Kỷ Tấn, đến từ Hòe viện phía nam, lập ra huyết thệ trở thành bia thị giả, cuối cùng cả đời không thể rời khỏi Thiên Thư lăng.
Người này năm ngoái từng cố gắng trợ giúp đệ tử Hòe viện Chung Hội ở trong quá trình xem bia ngộ đạo chiến thắng Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, phát biểu rất nhiều giễu cợt cùng khiển trách cay độc đối với phương pháp giải bia của Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, cuối cùng lại bị Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực dùng sự thực làm cho nhục nhã một phen.
Kỷ Tấn nhìn Trần Trường Sinh, trong ánh mắt ẩn chứa địch ý cùng oán hận.
Tuy nói thân là bia thị giả, cả đời không thể rời khỏi Thiên Thư lăng, nhưng dù sao không phải là ngăn cách, tin tức ngoài Thiên Thư lăng lần lượt truyền đến trong tai của hắn.
Trần Trường Sinh một ngày xem hết tiền lăng bia; hắn thành viện trưởng trẻ tuổi nhất của Quốc Giáo học viện; hắn đi Chu viên; hắn có thể chết nhưng rồi sống lại; hắn cùng với Tô Ly một đường xuôi nam; hắn kiếm đạo tu vi tiến triển cực nhanh, phá cảnh thắng Tụ Tinh, ở trên Nại Hà kiều thắng nhất đại thiên kiêu Từ Hữu Dung; hắn cuối cùng được xác định là người thừa kế Quốc Giáo…
Hòe viện đệ tử Chung Hội được hắn ký thác kỳ vọng, ở đại triêu thí năm ngoái đạt được vị trí thứ ba trên thủ bảng, ở dưới Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, ở trong thời gian một năm ngắn ngủi sau đó, đạt được tiến bộ thật lớn, kinh hãi cả thiên nam, nhưng làm sao có thể đánh đồng được với Trần Trường Sinh?
Càng mấu chốt chính là nơi này là Thiên Thư lăng, là Thiên Thư lăng mà mình nguyện ý dâng hiến sinh mệnh cùng tự do mới có thể ở lại!
Tại sao ngươi có thể tùy ý đến đi như thế!
Từ Hữu Dung không nhận ra Kỷ Tấn, nhưng có thể cảm giác được, vị bia thị giả cảnh giới cao thâm này rõ ràng có địch ý đối với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đại khái hiểu được sự tức giận của Kỷ Tấn đến từ nơi nào, khẽ khom người, không nói gì.
Theo đạo lý mà nói, hẳn là Kỷ Tấn phải hành lễ với hắn, nhưng hắn nghĩ tới dù sao số tuổi cùng bối phận của đối phương đều hơn mình, cho nên hành lễ trước.
Nhưng Kỷ Tấn vẫn không có ý tứ hành lễ với hắn, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào hắn.
Từ Hữu Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Kỷ Tấn lại dần dần trở nên sáng lên.
Trần Trường Sinh lắc đầu, mang theo nàng từ bên kia sơn đạo đi qua.
Hai tay Kỷ Tấn lộ ở ngoài tay áo khẽ run lên, nhất là khi Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đi qua bên cạnh hắn, lại càng lộ ra gân xanh.
Cuối cùng hắn không làm gì cả, bởi vì hắn không dám.
Hắn trải qua những năm này rất buồn khổ, hắn rất muốn phát tiết, Trần Trường Sinh tự nhiên là mục tiêu tốt nhất.
Nhưng hắn ở trong Thiên Thư lăng, người nhà cùng Hòe viện còn ở ngoài Thiên Thư lăng.
Nếu như hắn không muốn người nhà của mình cùng Hòe viện bị lửa giận của Quốc Giáo đốt thành tro bụi, vậy thì hắn không thể làm gì cả.
Hắn có thể không hành lễ với Trần Trường Sinh, nhưng hắn không thể động thủ với Trần Trường Sinh.
…
…
Mặt trời dần nhô lên, tuyết vân đã tán, kinh đô vào mùa có được một loại mỹ cảm mang theo sơ khoáng khác.
Đứng ở bên cạnh rừng cây trong lăng, nhìn đường phố kinh đô phía xa, Trần Trường Sinh nhớ tới ban đầu ở Quốc Giáo học viện cùng Lạc Lạc đứng ở trên dong thụ nhìn đường phố, nói: “Ta từng mời Lạc Lạc giúp đỡ để tra tin tức của ngươi, nếu… hiện tại đã tìm được ngươi, ta cảm thấy nên nói với nàng một tiếng, cho nên viết thư cho nàng nói mấy câu.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ban đầu thời điểm ở Ly sơn, ta nghĩ ngươi đã chết, đem chuyện Chu viên nói cho sư huynh nghe, sư huynh có chút lo lắng cho ta, vài ngày trước sau khi ăn xương đầu bò, ta đã viết một phong thư cho hắn.”
Hôm đó gặp qua ở Nại Hà kiều, sau đó ăn một nồi xương đầu bò, xác nhận một số chuyện, cho nên sẽ đem một ít chuyện khác xác nhận rõ ràng —— đây là một loại thái độ chịu trách nhiệm, mặc dù hắn và nàng không có kinh nghiệm phương diện này, cũng không có nghĩ chuyện quá cụ thể, nhưng cũng đã làm như vậy .
Lúc này nhắc tới hai phong thư, tự nhiên cũng là một loại phương pháp khác để bày tỏ tâm ý
Từ Chu viên đến hiện tại, hắn và nàng đã thể hiện tâm ý rất nhiều lần, chẳng qua những phương pháp kia đều có chút đặc thù, tỷ như phủi tuyết, tỷ như dựa vào vai nhau, tỷ như viết thơ cho người khác.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh trong suốt, giống như dòng suối nhỏ, rất dễ dàng thấy được thần sắc vui mừng như con cá tung tăng bơi trong suối.
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Để cho ngươi tới Thiên Thư lăng, không phải là vì… mà là chánh sự .”
Nói còn chưa hết ý ——bốn chữ không phải là vì trong những lời này, thật ra hẳn là không chỉ có vì.
Thiên Thư lăng gặp gỡ, có thể có chánh sự gì? Tự nhiên là chuyện thiên thư bia.
Ở phía sau của bọn hắn chính là Chiếu Tình bi lư, trên tấm bia đá màu đen, câu thơ là rõ ràng như thế, đường nét vẫn là khó hiểu như vậy.
Trần Trường Sinh đi tới trước bia lư, hồi tưởng đến thời gian xem bia ở chỗ này năm ngoái, hơi có cảm khái.
“Ta lúc ấy nấu cơm tại nhà cỏ, nhìn thấy ánh sáng rơi vào trên hàng rào…”
Hắn đem kinh nghiệm nhận thức cùng với nhiều loại phương pháp lúc mình xem bia ngộ đạo, không chút giữ lại nói hết ra.
Từ Hữu Dung lẳng lặng lắng nghe, hai tay ở phía sau lưng trong gió mát nhẹ nhàng run rẩy, như thôi động mệnh tinh bàn, dựa theo lời của hắn càng không ngừng tiến hành thôi diễn.
Sau khi Trần Trường Sinh nói xong, nàng bắt đầu giảng giải kinh nghiệm cùng đoạt được lúc chính mình xem Chiếu Tình bi: “… Cho nên bản chất mà nói, nếu nói đậm nhạt, cũng là ánh sáng biến ảo.”
Trần Trường Sinh có chút không xác định, nói: “Đường nét đậm nhạt trên bản sao vốn là không đồng nhất, có thể bởi vì hình dạng thất ý hay không?”
Từ Hữu Dung nói: “Nam Khê trai giữ lại bản sao thiên thư bia, chính là Thánh Nữ đời đầu dùng thiên tâm ấn trong thần hồn, sau đó phản chiếu ra tấm bia đá, chân ý có thể tồn tại hai ba phần.”
Trần Trường Sinh nghe vậy, đối với vị Thánh Nữ khai sáng Quốc Giáo nam phái không khỏi sinh ra vô hạn kính sợ.
Chân ý có thể tồn tại hai ba phần, nghe có vẻ là tỉ lệ thật keo kiệt, nhưng phải biết rằng chân ý nơi này chính là thiên thư bia chân nghĩa, vị Thánh Nữ kia lại có thể đem chân nghĩa trực tiếp sao chép trong thần hồn của mình, còn có thể mô phỏng lại đường nét hình dáng, thật có thể nói là đại thần thông.
Bản sao thiên thư bia này, tự nhiên cùng đám người bán hàng rong bán bản sao trước cửa Lý Tử viên khách sạn hoàn toàn bất đồng.
“Hơn nữa ta vừa nói không phải là bản sao.” Từ Hữu Dung nói: “Ta nói đậm nhạt, chính là vết bút đậm nhạt của thiên thư bia.”
Trần Trường Sinh có chút không kịp phản ứng, hỏi: “Ngươi tới Thiên Thư lăng xem bia rồi ư?”
Từ Hữu Dung có chút ngượng ngùng, nói: “Ta thời điểm năm tuổi, được nương nương ôm đi vào.”
Trần Trường Sinh mặc nhiên, nghĩ thầm quả nhiên là người làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Xem xong Chiếu Tình bi, liền đi tòa thiên thư bia thứ hai, thỉnh thoảng có thể thấy một chút người xem bia, nhưng số người không nhiều, hơn nữa những người đó quanh năm ở lại Thiên Thư lăng, một viên đạo tâm đã sớm yên lặng, lực chú ý chỉ ở trên tấm bia đá, không có chú ý tới bọn họ đến.
Hai người ở trong núi non tùy ý đi lại, trao đổi kinh nghiệm cùng cảm ngộ xem bia, so sánh lẫn nhau, vừa có thu hoạch.
Khi bọn hắn đi tới trước bia gãy, mặt trời đã tới giữa đỉnh đầu.
Trước bia gãy không có một bóng người, Trần Trường Sinh đi tới lư, nhìn tòa bia gãy trầm tư không nói.
Từ Hữu Dung đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn lắc đầu, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Không cần.”
Kỷ Tấn, đến từ Hòe viện phía nam, lập ra huyết thệ trở thành bia thị giả, cuối cùng cả đời không thể rời khỏi Thiên Thư lăng.
Người này năm ngoái từng cố gắng trợ giúp đệ tử Hòe viện Chung Hội ở trong quá trình xem bia ngộ đạo chiến thắng Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, phát biểu rất nhiều giễu cợt cùng khiển trách cay độc đối với phương pháp giải bia của Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, cuối cùng lại bị Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực dùng sự thực làm cho nhục nhã một phen.
Kỷ Tấn nhìn Trần Trường Sinh, trong ánh mắt ẩn chứa địch ý cùng oán hận.
Tuy nói thân là bia thị giả, cả đời không thể rời khỏi Thiên Thư lăng, nhưng dù sao không phải là ngăn cách, tin tức ngoài Thiên Thư lăng lần lượt truyền đến trong tai của hắn.
Trần Trường Sinh một ngày xem hết tiền lăng bia; hắn thành viện trưởng trẻ tuổi nhất của Quốc Giáo học viện; hắn đi Chu viên; hắn có thể chết nhưng rồi sống lại; hắn cùng với Tô Ly một đường xuôi nam; hắn kiếm đạo tu vi tiến triển cực nhanh, phá cảnh thắng Tụ Tinh, ở trên Nại Hà kiều thắng nhất đại thiên kiêu Từ Hữu Dung; hắn cuối cùng được xác định là người thừa kế Quốc Giáo…
Hòe viện đệ tử Chung Hội được hắn ký thác kỳ vọng, ở đại triêu thí năm ngoái đạt được vị trí thứ ba trên thủ bảng, ở dưới Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực, ở trong thời gian một năm ngắn ngủi sau đó, đạt được tiến bộ thật lớn, kinh hãi cả thiên nam, nhưng làm sao có thể đánh đồng được với Trần Trường Sinh?
Càng mấu chốt chính là nơi này là Thiên Thư lăng, là Thiên Thư lăng mà mình nguyện ý dâng hiến sinh mệnh cùng tự do mới có thể ở lại!
Tại sao ngươi có thể tùy ý đến đi như thế!
Từ Hữu Dung không nhận ra Kỷ Tấn, nhưng có thể cảm giác được, vị bia thị giả cảnh giới cao thâm này rõ ràng có địch ý đối với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đại khái hiểu được sự tức giận của Kỷ Tấn đến từ nơi nào, khẽ khom người, không nói gì.
Theo đạo lý mà nói, hẳn là Kỷ Tấn phải hành lễ với hắn, nhưng hắn nghĩ tới dù sao số tuổi cùng bối phận của đối phương đều hơn mình, cho nên hành lễ trước.
Nhưng Kỷ Tấn vẫn không có ý tứ hành lễ với hắn, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào hắn.
Từ Hữu Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Kỷ Tấn lại dần dần trở nên sáng lên.
Trần Trường Sinh lắc đầu, mang theo nàng từ bên kia sơn đạo đi qua.
Hai tay Kỷ Tấn lộ ở ngoài tay áo khẽ run lên, nhất là khi Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đi qua bên cạnh hắn, lại càng lộ ra gân xanh.
Cuối cùng hắn không làm gì cả, bởi vì hắn không dám.
Hắn trải qua những năm này rất buồn khổ, hắn rất muốn phát tiết, Trần Trường Sinh tự nhiên là mục tiêu tốt nhất.
Nhưng hắn ở trong Thiên Thư lăng, người nhà cùng Hòe viện còn ở ngoài Thiên Thư lăng.
Nếu như hắn không muốn người nhà của mình cùng Hòe viện bị lửa giận của Quốc Giáo đốt thành tro bụi, vậy thì hắn không thể làm gì cả.
Hắn có thể không hành lễ với Trần Trường Sinh, nhưng hắn không thể động thủ với Trần Trường Sinh.
…
…
Mặt trời dần nhô lên, tuyết vân đã tán, kinh đô vào mùa có được một loại mỹ cảm mang theo sơ khoáng khác.
Đứng ở bên cạnh rừng cây trong lăng, nhìn đường phố kinh đô phía xa, Trần Trường Sinh nhớ tới ban đầu ở Quốc Giáo học viện cùng Lạc Lạc đứng ở trên dong thụ nhìn đường phố, nói: “Ta từng mời Lạc Lạc giúp đỡ để tra tin tức của ngươi, nếu… hiện tại đã tìm được ngươi, ta cảm thấy nên nói với nàng một tiếng, cho nên viết thư cho nàng nói mấy câu.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ban đầu thời điểm ở Ly sơn, ta nghĩ ngươi đã chết, đem chuyện Chu viên nói cho sư huynh nghe, sư huynh có chút lo lắng cho ta, vài ngày trước sau khi ăn xương đầu bò, ta đã viết một phong thư cho hắn.”
Hôm đó gặp qua ở Nại Hà kiều, sau đó ăn một nồi xương đầu bò, xác nhận một số chuyện, cho nên sẽ đem một ít chuyện khác xác nhận rõ ràng —— đây là một loại thái độ chịu trách nhiệm, mặc dù hắn và nàng không có kinh nghiệm phương diện này, cũng không có nghĩ chuyện quá cụ thể, nhưng cũng đã làm như vậy .
Lúc này nhắc tới hai phong thư, tự nhiên cũng là một loại phương pháp khác để bày tỏ tâm ý
Từ Chu viên đến hiện tại, hắn và nàng đã thể hiện tâm ý rất nhiều lần, chẳng qua những phương pháp kia đều có chút đặc thù, tỷ như phủi tuyết, tỷ như dựa vào vai nhau, tỷ như viết thơ cho người khác.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh trong suốt, giống như dòng suối nhỏ, rất dễ dàng thấy được thần sắc vui mừng như con cá tung tăng bơi trong suối.
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Để cho ngươi tới Thiên Thư lăng, không phải là vì… mà là chánh sự .”
Nói còn chưa hết ý ——bốn chữ không phải là vì trong những lời này, thật ra hẳn là không chỉ có vì.
Thiên Thư lăng gặp gỡ, có thể có chánh sự gì? Tự nhiên là chuyện thiên thư bia.
Ở phía sau của bọn hắn chính là Chiếu Tình bi lư, trên tấm bia đá màu đen, câu thơ là rõ ràng như thế, đường nét vẫn là khó hiểu như vậy.
Trần Trường Sinh đi tới trước bia lư, hồi tưởng đến thời gian xem bia ở chỗ này năm ngoái, hơi có cảm khái.
“Ta lúc ấy nấu cơm tại nhà cỏ, nhìn thấy ánh sáng rơi vào trên hàng rào…”
Hắn đem kinh nghiệm nhận thức cùng với nhiều loại phương pháp lúc mình xem bia ngộ đạo, không chút giữ lại nói hết ra.
Từ Hữu Dung lẳng lặng lắng nghe, hai tay ở phía sau lưng trong gió mát nhẹ nhàng run rẩy, như thôi động mệnh tinh bàn, dựa theo lời của hắn càng không ngừng tiến hành thôi diễn.
Sau khi Trần Trường Sinh nói xong, nàng bắt đầu giảng giải kinh nghiệm cùng đoạt được lúc chính mình xem Chiếu Tình bi: “… Cho nên bản chất mà nói, nếu nói đậm nhạt, cũng là ánh sáng biến ảo.”
Trần Trường Sinh có chút không xác định, nói: “Đường nét đậm nhạt trên bản sao vốn là không đồng nhất, có thể bởi vì hình dạng thất ý hay không?”
Từ Hữu Dung nói: “Nam Khê trai giữ lại bản sao thiên thư bia, chính là Thánh Nữ đời đầu dùng thiên tâm ấn trong thần hồn, sau đó phản chiếu ra tấm bia đá, chân ý có thể tồn tại hai ba phần.”
Trần Trường Sinh nghe vậy, đối với vị Thánh Nữ khai sáng Quốc Giáo nam phái không khỏi sinh ra vô hạn kính sợ.
Chân ý có thể tồn tại hai ba phần, nghe có vẻ là tỉ lệ thật keo kiệt, nhưng phải biết rằng chân ý nơi này chính là thiên thư bia chân nghĩa, vị Thánh Nữ kia lại có thể đem chân nghĩa trực tiếp sao chép trong thần hồn của mình, còn có thể mô phỏng lại đường nét hình dáng, thật có thể nói là đại thần thông.
Bản sao thiên thư bia này, tự nhiên cùng đám người bán hàng rong bán bản sao trước cửa Lý Tử viên khách sạn hoàn toàn bất đồng.
“Hơn nữa ta vừa nói không phải là bản sao.” Từ Hữu Dung nói: “Ta nói đậm nhạt, chính là vết bút đậm nhạt của thiên thư bia.”
Trần Trường Sinh có chút không kịp phản ứng, hỏi: “Ngươi tới Thiên Thư lăng xem bia rồi ư?”
Từ Hữu Dung có chút ngượng ngùng, nói: “Ta thời điểm năm tuổi, được nương nương ôm đi vào.”
Trần Trường Sinh mặc nhiên, nghĩ thầm quả nhiên là người làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Xem xong Chiếu Tình bi, liền đi tòa thiên thư bia thứ hai, thỉnh thoảng có thể thấy một chút người xem bia, nhưng số người không nhiều, hơn nữa những người đó quanh năm ở lại Thiên Thư lăng, một viên đạo tâm đã sớm yên lặng, lực chú ý chỉ ở trên tấm bia đá, không có chú ý tới bọn họ đến.
Hai người ở trong núi non tùy ý đi lại, trao đổi kinh nghiệm cùng cảm ngộ xem bia, so sánh lẫn nhau, vừa có thu hoạch.
Khi bọn hắn đi tới trước bia gãy, mặt trời đã tới giữa đỉnh đầu.
Trước bia gãy không có một bóng người, Trần Trường Sinh đi tới lư, nhìn tòa bia gãy trầm tư không nói.
Từ Hữu Dung đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn lắc đầu, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Không cần.”