Tối nay tinh quang thật sự rất sáng, nơi xa phiến núi đá chập chùng nhìn qua giống như bạch diện man đầu.
Không, núi này hơi thấp, càng giống bạch diện mô mô mà Tống tỷ trên Tây Trữ trấn đã làm.
Trần Trường Sinh cảm thấy hơi đói, sau đó mới nhớ ra chính mình vội vã đi đường, đã một ngày một đêm không ăn cơm rồi.
Tại sao lại phát sáng như thế? Đương nhiên bởi vì viên tinh thần kia.
Viên tinh thần kia đang dần tối đi, nhưng vẫn sáng hơn ngày thường rất nhiều lần.
Chuyện này minh chứng có người tu đạo phá cảnh tiến vào thần thánh lĩnh vực.
Đối với chuyện này, Trừ Tô rất tức giận, khi hắn phát hiện người kia không phải Từ Hữu Dung cũng không phải Trần Trường Sinh, mới cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút.
Người kia rốt cuộc là ai?
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung không đề cập đến tên người đó, nhưng rất rõ ràng, bọn họ biết người đó là ai.
Nhìn viên tinh thần sáng nhất trong bầu trời đêm, Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, cũng có chút bất an.
Dựa theo tính tình của người kia, cho dù dù chết cũng sẽ không cầu viện người khác, huống chi hắn đã thành công phá cảnh, còn có thể sợ ai đây?
Ngày đó hắn đang ở trên du thuyền tại Hồng hà.
Nghe vu kinh trong nước trầm thấp ngâm nga, ăn tiểu hồng quả mà bàn tay bé nhỏ của Lạc Lạc đích thân đút vào miệng, cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau đó, bạch hạc tới, mang theo tin tức kia.
Tin tức kia sớm nhất đến từ Hùng tộc, từ một tên gian tế Hùng tộc giao cho một gã dược thương, từ dược thương dẫn tới Tùng Sơn quân phủ, đích thân giao tới trong tay của Trần Thù.
Tin tức kia là một cái ngày cùng một đường nhìn như viết ngoáy, không có bất kỳ quy luật nào cả.
Trần Trường Sinh từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy nhỏ, nhìn đường nét trên giấy, cùng bản đồ trong thức hải chồng chất lên nhau.
Nếu như tin tức không sai, tối nay người này sẽ xuất hiện ở đây.
Thảo nguyên trong tinh quang vô cùng an tĩnh.
Thổ tôn cảm giác được cảm xúc của Trần Trường Sinh, an tĩnh gục trước người của hắn, một chút thanh âm cũng không phát ra.
Đám yêu thú đã lui đến nơi xa, nhưng không dám rời đi, khẩn trương nhìn thổ tôn, chuẩn bị sẵn sang tiếp nhận mệnh lệnh.
Xem ra, chủ nhân chân chính của phiến thảo nguyên này cũng không phải là Trừ Tô, mà là con thổ tôn này.
Nhìn viên tinh thần sáng ngời kia, thổ tôn híp mắt, có chút khốn hoặc.
Nó mặc dù xảo trá âm hiểm, nhưng dù sao không phải là sinh mệnh trí tuệ, không hiểu được tu đạo, tự nhiên cũng không cách nào hiểu được hiện tượng này.
Bỗng nhiên, thổ tôn đứng thẳng người, nhìn về núi đá xa xa, trong mắt toát ra vẻ cảnh giác bất an.
Sau một khắc, nó lấy tốc độ cực nhanh chạy ra phía sau Trần Trường Sinh, chỉ lộ đầu ra, hướng về phía bầu trời đêm bên kia phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Từ Hữu Dung đứng dậy nhìn về bên kia, nói: “Tới rồi.”
Bạch hạc vỗ cánh, hướng chỗ cao trong bầu trời đêm bay đi, chuẩn bị tiếp ứng.
Gió đêm đột nhiên ập tới, gào thét rung động, cỏ dại nghiêng ngả đổ về phía nam.
Khắp nơi đều thoáng đãng, cũng không có cây cối, nhưng không biết vì sao có thanh âm ào ào vang lên.
Đó là thanh âm gió lớn phất động trang giấy.
Trong tinh không sáng ngời, một con diều khổng lồ từ trong bầu trời đêm phương bắc nhẹ nhàng lướt tới.
Phía dưới con diều khổng lồ có một sợi dây, tựa như buộc lên một người.
Diều bay qua núi đá màu trắng, tắm rửa tinh quang đi tới thảo nguyên.
Ba một tiếng vang nhỏ, sợi dây đứt ra.
Diều phiêu diêu mà lên, dần dần biến mất, tựa như đi tới trời sao, cũng không tìm được tung tích nữa.
Thảo nguyên mặt đất nhẹ nhàng chấn động.
Người kia đáp xuống trước người Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Trên mặt của hắn che một tờ giấy trắng.
Thì ra thanh âm ào ào không phải tới từ con diều khổng lồ kia, mà là tới từ mảnh giấy trắng này.
Trên tờ giấy trắng khoét mấy cái lỗ đen ngòm, nhìn rất kinh khủng, nhất là hôm nay, phía trên tràn đầy máu, càng tăng thêm phần dữ tợn.
Trong tay của hắn cầm một thanh thiết thương, tư thế lộ vẻ đặc biệt tùy ý, tựa như mang theo một cái bao, hoặc là một người.
Nhưng thiết thương rất thẳng, thẳng tựa như người của hắn.
Thân thể hắn đứng nghiêm, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không ngã xuống.
Tiếu Trương, quá khứ từng đứng đầu Tiêu Dao bảng, cường giả nổi tiếng cuồng nhân, hoặc là nói là kẻ điên nhất trong thế hệ trung sinh.
Nhiều năm trước, hắn bị cả triều đình Đại Chu đuổi giết, huyết chiến vài năm, cuối cùng bị ép tiến vào cánh đồng tuyết, sau đó không còn tin tức.
Không ai ngờ tới, thời điểm mà hắn xuất hiện lần nữa, đã phá cảnh, trở thành một cường giả thần thánh lĩnh vực.
Tinh quang rơi vào trên mặt Tiếu Trương, bị giấy trắng phản xạ tản ra, ẩn có trong suốt lóe lên.
Trần Trường Sinh cảm nhận được khí tức của hắn, xác nhận người vừa phá cảnh đúng là hắn, cảm thấy rất cao hứng.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì, đã bị Tiếu Trương đưa tay ngăn trở.
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát.”
Nói xong câu đó, Tiếu Trương ngã về phía sau.
Cho dù là lúc này, hắn vẫn duy trì tư thế thẳng tắp, cứ như vậy thẳng tắp nện vào trên mặt đất.
Mảnh cỏ cùng bùn đất tóe lên.
Trần Trường Sinh giật mình.
Tình cảnh này làm cho hắn nhớ tới vô cùng nhiều hình ảnh rất nhiều năm trước cùng Tô Ly chạy trốn nam quy.
Một lát sau, hắn mới giật mình tỉnh ngộ, gở xuống kim châm quấn ở ngón tay đâm vào cổ Tiếu Trương, bắt đầu trị liệu.
Đối với cường giả thần thánh lĩnh vực, hiệu dụng của Thánh Quang Thuật đã tương đối yếu ớt, Từ Hữu Dung đứng ở bên nhìn, khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất rõ ràng, Tiếu Trương bị thương rất nặng, hẳn là đã bị ai đó truy sát.
Vô luận hắn là trước lúc phá cảnh nhập thần thánh bị thương, hay là sau đó bị thương, đều có thể chứng minh người đuổi giết vô cùng cường đại.
Theo đạo lý mà nói, lựa chọn tốt nhất lúc này là mang theo Tiếu Trương rời đi, đối thủ mạnh mẽ đến đâu cũng rất khó đuổi kịp được Từ Hữu Dung cùng bạch hạc.
Nhưng Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung không làm như vậy, có thể bởi vì thương thế của Tiếu Trương quá nặng, cũng có thể là bởi vì bọn hắn đã cảm nhận được bóng đêm đang biến hóa.
Tinh quang dần tối, bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm, u ám lạnh lẽo, tựa như có sức nặng nào đó.
Bóng đêm dần dần hướng vị trí nào tụ lại, trọng điệp, trở nên càng ngày càng sâu, cho đến biến thành một ngọn núi màu đen chân thật.
Đó là ba đạo hình bóng khổng lồ như núi, phân ra xuất hiện trên thảo nguyên, cách xa nhau mấy trăm dặm, vừa lúc đem bọn họ vây vào chính giữa.
Mặt đất khẽ chấn động, cỏ xanh tránh thoát gió đêm trói buộc, bắt đầu nhảy lên khiêu vũ.
Cùng cỏ khiêu vũ còn có đá sỏi.
Đó là bởi vì ba đạo hắc ảnh khổng lồ như núi đang di động, thời gian rất ngắn, đã tới địa phương phía trước không xa.
Phảng phất như một tòa núi đen chân chính, cao tới vài chục trượng.
Nơi cao cao có hai vệt lửa, tựa như đang thiêu đốt, đây là ánh mắt của hắn.
Thổ tôn núp ở phía sau Trần Trường Sinh, thần thái sợ hãi, ánh mắt nhanh như chớp chuyển, sợ rồi lại không dám chạy trốn rời đi.
Nhìn bóng đen như núi, Từ Hữu Dung nói: “Ta khi còn bé vẫn cho là Bát Đại Sơn Nhân chỉ là một người.”
Tòa hắc sơn đứng phía trước nhất cất tiếng nói chuyện.
Thanh âm của hắn trầm thấp vù vù, giống như gió đang quanh quẩn trong sơn động.
Trên thảo nguyên lạnh lẽo đột nhiên cực thịnh, tinh quang trở nên càng thêm ảm đạm.
Đạo bóng đen như núi kia giống như bóng đêm chân chính, rơi vào trong mắt Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, mang đến cảm giác bị áp bách khó có thể tưởng tượng.
“Bát Đại Sơn Nhân, tự nhiên là tám.”
Trong truyền thuyết, Ma tộc trước đây có tám vị tuyệt thế cường giả.
Đối với các con dân các bộ lạc trong Ma tộc mà nói, tám vị cường giả này chính là tám ngọn núi cao không thể chạm tới, cho nên được gọi là Bát Đại Sơn Nhân.
Hôm nay Trần Trường Sinh mới xác định, thì ra những cường giả Ma tộc này thật sự tồn tại, hơn nữa bọn họ là những ngọn núi cao chân chính.