so sánh với nhau, biên độ vô cùng ít. Giống như trước, kiếm pháp bình thường như Bách Hoa Kiếm cùng Thất Tinh Kiếm, hoặc là trong đối chiến cùng cấp thỉnh thoảng sẽ đưa đến chút ít tác dụng, nhưng trong cuộc chiến tối nay gần như vô dụng, vì vậy có thể loại trừ.
Hắn tĩnh tâm minh ý, loại bỏ kiếm pháp cùng đạo pháp không có gì nổi bật, chỉ lưu lại thủ đoạn cứng rắn nhất, sắc bén nhất, cường đại nhất ở trong thức hải. Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, Quốc Giáo Chân Kiếm, Đảo Sơn Côn, Lâm Quang Kiếm, Vấn Thủy Tam Thức, Liệu Thiên kiếm, Phá Quân Kiếm… Cùng với ba kiếm Tô Ly dạy hắn.
Nhiên Kiếm, Tuệ Kiếm, Bổn Kiếm.
Đây chính là thủ đoạn cường đại nhất của Trần Trường Sinh hiện tại.
Đối với kiếm đạo cao nhân chân chính mà nói, bản thân kiếm pháp có thể không có cao thấp, nhưng nhất định là có lớn nhỏ .
Những kiếm pháp Trần Trường Sinh am hiểu nhất này đều là đại kiếm, nhất là ba kiếm Tô Ly dạy hắn, vô luận như thế nào cơ biến, khí tượng cũng thật lớn.
Đại kiếm hay là đại chiêu hao tổn thần thức và chân nguyên thật lớn, Trần Trường Sinh thần thức cực kỳ ổn định cường đại, số lượng chân nguyên cũng nhiều, nhưng vấn đề phóng thích không ổn, cho nên hắn không kiên nhẫn để đánh lâu, ở trong các cuộc chiến trước đây, hắn cũng sẽ tranh thủ kết thúc trong thời gian ngắn nhất, chỉ có một cuộc đối chiến cuối cùng của đại triêu thí cùng với Tầm Dương thành trước sau loạn chiến , bất đắc dĩ mới có thể làm cho mình lâm vào cục diện khổ chiến, mà trên thực tế cũng chiến vô cùng khổ, mấy lần suýt nữa thua dưới kiếm của đối thủ.
Tối nay hắn trọng thương chưa lành, cưỡng ép điều động chân nguyên xuất thủ, càng không thể lâm vào loại cục diện này, phải một kích đắc thủ.
Hắn mở mắt, nhìn về tinh thần trong bầu trời đêm, bắt đầu thôi diễn tính toán.
Người kia xuất thân không bần hàn, mẹ đẻ chính là tiểu thiếp của tiền Lễ bộ Thị lang, lúc còn bé cũng không nghe nói có hoàn cảnh thảm thiết gì, không thiếu quần áo thiếu đồ ăn, cũng không bị mẹ cả nhục nhã, mặc dù khoa cử chưa nói tới đặc biệt thuận lợi, nhưng cũng không tính đặc biệt, người kia tính tình vô cùng lãnh khốc tàn bạo, thực lực vô cùng kinh khủng, thần thức phá lệ cường đại, phảng phất tập kết oán niệm cùng khôn cùng thống khổ của nghìn vạn người , hắn từng đích thân trải nghiệm, quả thật người bình thường khó có thể chống đỡ…
Vô số tư liệu, tin tức xuất hiện trong thức hải, tựa như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, dày đặc không kể xiết, nhìn như hỗn loạn đan xen một chỗ, căn bản không cách nào từ đó phân tích ra thứ gì hữu dụng, nhưng mà trong tinh thần tự có liên lạc, vô số đạo sợi dây vô hình cấu chức thành một mảnh tinh đồ, trong đó tự nhiên ẩn giấu chân nghĩa của mình.
Không biết qua bao lâu, hắn đứng dậy đi tới ngoài Lý Tử Viên khách sạn.
Vô Cấu kiếm vẫn lẳng lặng nằm trong vỏ kiếm Tàng Phong, nhưng hắn đã xuất kiếm.
…
…
Chiếc xe thanh trúc dọc theo quan đạo đi về phía nam, trước xe hắc dương không rõ ràng phong vân kích động trong kinh đô, chẳng qua là dạo chơi một thời gian quá lâu trong hoàng cung, muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, nó nhìn cây thu bên đường không cảm thấy mới mẻ, đối với giọt sương mới vừa thành hình trên cỏ lại có chút hứng thú, đi một chút ngừng một chút như vậy, nhìn như không nhanh, nhưng mà rời hoàng cung bất quá thời gian uống cạn chung trà, xe cũng đã qua Hào sơn, đúng hạn hoặc là qua buổi trưa có thể tới Thánh Nữ phong.
Thiên Hải Thánh Hậu tầm mắt theo Hào sơn hướng đông mà đi, đi tới thế núi tận cùng giáp phiến bình nguyên, trung tâm bình nguyên có tòa đại thành, tường thành cực kỳ cao lớn, từ thị giác nhìn lại, thậm chí so với kinh đô càng thêm nguy nga tráng quan, chính là nổi danh thiên hạ Lạc Dương.
Ở vị trí tốt nhất của Trường Nhạc phường trong Lạc Dương thành có tòa Vương phủ chiếm diện tích cực kỳ khoa trương, xa hoa đến trình độ khó có thể tưởng tượng, Tương Vương, Thái Vương… Vài đứa con trên danh nghĩa của nàng còn có mấy đứa cháu đang ở nơi đó ôm ca cơ hành vi phóng đãng, nàng không biết bọn họ có phải là chuyên môn để cho mình hoặc là các thuộc quan nhìn thấy hay không, cũng tịnh không để ý.
Nàng thu hồi tầm mắt sau đó nhìn về kinh đô, thấy được lão nhân đang tưới nước ở Ly cung, thấy được thân nhân trong trang viên, thấy được Tiểu Kết viên rực rỡ ánh nến, thấy được tuyết dưới đáy Bắc Tân kiều, thấy được gốc hải đường trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, thấy được thanh niên đang che tán đi về nơi đó.
Nàng đứng ở trên Cam Lộ đài, toàn bộ thế giới đều ở dưới chân của nàng, ở trong mắt của nàng, nhưng không nhìn thấy người kia.
Hơn mười năm trước, nàng cho rằng người kia đã chết, không ngờ đối phương lại còn sống. Bắt đầu từ ngày nàng xác nhận sự thật này, giữa nàng cùng Giáo Hoàng đã xuất hiện một vết rách, trừ hai người bọn họ ra toàn bộ thế giới cũng không chút nào phát hiện điều này, kinh đô mưa gió như trong mười năm qua giống nhau ôn thuần, nhưng cuối cùng không như lúc trước .
Nàng rất rõ ràng người kia để cho Trần Trường Sinh tới kinh đô chính là muốn cố ý để lộ tin tức, chính là muốn để cho mình cùng Giáo Hoàng nghi kị lẫn nhau, nhưng nàng chỉ có thể tiếp nhận, bởi vì thời gian không cách nào quay lại, năm đó dù sao chuyện kia đã xảy ra ở Quốc Giáo học viện, Giáo Hoàng không thể nào tin tưởng nàng không có ý kiến đối với điều này.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau ở Bách Thảo Viên, nàng đã không thích người kia, thậm chí có thể nói ghét cay ghét đắng, cũng không coi trọng hắn, cho đến biết thì ra hắn không chỉ là Thương Hành Chu, còn là Kế đạo nhân, nàng mới bắt đầu thực sự để tâm đến hắn, ban đầu có chút chuyện, rốt cục đã có đáp án.
Thương Hành Chu cái tên này đại biểu Quốc Giáo chánh thống cùng cố nhân từng phản đối nàng.
Kế đạo nhân cái tên này, đại biểu chính là ý chí, hoặc là nói di chí của Thái Tông Hoàng Đế.
Đây mới thực sự là nguyên nhân làm nàng cảnh giác.
Gió đêm nhẹ phẩy, đến từ hai chiếc cánh màu đen vô cùng khổng lồ, phất tán toàn bộ thần thánh cùng ánh sáng, ngăn cách tất cả tầm mắt cùng cảm giác, đại biểu u ám cùng cường đại thuần túy nhất.
“Phượng hoàng con muốn đối đầu lão phượng… cuối cùng là chuyện tương lai.”
Thánh Hậu nhìn Từ Hữu Dung trong tay, mặt không chút thay đổi nói.
Không có bất kỳ ai có thể tiến vào phiến bóng đêm này, trừ người mà nàng cho phép, tỷ như một bóng dáng màu hồng.
Mạc Vũ cúi đầu quỳ ngoài điện, không dám liếc mắt nhìn vào bên trong.
“Đưa nàng về Thánh Nữ phong, sau khi xác nhận Trần Trường Sinh chết mới thả nàng ra.”
Nghe được thanh âm của Thánh Hậu nương nương, lúc này Mạc Vũ mới dám ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chiếc xe thanh trúc nhỏ đã chuẩn bị xong, hắc dương không biết từ chỗ nào bước đi thong thả trở về.
Thánh Hậu nhìn hắc dương một cái, trầm mặc một lát rồi gật đầu.
Bánh xe ma sát với mặt đá xanh, chậm chạp đi vào trong bóng đêm phía ngoài hoàng cung.
Mạc Vũ ngồi tại phía bên trên, nhìn Từ Hữu Dung ngủ mê man trong ngực, đột nhiên cảm giác có chút khổ sở.
Nàng cảm thấy khổ sở thay cho Từ Hữu Dung, cũng là khổ sở thay cho Trần Trường Sinh.
Xem ra Trần Trường Sinh sẽ chết chắc.
Thật ra thì nàng cũng có chút khổ sở.
Nàng đã thật lâu không tới Quốc Giáo học viện rồi, không gặp Trần Trường Sinh rồi, hơn nữa nàng không có lập trường cùng đạo lý để đi, cho dù Trần Trường Sinh chết, nàng cũng không có lý do gì để phải khổ sở, nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy rất khó chịu.
Xe nhỏ nhìn như chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng, hơn nữa mang theo quỷ dị nào đó khó có thể hình dung, người đi đường trên đường trong bóng đêm tuy ít, nhưng có rất nhiều người đang lùng bắt Trần Trường Sinh, cũng rất nhiều kỵ binh cùng cường giả muốn bảo vệ Trần Trường Sinh, nhưng không có một ai chú ý tới chiếc xe này.
Không bao lâu, chiếc xe thanh trúc nhỏ đã thông qua cửa nam rời khỏi kinh đô, chạy nhanh lên quan đạo thông tới Thánh Nữ phong.
Cơ hồ vừa rời khỏi kinh đô, Từ Hữu Dung mở mắt.
Không phải là nàng ẩn giấu chiêu thức gì, mà là do ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Nàng mở mắt, nhưng không làm được bất kỳ động tác nào cả, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Bởi vì trên mái tóc đen như thác nước của nàng, nhìn như rất tùy ý cắm một cây trâm.
Hoặc có thể nói là một chiếc mộc trâm.
Bách Khí bảng thứ ba, Mộc kiếm Tiểu Phượng.
Từ Hữu Dung không thể động đậy, nhưng có thể nói chuyện.
Nhưng lúc này nàng không có tâm tình nói chuyện, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mui xe, không biết sau khi tầm mắt xuyên qua nơi đó, sẽ rơi vào chỗ nào trong tinh không.
“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, mệnh của hắn không tốt, có thể có biện pháp gì đây.” Mạc Vũ nhìn nàng thương tiếc nói.
Từ Hữu Dung thu hồi tầm mắt, nhìn nàng nói: “Ta cảm thấy hắn sẽ không chết.”
Mạc Vũ tự nhiên biết tình huống thân thể của Trần Trường Sinh hiện tại, nghĩ thầm cho dù Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể giữ cho hắn không bị nương nương giết chết, hắn có thể sống thêm được mấy ngày đây?
Từ Hữu Dung tựa như đã hiểu được một chuyện rất trọng yếu, bình tĩnh nói: “Đây cuối cùng là vận mệnh của hắn, nên vận hành dựa theo ý nghĩ của hắn, ta muốn ngăn cách hắn cùng thế giới này, hắn lại muốn đi ra, thiên đạo muốn hắn chết, hắn lại từ cõi chết tìm được đường sống.”
“Tìm đường sống trong cõi chết?”
“Ngươi còn nhớ rõ Hãn Thanh thần tướng năm đó không?”
“Nhớ được.”
“Thái Tông Bệ Hạ đã nói, kẻ tìm đường sống trong cõi chết, sẽ rất khó chết.”
…
…
Trần Trường Sinh không nghĩ tới vấn đề sinh tử, bởi vì hắn đã không để tâm đến sinh tử nữa rồi.
Hắn rời hoàng cung, đi tới một địa phương vô cùng bí ẩn, cũng có thể nói là một nơi rất bình thường.
Lý Tử Viên khách sạn ngoài Thiên Thư lăng.
Ban đầu hắn ở chỗ này một thời gian, sau đó mới làm quen với Đường Tam Thập Lục.
Khách sạn này rất có ý nghĩa đối với hắn, là khởi đầu cho cuộc sống của hắn ở kinh đô, hiện tại hắn về đây, đầu tiên là suy nghĩ sẽ không có ai nghĩ tới hắn sẽ tới nơi này, hơn nữa hắn muốn để cho đoạn thời gian cuối cùng của mình ở kinh đô, cũng bắt đầu từ nơi này.
Hắn cũng không biết sau khi hắn rời khỏi hoàng cung không lâu, một chiếc xe thanh trúc nhỏ nhanh chóng khỏi hoàng cung, mà Từ Hữu Dung ở trong chiếc xe đó.
Hắn cũng không biết sư huynh Dư Nhân đang ở Thiên Thư lăng bên kia bờ sông mượn tinh quang đọc sách.
Ở trong cái đêm này, hai người quan trọng nhất trong vận mệnh của hắn, cũng đã từng cách hắn rất gần, chẳng qua là khi đó hắn cũng không biết, tâm tư cùng tinh thần của hắn đều ở trên thân thể của mình, trên đan dược pháp khí mang theo, các loại công pháp trong thức hải, cùng với trên vô số thanh kiếm đang nằm trong vỏ.
Hắn ngồi ở dưới tàng cây trong tiểu viện, ở dưới ánh sao bắt đầu tổng kết lại quá trình tu đạo của mình.
Bởi vì kinh mạch vỡ vụn, hiện tại phóng thích chân nguyên còn ít ỏi hơn hai năm trước, thậm chí ngay cả Tọa Chiếu cảnh bình thường cũng không bằng, nhưng tinh huy lan tràn trong huyết mạch tựa như tuyết đọng trên sông núi, nhìn như đông một mảnh tây một mảnh, kì thực tổng số thật lớn. Hơn nữa hắn ở Hàn sơn mặc dù phá cảnh Tụ Tinh có vấn đề, nhưng không thể nói là hoàn toàn thất bại, từ mặt ngoài đánh giá cảnh giới của hắn còn dừng lại ở Thông U đỉnh phong, nhưng nếu như hắn không thèm để ý kinh mạch lần nữa bể nát nguy hiểm tới sinh mệnh, hắn có thể trong thời gian rất ngắn, ngưng kết tinh quang thành lĩnh vực.
Nói một cách khác, nếu như không muốn sống, hắn có thể là Tụ Tinh sơ cảnh cường giả số lượng chân nguyên rất nhiều trong thời gian ngắn.
Hắn còn có vô số loại kiếm pháp, thân pháp, đạo pháp.
Sau khi tiến vào Thông U thượng cảnh, phần lớn đối thủ hắn gặp phải cũng đã là cường giả Tụ Tinh cảnh , Da Thức bộ phiên bản đơn giản hóa ban đầu từng trợ giúp hắn rất nhiều lần, đã không có ý nghĩa quá lớn, bộ pháp mang đến gia thành tốc độ cùng tốc độ bản thân hắn so sánh với nhau, biên độ vô cùng ít. Giống như trước, kiếm pháp bình thường như Bách Hoa Kiếm cùng Thất Tinh Kiếm, hoặc là trong đối chiến cùng cấp thỉnh thoảng sẽ đưa đến chút ít tác dụng, nhưng trong cuộc chiến tối nay gần như vô dụng, vì vậy có thể loại trừ.
Hắn tĩnh tâm minh ý, loại bỏ kiếm pháp cùng đạo pháp không có gì nổi bật, chỉ lưu lại thủ đoạn cứng rắn nhất, sắc bén nhất, cường đại nhất ở trong thức hải. Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, Quốc Giáo Chân Kiếm, Đảo Sơn Côn, Lâm Quang Kiếm, Vấn Thủy Tam Thức, Liệu Thiên kiếm, Phá Quân Kiếm… Cùng với ba kiếm Tô Ly dạy hắn.
Nhiên Kiếm, Tuệ Kiếm, Bổn Kiếm.
Đây chính là thủ đoạn cường đại nhất của Trần Trường Sinh hiện tại.
Đối với kiếm đạo cao nhân chân chính mà nói, bản thân kiếm pháp có thể không có cao thấp, nhưng nhất định là có lớn nhỏ .
Những kiếm pháp Trần Trường Sinh am hiểu nhất này đều là đại kiếm, nhất là ba kiếm Tô Ly dạy hắn, vô luận như thế nào cơ biến, khí tượng cũng thật lớn.
Đại kiếm hay là đại chiêu hao tổn thần thức và chân nguyên thật lớn, Trần Trường Sinh thần thức cực kỳ ổn định cường đại, số lượng chân nguyên cũng nhiều, nhưng vấn đề phóng thích không ổn, cho nên hắn không kiên nhẫn để đánh lâu, ở trong các cuộc chiến trước đây, hắn cũng sẽ tranh thủ kết thúc trong thời gian ngắn nhất, chỉ có một cuộc đối chiến cuối cùng của đại triêu thí cùng với Tầm Dương thành trước sau loạn chiến , bất đắc dĩ mới có thể làm cho mình lâm vào cục diện khổ chiến, mà trên thực tế cũng chiến vô cùng khổ, mấy lần suýt nữa thua dưới kiếm của đối thủ.
Tối nay hắn trọng thương chưa lành, cưỡng ép điều động chân nguyên xuất thủ, càng không thể lâm vào loại cục diện này, phải một kích đắc thủ.
Hắn mở mắt, nhìn về tinh thần trong bầu trời đêm, bắt đầu thôi diễn tính toán.
Người kia xuất thân không bần hàn, mẹ đẻ chính là tiểu thiếp của tiền Lễ bộ Thị lang, lúc còn bé cũng không nghe nói có hoàn cảnh thảm thiết gì, không thiếu quần áo thiếu đồ ăn, cũng không bị mẹ cả nhục nhã, mặc dù khoa cử chưa nói tới đặc biệt thuận lợi, nhưng cũng không tính đặc biệt, người kia tính tình vô cùng lãnh khốc tàn bạo, thực lực vô cùng kinh khủng, thần thức phá lệ cường đại, phảng phất tập kết oán niệm cùng khôn cùng thống khổ của nghìn vạn người , hắn từng đích thân trải nghiệm, quả thật người bình thường khó có thể chống đỡ…
Vô số tư liệu, tin tức xuất hiện trong thức hải, tựa như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, dày đặc không kể xiết, nhìn như hỗn loạn đan xen một chỗ, căn bản không cách nào từ đó phân tích ra thứ gì hữu dụng, nhưng mà trong tinh thần tự có liên lạc, vô số đạo sợi dây vô hình cấu chức thành một mảnh tinh đồ, trong đó tự nhiên ẩn giấu chân nghĩa của mình.
Không biết qua bao lâu, hắn đứng dậy đi tới ngoài Lý Tử Viên khách sạn.
Vô Cấu kiếm vẫn lẳng lặng nằm trong vỏ kiếm Tàng Phong, nhưng hắn đã xuất kiếm.
…
…
Chiếc xe thanh trúc dọc theo quan đạo đi về phía nam, trước xe hắc dương không rõ ràng phong vân kích động trong kinh đô, chẳng qua là dạo chơi một thời gian quá lâu trong hoàng cung, muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, nó nhìn cây thu bên đường không cảm thấy mới mẻ, đối với giọt sương mới vừa thành hình trên cỏ lại có chút hứng thú, đi một chút ngừng một chút như vậy, nhìn như không nhanh, nhưng mà rời hoàng cung bất quá thời gian uống cạn chung trà, xe cũng đã qua Hào sơn, đúng hạn hoặc là qua buổi trưa có thể tới Thánh Nữ phong.
Thiên Hải Thánh Hậu tầm mắt theo Hào sơn hướng đông mà đi, đi tới thế núi tận cùng giáp phiến bình nguyên, trung tâm bình nguyên có tòa đại thành, tường thành cực kỳ cao lớn, từ thị giác nhìn lại, thậm chí so với kinh đô càng thêm nguy nga tráng quan, chính là nổi danh thiên hạ Lạc Dương.
Ở vị trí tốt nhất của Trường Nhạc phường trong Lạc Dương thành có tòa Vương phủ chiếm diện tích cực kỳ khoa trương, xa hoa đến trình độ khó có thể tưởng tượng, Tương Vương, Thái Vương… Vài đứa con trên danh nghĩa của nàng còn có mấy đứa cháu đang ở nơi đó ôm ca cơ hành vi phóng đãng, nàng không biết bọn họ có phải là chuyên môn để cho mình hoặc là các thuộc quan nhìn thấy hay không, cũng tịnh không để ý.
Nàng thu hồi tầm mắt sau đó nhìn về kinh đô, thấy được lão nhân đang tưới nước ở Ly cung, thấy được thân nhân trong trang viên, thấy được Tiểu Kết viên rực rỡ ánh nến, thấy được tuyết dưới đáy Bắc Tân kiều, thấy được gốc hải đường trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, thấy được thanh niên đang che tán đi về nơi đó.
Nàng đứng ở trên Cam Lộ đài, toàn bộ thế giới đều ở dưới chân của nàng, ở trong mắt của nàng, nhưng không nhìn thấy người kia.
Hơn mười năm trước, nàng cho rằng người kia đã chết, không ngờ đối phương lại còn sống. Bắt đầu từ ngày nàng xác nhận sự thật này, giữa nàng cùng Giáo Hoàng đã xuất hiện một vết rách, trừ hai người bọn họ ra toàn bộ thế giới cũng không chút nào phát hiện điều này, kinh đô mưa gió như trong mười năm qua giống nhau ôn thuần, nhưng cuối cùng không như lúc trước .
Nàng rất rõ ràng người kia để cho Trần Trường Sinh tới kinh đô chính là muốn cố ý để lộ tin tức, chính là muốn để cho mình cùng Giáo Hoàng nghi kị lẫn nhau, nhưng nàng chỉ có thể tiếp nhận, bởi vì thời gian không cách nào quay lại, năm đó dù sao chuyện kia đã xảy ra ở Quốc Giáo học viện, Giáo Hoàng không thể nào tin tưởng nàng không có ý kiến đối với điều này.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau ở Bách Thảo Viên, nàng đã không thích người kia, thậm chí có thể nói ghét cay ghét đắng, cũng không coi trọng hắn, cho đến biết thì ra hắn không chỉ là Thương Hành Chu, còn là Kế đạo nhân, nàng mới bắt đầu thực sự để tâm đến hắn, ban đầu có chút chuyện, rốt cục đã có đáp án.
Thương Hành Chu cái tên này đại biểu Quốc Giáo chánh thống cùng cố nhân từng phản đối nàng.
Kế đạo nhân cái tên này, đại biểu chính là ý chí, hoặc là nói di chí của Thái Tông Hoàng Đế.
Đây mới thực sự là nguyên nhân làm nàng cảnh giác.