Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 18: Trong gió tuyết, nhận lấy tán của ngươi

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Án Lâm đại chủ giáo tiến lên, đem áo choàng khoác trên người Trần Trường Sinh.

Thời gian dần dần trôi đi, gió tuyết không có dấu hiệu chậm lại, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ, Vấn Thủy thành trắng xoá một mảnh, nhiệt độ kịch liệt rớt xuống.

Trên tán tuyết đọng càng ngày càng dầy, tay Trần Trường Sinh nắm chuôi tán vẫn ổn định như vậy, không có bất kỳ run rẩy.

Dĩ nhiên hắn cũng không có ý tứ rời đi.

Giáo Hoàng bào màu thẫm, áo khoác màu trắng, chiếc tán cũ kỹ, hình ảnh này thật là đẹp.

Nhưng nhìn hình ảnh trước mắt, mọi người vô luận Quốc Giáo phương diện hay là Đường gia phương diện càng ngày càng lo âu.

Một bầu không khí khẩn trương dần dần bao phủ bốn phía nhà cũ, ngay cả ngọn núi phía sau cũng trở nên có chút lạnh lẽo bức người.

Đến hiện tại ai cũng không thể xác nhận chân thực tâm ý của Trần Trường Sinh.

Hắn là muốn dùng thành ý cảm động Đường lão thái gia? Hay là lấy thân phận Giáo Hoàng Bệ Hạ uy hiếp cả Đường gia?

Bất kể là loại nào, nếu như hắn tiếp tục đứng trong gió tuyết, như vậy cuối cùng sẽ có một khắc xảy ra chuyện.

Trong lúc không khí ngoài nhà cũ trở nên càng ngày càng khẩn trương, đang ở thời điểm sắc mặt Lăng Hải chi vương càng ngày càng âm trầm, đang ở thời điểm sắc mặt quản sự Đường gia nhà cũ càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên có một thanh âm truyền vào trong tai của mọi người.

Đó là tiếng giày của quân nhân đạp trên mặt tuyết xốp, rất êm tai.

Một gã quan quân từ trên đường tuyết đi tới.

Vị quan quân này khuôn mặt đầy râu, trên râu tràn đầy mảnh tuyết, thấy không rõ lắm tuổi tác chân thật.

Ở dưới ánh mắt của vô số cường giả, ở trong gió tuyết đầy trời, hắn cứ như vậy tùy ý đi tới, đi thẳng đến bên người Trần Trường Sinh.

Sau đó, hắn tự tay đem tán của Trần Trường Sinh đón tới.

Rất nhiều năm trước.

Trần Trường Sinh ở chỗ cao nhất của Chu lăng, trong cuồng phong gào thét giơ tán, chống đỡ thiên không sắp sửa sụp xuống.

Sau một khắc hắn xuất hiện trên Ma vực cánh đồng tuyết cách xa mấy vạn dặm, từ xa xa có thể thấy bóng dáng Tuyết Lão thành.

Lúc ấy, hắn vẫn còn duy trì tư thế nửa quỳ giơ tán.

Có tiếng bước chân truyền đến, sau đó vang lên một tiếng y nhẹ.

“Y, có thanh kiếm.”

Người này đem Hoàng Chỉ tán trong tay của hắn cầm tới.

Sau đó người này từ trong tán rút ra một thanh kiếm.

Một vị ma tướng gục xuống.

Trong bầu trời bóng đen cũng xuất hiện một vết rách.

Rất nhiều năm sau.

Ở trong gió tuyết tại Vấn Thủy thành, Trần Trường Sinh lại chống thanh tán kia.

Lại có tiếng bước chân ở phía sau vang lên.

Người này không nói gì, trực tiếp đem tán trong tay của hắn cầm tới.

Vào giờ khắc này, Trần Trường Sinh sinh ra ảo giác nào đó, có phải người kia trở lại hay không.

Nhưng cũng không phải.

Lần này là người hắn biết.

Không biết tại sao, sau khi La Bố nhận lấy chiếc tán kia, Trần Trường Sinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, phảng phất gỡ xuống rất nhiều sức nặng.

Lạc Lạc năm đó ở Quốc Giáo học viện từng kể cho hắn, Bạch Đế từng nói cho nàng biết, nàng sẽ hạnh phúc vui vẻ mà sống, bởi vì lúc trời sập xuống, sẽ có người cao hơn chống đỡ giúp nàng.

Hắn cao hơn Lạc Lạc, cho nên vô luận đối mặt Ma tộc ám sát, hay là thời khắc khác, hắn cũng muốn thay nàng chống đỡ một mảnh bầu trời.

Ở Chu viên cũng là như thế.

Cho đến khi có người cao hơn hắn xuất hiện.

Cho đến khi có người nhận lấy tán trong tay của hắn.

Ở trên Ma vực cánh đồng tuyết, là Tô Ly nhận lấy tán của hắn.

Hôm nay, lại là La Bố nhận lấy tán của hắn.

La Bố dĩ nhiên không thể sánh ngang được với Tô Ly.

Nhưng hắn trời sanh đã có loại khí chất này.

Vô luận là chuyện, trách nhiệm hay là kiếm hoặc là tán, chỉ cần giao vào trong tay của hắn, ngươi có thể yên tâm.

Nhìn bóng lưng của La Bố, Trần Trường Sinh hiểu được rất nhiều chuyện, có chút giật mình, có chút cảm khái.

Hắn lúc này rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Chiết Tụ, thậm chí Đường Tam Thập Lục nhắc tới người này, đều có thái độ như vậy.

Hắn cũng hiểu vì sao ở Phản Nhai mã tràng, đối phương bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với mình.

Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh trong lòng hiếm thấy sinh ra một tia hâm mộ.

Hắn không phải là hâm mộ La Bố, mà là hâm mộ những người quen biết La Bố thật lâu, hơn nữa có thể trở thành bằng hữu với La Bố.

Tỷ như Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch các đệ tử Ly Sơn kiếm tông, thậm chí là Chiết Tụ, Đường Tam Thập Lục.

Bọn họ là đồng môn, bọn họ cho dù bây giờ còn chưa quen biết, tương lai cũng có thể trở thành bằng hữu.

Hắn và La Bố lại vĩnh viễn không có loại khả năng này .

La Bố nâng tán cũ đi vào trong Đường gia nhà cũ.

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, mọi người trong Quốc Giáo tự nhiên sẽ không làm cái gì, rất kỳ quái chính là, người của Đường gia cũng không có ý tứ ngăn trở.

Gió tuyết bay múa , thân ảnh của hắn biến mất ở phía sau cửa.

Đường lão thái gia nhìn hắn, nói: “Không ngờ là ngươi sẽ đến.”

La Bố lấy thân phận vãn bối hành lễ, nói: “Ngài biết, ta từ trước đến giờ thích nhất là tham gia náo nhiệt.”

Đường lão thái gia lạnh nhạt nói: “Nếu như phụ thân ngươi biết ngươi xuất hiện, đại khái sẽ không vui vẻ.”

La Bố bất đắc dĩ nói: “Ta thường xuyên làm chuyện để cho phụ thân đại nhân không vui, nói ra thật đúng là bất hiếu a.”

Thái độ của Đường lão thái gia đối với hắn rõ ràng tùy ý hơn so với thái độ đối với Trần Trường Sinh, tùy ý nói: “Nếu như hắn thật sự cảm thấy ngươi bất hiếu, làm sao không đem ngươi đuổi ra khỏi nhà? Làm sao mỗi lần uống nhiều rượu quá, sẽ đem chuyện của ngươi khi còn bé đem ra khoe khoang?”

La Bố cười khổ nói: “Phụ thân đem ra khoe, thường thường chính là bêu xấu con cái a.”

Đường lão thái gia bỗng nhiên nói: “Ngươi cũng cảm thấy phụ thân ngươi làm cho ngươi rất đau đầu, có muốn dứt khoát đi theo họ của ta hay không?”

La Bố càng thêm bất đắc dĩ, nói: “Ta cũng không phải Vương Phá, lão nhân gia ngài đừng trêu chọc ta a.”

Đường lão thái gia nói: “Ngươi không cảm thấy họ của nhà ngươi rất quái lạ sao?”

La Bố cười cười, nói: “Thu Sơn quái ở chỗ nào chứ? Ta cảm thấy rất tốt a.”

Thu Sơn dòng họ này không thường gặp, nhưng rất nổi danh.

Bởi vì một trong tứ đại thế gia chính là thiên nam danh môn tên là Thu Sơn gia.

Bởi vì Thu Sơn gia có một nhân vật vô cùng nổi danh chính là Thu Sơn Quân.

Hắn là đệ tử thân truyền của chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, lại càng trực tiếp kế thừa y bát của Tô Ly, chính là người đứng đầu Thần Quốc Thất Luật, chân long huyết mạch.

Trong quá khứ, hắn vẫn là thần tượng trong lòng vô số thiếu nữ, lãnh tụ không thể nghi ngờ của người tu đạo thế hệ trẻ.

Vô luận từ phương diện nào đến xem, hắn cũng không có gì chê trách, gần như hoàn mỹ .

Sau đó, hắn mất tích năm năm.

Trừ ba người, không ai biết thời gian năm năm này hắn ở nơi đâu.

Kinh đô Nại Hà kiều đổ xuống trận tuyết kia, hắn mai danh ẩn tích đi phương bắc, ở trên hoang nguyên gió tuyết đầy trời, cùng Ma tộc tác chiến, suốt năm năm.

La Bố, chính là Thu Sơn Quân.

Hắn là một đại tướng ở Phản Nhai, cũng là một gốc tùng ở Ly sơn.

Mới vừa rồi Đường lão thái gia nói chuyện với Trần Trường Sinh từng đề cập tới, những năm gần đây, hắn ở nhà cũ chỉ gặp năm người ngoài.

Những năm gần đây, nhân vật xuất sắc nhất hoặc là nói có thiên phú tiềm lực nhất của thế giới loài người, vừa lúc cũng là năm người.

Tô Ly, Vương Phá, Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh, còn có một người dĩ nhiên chính là Thu Sơn Quân.

Hơn nữa bởi vì quan hệ trong gia tộc, hắn là người vào nhà cũ số lần nhiều nhất trừ Vương Phá ra.

“Ngươi tới làm gì?” Đường lão thái gia hỏi.

Thu Sơn Quân nói: “Sư thúc tổ năm đó ước định cùng ngài, hôm nay ta muốn lấy đi.”

Chọn tập
Bình luận