Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 74: Loạn sơn tàn khốc

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Thiên Lương quận, là châu quận nổi danh nhất trên đại lục. Ngàn năm trước, nơi này có Lương phủ, Trần thị, Chu phiệt, còn có Vương gia đã sớm suy tàn, hai cái hoàng triều trước sau của đại lục cũng mở đầu từ đó, còn có vô số nhân vật truyền kỳ lần lượt xuất hiện, tỷ như các đế vương, tỷ như Trần Huyền Bá, tỷ như Chu Lạc, tỷ như Vương Phá hiện tại.

Theo Đại Chu hoàng triều lập quốc, địa vị của Thiên Lương quận càng thêm đặc thù, được coi là tổ địa, vô luận thuế má hay là dân chính, cũng hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, đạo điện Tầm Dương thành cũng là một tòa đạo điện địa vị tối cao trong Quốc Giáo, địa giới cũng phát triển từng năm, dần dần trở thành một chỗ châu quận diện tích lớn nhất của đại lục.

Từ trên bản đồ quan sát, Thiên Lương quận hiện tại tựa như môt thanh đoản kiếm, Hán Thu thành là chuôi kiếm, Tầm Dương thành là lưỡi kiếm, phía trên còn có một phiến thổ địa bát ngát, giống như thân kiếm.

Thanh kiếm này đâm thẳng lên phương bắc, nơi đó là cánh đồng tuyết mênh mông, cũng chính là ranh giới với Ma tộc.

Dĩ nhiên, hơn nghìn dặm phía bắc nhất của Thiên Lương quận trừ những nơi hơn mười tòa quân trại và hai đại quân phủ chiếm đóng, địa phương còn lại đều vắng bóng người, vô cùng hoang vu. Nhân tộc ở chỗ này thủy chung không có thành lập khống chế hữu hiệu, càng không cách nào để cho nơi đây trở nên phồn hoa , bởi vì nơi này cách Ma tộc quá gần.

Vô luận thế cục thế gian như thế nào, ở bắc Thiên Lương quận, chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc chưa từng có một giây ngừng nghỉ.

Đầu xuân năm ngoái Ma tộc đại quân xâm nhập phía nam, cục diện nơi này trở nên càng thêm khẩn trương, càng thêm máu tanh, bình nguyên trong ngày thường hoang tàn vắng vẻ hiện tại khắp nơi đều thấy bụi mù, kỵ binh số lượng không thể nào đếm được trùng sát lẫn nhau , phi liễn mặc dù ở kinh đô cũng cực kỳ hiếm thấy một lần còn có hung ác dị thú Ma tộc ngự sử, trên trời cao hàn lãnh giằng co, tựa như ánh mắt lãnh khốc vô tình của thiên thần.

Trong tiếng giết rung trời, kỵ binh song phương như nước lũ va chạm vào nhau, bắn ra vô số vòi máu cùng với vô số khí lãng, trong thời gian rất ngắn, đã có vô số Nhân tộc kỵ binh gục xuống chết đi, giống như trước cũng có rất nhiều Ma tộc lang kỵ đáng sợ nhất bị trận pháp của Nhân tộc vây khốn, sau đó bị xé thành khối thịt cực kỳ ghê tởm.

Giống như lập trường của nhau, màu máu của Nhân tộc cùng Ma tộc hoàn toàn bất đồng, trong bối cảnh cánh đồng tuyết màu trắng cực kỳ đối lập, nhưng theo sinh mệnh chết đi càng ngày càng nhiều, máu màu đỏ cùng màu xanh biếc cũng dung hợp lại với nhau, thi thể cũng chồng lại với nhau, vô luận tráng lệ hay là xấu xí ghê tởm, tóm lại cũng không cách nào chia lìa ra nữa.

Tử vong đều không thể chia lìa, người còn sống tự nhiên cũng chen chúc lại với nhau, quân đội song phương cũng khó mà phân rõ nhau, biến thành một mảnh hắc triều, bao trùm hoàn toàn cả cánh đồng tuyết bát ngát, trong một chiến trường thảm thiết mật độ cao, cường độ cao như thế, vô luận Nhân Tộc hay là Ma tộc trận pháp cũng bị huyết khí xé rách, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thét thống khổ trước khi chết của trận sư, thỉnh thoảng có người tu đạo hoặc là Ma tộc cường giả phóng lên cao, ở trên chiến trường giết ra đường máu, ý đồ rời xa, sau một khắc lại bị hắc triều một lần nữa dập tắt, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.

Có thể nhìn thấy chính là hắc triều thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, đó là tinh huy nổ tung, mỗi một đóa ánh sáng, ý nghĩa một người tu đạo Tụ Tinh cảnh đã chết đi, tinh huy nổ tung.

Cho dù Tiết Tỉnh Xuyên sống lại, Tiếu Trương đích thân đến đây, hoặc là Ma Tướng như những ngọn núi sâu trong cánh đồng tuyết xuất thủ, đối với chiến trường như vậy cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Đây chính là chiến tranh, thảm thiết nhưng vô cùng công bằng, thắng bại cuối cùng quyết định bởi mỗi người tham gia chiến đấu.

Dĩ nhiên, phải là toàn bộ những người tham gia kết hợp chung một chỗ , mới có thể có ý nghĩa đối với cuộc chiến tranh này, một khi tách ra, như vậy đồng nghĩa sẽ rơi rụng, cho đến không có bất kỳ ý nghĩa.

Tỷ như một chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ lúc này đi trong phiến loạn sơn phía đông cánh đồng tuyết, sắp sửa toàn quân tiêu diệt, cũng sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng đối với cuộc chiến này.

Vấn đề là tất cả mọi người trong tiểu đội đều muốn sống, sinh tử của bọn họ rất có ý nghĩa đối với bản thân, cho nên bọn họ còn muốn tiếp tục chiến đấu, cho dù không thể nào địch lại.

Chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ này sở dĩ thoát khỏi chiến trường, không phải bởi vì sợ hãi làm đào binh, mà là tiếp nhận quân mệnh, mang theo một vị trận sư trọng thương rút lui khỏi chiến trường.

Trận sư là nhân vật tối trọng yếu trên chiến trường, bày trận cần đem thức hải cùng với tinh huy của mình cùng trận pháp tạo thành dấu vết không thể chia lìa, yêu cầu rất cao đối với người tu đạo, cho nên trận sư bình thường nhất, cũng phải là Thông U cảnh, mà khi trận pháp bị phá , trận sư sẽ bị cắn trả cực kỳ thảm thiết, cho nên trận sư cũng là nhân vật dễ chết nhất trên chiến trường.

Quan trọng nhất cũng dễ chết nhất, đương nhiên, trận sư là đối tượng mà tất cả tướng sĩ kính trọng nhất, cũng là đối tượng bọn họ muốn bảo vệ nhất.

Vì để cho tên trận sư trọng thương kia có thể mau chóng nhận được trị liệu, Tùng Sơn quân phủ tiểu đội đã trả giá cực kỳ thảm trọng, đi tới phiến loạn sơn này, ba mươi tên quân sĩ chỉ còn lại mười bốn người.

Đuổi giết bọn hắn là năm tên lang kỵ.

Loạn thạch bắn tung tóe, mặt đất chấn động, bụi mù khẽ loạn , thân ảnh lang kỵ lần nữa xuất hiện trong mắt bọn họ.

Lang kỵ là binh chủng kinh khủng nhất của Ma tộc, tọa kỵ là một loại dị lang khát máu trên cánh đồng tuyết, lông như cương châm, hình thể khổng lồ, tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa trời sanh tính tình tàn bạo.

Cùng với loạn thạch bắn tán loạn, năm tên lang kỵ từ trong bụi mù hiện thân, đem mười bốn binh lính Nhân tộc vây quanh ở giữa.

Cự lang khát máu cao chừng hơn một trượng, binh lính Ma tộc cưỡi phía trên trên đầu mọc sừng, trên người phủ lân phiến, đôi mắt phiếm màu xanh biếc thảm đạm, trong miệng hình dáng giống loài người phun đầy nước bọt tanh hôi.

Những binh lính Ma tộc này so với quý tộc ở Tuyết Lão thành, lộ ra vẻ phá lệ xấu xí, cũng càng thêm đáng sợ.

Đây chính là bộ dáng chân thực của Ma tộc cấp thấp, cũng là bộ dáng Ma tộc trong mắt Nhân tộc.

Binh lính Ma tộc cấp thấp nhất, cũng có thể ngăn cản nhân loại sau khi tẩy tủy, chớ đừng nói chi là bọn chúng là lang kỵ tinh nhuệ nhất.

Bị năm tên lang kỵ vây quanh, đã không có đường lui, binh lính Nhân tộc thần sắc tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng, nhưng không có ai đầu hàng, mà đem binh khí trong tay cầm thật chặt.

Nhân tộc cùng Ma tộc chiến tranh, rất ít khi có tù binh, cũng rất ít khi có người đầu hàng, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Ma tộc không có thói quen tiếp nhận đầu hàng.

Từ ý nào đó đã nói, Ma tộc bản tính dặm tàn bạo, đối với Nhân tộc mà nói là mới có lợi , bởi vì chỉ cần lo lắng đào binh, không cần muốn lo lắng sẽ xuất hiện phản đồ.

Cũng chính bởi vậy, ban đầu rất nhiều người cũng không thể nào tin nổi, Ly Sơn kiếm tông Lương Tiếu Hiểu sẽ cấu kết với Ma tộc.

Chiến đấu bắt đầu, rất nhanh đã phân ra thắng bại.

Mặc dù tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ có thể nói biểu hiện vượt xa thành quả luyện tập bình thường, tiến công phòng ngự phối hợp vô cùng tốt, vẫn không cách nào ngăn cản được đối phương.

Cuồng bạo khí lãng tràn đầy mùi vị máu tanh, trên tảng đá cứng rắn xuất hiện vô số dấu vết do móng vuốt sói lưu lại.

Vòng giao phong thứ nhất chỉ kéo dài mấy tức thời gian, đã có ba tên binh lính Nhân tộc bị giết chết.

Ma tộc binh lính trả giá, chẳng qua là sừng của một tên binh lính bị chặt gãy.

Gió rét cuộn lên tuyết khô ráo, một lần nữa che phủ dấu vết của móng sói.

Tên binh lính Ma tộc bị chặt gãy sừng kia vô cùng tức giận, dữ dội gào thét phát ra thanh âm liên tiếp, dùng thiết thương nâng lên thi thể một gã Nhân tộc binh lính trước người.

Xuy lạp một tiếng, thi thể binh lính Nhân tộc này bị xé thành hai mảnh.

Máu tươi như mưa rơi xuống.

Ma tộc binh lính bắt được nửa khúc trên của thi thể, đưa lên khóe miệng, từ từ bắt đầu nhai nuốt.

Nửa đoạn dưới thi thể tên lính này cũng không rơi xuống trên mặt đất, bị dị lang khát máu phía dưới người binh lính Ma tộc cắn lấy trong miệng.

Khách khách khách khách, trong sơn cốc tĩnh mịch chỉ có thể nghe được thanh âm xương bị cắn vụn.

Máu tươi từ trong miệng binh lính Ma tộc trôi rơi, cũng từ trong miệng dị lang khát máu trôi rơi, rơi trên mặt đất.

Thiên Lương quận, là châu quận nổi danh nhất trên đại lục. Ngàn năm trước, nơi này có Lương phủ, Trần thị, Chu phiệt, còn có Vương gia đã sớm suy tàn, hai cái hoàng triều trước sau của đại lục cũng mở đầu từ đó, còn có vô số nhân vật truyền kỳ lần lượt xuất hiện, tỷ như các đế vương, tỷ như Trần Huyền Bá, tỷ như Chu Lạc, tỷ như Vương Phá hiện tại.

Theo Đại Chu hoàng triều lập quốc, địa vị của Thiên Lương quận càng thêm đặc thù, được coi là tổ địa, vô luận thuế má hay là dân chính, cũng hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, đạo điện Tầm Dương thành cũng là một tòa đạo điện địa vị tối cao trong Quốc Giáo, địa giới cũng phát triển từng năm, dần dần trở thành một chỗ châu quận diện tích lớn nhất của đại lục.

Từ trên bản đồ quan sát, Thiên Lương quận hiện tại tựa như môt thanh đoản kiếm, Hán Thu thành là chuôi kiếm, Tầm Dương thành là lưỡi kiếm, phía trên còn có một phiến thổ địa bát ngát, giống như thân kiếm.

Thanh kiếm này đâm thẳng lên phương bắc, nơi đó là cánh đồng tuyết mênh mông, cũng chính là ranh giới với Ma tộc.

Dĩ nhiên, hơn nghìn dặm phía bắc nhất của Thiên Lương quận trừ những nơi hơn mười tòa quân trại và hai đại quân phủ chiếm đóng, địa phương còn lại đều vắng bóng người, vô cùng hoang vu. Nhân tộc ở chỗ này thủy chung không có thành lập khống chế hữu hiệu, càng không cách nào để cho nơi đây trở nên phồn hoa , bởi vì nơi này cách Ma tộc quá gần.

Vô luận thế cục thế gian như thế nào, ở bắc Thiên Lương quận, chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc chưa từng có một giây ngừng nghỉ.

Đầu xuân năm ngoái Ma tộc đại quân xâm nhập phía nam, cục diện nơi này trở nên càng thêm khẩn trương, càng thêm máu tanh, bình nguyên trong ngày thường hoang tàn vắng vẻ hiện tại khắp nơi đều thấy bụi mù, kỵ binh số lượng không thể nào đếm được trùng sát lẫn nhau , phi liễn mặc dù ở kinh đô cũng cực kỳ hiếm thấy một lần còn có hung ác dị thú Ma tộc ngự sử, trên trời cao hàn lãnh giằng co, tựa như ánh mắt lãnh khốc vô tình của thiên thần.

Trong tiếng giết rung trời, kỵ binh song phương như nước lũ va chạm vào nhau, bắn ra vô số vòi máu cùng với vô số khí lãng, trong thời gian rất ngắn, đã có vô số Nhân tộc kỵ binh gục xuống chết đi, giống như trước cũng có rất nhiều Ma tộc lang kỵ đáng sợ nhất bị trận pháp của Nhân tộc vây khốn, sau đó bị xé thành khối thịt cực kỳ ghê tởm.

Giống như lập trường của nhau, màu máu của Nhân tộc cùng Ma tộc hoàn toàn bất đồng, trong bối cảnh cánh đồng tuyết màu trắng cực kỳ đối lập, nhưng theo sinh mệnh chết đi càng ngày càng nhiều, máu màu đỏ cùng màu xanh biếc cũng dung hợp lại với nhau, thi thể cũng chồng lại với nhau, vô luận tráng lệ hay là xấu xí ghê tởm, tóm lại cũng không cách nào chia lìa ra nữa.

Tử vong đều không thể chia lìa, người còn sống tự nhiên cũng chen chúc lại với nhau, quân đội song phương cũng khó mà phân rõ nhau, biến thành một mảnh hắc triều, bao trùm hoàn toàn cả cánh đồng tuyết bát ngát, trong một chiến trường thảm thiết mật độ cao, cường độ cao như thế, vô luận Nhân Tộc hay là Ma tộc trận pháp cũng bị huyết khí xé rách, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thét thống khổ trước khi chết của trận sư, thỉnh thoảng có người tu đạo hoặc là Ma tộc cường giả phóng lên cao, ở trên chiến trường giết ra đường máu, ý đồ rời xa, sau một khắc lại bị hắc triều một lần nữa dập tắt, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.

Có thể nhìn thấy chính là hắc triều thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, đó là tinh huy nổ tung, mỗi một đóa ánh sáng, ý nghĩa một người tu đạo Tụ Tinh cảnh đã chết đi, tinh huy nổ tung.

Cho dù Tiết Tỉnh Xuyên sống lại, Tiếu Trương đích thân đến đây, hoặc là Ma Tướng như những ngọn núi sâu trong cánh đồng tuyết xuất thủ, đối với chiến trường như vậy cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Đây chính là chiến tranh, thảm thiết nhưng vô cùng công bằng, thắng bại cuối cùng quyết định bởi mỗi người tham gia chiến đấu.

Dĩ nhiên, phải là toàn bộ những người tham gia kết hợp chung một chỗ , mới có thể có ý nghĩa đối với cuộc chiến tranh này, một khi tách ra, như vậy đồng nghĩa sẽ rơi rụng, cho đến không có bất kỳ ý nghĩa.

Tỷ như một chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ lúc này đi trong phiến loạn sơn phía đông cánh đồng tuyết, sắp sửa toàn quân tiêu diệt, cũng sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng đối với cuộc chiến này.

Vấn đề là tất cả mọi người trong tiểu đội đều muốn sống, sinh tử của bọn họ rất có ý nghĩa đối với bản thân, cho nên bọn họ còn muốn tiếp tục chiến đấu, cho dù không thể nào địch lại.

Chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ này sở dĩ thoát khỏi chiến trường, không phải bởi vì sợ hãi làm đào binh, mà là tiếp nhận quân mệnh, mang theo một vị trận sư trọng thương rút lui khỏi chiến trường.

Trận sư là nhân vật tối trọng yếu trên chiến trường, bày trận cần đem thức hải cùng với tinh huy của mình cùng trận pháp tạo thành dấu vết không thể chia lìa, yêu cầu rất cao đối với người tu đạo, cho nên trận sư bình thường nhất, cũng phải là Thông U cảnh, mà khi trận pháp bị phá , trận sư sẽ bị cắn trả cực kỳ thảm thiết, cho nên trận sư cũng là nhân vật dễ chết nhất trên chiến trường.

Quan trọng nhất cũng dễ chết nhất, đương nhiên, trận sư là đối tượng mà tất cả tướng sĩ kính trọng nhất, cũng là đối tượng bọn họ muốn bảo vệ nhất.

Vì để cho tên trận sư trọng thương kia có thể mau chóng nhận được trị liệu, Tùng Sơn quân phủ tiểu đội đã trả giá cực kỳ thảm trọng, đi tới phiến loạn sơn này, ba mươi tên quân sĩ chỉ còn lại mười bốn người.

Đuổi giết bọn hắn là năm tên lang kỵ.

Loạn thạch bắn tung tóe, mặt đất chấn động, bụi mù khẽ loạn , thân ảnh lang kỵ lần nữa xuất hiện trong mắt bọn họ.

Lang kỵ là binh chủng kinh khủng nhất của Ma tộc, tọa kỵ là một loại dị lang khát máu trên cánh đồng tuyết, lông như cương châm, hình thể khổng lồ, tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa trời sanh tính tình tàn bạo.

Cùng với loạn thạch bắn tán loạn, năm tên lang kỵ từ trong bụi mù hiện thân, đem mười bốn binh lính Nhân tộc vây quanh ở giữa.

Cự lang khát máu cao chừng hơn một trượng, binh lính Ma tộc cưỡi phía trên trên đầu mọc sừng, trên người phủ lân phiến, đôi mắt phiếm màu xanh biếc thảm đạm, trong miệng hình dáng giống loài người phun đầy nước bọt tanh hôi.

Những binh lính Ma tộc này so với quý tộc ở Tuyết Lão thành, lộ ra vẻ phá lệ xấu xí, cũng càng thêm đáng sợ.

Đây chính là bộ dáng chân thực của Ma tộc cấp thấp, cũng là bộ dáng Ma tộc trong mắt Nhân tộc.

Binh lính Ma tộc cấp thấp nhất, cũng có thể ngăn cản nhân loại sau khi tẩy tủy, chớ đừng nói chi là bọn chúng là lang kỵ tinh nhuệ nhất.

Bị năm tên lang kỵ vây quanh, đã không có đường lui, binh lính Nhân tộc thần sắc tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng, nhưng không có ai đầu hàng, mà đem binh khí trong tay cầm thật chặt.

Nhân tộc cùng Ma tộc chiến tranh, rất ít khi có tù binh, cũng rất ít khi có người đầu hàng, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Ma tộc không có thói quen tiếp nhận đầu hàng.

Từ ý nào đó đã nói, Ma tộc bản tính dặm tàn bạo, đối với Nhân tộc mà nói là mới có lợi , bởi vì chỉ cần lo lắng đào binh, không cần muốn lo lắng sẽ xuất hiện phản đồ.

Cũng chính bởi vậy, ban đầu rất nhiều người cũng không thể nào tin nổi, Ly Sơn kiếm tông Lương Tiếu Hiểu sẽ cấu kết với Ma tộc.

Chiến đấu bắt đầu, rất nhanh đã phân ra thắng bại.

Mặc dù tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ có thể nói biểu hiện vượt xa thành quả luyện tập bình thường, tiến công phòng ngự phối hợp vô cùng tốt, vẫn không cách nào ngăn cản được đối phương.

Cuồng bạo khí lãng tràn đầy mùi vị máu tanh, trên tảng đá cứng rắn xuất hiện vô số dấu vết do móng vuốt sói lưu lại.

Vòng giao phong thứ nhất chỉ kéo dài mấy tức thời gian, đã có ba tên binh lính Nhân tộc bị giết chết.

Ma tộc binh lính trả giá, chẳng qua là sừng của một tên binh lính bị chặt gãy.

Gió rét cuộn lên tuyết khô ráo, một lần nữa che phủ dấu vết của móng sói.

Tên binh lính Ma tộc bị chặt gãy sừng kia vô cùng tức giận, dữ dội gào thét phát ra thanh âm liên tiếp, dùng thiết thương nâng lên thi thể một gã Nhân tộc binh lính trước người.

Xuy lạp một tiếng, thi thể binh lính Nhân tộc này bị xé thành hai mảnh.

Máu tươi như mưa rơi xuống.

Ma tộc binh lính bắt được nửa khúc trên của thi thể, đưa lên khóe miệng, từ từ bắt đầu nhai nuốt.

Nửa đoạn dưới thi thể tên lính này cũng không rơi xuống trên mặt đất, bị dị lang khát máu phía dưới người binh lính Ma tộc cắn lấy trong miệng.

Khách khách khách khách, trong sơn cốc tĩnh mịch chỉ có thể nghe được thanh âm xương bị cắn vụn.

Máu tươi từ trong miệng binh lính Ma tộc trôi rơi, cũng từ trong miệng dị lang khát máu trôi rơi, rơi trên mặt đất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky