Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 138: Hiên Viên, Phá

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Hiên Viên Phá tham gia Thiên Tuyển đại điển ư? Lại còn thắng liên tiếp chín trận chứ? Ngày mai hắn sẽ đi vào thiên thụ, tiếp nhận hoang hỏa cùng tổ linh khảo nghiệm?

Nghe được tin tức này, Lạc Lạc rất giật mình, rung động một hồi lâu mới tỉnh lại.

Nàng nhận lấy khăn lụa từ trong tay Lý nữ quan, đem nước trà lau sạch, nhưng đôi lông mày đang nhíu lại không cách nào san bằng được.

Nàng biết, một khi tin tức về Thiên Tuyển đại điển truyền ra, Hiên Viên Phá nhất định sẽ làm điều gì đó, cho nên trước đó đã phái người đi quan sát, chẳng qua quan sát hai ngày mà không thấy hồi âm, nàng cho là không cần lo lắng nữa, ai ngờ được, Hiên Viên Phá lại tự mình ghi danh tham gia Thiên Tuyển!

Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ, tại sao Hiên Viên Phá lại muốn tham gia Thiên Tuyển đại điển.

Theo tính cách của hắn, trực tiếp cầm một thanh thái đao xông thẳng hoàng cung, cố gắng cứu nàng ra ngoài, mới giống phong cách làm việc của hắn hơn.

“Người này muốn làm gì nha?”

Lý nữ quan nhìn Lạc Lạc cau mày, ở trong lòng thở dài, rất sầu lo.

Nàng nghĩ tới một loại khả năng, nhưng chuyện này thật sự khó có thể tiếp nhận.

Hiên Viên Phá thích công chúa điện hạ ư?

Nhưng điện hạ lại thích Giáo Hoàng Bệ Hạ .

Người trong Quốc Giáo học viện, vì sao đều u mê như thế?

Biết được thân phận cùng lai lịch của Hiên Viên Phá, vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn.

Cư dân thượng thành quần áo cao quý cùng các tiểu thư quý tộc mở rộng miệng, khiếp sợ không biết nên nói điều gì. Về phần dân chúng hạ thành theo Hiên Viên Phá mà đến, trước đó đã biết điều gì, nhưng được xác nhận, vẫn khó lòng kìm nén sự hưng phấn.

Vị quan lớn chịu trách nhiệm xử lý Thiên Tuyển đại điển sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhìn khuôn mặt đầy râu của Hiên Viên Phá, lại như cũ chưa hết nét ngây thơ, thanh âm lạnh xuống nói: “Tại sao ngươi lại tới tham gia Thiên Tuyển đại điển?”

Theo đạo lý mà nói, câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả, không cần được nhắc đến, bởi vì ai cũng biết tham gia Thiên Tuyển đại điển sẽ mang đến lợi ích gì, nếu không vì sao trong thời gian ngắn ngủi như thế, thanh niên cường giả các bộ lạc cũng đều chạy tới Bạch Đế thành.

Nhưng cụ thể ở trên người Hiên Viên Phá, vấn đề này lại có ý nghĩa, hơn nữa còn là vấn đề mà mọi người đều muốn biết đáp án.

Bởi vì nếu như tin đồn kia là thật, như vậy Hiên Viên Phá trừ chuyện là học sinh của Quốc Giáo học viện, lại còn là học sinh của Lạc Lạc Điện hạ.

“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cưới công chúa điện hạ ư?”

Tên quan lớn kia nhìn vào mắt Hiên Viên Phá, thanh âm trầm thấp chí cực, tràn đầy tức giận cùng trơ trẽn: “Không nên quên, mặc dù hoàng đình không nhắc đến, nhưng ai cũng biết, năm đó ngươi đã bái sư ở Quốc Giáo học viện!”

Thầy trò cuối cùng trở thành tình lữ, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng cuối cùng không phải là chuyện tốt.

Nhất là làm học sinh, nếu như ý nghĩ như vậy, trong suy nghĩ của mọi người, cũng là ý nghĩ không an phận.

Hiên Viên Phá nói: “Có thể trở thành học sinh của điện hạ là vinh quang lớn nhất của ta, bất kể điện hạ có thừa nhận hay không, ta vĩnh viễn sẽ là học sinh của nàng.”

Tên quan lớn kia lại càng tức giận, lạnh giọng trách mắng: “Vậy ngươi còn tới tham gia Thiên Tuyển đại điển ư! Ngươi là muốn sỉ nhục điện hạ ư?”

Hiên Viên Phá nói: “Ta chưa từng nghĩ tới việc cưới điện hạ, tại sao lại thành sỉ nhục?”

Tên quan lớn kia nói: “Đã như vậy, ngươi tới đây vì cái gì?”

Hiên Viên Phá suy nghĩ một chút, nói: “Ta tới để quấy rối .”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn rất chân thành, giọng nói rất kiên định.

Tựa như con khỉ mới từ trong ruộng lúa bò ra, đám quỷ nghịch ngợm từ trên cành cây nhảy xuống trong hồ, nhưng lại nói chuyện như một vị lão thư sinh.

Tên quan lớn kia không dám tin vào lỗ tai của mình, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hiên Viên Phá giải thích: “Ý tứ quấy rối, nói đúng là, ta muốn để cho Thiên Tuyển đại điển không cách nào thuận lợi tiến hành.”

Tên quan lớn kia mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Ngươi không muốn để cho điện hạ kết hôn ư?”

“Không sai.” Hiên Viên Phá nhìn về Tiểu Đức, Nhị hoàng tử Đại Tây Châu cùng mấy người dự tuyển còn lại ở nơi xa, sau đó ngẩng đầu nhìn chỗ cao của hoàng thành, thật tình mà kiên định nói: “Không ai có thể cưới điện hạ, bởi vì ta sẽ không để cho các ngươi chiến thắng.”

Hoàng thành rất an tĩnh, thanh âm của hắn vô cùng vang dội, có thể truyền tới chỗ rất xa.

Tên quan lớn kia cười lạnh nói: “Thiên Tuyển đại điển chính là tổ linh lựa chọn vị hôn phu cho công chúa điện hạ, ngươi có tư cách gì ngăn trở chứ?”

Hiên Viên Phá nói: “Không ai có thể quyết định hôn sự của điện hạ, vô luận là thiên thụ hoang hỏa hay là tổ linh.”

Nghe lời này, bốn phía xôn xao.

Tên quan lớn kia tức giận cả người run lên, lớn tiếng quát lên: “Ngươi dám can đảm khinh nhờn thiên thụ, bất kính tổ linh ư!”

“Nếu quả thật là do thiên thụ hoang hỏa cùng tổ linh lựa chọn, Thiên Tuyển đại điển cũng sẽ không tiến hành như vậy, cũng sẽ không cần tới vòng thứ hai đi vào thiên thụ, nếu nói Thiên Tuyển, cuối cùng là tự chọn, hôn sự của điện hạ chỉ có thể do điện hạ quyết định.”

Hiên Viên Phá nhìn về chỗ cao trên hoàng thành nói: “Ta biết công chúa điện hạ tuyệt đối không đồng ý gả cho một người ngoại tộc.”

Vô luận tên quan lớn kia tức giận như thế nào, tòa cung điện này cao ngạo khiến người ta sinh lòng sợ hãi như thế nào, ánh mắt của hắn thủy chung trầm ổn, thậm chí lộ vẻ ngốc nghếch, thanh âm cũng giống như thế, nhưng lại có một loại sức thuyết phục rất kỳ lạ .

Hoàng thành vang lên vô số tiếng hoan hô.

Những âm thanh này đến từ dân chúng Yêu tộc bình thường nhất, chẳng phân biệt được là thượng thành hay là trung thành hoặc là hạ thành.

Bởi vì Hiên Viên Phá đã nói ra lời trong lòng của bọn hắn.

Trong truyền thuyết, Hoàng Hậu nương nương một lòng muốn đem Lạc Lạc Điện hạ gả cho đứa cháu của mình, chẳng qua là trưởng lão hội chư vị tộc trưởng phản đối mãnh liệt, mới phải cử hành Thiên Tuyển đại điển, đã là như thế, Hoàng Hậu nương nương vẫn không thay đổi ý định.

Ngươi xem, tên Nhị hoàng tử Đại Tây Châu kia đang đứng ở địa phương cách hoàng thành không xa.

Lạc Lạc Điện hạ làm sao có thể gả cho người ngoại tộc như thế? Hắn có tư cách gì trở thành Bạch Đế đời sau chứ?

Tuyệt đại đa số dân chúng Yêu tộc đều nghĩ như vậy , chỉ là sợ hãi uy nghiêm của Hoàng Hậu nương nương tích lũy mấy trăm năm qua, bọn họ không dám biểu hiện mà thôi.

Cho đến khi Hiên Viên Phá nói ra những lời này, để cho bọn họ cảm thấy rất thống khoái.

“Tham gia Thiên Tuyển đại điển, thông qua tầng tầng chọn lựa, cuối cùng có thể đứng ở chỗ này đều là cường giả chân chính, tựa như ngươi vậy.”

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại tràn đầy uy nghiêm, từ chỗ cao nhất của hoàng thành vang lên, phá vỡ tầng mây, đi tới mặt đất.

Bạch Đế bế quan tĩnh tu, như vậy đây chính là thanh âm duy nhất của cả Yêu tộc.

Hoàng thành nhất thời trở nên an tĩnh.

Rất nhiều dân chúng Yêu tộc quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi làm sao biết được, Lạc Lạc nàng không muốn gả cho người nào trong số các ngươi chứ?”

Nghe lời này, rất nhiều dân chúng vẻ mặt ngơ ngẩn, nghĩ thầm vô luận là Thiên Tuyển hay là tổ linh khảo nghiệm, tên Nhị hoàng tử Đại Tây Châu kia thân là ngoại tộc cũng không thể có bất kỳ ưu thế nào, chẳng lẽ tin đồn kia là giả ư? Mọi người trách lầm nương nương rồi?

Đúng vậy, toàn bộ đại lục đều biết, Lạc Lạc Điện hạ là đứa con duy nhất của Hoàng Hậu nương nương, từ trước đến giờ được sủng ái yêu chiều, Hoàng Hậu nương nương làm sao có thể bất lợi đối với nàng, nghĩ đến chỉ là muốn tìm một hôn sự tốt nhất cho nàng mà thôi.

Nghĩ tới những điều này, ánh mắt dân chúng nhìn về Hiên Viên Phá xảy ra chút ít biến hóa.

—— đã như vậy, ngươi còn tới quấy rối, như vậy thì không nên .

Hiên Viên Phá nhìn về chỗ cao của hoàng thành, nói: “Điện hạ nàng sẽ không thích bất luận kẻ nào ở nơi này.”

Mục phu nhân thanh âm vẫn lạnh lùng: “Ngươi làm thế nào biết được?”

Những lời này rất khó trả lời.

Mục phu nhân là mẹ ruột của Lạc Lạc, chuyện mà nàng không biết, vì cái gì mà Hiên Viên Phá có thể biết? Chẳng lẽ nói giữa hắn cùng với điện hạ thật sự có chuyện gì sao?

Vô số tầm mắt lần nữa rơi vào trên người Hiên Viên Phá.

Có dân chúng muốn biết đáp án của hắn, mà phần nhiều dân chúng cùng các đại nhân vật hi vọng hắn không nói thêm một chữ nào nữa.

Hiên Viên Phá căn bản không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cũng không nghĩ ngợi, đã đưa ra đáp án.

“Ta dĩ nhiên biết, người trong Quốc Giáo học viện đều biết.”

Hắn thật tình nói: “Điện hạ thích viện trưởng, làm sao lại nguyện ý gả cho người khác?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky