Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 44: Trở về (Hạ)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Đạo kiếm ý kia tiến vào Hoàng Chỉ tán, thế giới bốn phía lăng mộ cũng sinh ra cảm ứng, nhưng biến hóa ban đầu đương nhiên là bản thân Hoàng Chỉ tán.

Hoàng Chỉ tán vẫn như lúc bình thường, cũ kỹ và dơ bẩn, bề ngoài không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng khí tức phát ra đã thay đổi rất nhiều, pháp khí dạng tán phòng ngự cực mạnh, tựa như đột nhiên biến thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén, trong mắt Trần Trường Sinh, nó rõ ràng vẫn là tán, nhưng trong tay rõ ràng truyền đến cảm giác như kiếm.

Đạo kiếm quang u lam sắc kia đã đến, mang theo sát ý tuyệt song cùng chân nguyên vô cùng cường đại của Nam Khách.

Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ tán nghênh đón, tựa như cầm một cái thuẫn để che chắn, cố gắng ngăn trở trường thương địch nhân đâm tới.

Mấy chục ngày trước, ở ven hồ bên kia vách núi của Chu viên, thời điểm hắn chiến đấu với hai gã thị nữ, cũng thường xuyên dùng phương pháp này, nhưng rất rõ ràng, Hoàng Chỉ tán hôm nay cùng Hoàng Chỉ tán ngày đó đã có khác biệt rất lớn, bởi vì đạo kiếm ý kia? Nhưng lúc này cùng hắn lúc trước dùng đoản kiếm thi triển kiếm ý cũng hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn là hai khái niệm.

Khác biệt cùng bất đồng là Hoàng Chỉ tán có đạo kiếm ý kia, trở nên vô cùng cường đại, thậm chí có chút ít đáng sợ.

Trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ, chợt vang lên vô số thanh âm bén nhọn, thanh âm này tựa như vết nứt không gian , hoặc như là không khí loạn lưu, dồn dập mà ngắn ngủi, rồi lại liên miên không dứt. Vô số đạo phong kiếm nhìn như rất nhỏ, từ mặt Hoàng Chỉ tán tuôn ra, ở bốn phía thân thể của hắn lượn lờ không đi, quay tròn tốc độ cao sự, cắt mọi thứ mà nó gặp phải.

Kể cả trên đường mưa tuyết cùng với đạo kiếm quang u lam sắc kia .

Giọt mưa từ trên trời rơi xuống bị cắt thành bụi phấn, tuyết đọng tích trên mặt đất bị chém thành sợi nhỏ, mặt đất cùng với trên thạch bích cứng rắn, thậm chí trên cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số vết kiếm khắc sâu. Về phần đạo kiếm quang u lam sắc cách không mà tới, thời điểm còn chưa kịp phát sáng thành hai đạo tinh hà nam thập tự, đã bị cắt thành vạn đạo tinh huy, theo gió bay đi.

Tiếng cắt bén nhọn dần dần trầm thấp, sau đó biến mất.

Phong kiếm sắc bén, dần dần quy về lăng mộ dốc đá, không còn tái hiện.

Mưa sa tiếp tục rơi xuống, chẳng qua so với lúc trước, phảng phất trở nên nhát gan hơn rất nhiều, nhất là chút mưa rơi vào trên Hoàng Chỉ tán.

Một mảnh an tĩnh.

Trong thảo nguyên phía dưới lăng mộ, dần dần trở nên huyên náo , thú triều như hắc hải mơ hồ nhấc lên gợn sóng, có dấu hiệu xôn xao.

Lúc trước đạo kiếm ý này tiến vào thân thể của Trần Trường Sinh , được hắn dùng đoản kiếm thi triển, thú triều vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đạo kiếm ý này tiến vào Hoàng Chỉ tán, sau đó dễ dàng chém vỡ kiếm thế của Nam Khách, do đó chứng minh một số chuyện, hàng vạn hàng nghìn yêu thú trong thảo nguyên cũng không cách nào khống chế tâm tình.

Có chút yêu thú khiếp sợ bất an cố gắng rời đi, càng nhiều yêu thú hướng lăng mộ phát ra gầm thét tức giận, vô số tiếng rống giận dữ hợp chung một chỗ, tựa như tiếng sấm, sắp sửa lật tung thiên không âm ám, nếu không phải do Nam Khách dùng hồn xu trực tiếp trấn trụ, chỉ sợ thú triều tạo thành đại dương, lúc này đã lao tới Chu lăng.

Nam Khách không biết tại sao yêu thú phản ứng mạnh mẽ như thế, bởi vì đạo kiếm ý kia xuất hiện cho thấy kiếm trì có thể sắp hiện thế? Vậy vì sao lúc trước đạo kiếm ý kia xuất hiện, thú triều không mãnh liệt giống lúc này? Nàng có chút không giải thích được, tầm mắt xuyên qua nước mưa rơi vào trên người Từ Hữu Dung. Lúc trước chính là nàng bảo Trần Trường Sinh bỏ kiếm dùng tán.

Hôm nay có mặt ở đây đều là cường giả cao thủ, Từ Hữu Dung trọng thương chưa lành, suy yếu chí cực, tuyệt đại đa số thời điểm cũng nhắm mắt lại, không quan sát cuộc chiến đấu này, nhưng chính là nàng dường như đã hiểu điều gì. Điều này làm cho Nam Khách có chút tức giận cùng không cam lòng, như lúc trước đạo kiếm ý kia bị Trần Trường Sinh sử dụng , nàng sinh ra cảm giác tương tự.

Ở chỗ này vẫn là muốn trích dẫn phán đoán suy luận nổi tiếng của Đường Tam Thập Lục, Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, thật sự là hai người rất am hiểu làm cho người ta không còn lời nào để nói .

Từ Hữu Dung gắng chống đỡ tinh thần, nhìn thú triều xôn xao phía dưới lăng mộ, suy yếu nói: “Thu tán.”

Trần Trường Sinh nghe lời của nàng, đem Hoàng Chỉ tán thu lại.

Tán thu lại, rất giống một thanh kiếm, rất nhiều người đều có kinh nghiệm tương tự, ở trên đường phố sau khi mưa tạnh, cầm lấy tán dùng mũi tán gẩy bùn đất cùng vách tường tìm lấy niềm vui.

Vì cái gì? Bởi vì sau khi thu tán, rất giống một thanh kiếm.

Lúc này, Trần Trường Sinh tay trái nắm lấy Hoàng Chỉ tán, cũng rất giống một thanh kiếm.

Thú triều quanh lăng mộ, trong nháy mắt trở nên an tĩnh không tiếng động.

Tiếng gầm thét tức giận, lúc đó biến mất.

Đám yêu thú xôn xao cố gắng đi tới lăng mộ, trở nên có chút thấp thỏm lo âu, phảng phất có đại sự gì sắp phát sinh. Thú triều chỗ sâu, vài toà đại yêu thú cường giả cấp bậc Tụ Tinh phảng phất như ngọn núi, bắt đầu phát ra khí tức thô bạo máu tanh. Trong bầu trời cự đại âm ảnh, so với lúc trước trở nên thấp hơn chút ít.

Kiếm trì, là bí mật lớn nhất của Chu viên. Kiếm, là cấm kỵ lớn nhất của thảo nguyên.

Đạo kiếm ý này và kiếm trì mà nó đại biểu, cùng vô số con yêu thú hoành hành trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, đến tột cùng có liên hệ gì? Từ Hữu Dung lặng yên thôi diễn tính toán, tâm thần kịch liệt tiêu hao, sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt. Cuối cùng, tầm mắt của nàng rơi vào thanh tán trong tay trái của Trần Trường Sinh, nghĩ thầm, xem ra đây thật đúng là Hoàng Chỉ tán trong truyền thuyết.

Thế giới ngoài Chu viên, phong tuyết như cũ.

Trong bầu trời âm ảnh khổng lồ, so với lúc trước trở nên thấp hơn chút ít. Cánh đồng tuyết phương xa, hơn mười thân ảnh Ma Tướng đứng sừng sững như núi, tản ra khí tức máu tanh cường đại. Đến đây, đã có một Ma Tướng tử trận, bảy Ma Tướng bị thương, trong đó ba Ma Tướng bị chém đứt tay chân. Ma tộc đã trả một cái giá thật là thảm trọng.

Tuyết rơi vào trên vai Tô Ly, trong nháy mắt bị cắt thành vô số mảnh vụn.

Trên kiếm của hắn có máu, trên người lại không có máu, nhìn như không bị thương, trên thực tế đã tiêu hao thật lớn, không thể đem kiếm ý ngưng tụ trong thân thể, bắt đầu phát tiết ra ngoài.

Hắc Bào khoanh chân ngồi ở trên đồi tuyết, nhìn hắn bình tĩnh nói: “Ngươi mặc dù gọi Tô Ly, nhưng hôm nay ngươi không thể ly khai.”

Tô Ly nhìn đạo âm ảnh trong bầu trời, trầm mặc không nói.

“Ngươi thích ăn món gì nhất, không thích ăn món gì nhất, những năm qua ngươi đi tới những nơi nào, ở Đại Tây Châu giết bao nhiêu người, ngươi thích sơn hay là thích hải, thời gian bao lâu ngươi sẽ viết thư cho con gái, ngươi năm đó bái nhập Ly Sơn kiếm tông sử dụng bao nhiêu thời gian luyện thành thức kiếm chiêu thứ nhất, ngươi cùng sư phụ ngươi cãi vã mấy lần, sau khi sư phụ ngươi chết ở Chu viên, ngươi đã khóc bao nhiêu ngày…”

Hắc Bào dùng ngón tay dài nhỏ nhẹ vỗ về phương bàn trước đầu gối, nói: “Ta có thể thu thập được tất cả tin tức có liên quan tới ngươi, đều dùng ở trong bố cục lần này, ngươi làm sao có thể ly khai?”

Tô Ly thu hồi tầm mắt, nhìn hắn đùa cợt nói: “Ta ghét nhất đúng là loại người như ngươi. Rõ ràng cuối cùng phải dựa vào sức lực để đánh sống đánh chết, nhưng rất thích giảng đạo lý, nói xác suất, cho dù cuối cùng đã sắp chết, hấp hối cũng vẫn không quên muốn tạo bộ dáng như trí giả, ngươi giả bộ cho ai nhìn chứ?”

Một đạo tiếng cười trầm thấp từ dưới hắc bào vang lên: “Tự nhiên là cho kẻ bị ta coi là người chết như ngươi nhìn .”

Tô Ly cười lạnh nói: “Ngươi thật cho rằng hết thảy cũng có thể tính toán?”

Hắc Bào nói: “Vì sao không thể?”

“Ngươi dĩ nhiên biết tinh thần có thể di động . Nếu tinh thần có thể di động, như vậy làm sao có thể có vận mệnh không thay đổi? Không có nhất định, làm sao có thể tính toán?

Tô Ly nhìn về bầu trời đêm, không nhìn thấy hai mảnh tinh hà ở phía nam, chỉ thấy phiến âm ảnh che kín đang có tuyết rơi không ngừng, tiếp tục nói: “Thế gian hết thảy không có thời khắc nào không biến hóa, tuyết rơi càng lâu, càng để lâu càng dày, hoặc là tới thời khắc nào đó sẽ đóng băng, ngươi làm sao có thể tính ra được?”

“Kiếm đạo không phải là tuyết, tu đạo không phải tuyết rơi, lượng biến chưa chắc sẽ làm cho chất biến, tuyệt cảnh cũng không cách nào làm cho ngươi đột phá.”

Hắc Bào biết câu tuyết rơi kia ám chỉ điều gì, bình tĩnh nói: “Bởi vì ngươi là thiên tài bất thế xuất trong kiếm đạo.”

Những lời này là đang ca ngợi, phát ra từ miệng Ma tộc quân sư thần bí nhất đại lục, cho dù Tô Ly cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo, nhưng những lời này lại càng tru tâm.

Bất thế xuất kiếm đạo thiên tài, nếu như có thể đột phá, cũng sớm đã đột phá, bất kể thời khắc sinh tử đại kinh khủng, hay là phương pháp thủ đoạn gì.

Hắc Bào tiếp tục nói: “Ngươi không cách nào làm cho kiếm đạo đạt thành đại viên mãn, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, thiên phú, ngộ tính, tâm chí, thậm chí may mắn mấu chốt nhất, ngươi cũng chưa bao giờ thiếu hụt, sở dĩ như vậy, là bởi vì ngươi thiếu hụt một vật trọng yếu nhất, vật kia đối với kiếm đạo mà nói, chí quan trọng yếu.”

Tô Ly dĩ nhiên hiểu được hắn nói tới cái gì.

“Kiếm đạo, tu chính là kiếm.”

Hắc Bào thanh âm không có bất kỳ tâm tình biến hóa, đưa ra kết luận lãnh khốc: “Không có một thanh kiếm xứng với ngươi, kiếm đạo của ngươi vĩnh viễn không cách nào đầy đủ.”

Đạo kiếm ý kia tiến vào Hoàng Chỉ tán, thế giới bốn phía lăng mộ cũng sinh ra cảm ứng, nhưng biến hóa ban đầu đương nhiên là bản thân Hoàng Chỉ tán.

Hoàng Chỉ tán vẫn như lúc bình thường, cũ kỹ và dơ bẩn, bề ngoài không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng khí tức phát ra đã thay đổi rất nhiều, pháp khí dạng tán phòng ngự cực mạnh, tựa như đột nhiên biến thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén, trong mắt Trần Trường Sinh, nó rõ ràng vẫn là tán, nhưng trong tay rõ ràng truyền đến cảm giác như kiếm.

Đạo kiếm quang u lam sắc kia đã đến, mang theo sát ý tuyệt song cùng chân nguyên vô cùng cường đại của Nam Khách.

Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ tán nghênh đón, tựa như cầm một cái thuẫn để che chắn, cố gắng ngăn trở trường thương địch nhân đâm tới.

Mấy chục ngày trước, ở ven hồ bên kia vách núi của Chu viên, thời điểm hắn chiến đấu với hai gã thị nữ, cũng thường xuyên dùng phương pháp này, nhưng rất rõ ràng, Hoàng Chỉ tán hôm nay cùng Hoàng Chỉ tán ngày đó đã có khác biệt rất lớn, bởi vì đạo kiếm ý kia? Nhưng lúc này cùng hắn lúc trước dùng đoản kiếm thi triển kiếm ý cũng hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn là hai khái niệm.

Khác biệt cùng bất đồng là Hoàng Chỉ tán có đạo kiếm ý kia, trở nên vô cùng cường đại, thậm chí có chút ít đáng sợ.

Trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ, chợt vang lên vô số thanh âm bén nhọn, thanh âm này tựa như vết nứt không gian , hoặc như là không khí loạn lưu, dồn dập mà ngắn ngủi, rồi lại liên miên không dứt. Vô số đạo phong kiếm nhìn như rất nhỏ, từ mặt Hoàng Chỉ tán tuôn ra, ở bốn phía thân thể của hắn lượn lờ không đi, quay tròn tốc độ cao sự, cắt mọi thứ mà nó gặp phải.

Kể cả trên đường mưa tuyết cùng với đạo kiếm quang u lam sắc kia .

Giọt mưa từ trên trời rơi xuống bị cắt thành bụi phấn, tuyết đọng tích trên mặt đất bị chém thành sợi nhỏ, mặt đất cùng với trên thạch bích cứng rắn, thậm chí trên cửa chính lăng mộ xuất hiện vô số vết kiếm khắc sâu. Về phần đạo kiếm quang u lam sắc cách không mà tới, thời điểm còn chưa kịp phát sáng thành hai đạo tinh hà nam thập tự, đã bị cắt thành vạn đạo tinh huy, theo gió bay đi.

Tiếng cắt bén nhọn dần dần trầm thấp, sau đó biến mất.

Phong kiếm sắc bén, dần dần quy về lăng mộ dốc đá, không còn tái hiện.

Mưa sa tiếp tục rơi xuống, chẳng qua so với lúc trước, phảng phất trở nên nhát gan hơn rất nhiều, nhất là chút mưa rơi vào trên Hoàng Chỉ tán.

Một mảnh an tĩnh.

Trong thảo nguyên phía dưới lăng mộ, dần dần trở nên huyên náo , thú triều như hắc hải mơ hồ nhấc lên gợn sóng, có dấu hiệu xôn xao.

Lúc trước đạo kiếm ý này tiến vào thân thể của Trần Trường Sinh , được hắn dùng đoản kiếm thi triển, thú triều vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đạo kiếm ý này tiến vào Hoàng Chỉ tán, sau đó dễ dàng chém vỡ kiếm thế của Nam Khách, do đó chứng minh một số chuyện, hàng vạn hàng nghìn yêu thú trong thảo nguyên cũng không cách nào khống chế tâm tình.

Có chút yêu thú khiếp sợ bất an cố gắng rời đi, càng nhiều yêu thú hướng lăng mộ phát ra gầm thét tức giận, vô số tiếng rống giận dữ hợp chung một chỗ, tựa như tiếng sấm, sắp sửa lật tung thiên không âm ám, nếu không phải do Nam Khách dùng hồn xu trực tiếp trấn trụ, chỉ sợ thú triều tạo thành đại dương, lúc này đã lao tới Chu lăng.

Nam Khách không biết tại sao yêu thú phản ứng mạnh mẽ như thế, bởi vì đạo kiếm ý kia xuất hiện cho thấy kiếm trì có thể sắp hiện thế? Vậy vì sao lúc trước đạo kiếm ý kia xuất hiện, thú triều không mãnh liệt giống lúc này? Nàng có chút không giải thích được, tầm mắt xuyên qua nước mưa rơi vào trên người Từ Hữu Dung. Lúc trước chính là nàng bảo Trần Trường Sinh bỏ kiếm dùng tán.

Hôm nay có mặt ở đây đều là cường giả cao thủ, Từ Hữu Dung trọng thương chưa lành, suy yếu chí cực, tuyệt đại đa số thời điểm cũng nhắm mắt lại, không quan sát cuộc chiến đấu này, nhưng chính là nàng dường như đã hiểu điều gì. Điều này làm cho Nam Khách có chút tức giận cùng không cam lòng, như lúc trước đạo kiếm ý kia bị Trần Trường Sinh sử dụng , nàng sinh ra cảm giác tương tự.

Ở chỗ này vẫn là muốn trích dẫn phán đoán suy luận nổi tiếng của Đường Tam Thập Lục, Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, thật sự là hai người rất am hiểu làm cho người ta không còn lời nào để nói .

Từ Hữu Dung gắng chống đỡ tinh thần, nhìn thú triều xôn xao phía dưới lăng mộ, suy yếu nói: “Thu tán.”

Trần Trường Sinh nghe lời của nàng, đem Hoàng Chỉ tán thu lại.

Tán thu lại, rất giống một thanh kiếm, rất nhiều người đều có kinh nghiệm tương tự, ở trên đường phố sau khi mưa tạnh, cầm lấy tán dùng mũi tán gẩy bùn đất cùng vách tường tìm lấy niềm vui.

Vì cái gì? Bởi vì sau khi thu tán, rất giống một thanh kiếm.

Lúc này, Trần Trường Sinh tay trái nắm lấy Hoàng Chỉ tán, cũng rất giống một thanh kiếm.

Thú triều quanh lăng mộ, trong nháy mắt trở nên an tĩnh không tiếng động.

Tiếng gầm thét tức giận, lúc đó biến mất.

Đám yêu thú xôn xao cố gắng đi tới lăng mộ, trở nên có chút thấp thỏm lo âu, phảng phất có đại sự gì sắp phát sinh. Thú triều chỗ sâu, vài toà đại yêu thú cường giả cấp bậc Tụ Tinh phảng phất như ngọn núi, bắt đầu phát ra khí tức thô bạo máu tanh. Trong bầu trời cự đại âm ảnh, so với lúc trước trở nên thấp hơn chút ít.

Kiếm trì, là bí mật lớn nhất của Chu viên. Kiếm, là cấm kỵ lớn nhất của thảo nguyên.

Đạo kiếm ý này và kiếm trì mà nó đại biểu, cùng vô số con yêu thú hoành hành trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, đến tột cùng có liên hệ gì? Từ Hữu Dung lặng yên thôi diễn tính toán, tâm thần kịch liệt tiêu hao, sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt. Cuối cùng, tầm mắt của nàng rơi vào thanh tán trong tay trái của Trần Trường Sinh, nghĩ thầm, xem ra đây thật đúng là Hoàng Chỉ tán trong truyền thuyết.

Thế giới ngoài Chu viên, phong tuyết như cũ.

Trong bầu trời âm ảnh khổng lồ, so với lúc trước trở nên thấp hơn chút ít. Cánh đồng tuyết phương xa, hơn mười thân ảnh Ma Tướng đứng sừng sững như núi, tản ra khí tức máu tanh cường đại. Đến đây, đã có một Ma Tướng tử trận, bảy Ma Tướng bị thương, trong đó ba Ma Tướng bị chém đứt tay chân. Ma tộc đã trả một cái giá thật là thảm trọng.

Tuyết rơi vào trên vai Tô Ly, trong nháy mắt bị cắt thành vô số mảnh vụn.

Trên kiếm của hắn có máu, trên người lại không có máu, nhìn như không bị thương, trên thực tế đã tiêu hao thật lớn, không thể đem kiếm ý ngưng tụ trong thân thể, bắt đầu phát tiết ra ngoài.

Hắc Bào khoanh chân ngồi ở trên đồi tuyết, nhìn hắn bình tĩnh nói: “Ngươi mặc dù gọi Tô Ly, nhưng hôm nay ngươi không thể ly khai.”

Tô Ly nhìn đạo âm ảnh trong bầu trời, trầm mặc không nói.

“Ngươi thích ăn món gì nhất, không thích ăn món gì nhất, những năm qua ngươi đi tới những nơi nào, ở Đại Tây Châu giết bao nhiêu người, ngươi thích sơn hay là thích hải, thời gian bao lâu ngươi sẽ viết thư cho con gái, ngươi năm đó bái nhập Ly Sơn kiếm tông sử dụng bao nhiêu thời gian luyện thành thức kiếm chiêu thứ nhất, ngươi cùng sư phụ ngươi cãi vã mấy lần, sau khi sư phụ ngươi chết ở Chu viên, ngươi đã khóc bao nhiêu ngày…”

Hắc Bào dùng ngón tay dài nhỏ nhẹ vỗ về phương bàn trước đầu gối, nói: “Ta có thể thu thập được tất cả tin tức có liên quan tới ngươi, đều dùng ở trong bố cục lần này, ngươi làm sao có thể ly khai?”

Tô Ly thu hồi tầm mắt, nhìn hắn đùa cợt nói: “Ta ghét nhất đúng là loại người như ngươi. Rõ ràng cuối cùng phải dựa vào sức lực để đánh sống đánh chết, nhưng rất thích giảng đạo lý, nói xác suất, cho dù cuối cùng đã sắp chết, hấp hối cũng vẫn không quên muốn tạo bộ dáng như trí giả, ngươi giả bộ cho ai nhìn chứ?”

Một đạo tiếng cười trầm thấp từ dưới hắc bào vang lên: “Tự nhiên là cho kẻ bị ta coi là người chết như ngươi nhìn .”

Tô Ly cười lạnh nói: “Ngươi thật cho rằng hết thảy cũng có thể tính toán?”

Hắc Bào nói: “Vì sao không thể?”

“Ngươi dĩ nhiên biết tinh thần có thể di động . Nếu tinh thần có thể di động, như vậy làm sao có thể có vận mệnh không thay đổi? Không có nhất định, làm sao có thể tính toán?

Tô Ly nhìn về bầu trời đêm, không nhìn thấy hai mảnh tinh hà ở phía nam, chỉ thấy phiến âm ảnh che kín đang có tuyết rơi không ngừng, tiếp tục nói: “Thế gian hết thảy không có thời khắc nào không biến hóa, tuyết rơi càng lâu, càng để lâu càng dày, hoặc là tới thời khắc nào đó sẽ đóng băng, ngươi làm sao có thể tính ra được?”

“Kiếm đạo không phải là tuyết, tu đạo không phải tuyết rơi, lượng biến chưa chắc sẽ làm cho chất biến, tuyệt cảnh cũng không cách nào làm cho ngươi đột phá.”

Hắc Bào biết câu tuyết rơi kia ám chỉ điều gì, bình tĩnh nói: “Bởi vì ngươi là thiên tài bất thế xuất trong kiếm đạo.”

Những lời này là đang ca ngợi, phát ra từ miệng Ma tộc quân sư thần bí nhất đại lục, cho dù Tô Ly cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo, nhưng những lời này lại càng tru tâm.

Bất thế xuất kiếm đạo thiên tài, nếu như có thể đột phá, cũng sớm đã đột phá, bất kể thời khắc sinh tử đại kinh khủng, hay là phương pháp thủ đoạn gì.

Hắc Bào tiếp tục nói: “Ngươi không cách nào làm cho kiếm đạo đạt thành đại viên mãn, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, thiên phú, ngộ tính, tâm chí, thậm chí may mắn mấu chốt nhất, ngươi cũng chưa bao giờ thiếu hụt, sở dĩ như vậy, là bởi vì ngươi thiếu hụt một vật trọng yếu nhất, vật kia đối với kiếm đạo mà nói, chí quan trọng yếu.”

Tô Ly dĩ nhiên hiểu được hắn nói tới cái gì.

“Kiếm đạo, tu chính là kiếm.”

Hắc Bào thanh âm không có bất kỳ tâm tình biến hóa, đưa ra kết luận lãnh khốc: “Không có một thanh kiếm xứng với ngươi, kiếm đạo của ngươi vĩnh viễn không cách nào đầy đủ.”

Chọn tập
Bình luận