Thanh niên đội nón lá nói: “Thiên Tuyển cần báo thân phận hay sao?”
Thanh âm của hắn rất bình thản, không có chút biến hóa nào, giống như là nước, hơn nữa còn là mặt nước bình tĩnh không có sóng. Nhưng nếu có đại nhân vật cảnh giới thực sự cao thâm ở nơi này, có lẽ có thể nghe ra, đây không phải là nước, mà hẳn là băng, không trải qua vạn năm sương lạnh không thể nào đạt được như thế.
Nơi xa dân chúng đứng xem xôn xao, làm sao có thể ngờ đến người này phản ứng lạnh lùng cường ngạnh đến thế.
Thiên Tuyển đại điển tên là Thiên Tuyển, từ quy tắc đã có thể nhận ra, cũng vì vậy mà tự mình cố gắng. Vô luận nhờ tổ linh che chở hay là tự mình cố gắng mà thắng được, cũng không cần để ý tới thân phận cùng lai lịch, tất cả Thiên Tuyển đại điển từ xưa tới nay, cũng không cần nói rõ điểm này.
Vị thành viên trưởng lão hội kia nhất thời cứng họng, nhìn thanh niên đội nón lá hơi giận nói: “Hi vọng hôm nay ngươi còn có thể mang được chiếc nón lá này.”
…
…
Nắng sớm dần trở thành sáng ngời, tuy là mùa đông, nhưng vẫn có vẻ ấm áp.
Mặt trời đỏ sâu trong dãy núi xa càng ngày càng cao, mây mù bao phủ hai bờ Hồng hà đều đã tan biến, cảnh vật thanh minh, đẹp không sao tả xiết.
Đối chiến lôi đài trong Bạch Đế thành cũng tiến hành khí thế hừng hực, vô số đặc sắc, hình ảnh đối chiến nguy hiểm không ngừng xuất hiện.
Trên đường phố, trên tường đá, trên bãi cỏ, trước hoàng thành, tiếng ủng hộ hào phóng của dân chúng Yêu tộc bên tai không dứt, tiếng kinh hô thỉnh thoảng cũng vang lên.
Rất nhiều thanh niên cường giả Yêu tộc nổi danh chiến thắng đối thủ của mình, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất ngờ phát sinh.
Có một vài nhân vật của tiểu bộ lạc từ thâm sơn lão lĩnh đề cử, triển lộ ra cảnh giới thực lực ngoài dự tính của mọi người.
Vài toà lôi đài phụ cận hoàng cung cùng Thiên Thủ các, tự nhiên là trung tâm chú ý của mọi người, tương đối an tĩnh hơn, tầm mắt cũng càng thêm tập trung.
Theo Thiên Tuyển điển tiến hành, tuyệt đại đa số tầm mắt tập trung vào trên ba tòa lôi đài.
Ba tòa lôi đài này có ba người.
Tiểu Đức, Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, còn có một thanh niên đội nón lá.
Là người mạnh nhất thế hệ trung sinh của Yêu tộc cùng cháu ngoại trai của Hoàng Hậu nương nương, Tiểu Đức cùng Nhị hoàng tử Đại Tây Châu đương nhiên trở thành tiêu điểm, nhưng hiện tại có rất nhiều tầm mắt, nhất là tầm mắt của đại nhân vật trên Quan Cảnh đài của hoàng thành, đều rơi vào trên người của thanh niên đội nón lá kia.
Thanh niên đội nón lá này quá mức thần bí.
Cho tới bây giờ, cái tên không biết thiệt giả ghi trên danh sách, lại không có một ai biết được thân phận lai lịch của hắn. Người tuổi trẻ kia tựa như có ma lực nào đó, tất cả đối thủ căn bản không có cơ hội để ra chiêu, mới vừa đi lên lôi đài, đã quỷ dị té xuống, hôn mê bất tỉnh.
Đến bây giờ, người trẻ tuổi này đã thắng liền bốn trận, mà vô luận là Lý tộc chấp sự chịu trách nhiệm phán định thắng bại hay là thành viên trưởng lão hội chịu trách nhiệm giám đốc thậm chí là đại tướng yêu đình Trùng Tinh Hà trận thứ ba chuyên môn tới để tra xét, đều không thể nhận ra hắn sử dụng loại công pháp gì.
Hắn rốt cuộc là ai, đến từ bộ lạc nào?
…
…
Khi tuyệt đại đa số tầm mắt tập trung ở hoàng thành cùng Thiên Thủ các, khi mà một vài đại nhân vật biết được nội tình tâm tình vô cùng phức tạp nhìn thanh niên đội nón lá, trên một tòa lôi đài vắng vẻ cũng xảy ra một số chuyện, chỉ là lúc ấy không làm cho bất cứ dân chúng Yêu tộc nào chú ý mà thôi.
Tòa lôi đài này ở khu dân nghèo Tùng Đinh của Bạch Đế thành, rất xa xôi, nhưng rất gần bờ sông, vu kinh ở trong Hồng hà hoan khoái nhẩy múa ăn mừng, vô số mùi tanh hôi bị bọn họ từ trong nước bùn đáy sông quấy lên, theo gió đi tới bên bờ, làm người ta ngửi thấy muốn nôn, làm gì có cường giả nguyện ý tới đây chứ.
Sớm hơn, trống trận vừa được gõ vang ở trên thượng thành, dần dần truyền tới Tùng Đinh, cát vàng thật mỏng trên lôi đài dùng tảng đá cả đêm xây thành này khẽ chấn động lên, nhưng trừ quan trọng tài Lý tộc, hai gã giam sự cùng nhân viên tương quan, cũng không thấy bất kỳ thân ảnh nào nữa.
Thiên Tuyển đại điển mặc dù là khắp chốn mừng vui, nhưng cuộc sống vẫn cần tiếp tục, dân chúng tầng dưới chót sống ở Tùng Đinh vẫn phải làm việc, nếu không buổi tối sẽ đói bụng, so với đói bụng, chuyện như đối chiến lôi đài mặc dù rất có ý tứ, cũng chỉ có thể xếp xuống thứ hai.
Ở trước lúc làm việc, dĩ nhiên đầu tiên cần phải lấp đầy cái bụng. Các loại lò đất thô lậu bắt đầu tỏa ra khói bếp, đã có chút ít biến thành màu đen, không biết là nồi chảo đã dùng bao nhiêu năm tháng, các loại mì phở bắt đầu nở ra, sau đó thống khổ phun ra bọt khí, dân chúng Yêu tộc mặt còn chưa rửa ngáp dài đứng xếp hàng.
Hiên Viên Phá tối hôm qua không ngủ được, tỉnh dậy tương đối sớm, cho nên mua xong điểm tâm trước đám người.
Tòa viện sâu trong hẻm nhỏ hơi có khói, đó là ấm nước trên lò.
Trong nhà phía sau cửa giấy cũng có sương mù, đó là bạch diện màn thầu (bạch diện màn thầu: bánh bao chay) cùng bánh bao nhân thịt nóng hổi trong túi giấy bị xé rách tỏa ra hơi nóng.
Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích ăn màn thầu.
Hiên Viên Phá ăn bánh bao nhân thịt, cái bánh kia không nhỏ hơn mặt của hắn bao nhiêu, bị hắn cắn một cái, mùi thơm cùng nước thịt cùng nhau chảy ra ngoài.
Vô Cùng Bích sắc mặt rất khó nhìn, nhìn hắn nói: “Tại sao ngươi ăn bánh bao, chúng ta chỉ được ăn màn thầu?”
Hiên Viên Phá căn bản không để ý tới nàng, tiếp tục ăn bánh bao, thỉnh thoảng mút sạch nước thịt chảy trên ngón tay, nhìn vô cùng ngon lành.
Vô Cùng Bích sắc mặt càng thêm khó coi, thanh âm bén nhọn nói: “Ngươi làm thế là cố tình để chúng ta nhìn sao! Cút ngay đi!”
Hiên Viên Phá vẫn không để ý tới nàng.
Trải qua một đêm điều tức, Biệt Dạng Hồng đã khôi phục chút tinh thần, nhưng vệt tử ý trên mặt vẫn chưa hề được xua tan.
Hắn nhìn Hiên Viên Phá hỏi: “Bánh bao này dùng nhân gì vậy?”
“Thịt bò hành tây..” Hiên Viên Phá mơ hồ không rõ hồi đáp.
Biệt Dạng Hồng thở dài, nói: “Thật là thơm a.”
Hiên Viên Phá lúc này mới giật mình, vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, sau đó thật tình giải thích: “Tiên sinh, không phải ta cố ý trêu các ngươi, chẳng qua là viện trưởng đã nói, sau khi bị thương không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, ngài uống cháo trong chén đi, không ăn màn thầu cũng được.”
Hắn nhắc tới viện trưởng dĩ nhiên là Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, đám người Quốc Giáo học viện bao gồm cả Hiên Viên Phá tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Biệt Dạng Hồng cười cười.
Vô Cùng Bích tàn bạo nói: “Ăn bánh bao của ngươi đi, nghẹn chết đi!”
Hiên Viên Phá không để ý tới nàng, tiếp tục giải thích với Biệt Dạng Hồng: “Hôm nay ta cần dùng rất nhiều khí lực, cho nên muốn ăn no một chút.”
Mặc dù Biệt Dạng Hồng bị thương nặng, nhưng thần thức nhạy cảm như cũ, nghe ngoài viện truyền tới tiếng trống trận cùng với tiếng nghị luận trên đường vô cùng rõ ràng, nghe những lời này của Hiên Viên Phá, còn nghĩ đêm qua hắn nói hai ngày tới có việc cần hoàn thành, mơ hồ hiểu được phần nào, hỏi: “Ngươi muốn đi tham gia Thiên Tuyển đại điển ư?”
Vô Cùng Bích tính tình không tốt, nhưng kiến thức cực kỳ nhiều, biết Thiên Tuyển đại điển đối với Yêu tộc mà nói ý nghĩa như thế nào, hơi ngẩn ra, chợt trên mặt hiện ra nụ cười giễu cợt, nhìn Hiên Viên Phá châm chọc: “Chỉ dựa vào con gấu ngốc như người, lại cũng dám hy vọng xa vời cưới con gái của Bạch Đế ư?”
Hiên Viên Phá cho dù tính tình tốt đến đâu, cũng không nhịn được, thanh âm buồn bực hờn dỗi nói: “Ngươi thì biết cái gì?”
Tầm mắt của Vô Cùng Bích rơi vào trên cánh tay phải rõ ràng héo rút vô lực của hắn, cười lạnh nói: “Ta chỉ biết ngươi là phế vật.”
Biệt Dạng Hồng cũng chú ý tới điểm khác thường trên cánh tay phải của Hiên Viên Phá, phản ứng lại không giống với Vô Cùng Bích, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ngươi tu hành Thiên Lôi Dẫn ư?”