Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 75: Loạn sơn gầm thét

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc, lúc đầu là tranh đoạt quyền sở hữu phiến đại lục này, nhưng sở dĩ song phương chiến đấu sinh tử không nghỉ, lại cùng một nhịp thở với một việc.

Ma tộc ăn thịt người .

Đây chính là sợ hãi cùng tức giận lớn nhất của Nhân tộc, cũng là ngọn nguồn phát ra dũng khí.

Thật ra vô luận ở niên đại nào, Nhân tộc cũng không phải là nguồn cung cấp thực vật chủ yếu cho Ma tộc. Ma tộc ban đầu ăn thịt người phần nhiều là từ dấu vết từ thời đại Man Hoang lưu lại, chính là xuất phát từ phương diện thần bí chiến đấu, cường hóa tự thân, khoe khoang lực lượng, đe dọa địch nhân, chẳng qua theo thời gian trôi đi, loại hành vi này đã biến thành một chủng tập quán của Ma tộc.

Càng về sau, loại hành động kinh khủng này đối với Ma tộc đã không còn những ý nghĩa như lúc ban đầu, hiệu quả đe dọa đối với loài người đại đa số chuyển hóa thành cừu hận cùng dũng khí, từ bất kỳ góc độ nào đến đánh giá, hành vi này đối với trận chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc đã không có bất kỳ chỗ tốt, chỉ có thể mang đến hiệu ứng trái ngược mà thôi.

Những thành phần thông thái của Ma tộc đã sớm biết được điểm này. Chỉ là muốn phá vỡ truyền thống nhiều năm, tất nhiên gặp phải rất nhiều lực cản, chớ đừng nói chi là đối với Ma tộc nổi danh tàn bạo mà nói, bất kỳ chuyện kinh khủng máu tanh nào cũng là hưởng thụ tinh thần mà bọn hắn hoan nghênh nhất.

Cho đến nhiều năm trước, vị đại học giả Thông Cổ Tư danh truyền thiên cổ kia dùng hai mươi năm thời gian nghiên cứu, cuối cùng từ góc độ thần học, phong tục khởi nguyên, sinh lý trong lòng đủ mọi phương diện đưa ra phán định đối với loại hành vi này, ở trong ghi chép của mình đại học giả vô cùng minh xác chỉ ra, ăn thịt người đối với Ma tộc tiến giai không có bất kỳ chỗ tốt, ngược lại trong thân thể Nhân tộc có vật chất nào đó sẽ xâm nhuộm não bộ của Ma tộc, cuối cùng Ma tộc ăn thịt người quá nhiều sẽ nổi điên cho đến tự mình hại mình mà chết. Đồng thời, đại học giả Thông Cổ Tư còn ở trên thần học đối với loại hành vi này tỏ vẻ cực độ khinh thường, kết luận hành vi này là khinh nhờn đối với Nguyệt thần.

Ở Tuyết Lão thành, nghiên cứu của đại học giả Thông Cổ Tư tự nhiên không có bất kỳ thanh âm phản đối, tựa như bất cứ nghiên cứu nào của hắn trong cuộc đời, mà trong niên đại ấy chỉ có một vị đại học giả duy nhất khác có tư cách chất vấn hắn ——Giáo Hoàng, cũng đối với chuyện này duy trì trầm mặc.

Hoặc là chính là bởi vì loại trầm mặc này không hề giống với cảnh tượng hai người tranh chấp trước đó, ngược lại dẫn đến có rất nhiều nghị luận lén lén truyền lưu, có chút học giả Ma tộc hoài nghi lập luận của đại học giả Thông Cổ Tư bản thân đã có vấn đề, Ly cung học giả thì âm thầm đưa ra một khả năng không thể tưởng tượng nổi ——bản sáng tác tương quan tới chuyện Ma tộc ăn thịt người này, rất có khả năng là đại học giả Thông Cổ Tư cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng nhau viết , ít nhất Giáo Hoàng Bệ Hạ cung cấp rất nhiều trợ giúp trong đó.

Nếu như những điểm hoài nghi này là chân thật , chuyện này tự nhiên có vấn đề, thậm chí rất có khả năng là nói bừa. Nhưng đúng như lúc trước đã nói, đây là phán đoán suy luận của đại học giả Thông Cổ Tư , Tuyết Lão thành hoàng tộc cùng quý tộc đối với chuyện này vẫn duy trì trầm mặc, Ly cung Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng vẫn duy trì trầm mặc, như vậy còn có ai dám đưa ra chất vấn?

Theo bản sáng tác này ban hành truyền lưu, phong tục ăn thịt người của Ma tộc dần yếu bớt, cho đến ngàn năm trước, vị Ma Quân hùng bá đại lục kia rốt cục thừa cơ ban bố cấm lệnh. Từ sau ngày đó, hành vi ăn thịt người bị cấm toàn diện ở Ma vực, nhất là ở Tuyết Lão thành, trên căn bản không còn xuất hiện.

Chẳng qua là lực lượng của truyền thống thật sự quá mức đáng sợ, Ma vực cánh đồng tuyết quá mức bát ngát, trình độ trí thức, văn minh của các giai tầng trong Ma tộc xê xích quá nhiều, cho dù là tồn tại vĩ đại như đại học giả Thông Cổ Tư cùng Ma Quân, cũng không cách nào làm cho loại hành vi này hoàn toàn biến mất. Ma tộc cấp thấp trong các bộ lạc nhỏ vẫn đang len lén ăn thịt người, thậm chí vẫn coi là vinh quang, mấy trăm năm trên chiến trường có bao nhiêu di thể Nhân tộc biến mất không thấy gì nữa, hơn mười vị Ma Tướng, lại có mấy người chưa từng hưởng qua mùi vị thịt người?

Hiện tại theo vị Ma Quân kia chết đi, chiến tranh giữa Ma tộc cùng Nhân tộc trở nên vô cùng thảm thiết, lực ước thúc của cấm lệnh này càng nghiêm trọng yếu bớt.

Ở nơi vắng vẻ trên phiến cánh đồng tuyết, khắp nơi đều có hình ảnh tàn nhẫn như vậy xuất hiện, tỷ như loạn sơn lúc này.

Tên binh lính Ma tộc kia cùng dị lang khát máu càng không ngừng cắn xé thi thể binh lính Nhân tộc.

Máu tươi từ khóe miệng của bọn chúng trôi rơi, rơi vào trên mặt đất cứng rắn mà hàn lãnh .

Nhìn hình ảnh này, rốt cục có người không chịu nổi, phát ra một tiếng rên rỉ, ném vũ khí trong tay, hướng phía sau sơn đạo chạy đi. Nhưng hắn không thể chạy quá xa, đã bị một gã lang kỵ canh giữ ở phía tây nam đuổi theo, cùng với một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi , biến thành một vũng huyết nhục mơ hồ trên mặt đất.

Nhân tộc chiến trường mỗi ngày cũng sẽ tiếp nhận sự dạy dỗ đầy máu tanh như vậy.

—— chỉ có cùng đồng bạn chiến đấu mới có một tia hi vọng, bất kỳ phản bội hoặc chạy trốn nào chỉ có một con đường chết.

Sợ hãi cùng tức giận từ trước đến giờ luôn đi cùng nhau, thời điểm tên lính kia khủng hoảng chạy trốn, chừng mười tên lính còn lại trở nên vô cùng tức giận.

Tức giận là ngọn nguồn phát ra dũng khí, bọn lính lần nữa cầm thật chặt binh khí trong tay, hướng về năm tên lang kỵ phát ra hống khiếu.

Tiểu đội trưởng chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ là một lão binh tẩy tủy nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, cho nên tĩnh táo hơn so với tất cả thuộc hạ.

Thời điểm kêu thảm cùng rống giận lần lượt vang lên, hắn còn đang quan sát địa hình bốn phía, phán đoán cục diện trước mặt, đồng thời suy tư phương pháp thoát khốn.

Tầm mắt của hắn rơi vào trên băng ca, yên lặng nói tiếng xin lỗi. Tiểu đội của hắn tất nhiên sẽ toàn quân tiêu diệt, tất nhiên sẽ phải dùng hai cái thủ đoạn cuối cùng, nhưng mặc dù thành công, một người sống cũng sẽ không còn dư lại , đến lúc đó, tên trận sư trên băng ca này có lẽ sẽ lạnh đến chết, thậm chí có khả năng bị chết đói, sẽ rất thê thảm.

Trận sư là người được kính trọng cùng hoan nghênh trên chiến trường, chết trận thì thôi, nhưng không nên có kết cục bi thảm như vậy.

Hơn nữa trận sư này còn rất trẻ tuổi.

Trận sư yêu cầu thấp nhất là Thông U cảnh, cho nên thông thường mà nói, số tuổi cũng tương đối lớn.

Lúc này trận sư nằm trên băng ca rất đen rất gầy, trên mặt tràn đầy máu đen, nhưng vẫn thông qua gương mặt nhìn ra trẻ tuổi.

Trận sư còn trẻ như vậy, đừng bảo là bình thường tác chiến bộ đội như bọn họ, coi như là ở Tùng Sơn quân phủ bản phủ, cũng cực kỳ hiếm thấy.

Trận sư trẻ tuổi, tất nhiên thiên phú cực cao, chỉ cần có thể sống sót, nói vậy nhất định sẽ có tiền đồ cực kỳ rộng mở.

Đội trưởng hiểu được, cũng chính là bởi vì như thế, cấp trên mới có thể trong trận chiến đấu kịch liệt vẫn để cho bọn họ đặc biệt hộ tống tên trận sư này rời đi.

Tiếc nuối chính là, lúc ấy cùng bọn họ giao chiến Ma tộc lang kỵ cũng đã phát hiện điểm này, cho nên không tiếc hao tổn chiến lực, cũng phái ra mấy tên lang kỵ để đuổi theo.

Nhìn lang kỵ ép tới, liếc nhìn thuộc hạ quyết tâm liều chết, đội trưởng ném đi thiết kiếm trong tay, từ bên hông lấy ra một món pháp khí.

Pháp khí tỏa ra khí tức nhàn nhạt, cùng món đồ nào đó trong thân thể của hắn cách khôi giáp cùng xiêm y vẫn cảm ứng được.

Bọn lính tựa như cũng cảm thấy thứ gì, quay đầu nhìn về hắn.

Hắn há miệng, muốn nói điều gì đó.

Bọn lính đoán được hắn chuẩn bị làm cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt, binh sĩ trẻ tuổi ánh mắt cũng đỏ lên, đây không phải là tức giận, mà là thương tâm.

Không còn kịp thuyết phục, không còn nữa an ủi, Ma tộc lang kỵ đã lao đến, khí tức tanh hôi đập vào mặt.

Loạn sơn vang lên rống giận.

Nhân tộc binh lính hướng lang kỵ phát khởi xung phong, vô luận răng dị lang sắc bén cỡ nào, vô luận thiết thương của Ma tộc binh lính cường đại cỡ nào, cứ như vậy mà xông tới!

Trong quá trình này, không có một ai quay đầu liếc hắn một cái.

Máu tươi cuồng phun, chân tay bay loạn, ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, Nhân tộc binh lính đã chết sạch, Ma tộc lang kỵ chỉ có hai con bị thương nhẹ.

Thi thể đám lính gục trước móng vuốt của dị lang, bị giắt trên thiết thương của Ma tộc binh lính, bị bọn họ cắn trong miệng, hình ảnh dị thường máu tanh, vô cùng kinh khủng.

Nhìn danh nhân loại cuối cùng, Ma tộc binh lính phát ra tiếng cười khó nghe.

Hắn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, trực tiếp bóp vỡ pháp khí trong tay.

Chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc, lúc đầu là tranh đoạt quyền sở hữu phiến đại lục này, nhưng sở dĩ song phương chiến đấu sinh tử không nghỉ, lại cùng một nhịp thở với một việc.

Ma tộc ăn thịt người .

Đây chính là sợ hãi cùng tức giận lớn nhất của Nhân tộc, cũng là ngọn nguồn phát ra dũng khí.

Thật ra vô luận ở niên đại nào, Nhân tộc cũng không phải là nguồn cung cấp thực vật chủ yếu cho Ma tộc. Ma tộc ban đầu ăn thịt người phần nhiều là từ dấu vết từ thời đại Man Hoang lưu lại, chính là xuất phát từ phương diện thần bí chiến đấu, cường hóa tự thân, khoe khoang lực lượng, đe dọa địch nhân, chẳng qua theo thời gian trôi đi, loại hành vi này đã biến thành một chủng tập quán của Ma tộc.

Càng về sau, loại hành động kinh khủng này đối với Ma tộc đã không còn những ý nghĩa như lúc ban đầu, hiệu quả đe dọa đối với loài người đại đa số chuyển hóa thành cừu hận cùng dũng khí, từ bất kỳ góc độ nào đến đánh giá, hành vi này đối với trận chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Ma tộc đã không có bất kỳ chỗ tốt, chỉ có thể mang đến hiệu ứng trái ngược mà thôi.

Những thành phần thông thái của Ma tộc đã sớm biết được điểm này. Chỉ là muốn phá vỡ truyền thống nhiều năm, tất nhiên gặp phải rất nhiều lực cản, chớ đừng nói chi là đối với Ma tộc nổi danh tàn bạo mà nói, bất kỳ chuyện kinh khủng máu tanh nào cũng là hưởng thụ tinh thần mà bọn hắn hoan nghênh nhất.

Cho đến nhiều năm trước, vị đại học giả Thông Cổ Tư danh truyền thiên cổ kia dùng hai mươi năm thời gian nghiên cứu, cuối cùng từ góc độ thần học, phong tục khởi nguyên, sinh lý trong lòng đủ mọi phương diện đưa ra phán định đối với loại hành vi này, ở trong ghi chép của mình đại học giả vô cùng minh xác chỉ ra, ăn thịt người đối với Ma tộc tiến giai không có bất kỳ chỗ tốt, ngược lại trong thân thể Nhân tộc có vật chất nào đó sẽ xâm nhuộm não bộ của Ma tộc, cuối cùng Ma tộc ăn thịt người quá nhiều sẽ nổi điên cho đến tự mình hại mình mà chết. Đồng thời, đại học giả Thông Cổ Tư còn ở trên thần học đối với loại hành vi này tỏ vẻ cực độ khinh thường, kết luận hành vi này là khinh nhờn đối với Nguyệt thần.

Ở Tuyết Lão thành, nghiên cứu của đại học giả Thông Cổ Tư tự nhiên không có bất kỳ thanh âm phản đối, tựa như bất cứ nghiên cứu nào của hắn trong cuộc đời, mà trong niên đại ấy chỉ có một vị đại học giả duy nhất khác có tư cách chất vấn hắn ——Giáo Hoàng, cũng đối với chuyện này duy trì trầm mặc.

Hoặc là chính là bởi vì loại trầm mặc này không hề giống với cảnh tượng hai người tranh chấp trước đó, ngược lại dẫn đến có rất nhiều nghị luận lén lén truyền lưu, có chút học giả Ma tộc hoài nghi lập luận của đại học giả Thông Cổ Tư bản thân đã có vấn đề, Ly cung học giả thì âm thầm đưa ra một khả năng không thể tưởng tượng nổi ——bản sáng tác tương quan tới chuyện Ma tộc ăn thịt người này, rất có khả năng là đại học giả Thông Cổ Tư cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng nhau viết , ít nhất Giáo Hoàng Bệ Hạ cung cấp rất nhiều trợ giúp trong đó.

Nếu như những điểm hoài nghi này là chân thật , chuyện này tự nhiên có vấn đề, thậm chí rất có khả năng là nói bừa. Nhưng đúng như lúc trước đã nói, đây là phán đoán suy luận của đại học giả Thông Cổ Tư , Tuyết Lão thành hoàng tộc cùng quý tộc đối với chuyện này vẫn duy trì trầm mặc, Ly cung Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng vẫn duy trì trầm mặc, như vậy còn có ai dám đưa ra chất vấn?

Theo bản sáng tác này ban hành truyền lưu, phong tục ăn thịt người của Ma tộc dần yếu bớt, cho đến ngàn năm trước, vị Ma Quân hùng bá đại lục kia rốt cục thừa cơ ban bố cấm lệnh. Từ sau ngày đó, hành vi ăn thịt người bị cấm toàn diện ở Ma vực, nhất là ở Tuyết Lão thành, trên căn bản không còn xuất hiện.

Chẳng qua là lực lượng của truyền thống thật sự quá mức đáng sợ, Ma vực cánh đồng tuyết quá mức bát ngát, trình độ trí thức, văn minh của các giai tầng trong Ma tộc xê xích quá nhiều, cho dù là tồn tại vĩ đại như đại học giả Thông Cổ Tư cùng Ma Quân, cũng không cách nào làm cho loại hành vi này hoàn toàn biến mất. Ma tộc cấp thấp trong các bộ lạc nhỏ vẫn đang len lén ăn thịt người, thậm chí vẫn coi là vinh quang, mấy trăm năm trên chiến trường có bao nhiêu di thể Nhân tộc biến mất không thấy gì nữa, hơn mười vị Ma Tướng, lại có mấy người chưa từng hưởng qua mùi vị thịt người?

Hiện tại theo vị Ma Quân kia chết đi, chiến tranh giữa Ma tộc cùng Nhân tộc trở nên vô cùng thảm thiết, lực ước thúc của cấm lệnh này càng nghiêm trọng yếu bớt.

Ở nơi vắng vẻ trên phiến cánh đồng tuyết, khắp nơi đều có hình ảnh tàn nhẫn như vậy xuất hiện, tỷ như loạn sơn lúc này.

Tên binh lính Ma tộc kia cùng dị lang khát máu càng không ngừng cắn xé thi thể binh lính Nhân tộc.

Máu tươi từ khóe miệng của bọn chúng trôi rơi, rơi vào trên mặt đất cứng rắn mà hàn lãnh .

Nhìn hình ảnh này, rốt cục có người không chịu nổi, phát ra một tiếng rên rỉ, ném vũ khí trong tay, hướng phía sau sơn đạo chạy đi. Nhưng hắn không thể chạy quá xa, đã bị một gã lang kỵ canh giữ ở phía tây nam đuổi theo, cùng với một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi , biến thành một vũng huyết nhục mơ hồ trên mặt đất.

Nhân tộc chiến trường mỗi ngày cũng sẽ tiếp nhận sự dạy dỗ đầy máu tanh như vậy.

—— chỉ có cùng đồng bạn chiến đấu mới có một tia hi vọng, bất kỳ phản bội hoặc chạy trốn nào chỉ có một con đường chết.

Sợ hãi cùng tức giận từ trước đến giờ luôn đi cùng nhau, thời điểm tên lính kia khủng hoảng chạy trốn, chừng mười tên lính còn lại trở nên vô cùng tức giận.

Tức giận là ngọn nguồn phát ra dũng khí, bọn lính lần nữa cầm thật chặt binh khí trong tay, hướng về năm tên lang kỵ phát ra hống khiếu.

Tiểu đội trưởng chi tiểu đội của Tùng Sơn quân phủ là một lão binh tẩy tủy nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, cho nên tĩnh táo hơn so với tất cả thuộc hạ.

Thời điểm kêu thảm cùng rống giận lần lượt vang lên, hắn còn đang quan sát địa hình bốn phía, phán đoán cục diện trước mặt, đồng thời suy tư phương pháp thoát khốn.

Tầm mắt của hắn rơi vào trên băng ca, yên lặng nói tiếng xin lỗi. Tiểu đội của hắn tất nhiên sẽ toàn quân tiêu diệt, tất nhiên sẽ phải dùng hai cái thủ đoạn cuối cùng, nhưng mặc dù thành công, một người sống cũng sẽ không còn dư lại , đến lúc đó, tên trận sư trên băng ca này có lẽ sẽ lạnh đến chết, thậm chí có khả năng bị chết đói, sẽ rất thê thảm.

Trận sư là người được kính trọng cùng hoan nghênh trên chiến trường, chết trận thì thôi, nhưng không nên có kết cục bi thảm như vậy.

Hơn nữa trận sư này còn rất trẻ tuổi.

Trận sư yêu cầu thấp nhất là Thông U cảnh, cho nên thông thường mà nói, số tuổi cũng tương đối lớn.

Lúc này trận sư nằm trên băng ca rất đen rất gầy, trên mặt tràn đầy máu đen, nhưng vẫn thông qua gương mặt nhìn ra trẻ tuổi.

Trận sư còn trẻ như vậy, đừng bảo là bình thường tác chiến bộ đội như bọn họ, coi như là ở Tùng Sơn quân phủ bản phủ, cũng cực kỳ hiếm thấy.

Trận sư trẻ tuổi, tất nhiên thiên phú cực cao, chỉ cần có thể sống sót, nói vậy nhất định sẽ có tiền đồ cực kỳ rộng mở.

Đội trưởng hiểu được, cũng chính là bởi vì như thế, cấp trên mới có thể trong trận chiến đấu kịch liệt vẫn để cho bọn họ đặc biệt hộ tống tên trận sư này rời đi.

Tiếc nuối chính là, lúc ấy cùng bọn họ giao chiến Ma tộc lang kỵ cũng đã phát hiện điểm này, cho nên không tiếc hao tổn chiến lực, cũng phái ra mấy tên lang kỵ để đuổi theo.

Nhìn lang kỵ ép tới, liếc nhìn thuộc hạ quyết tâm liều chết, đội trưởng ném đi thiết kiếm trong tay, từ bên hông lấy ra một món pháp khí.

Pháp khí tỏa ra khí tức nhàn nhạt, cùng món đồ nào đó trong thân thể của hắn cách khôi giáp cùng xiêm y vẫn cảm ứng được.

Bọn lính tựa như cũng cảm thấy thứ gì, quay đầu nhìn về hắn.

Hắn há miệng, muốn nói điều gì đó.

Bọn lính đoán được hắn chuẩn bị làm cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt, binh sĩ trẻ tuổi ánh mắt cũng đỏ lên, đây không phải là tức giận, mà là thương tâm.

Không còn kịp thuyết phục, không còn nữa an ủi, Ma tộc lang kỵ đã lao đến, khí tức tanh hôi đập vào mặt.

Loạn sơn vang lên rống giận.

Nhân tộc binh lính hướng lang kỵ phát khởi xung phong, vô luận răng dị lang sắc bén cỡ nào, vô luận thiết thương của Ma tộc binh lính cường đại cỡ nào, cứ như vậy mà xông tới!

Trong quá trình này, không có một ai quay đầu liếc hắn một cái.

Máu tươi cuồng phun, chân tay bay loạn, ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, Nhân tộc binh lính đã chết sạch, Ma tộc lang kỵ chỉ có hai con bị thương nhẹ.

Thi thể đám lính gục trước móng vuốt của dị lang, bị giắt trên thiết thương của Ma tộc binh lính, bị bọn họ cắn trong miệng, hình ảnh dị thường máu tanh, vô cùng kinh khủng.

Nhìn danh nhân loại cuối cùng, Ma tộc binh lính phát ra tiếng cười khó nghe.

Hắn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, trực tiếp bóp vỡ pháp khí trong tay.

Chọn tập
Bình luận
× sticky