Cả Vấn Thủy thành đều bị những lời này làm cho kinh hãi.
Ngoài từ đường yên lặng như tờ, yên tĩnh tựa như nấm mộ.
Một khắc sau, rốt cục có người giật mình tỉnh lại.
Đường phu nhân che lại vẻ sợ hãi trong mắt, bước nhanh đi tới trước người hắn, vung tay lên chuẩn bị đánh xuống.
Một cái tát thật vang dội, hoặc là có thể làm cho lão thái gia nghe nói chuyện này sẽ không đến nỗi quá mức tức giận như vậy?
Đường phu nhân nghĩ như vậy, cắn răng đánh xuống, không muốn bởi vì hối hận mà nương tay, do đó bị người nhìn ra vấn đề, dùng khí lực thật lớn.
Đường Tam Thập Lục mỉm cười nhìn nàng, không né tránh.
Ba một tiếng, bàn tay của Đường phu nhân rơi vào trên mặt Đường Tam Thập Lục, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Má trái Đường Tam Thập Lục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, chẳng qua bởi vì rất nhiều ngày không rửa mặt, tràn đầy cát bụi, không nhìn thấy rõ lắm.
Nhưng trên mặt của hắn vẫn mang theo nụ cười, rất thành khẩn, không có nửa điểm miễn cưỡng, càng không có bất kỳ tâm tình.
Đường phu nhân giật mình, có chút hối hận trách cứ: “Làm sao lại không tránh?”
“Hài nhi bất hiếu, nửa năm qua để cho ngài lo lắng, lại không thể hầu hạ bên giường phụ thân, đáng đánh.”
Đường Tam Thập Lục tiến lên đem mẫu thân ôm vào trong ngực, nhẹ nói: “Ngài về nhà trước chờ ta, ta còn có một số chuyện muốn đi làm.”
Đã cách nửa năm rốt cục mới thấy mặt, Đường phu nhân làm sao nỡ rời xa hắn, nhưng nàng biết Giáo Hoàng lúc này đang ở nhà cũ, việc con mình cần làm tất nhiên trọng yếu, không thể cản được.
“Ít nhất cũng phải về nhà tắm rửa, ăn chút cơm rồi hãy nói, ta đã để cho phòng bếp chuẩn bị những món ăn mà ngươi thích.”
Đường phu nhân nhìn mặt hắn rõ ràng gầy rất nhiều, đau lòng nói.
“Ở trong từ đường nửa năm qua cũng không ai ngăn ta ăn uống, cho dù đói, phòng bếp nhà cũ bên kia cũng đã ăn quen rồi.”
Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt mẫu thân, mỉm cười nói: “Đem chuyện kia làm xong, tất cả mọi người cũng sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong câu đó, hắn nhìn bầy người trên đường.
Đích tôn quản sự chưởng quỹ còn có vài chục vị vú già khuôn mặt đầy mừng vui.
Về phần nha hoàn thiếp thân hầu hạ hắn nhiều năm, lại càng nước mắt sóng gợn.
“Khóc cái gì mà khóc? Thật sự nghĩ mình thật sự làm bằng nước hay sao?”
Hắn nhìn đám nha hoàn kia nói: “Còn không mau mau sắp xếp để thiếu gia ta tắm rửa.”
Nghe lời này, các chưởng quỹ quản sự không khỏi nhớ tới mấy năm về trước, Vấn Thủy thành thường xuyên nhìn qua hình ảnh.
Bọn họ nghĩ thầm chẳng lẽ hình ảnh này hôm nay lại muốn tái hiện ư? Sắc mặt không khỏi trở nên cực kỳ đặc sắc.
Bọn nha hoàn đồng thanh dạ, tự có người hầu làm quen chuyện này từ trên xe đem xuống hơn mười cuốn lụa đủ màu, lại đem tới các loại gậy gỗ, không lâu lắm liền ở trước cửa từ đường, dùng vải quây ra một khối đất trống hơn mười trượng.
Mấy vị vú già cực kỳ quen thuộc không chút khách khí gõ cửa hoặc là nói đập cửa một cửa hàng gần đó, quen cửa quen nẻo đem nước nóng ở cửa hàng hậu viện chuẩn bị toàn bộ lấy ra ngoài, nha hoàn còn lại là sớm từ trên xe nhà mình lấy ra thùng gỗ cùng các dụng cụ rửa mặt, vội vã hướng trong màn vải kia chạy vào.
Đường Tam Thập Lục đã đi vào màn vải, rời khỏi ánh mắt mọi người.
Khói bốc lên, thấy ẩn hiện bóng người, tiếng nước chảy rõ ràng chí cực.
Trong thành các thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, xoay người qua, rồi lại không nhịn được thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn mấy cái.
Đường phu nhân có chút bất đắc dĩ thở dài, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Các quản sự chưởng quỹ cùng dân chúng xem náo nhiệt, đầu tiên là kinh hãi không cách nào nói thành lời, sau đó cũng nở nụ cười.
Vấn Thủy thành phong cảnh như vậy, thật là đã có nhiều năm không có thấy.
Không bao lâu, màn vải đã được triệt tiêu.
Lúc trước nam tử trẻ tuổi rối bù, thon gầy tiều tụy, lúc này đã biến thành một vị quý công tử.
Ánh mắt các thiếu nữ trên đường trở nên vô cùng sáng ngời.
Một gã nha hoàn tiến lên dùng hai tay dâng thanh kiếm tới trước người của hắn, cẩn thận thay hắn thắt ở bên hông.
Thanh kiếm kia nhìn có chút cổ xưa, nhưng thắt trên người hắn, tựa như vừa được rửa qua bằng nước, phong duệ bức người.
Chính là Vấn Thủy kiếm.
…
…
Đường Tam Thập Lục chân đi đằng vân ngoa, eo buộc Vấn Thủy kiếm, rời từ đường, đi đến nhà cũ.
Đám người ở nơi xa trên đường dừng bước, không người nào dám cùng tới đây.
Hắn nhìn cũng chưa từng nhìn tấm biển lịch đại đế vương cùng Giáo Hoàng lưu lại, càng không để ý đến tên quản sự thần thái vô cùng nhún nhường kia.
Hắn đẩy cửa nhà cũ, đi vào, bình thường tự nhiên tựa như về nhà.
Trên thực tế, nơi đây vốn có thể coi là nhà của hắn.
Hắn ở chỗ này sinh sống nhiều năm, cả Vấn Thủy thành, trừ lão thái gia không còn ai quen thuộc nơi này bằng hắn.
Vào tiểu viện nhà cũ, hắn bắt đầu chào hỏi, tựa như chủ nhân mà chào hỏi.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lăng Hải chi vương, nói: “Tới a.”
Hắn rồi hướng Án Lâm đại chủ giáo nói: “Ở đã quen chứ?”
Hắn nhìn thấy Nam Khách khẽ ngẩn người, xoay người nói với quản sự nhà cũ: “Còn không mau mau đem trà ngon nhất của gia gia dâng lên, ngây người ở chỗ này để làm chi? Ngươi biết vị này có thân phận gì sao? Ta mặc dù chưa từng thấy nàng, nhưng vừa nhìn mặt mày thanh kỳ đã có thể nhận ra, ngươi muốn chết a?”
Hắn thấy Chiết Tụ, gật đầu, không nói gì.
Cuối cùng hắn thấy Quan Phi Bạch, hai hàng lông mày nhất thời như kiếm bay lên, nói: “Làm sao ngươi cũng tới?”
Trần Trường Sinh lo lắng Trừ Tô sẽ đánh lén Quan Phi Bạch, để cho hắn hôm qua ở lại đạo điện, hiện tại Trừ Tô bị trục xuất khỏi Vấn Thủy thành, hơn nữa Quan Phi Bạch biết Đường Tam Thập Lục có thể sẽ được thả ra, cho nên đặc biệt tới nhà cũ để chờ, không lường trước là hai năm không thấy, người này vẫn tính tình như trước.
“Ta không thể tới ư?” Quan Phi Bạch hai hàng lông mày cũng bay lên như kiếm.
Đang thời điểm hắn cho là Đường Tam Thập Lục sẽ giống như trước tiếp tục đối chọi gay gắt, Đường Tam Thập Lục nở nụ cười, nói: “Ở xa tới là khách, ta hoan nghênh chí cực.”
Ngay sau đó hắn lời nói xoay chuyển, thu lại nụ cười, đem Chiết Tụ kéo đến bên cạnh, nói: “Sau này chúng ta lên Ly sơn, ngươi cũng phải hoan nghênh.”
Quan Phi Bạch lắc đầu, nghĩ thầm chính mình còn đang lo lắng người này có thể bị giam mà xảy ra vấn đề hay không, bây giờ nghĩ lại thật là dư thừa.
…
…
Rèm vải thật dầy rơi xuống, phòng nhỏ tự thành một thể, toàn bộ tầm mắt cùng tuyết đọng trên miệng giếng cũng bị ngăn cách ở phía ngoài.
Quân bài trên bàn rất tán loạn, có đứng thẳng, có gục xuống, có chính diện hướng lên trời, có úp xuống không để người nhìn, mơ hồ còn là tàn cuộc ngày hôm qua.
Trần Trường Sinh cùng Đường lão thái gia ngồi đối diện nhau, cách bàn bài.
Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh bàn, nhìn Trần Trường Sinh nói: “Ngươi nói rõ ràng hay chưa?”
Trần Trường Sinh gật đầu.
Đường Tam Thập Lục tức giận nói: “Vậy còn không nhường vị trí cho ta.”
“Ghế của nhà các ngươi, ta có thể ngăn không cho ngươi ngồi ư?”
Trần Trường Sinh bất đắc dĩ đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đường Tam Thập Lục ngồi vào vị trí ban đầu của hắn.
Chính là vị trí đối diện với Đường lão thái gia.
Vị trí này đương nhiên là có ý nghĩa.
Hắn vào nhà liền muốn đem Trần Trường Sinh đuổi đi, muốn ngồi trên vị trí này, dĩ nhiên có thâm ý.
“Hiện tại đến phiên chúng ta nói chuyện rồi.”
Đường Tam Thập Lục nhìn Đường lão thái gia nói.
Thời điểm nói những lời này, cảm xúc trong ánh mắt của hắn rất phức tạp.
Có nhu mộ, có thương cảm cùng khổ sở, có lo lắng cùng không nỡ, có ghét cay ghét đắng cùng tịch mịch.
Khi những lời này kết thúc, những cảm xúc phức tạp, khó có thể nói này, toàn bộ biến mất, chỉ còn lại có một mảnh hờ hững.