Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 160: Một kiếm đơn giản

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Chiết Tụ đến tột cùng muốn như thế nào , đây là chuyện hiện tại Trần Trường Sinh muốn biết nhất—— trải qua hồi tưởng kỹ càng, hắn xác nhận không hề nhìn lầm, thời điểm đi vào học cung, Chiết Tụ quả thật quay đầu nhìn Lạc Lạc một cái. Chính bởi vì cái nhìn kia, để cho hắn cảm thấy thiếu niên Lang tộc này vô cùng nguy hiểm. Ai có thể ngờ đến, Đường Tam Thập Lục cầm một con gà quay đi tới, đã đem đối phương thu mua thành trợ thủ của Quốc Giáo học viện.

Chuyện này nghe có vẻ quá mức hoang đường, nhưng thật sự đã xảy ra.

Lạc Lạc cũng đang nhìn Chiết Tụ, tâm tình phức tạp.

Đối với tuyệt đại đa số người tu hành trẻ tuổi mà nói, đại triêu thí có thể nói là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, nhưng đối với một số người mà nói, đại triêu thí chỉ là một cơ hội, một cái cơ hội dùng để đổi lấy thứ mà mình đang muốn , nói một cách khác, đại triêu thí nhìn như thần thánh trang nghiêm thật ra chỉ là một cuộc đấu giá.

Thiên Hải Thắng Tuyết rời khỏi cuộc thi, Chiết Tụ chấp nhận giao dịch với Quốc Giáo học viện, cũng đều vì nguyên nhân như thế. Như vậy Trần Trường Sinh thì sao? Nàng rất rõ hắn không hề ham mê danh lợi, như vậy tại sao hắn nhất định phải đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh? Nàng đã từng hỏi hắn, Đường Tam Thập Lục cũng đã từng hỏi, nhưng hắn thủy chung không đưa ra câu trả lời.

Đối chiến cuộc thi phụ không có quá nhiều bất ngờ, Đường Tam Thập Lục thoải mái chiến thắng đối thủ của mình, Hiên Viên Phá cũng không quá xui xẻo, không gặp phải cường giả trên Thanh Vân bảng, cũng rất thuận lợi đạt được thắng lợi, cùng thành tích văn thí lúc trước tổng hợp suy nghĩ, Hiên Viên Phá có thể gia nhập tam giáp hay không còn chưa xác định, nhưng Đường Tam Thập Lục tự nhiên không vấn đề gì.

Kế tiếp bát cường đối chiến vẫn là rút thăm, chỉ là hiện tại nhân số không nhiều, cho nên trực tiếp chia làm hai phần trên dưới, một lần rút kiếm quyết định tất cả thứ tự đối chiến sau đó.

Kết quả rút thăm là Lạc Lạc đối chiến với Hòe viện thiếu niên Chung Hội, đối thủ của Cẩu Hàn Thực là thiếu nữ Thánh Nữ phong, đối thủ của Chiết Tụ là thí sinh Trích Tinh học viện, đối thủ của Trần Trường Sinh lại là Trang Hoán Vũ —— trong bốn trận đối chiến có hai trường nội chiến, Ly Sơn kiếm tông cùng Thánh Nữ phong phân thuộc đồng môn, Chiết Tụ cùng Trích Tinh học viện thí sinh danh nghĩa dự thi.

Việc này cũng không phù hợp với thiết kế của Đường Tam Thập Lục.

Trong suy nghĩ của hắn, kết quả rút thăm tốt nhất hẳn là Chiết Tụ đối chiến với Cẩu Hàn Thực, Lạc Lạc Điện hạ gặp Trang Hoán Vũ, nửa phần còn lại là Chung Hội đối chiến với thí sinh Trích Tinh học viện, Trần Trường Sinh gặp thiếu nữ của Thánh Nữ phong. Như vậy cho dù Cẩu Hàn Thực chiến thắng Chiết Tụ, tiếp theo còn phải cùng Lạc Lạc Điện hạ chiến đấu, liên tục hai trận đánh ác liệt, Cẩu Hàn Thực mạnh đến cỡ nào cũng phải đuối sức. Mà Trần Trường Sinh da dày thịt béo, so sánh tương đối, thắng được thiếu nữ của Thánh Nữ phong khả năng lớn nhất, nếu như kế tiếp hắn có thể vượt qua cửa ải của Chung Hội, nói không chừng thật sự có thể đạt được thủ bảng thủ danh.

Mà hiện tại, Cẩu Hàn Thực chỉ cần thắng Chiết Tụ, có thể tiến vào quyết chiến cuối cùng —— rất rõ ràng, Thánh Nữ phong thiếu nữ không thể nào là đối thủ của hắn. Dĩ nhiên, kết quả rút thăm như vậy cũng rất có lợi, đó chính là chỉ cần Trần Trường Sinh chiến thắng Trang Hoán Vũ, là có thể đi vào trận chung kết, bởi vì Lạc Lạc có thể chiến thắng Chung Hội, mà vòng tiếp theo thời điểm đối mặt với Trần Trường Sinh, nàng nhất định sẽ bỏ cuộc.

Bắt đầu trước , là trận đối chiến giữa Trần Trường Sinh và Trang Hoán Vũ.

Hôm nay đại triêu thí, Trang Hoán Vũ giống như Thiên Hải Thắng Tuyết trầm mặc khiêm tốn, chẳng qua Thiên Hải Thắng Tuyết trầm mặc khiêm tốn là bởi vì hắn cũng đã chuẩn bị rời khỏi cuộc thi, Trang Hoán Vũ trầm mặc lại vì có thể đi xa hơn một chút, hơn nữa đối thủ mấy vòng trước cũng chưa cần hắn bộc lộ tài năng.

Trang Hoán Vũ danh tiếng vô cùng vang dội trong các cường giả thế hệ trẻ trên đại lục, xếp hạng mười một ở trên Thanh Vân bảng, là người xếp hạng cao nhất Thanh Đằng chư viện tại kinh đô, là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện —— trừ ba người đứng đầu, Thanh Vân bảng nửa trước thực lực sai khác không nhiều, hắn nhất định là đối thủ mạnh nhất Trần Trường Sinh gặp trong đối chiến.

Tẩy Trần lâu rất an tĩnh.

Trang Hoán Vũ nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi hôm nay quả thật rất may mắn.”

Từ vòng đối chiến thứ nhất cho đến hiện tại, đối thủ cường đại nhất Trần Trường Sinh gặp phải chính là Hoắc Quang cùng với vòng trước thanh niên đến từ Sương Thành xếp hạng hơn hai mươi trên Thanh Vân bảng, nghe có vẻ đã đủ mạnh mẽ, song hôm nay cường giả tham gia đại triêu thí đếm không hết, hắn không gặp phải người của Ly Sơn kiếm tông, cũng không gặp phải Chiết Tụ đám người, từ xác suất mà nói, quả thật rất may mắn.

“Ngươi cũng rất may mắn.” Trần Trường Sinh nhìn hắn nói.

Đây cũng là lời nói thật, từ lúc đối chiến bắt đầu đến nay, Trang Hoán Vũ còn chưa gặp được một người nào cùng cấp, nếu như nói tới may mắn, vô luận Trần Trường Sinh hay người khác đều không thể đánh đồng với hắn. Chuyện này đã không còn là vấn đề may mắn, mà nhất định là có người trong nội bộ Quốc Giáo đã động tay chân.

Thiên Đạo viện là học viện lãnh tụ dưới quyền của Quốc Giáo, vô luận Mao Thu Vũ cùng Trang phó viện trưởng nghĩ như thế nào, Quốc Giáo cũng tất nhiên sẽ có một học sinh đại diện đê xuất chiến, nhất là hơn nửa năm gần đây Quốc Giáo học viện mơ hồ đã có dấu hiệu phục hưng, Quốc Giáo tự nhiên sẽ không cho phép phong thái của Thiên Đạo viện bị đoạt đi.

“Hai người rất may mắn gặp nhau, ta nghĩ, không thể tiếp tục dựa vào may mắn nữa .” Trang Hoán Vũ nhìn hắn nói.

Không thể dựa vào may mắn nữa, tự nhiên chỉ có thể dựa vào thực lực.

Lúc này, Ly cung giáo sĩ chủ trì đối chiến ở trên lầu hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Trang Hoán Vũ gật đầu.

Trần Trường Sinh lại lắc đầu, sau đó hắn làm một chuyện mà mọi người không tưởng tượng được.

Hắn đi tới dưới mái hiên của Tẩy Trần lâu, đem đôi giày mới tinh cởi ra, sau đó bỏ xuống dưới thềm đá, đặt vô cùng chỉnh tề, giống như tới nhà người khác để làm khách vậy.

Lầu hai trong gian phòng u ám, vang lên mấy tiếng hô nhẹ. Mạc Vũ khẽ nhướng đôi mày thanh tú, trên mặt không có tâm tình, nhưng sâu trong ánh mắt có nụ cười vô cùng mờ nhạt. Trần Lưu vương vẫn âm thầm chú ý đến nét mặt của nàng, nhất là mỗi lần Trần Trường Sinh xuất chiến, lúc này chứng kiến thái độ của nàng, không khỏi cảm thấy nghi ngờ hơn.

Trần Trường Sinh đi chân trần trở về vị trí cũ, dọc theo lòng bàn chân có dính chút cát vàng.

Hắn giơ tay phải lên, cầm chuôi đoản kiếm bên thắt lưng.

Theo động tác này, bên trong Tẩy Trần lâu trở nên càng thêm an tĩnh, các đại nhân vật trong gian phòng ở lầu hai không nói gì, nhưng ánh mắt trở nên sáng lên, vẻ mặt lộ ra ngưng trọng.

Lúc trước chiến thắng thanh niên cường giả Sương Thành, Trần Trường Sinh vẫn không rút kiếm, dựa vào Da Thức bộ quỷ dị khó dò, cuối cùng bằng vào tốc độ cùng lực lượng, nhưng thoạt nhìn, trận này hắn đã chuẩn bị rút kiếm, xem ra, đối mặt với kẻ địch cấp bậc như Trang Hoán Vũ, hắn không thể tiếp tục giấu diếm thực lực được.

Vẫn không có ai tin tưởng hắn có thể chiến thắng Trang Hoán Vũ, mặc dù mấy trận đối chiến phía trước của hắn, đã biểu hiện lực lượng cùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, còn có Da Thức bộ vô cùng khó đoán, nhưng hắn tẩy tủy thành công thời gian quá ngắn, số lượng chân nguyên ít hơn cường giả chân chính quá nhiều, hoàn toàn không thấy cơ hội thắng ở nơi nào.

Vấn đề căn bản nhất là ở, Trang Hoán Vũ thật sự rất mạnh.

“Đi giày sợ chân trần hay sao?”

Tầm mắt của Trang Hoán Vũ rơi vào trên bàn chân dính cát của Trần Trường Sinh, trầm mặc một lát sau nói: “Có thể ngươi không rõ ràng lắm, ban đầu lúc còn ở nông thôn, ta cũng rất ít cơ hội để đi giày, chớ đừng nói chi là giày mới .”

Trần Trường Sinh không nói gì, nhưng hắn biết rõ Trang Hoán Vũ muốn nói điều gì.

Trang Hoán Vũ là con của Trang phó viện trưởng, nhưng ở quê nhà chăm sóc mẫu thân bị bệnh, đã nhẫn nhịn nhiều năm mới có cơ hội đổi đời, trở thành kiêu ngạo của Thiên Đạo viện hôm nay.

Mặc dù hiện tại, trên chân của hắn cũng chỉ có một đôi giày vải bình thường.

Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy khó hiểu, tại sao ánh mắt của hắn nhìn mình luôn lạnh lùng, ẩn chứa địch ý, hắn nghĩ mãi mà không rõ chính mình đã đắc tội với hắn khi nào.

Trang Hoán Vũ là người Quốc Giáo tân phái trọng điểm bồi dưỡng cho tương lai, đối địch với Quốc Giáo học viện là chuyện đương nhiên, mà thù cũ của hắn cùng Đường Tam Thập Lục, thật ra giống thái độ Quan Phi Bạch đối với Đường Tam Thập Lục, đại khái cũng là tiểu tử nghèo xuất thân bần hàn ghét cay ghét đắng đối với phú gia công tử không quý trọng cuộc sống, như vậy tại sao hắn không thích mình?

“Bắt đầu đi?” Trang Hoán Vũ hỏi.

Ngữ khí của hắn rất tầm thường, tựa như bình thời ở Thiên Đạo viện tu hành học tập, đối với các bạn cùng học đặt câu hỏi, có thể bắt đầu học chưa?

Trần Trường Sinh đáp lại cũng rất bình thường, gật đầu.

Trang Hoán Vũ đưa tay tới vỏ kiếm, tay trái cầm vỏ, tay phải nắm chuôi, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Mời.”

Trần Trường Sinh tay phải nắm lấy chuôi đoản kiếm bên cạnh thắt lưng, tay trái đưa về phía trước, đáp: “Mời.”

Trận đối chiến này bắt đầu bình thường như vậy.

Nhưng vừa mới bắt đầu đã vô cùng không tầm thường.

Sang một tiếng vang lên, Trang Hoán Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn như tùy ý vung về phía trước người.

Chẳng qua nhìn như tùy ý, thực tế một kiếm này cực kỳ chuyên chú, kiếm phong cắt rách không khí, lưu thành một đường thẳng tắp, song song với mặt đất, không có chút lệch lạc.

Không phải tất cả kiếm, đều có thể chém thành một đường thẳng tắp như thế.

Kiếm của Trang Hoán Vũ, chém ra một đường thẳng tắp.

Nhưng ngoài mười trượng, lại sinh ra một đường vòng cung.

Đó là một đạo hồ quang hình tròn, sáng ngời vô cùng.

Hồ quang sáng rực này cũng không phải xuất hiện tại không trung, cũng không có xuất hiện trên mặt cát, mà là xuất hiện trong đôi mắt của Trần Trường Sinh.

Ánh mắt của Trần Trường Sinh rất sáng, con ngươi rất đen, không giống như màu đen của bóng đêm âm trầm, mà là một loại đen sạch sẽ.

Kiếm quang hình cung, xuất hiện trong đồng tử của hắn, rõ ràng vô cùng.

Đó là bởi vì, kiếm trong tay Trang Hoán Vũ, trên không trung xuất ra một đường thẳng tắp, trong nháy mắt đã phá không đánh tới, không để ý tới cự ly hơn mười trượng, đi tới trước mặt của hắn.

Đạo kiếm quang này cách ánh mắt của hắn, chỉ không tới ba thước.

Đạo kiếm quang này quá nhanh, thế cho nên hai đầu có chút chậm lại, lúc xuất kiếm là đường thẳng tắp, đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, lại biến thành một đường vòng cung

Đây là đường vòng cung hoàn mỹ, vô luận Trần Trường Sinh ứng đối như thế nào, cũng rất khó đánh bại, bởi vì đường vòng cung là đường kiên cố nhất, đồng thời, hắn cũng rất khó để phòng ngự, bởi vì vô luận hắn đánh trúng chỗ nào trên đường vòng cung này, bộ phận còn lại cực kỳ nhanh chóng biến thành một đường tròn, đem thân thể của hắn bao vây.

Cuộc chiến đấu này bắt đầu rất tầm thường, nhưng vừa bắt đầu đã vô cùng không tầm thường.

Trang Hoán Vũ vừa ra tay chính là kiếm chiêu uy lực lớn nhất của Thiên Đạo viện, Lâm Quang Kiếm.

Trong gian phòng ở lầu hai vang lên tiếng than thở bé nhỏ vô cùng .

Một kiếm rất đơn giản, lại có thể nhìn ra tu vi của Trang Hoán Vũ vô cùng không đơn giản.

Mặc dù tính toán toàn bộ đại triêu thí, một kiếm này của hắn, cũng có thể xếp vào ba hạng đầu.

Trần Trường Sinh sẽ phá một kiếm này như thế nào?​

Chọn tập
Bình luận