Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 94: Mấy ngàn mồi lửa

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Đồng cung là một cây cung, là thủ đoạn cường đại nhất của Từ Hữu Dung, đồng thời cũng là không gian pháp khí của Thánh Nữ phong, từ ý nào đó mà nói, tựa như Vô Cấu kiếm của Trần Trường Sinh.

Lúc này, Đồng cung dựng thẳng phía trên ngực của Trần Trường Sinh, Từ Hữu Dung vẻ mặt chuyên chú quan sát vị trí tiếp xúc, đầu ngón tay khêu nhẹ, dây cung chấn động với tốc độ khó có thể tưởng tượng, hóa thành hư ảnh, mắt thường căn bản không cách nào nhìn thấy, tùy theo mà lên còn có một đạo vù vù như tiếng đàn.

Trần Trường Sinh từng tắm long huyết, có thể so với tẩy tủy hoàn mỹ nhất, binh khí bình thường căn bản không có cách nào đâm vào da thịt của hắn, nhưng lúc này theo dây cung rung động, lồng ngực của hắn dần dần bị cắt một đạo lỗ hổng nhỏ nhất, đại khái chính là lấy đạo lý dĩ vô hậu nhập hữu gian (Lấy cây dao mỏng để cắt vào kẽ hở của đốt xương trâu, khe hở ấy rộng nên cây dao có đủ chỗ để xoay trở – Thành ngữ xuất từ Bào Đinh giải ngưu trong 《 Trang Tử – Dưỡng sinh chủ 》).

Từ Hữu Dung dĩ nhiên sẽ không để cho máu của hắn chảy ra từ vết thương này, tay trái nhẹ vẫy, thanh quang tự nhiên rơi, đem vết thương cùng ngoại giới ngăn cách, đồng thời thần niệm khẽ động, Thiên Phượng chân huyết đang thiêu đốt trên cổ tay liền dập tắt, cũng cảm thụ không tới lực lượng bàng bạc, mà như nước bình thường.

Máu tươi của nàng dọc theo thân cung trơn bóng chậm rãi chảy xuống, bằng vào không gian pháp khí tự nhiên thu nạp, biến thành một đạo huyết tuyến rất nhỏ, thông qua vết thương tiến vào thân thể Trần Trường Sinh.

Qua thời gian rất lâu, nàng ngưng động tác, dùng tốc độ nhanh nhất đem vết thương của Trần Trường Sinh chữa trị, sắc mặt tái nhợt, rất suy yếu, không biết có phải nguyên nhân do mất máu quá nhiều hay không.

Nhưng nàng không đi nghỉ ngơi, bởi vì trị liệu còn chưa kết thúc, nàng giơ cánh tay phải, dùng tay áo lau khô mồ hôi trên trán, nắm tay Trần Trường Sinh, nhắm mắt lại, bắt đầu điều động thần niệm.

Dựa vào thân mật liên lạc không cách nào cắt đứt cùng Thiên Phượng chân huyết, thần niệm của nàng không có bất kỳ chướng ngại tiến vào thân thể Trần Trường Sinh, theo Thiên Phượng chân huyết, ở trong thân thể của hắn tự do di động, thấy được kinh mạch gãy lìa cùng với nhiều hình ảnh thảm đạm hơn.

Vô số máu tươi theo kinh mạch gãy lìa không ngừng tràn vào trong thân thể của hắn, rơi vào khe hở trong phủ tạng, đây là chân huyết của hắn, bên trong có thần hồn của hắn, chẳng biết tại sao ẩn chứa vô cùng vô tận sinh mệnh khí tức, mặc dù nàng không có chân thật tiếp xúc, chẳng qua là thần thức chứng kiến, mặc dù nàng nguyện ý đem tánh mạng của mình kính dâng cho hắn, tuy nhiên trong khoảnh khắc đó vẫn cảm thấy thế giới tinh thần bắt đầu run sợ, sinh ra một cỗ khát vọng cực kỳ mãnh liệt, muốn đi cướp lấy.

Từ Hữu Dung nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, cũng may trong miệng đang ngậm mứt táo hóa thành nước miếng, trợ giúp nàng bảo vệ đạo tâm, không xảy ra vấn đề gì.

Thiên Phượng chân huyết đã tại trong thân thể của Trần Trường Sinh tản mát ra, bảy mươi hai đạo kinh mạch, hơn ba trăm khí khiếu, cho dù địa phương nhỏ bé nhất tỷ như lỗ chân lông, đều có chút ít máu tồn tại.

Chính là lúc này.

Từ Hữu Dung thần niệm vận chuyển, Thiên Phượng chân huyết bám vào các nơi trên kinh mạch gãy lìa cơ hồ trong cùng một lúc bốc cháy lên, mấy ngàn ngọn lửa vô cùng nhỏ sinh ra ở trong thân thể Trần Trường Sinh!

Trong nháy mắt, toàn bộ ngọn lửa đều dập tắt.

Trừ mùi khét nhàn nhạt, không có bất kỳ dấu hiệu nào nói rõ lúc trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Nàng thả một mồi lửa, liệu một lần nguyên ở trong thân thể Trần Trường Sinh.

Nàng để cho Thiên Phượng chân huyết hóa thành đốm lửa nhỏ, đi thiêu đốt nơi kinh mạch gãy lìa, dùng nó để cầm máu, đồng thời vừa không có thương hại đến thành kinh mạch lúc này đã rất dễ thương tổn.

Từ Hữu Dung mở mắt, nhìn về Trần Trường Sinh trên giường, xác nhận thương thế đã được khống chế, rốt cục yên lòng, bảy mươi hai đường kinh mạch có mấy ngàn điểm chảy máu, lúc này toàn bộ cũng bị vết cháy ngưng hợp rồi, hắn không tiếp tục chảy máu, ít nhất không cần lo lắng chống đỡ không qua được buổi tối hôm nay.

Thiên Cơ lão nhân kết luận Trần Trường Sinh sống không nổi, cũng là bởi vì thương thế như kinh mạch đứt đoạn căn bản không có cách nào trị khỏi, nhất là ở điều kiện tiên quyết không thể dùng Thánh Quang thuật, ai có thể nghĩ đến, Từ Hữu Dung lại có thể lấy ra ý nghĩ kỳ lạ như thế, thi triển ra thủ đoạn thần hồ kỳ thần như thế?

Nàng đem Thiên Phượng chân huyết của mình chuyển trong cơ thể Trần Trường Sinh, không chỉ có thể trợ giúp hắn ngừng chảy máu trong cơ thể, hơn nữa còn hoàn thành một việc giống như trước trọng yếu khác, đó chính là thay hắn bổ huyết.

Đương kim thế gian không có thầy thuốc chọn phương pháp bổ huyết như vậy, bởi vì máu giữa người này với người khác vốn bất đồng, máu bất đồng ở trong thân thể sẽ phát sinh xung đột, sẽ làm người ta chết nhanh hơn.

Thiên Phượng chân huyết dĩ nhiên trân quý, nhưng không phải tất cả mọi người có thể chịu đựng được, bởi vì … đây vốn chính là chân huyết bá đạo nhất thế gian, cho dù được nàng dùng thần niệm thu lại tất cả năng lượng, bản thân khí tức vẫn quá mức bá đạo, trọng yếu hơn là máu của nàng vốn bất đồng với máu của những người khác trên thế gian này.

Máu của Trần Trường Sinh cũng bất đồng với máu những người khác trên thế gian này. Máu của hắn tinh khiết nhất, hàm chứa vô cùng sinh mệnh lực lượng, cho nên ban đầu ở Chu viên, hắn có thể bổ huyết cho Từ Hữu Dung. Hiện tại máu của Từ Hữu Dung, cũng sớm đã dung hòa với máu của hắn, như vậy tự nhiên có thể bổ huyết cho hắn.

Ban đầu hắn kiên trì cứu nàng, hiện tại nàng mới có thể cứu hắn, đạo lý chỉ đơn giản như vậy.

Chân của Chiết Tụ không bị các nữ đệ tử Nam Khê trai cắt đứt, trước lầu cũng không xuất hiện cảnh tượng thảm thiết máu chảy thành sông, đạo lý cũng rất đơn giản, bởi vì Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh hắn.

“Hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.” Hắn nói với Chiết Tụ.

Chiết Tụ nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi tin tưởng Từ Hữu Dung như vậy?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Cho dù toàn bộ thế giới hại hắn, nàng cũng sẽ không làm như vậy.”

Chiết Tụ không rõ.

Toàn bộ thế giới, ít nhất tất cả mọi người bây giờ đang ở Hàn Sơn cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Thiên Cơ lão nhân lúc trước rời đi, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói là có Thánh Nữ ở trong đó chăm sóc. Nghe được câu này, mọi người càng thêm giật mình không giải thích được.

Thân phận địa vị của Từ Hữu Dung là gì? Nàng lúc trước bất chấp nguy hiểm cứu Trần Trường Sinh đã khó lòng hiểu được, bây giờ còn muốn đích thân chăm sóc? Nếu như nàng vẫn là vị hôn thê của Trần Trường Sinh, chuyện này cũng dễ hiểu, nhưng không phải hôn ước cũng đã sớm giải trừ sao? Không phải đều nói nàng ghét cay ghét đắng hắn sao?

Ly sơn đệ tử vẻ mặt có chút khác thường, Cẩu Hàn Thực như có điều suy nghĩ, Quan Phi Bạch cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Khó trách đại sư huynh muốn đi xa.”

Mây đen đã tán, tinh quang chiếu vào trên hồ nước, một mảnh an tĩnh, mọi người đều có tâm tư, không biết qua thời gian bao lâu, theo tiếng đẩy cửa vang lên, Từ Hữu Dung từ trong lầu đi ra.

Mọi người như thủy triều ập tới.

Nam Khê trai kiếm trận mở ra , nhưng vẫn canh giữ ở trước người Từ Hữu Dung.

Không người nào dám chủ động hỏi gì. Từ Hữu Dung nhìn Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ nói: “Hắn còn chưa tỉnh, các ngươi đi xem, ta muốn đi nghỉ một lát.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn cực kỳ mỏi mệt .

Lăng Hải Chi Vương nói: “Ta muốn đi xem Trần viện trưởng một chút.”

Từ Hữu Dung lắc đầu, bình tĩnh nhưng kiên định.

Lăng Hải Chi Vương khẽ cau mày, không giải thích được còn có chút ít tức giận, hắn cho là song phương nếu là người cùng một phe, theo lý nên đạt được quyền chủ đạo trong chuyện này mới phải, không ngờ lại bị cự tuyệt.

“Hắn hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi, việc ngày mai rồi hãy nói.”

Nói xong câu đó, nàng được Nam Khê trai đệ tử hộ tống rời đi.

Theo nàng rời đi không phải toàn bộ, còn có vài chục đệ tử Nam Khê trai lưu tại trước tiểu lâu, kiếm trận tái hiện chặn lại mọi người, chẳng qua là Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ có thể đi vào.

Đám người ngoài lâu dần đi hết, mọi người cho là Trần Trường Sinh phá cảnh Tụ Tinh gặp chút ít vấn đề, có Thiên Cơ các cùng Thánh Nữ cực giỏi Thánh Quang thuật tự mình xuất thủ, tự nhiên sẽ không có gì đáng ngại, không có một người có thể nghĩ đến, tối nay nếu như không phải nhờ Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh lúc này có thể đã chết rồi.

Rạng sáng năm giờ, Trần Trường Sinh tỉnh lại.

Hắn biết lúc này là rạng sáng năm giờ, bởi vì vô số ngày trong quá khứ, hắn cũng tỉnh lại vào lúc này, cho nên trong lúc nhất thời không nhớ được chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, chuẩn bị rời giường.

Sau đó hắn phát hiện mình không mặc y phục.

Kế sau đó, hắn phát hiện Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đều ở bên giường, đang nhìn mình chằm chằm.

Chuyện này làm cho hắn cảm thấy thực sự không được tự nhiên.

Lúc này, hắn mới nhớ tới chuyện gì xảy ra hôm qua, vẻ mặt khẽ biến.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn tỉnh lại, vẻ mặt khẽ buông lỏng, nhưng không có ý tứ nói chuyện với hắn, xoay người đi tới ngoài lâu, nói: “Ta đi báo cho Nam Khê trai bên kia.”

Trần Trường Sinh nói: “Không cần, nàng không muốn để cho người biết quan hệ của chúng ta.”

Lúc nói ra những lời này, hắn trong vô thức nhìn Chiết Tụ một cái, nghĩ thầm Đường Tam Thập Lục lúc trước không gạt Chiết Tụ, chẳng lẽ ngày hôm qua lúc mình hôn mê, Đường Tam Thập Lục đã nói tất cả mọi chuyện?

“Hiện tại toàn thế giới đều đã biết.”

Đường Tam Thập Lục tức giận trả lời một câu, tiếp tục đi tới ngoài lâu

Trần Trường Sinh nhìn về Chiết Tụ.

Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói: “Ta cũng biết.”

Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm lúc mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đồng cung là một cây cung, là thủ đoạn cường đại nhất của Từ Hữu Dung, đồng thời cũng là không gian pháp khí của Thánh Nữ phong, từ ý nào đó mà nói, tựa như Vô Cấu kiếm của Trần Trường Sinh.

Lúc này, Đồng cung dựng thẳng phía trên ngực của Trần Trường Sinh, Từ Hữu Dung vẻ mặt chuyên chú quan sát vị trí tiếp xúc, đầu ngón tay khêu nhẹ, dây cung chấn động với tốc độ khó có thể tưởng tượng, hóa thành hư ảnh, mắt thường căn bản không cách nào nhìn thấy, tùy theo mà lên còn có một đạo vù vù như tiếng đàn.

Trần Trường Sinh từng tắm long huyết, có thể so với tẩy tủy hoàn mỹ nhất, binh khí bình thường căn bản không có cách nào đâm vào da thịt của hắn, nhưng lúc này theo dây cung rung động, lồng ngực của hắn dần dần bị cắt một đạo lỗ hổng nhỏ nhất, đại khái chính là lấy đạo lý dĩ vô hậu nhập hữu gian (Lấy cây dao mỏng để cắt vào kẽ hở của đốt xương trâu, khe hở ấy rộng nên cây dao có đủ chỗ để xoay trở – Thành ngữ xuất từ Bào Đinh giải ngưu trong 《 Trang Tử – Dưỡng sinh chủ 》).

Từ Hữu Dung dĩ nhiên sẽ không để cho máu của hắn chảy ra từ vết thương này, tay trái nhẹ vẫy, thanh quang tự nhiên rơi, đem vết thương cùng ngoại giới ngăn cách, đồng thời thần niệm khẽ động, Thiên Phượng chân huyết đang thiêu đốt trên cổ tay liền dập tắt, cũng cảm thụ không tới lực lượng bàng bạc, mà như nước bình thường.

Máu tươi của nàng dọc theo thân cung trơn bóng chậm rãi chảy xuống, bằng vào không gian pháp khí tự nhiên thu nạp, biến thành một đạo huyết tuyến rất nhỏ, thông qua vết thương tiến vào thân thể Trần Trường Sinh.

Qua thời gian rất lâu, nàng ngưng động tác, dùng tốc độ nhanh nhất đem vết thương của Trần Trường Sinh chữa trị, sắc mặt tái nhợt, rất suy yếu, không biết có phải nguyên nhân do mất máu quá nhiều hay không.

Nhưng nàng không đi nghỉ ngơi, bởi vì trị liệu còn chưa kết thúc, nàng giơ cánh tay phải, dùng tay áo lau khô mồ hôi trên trán, nắm tay Trần Trường Sinh, nhắm mắt lại, bắt đầu điều động thần niệm.

Dựa vào thân mật liên lạc không cách nào cắt đứt cùng Thiên Phượng chân huyết, thần niệm của nàng không có bất kỳ chướng ngại tiến vào thân thể Trần Trường Sinh, theo Thiên Phượng chân huyết, ở trong thân thể của hắn tự do di động, thấy được kinh mạch gãy lìa cùng với nhiều hình ảnh thảm đạm hơn.

Vô số máu tươi theo kinh mạch gãy lìa không ngừng tràn vào trong thân thể của hắn, rơi vào khe hở trong phủ tạng, đây là chân huyết của hắn, bên trong có thần hồn của hắn, chẳng biết tại sao ẩn chứa vô cùng vô tận sinh mệnh khí tức, mặc dù nàng không có chân thật tiếp xúc, chẳng qua là thần thức chứng kiến, mặc dù nàng nguyện ý đem tánh mạng của mình kính dâng cho hắn, tuy nhiên trong khoảnh khắc đó vẫn cảm thấy thế giới tinh thần bắt đầu run sợ, sinh ra một cỗ khát vọng cực kỳ mãnh liệt, muốn đi cướp lấy.

Từ Hữu Dung nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, cũng may trong miệng đang ngậm mứt táo hóa thành nước miếng, trợ giúp nàng bảo vệ đạo tâm, không xảy ra vấn đề gì.

Thiên Phượng chân huyết đã tại trong thân thể của Trần Trường Sinh tản mát ra, bảy mươi hai đạo kinh mạch, hơn ba trăm khí khiếu, cho dù địa phương nhỏ bé nhất tỷ như lỗ chân lông, đều có chút ít máu tồn tại.

Chính là lúc này.

Từ Hữu Dung thần niệm vận chuyển, Thiên Phượng chân huyết bám vào các nơi trên kinh mạch gãy lìa cơ hồ trong cùng một lúc bốc cháy lên, mấy ngàn ngọn lửa vô cùng nhỏ sinh ra ở trong thân thể Trần Trường Sinh!

Trong nháy mắt, toàn bộ ngọn lửa đều dập tắt.

Trừ mùi khét nhàn nhạt, không có bất kỳ dấu hiệu nào nói rõ lúc trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Nàng thả một mồi lửa, liệu một lần nguyên ở trong thân thể Trần Trường Sinh.

Nàng để cho Thiên Phượng chân huyết hóa thành đốm lửa nhỏ, đi thiêu đốt nơi kinh mạch gãy lìa, dùng nó để cầm máu, đồng thời vừa không có thương hại đến thành kinh mạch lúc này đã rất dễ thương tổn.

Từ Hữu Dung mở mắt, nhìn về Trần Trường Sinh trên giường, xác nhận thương thế đã được khống chế, rốt cục yên lòng, bảy mươi hai đường kinh mạch có mấy ngàn điểm chảy máu, lúc này toàn bộ cũng bị vết cháy ngưng hợp rồi, hắn không tiếp tục chảy máu, ít nhất không cần lo lắng chống đỡ không qua được buổi tối hôm nay.

Thiên Cơ lão nhân kết luận Trần Trường Sinh sống không nổi, cũng là bởi vì thương thế như kinh mạch đứt đoạn căn bản không có cách nào trị khỏi, nhất là ở điều kiện tiên quyết không thể dùng Thánh Quang thuật, ai có thể nghĩ đến, Từ Hữu Dung lại có thể lấy ra ý nghĩ kỳ lạ như thế, thi triển ra thủ đoạn thần hồ kỳ thần như thế?

Nàng đem Thiên Phượng chân huyết của mình chuyển trong cơ thể Trần Trường Sinh, không chỉ có thể trợ giúp hắn ngừng chảy máu trong cơ thể, hơn nữa còn hoàn thành một việc giống như trước trọng yếu khác, đó chính là thay hắn bổ huyết.

Đương kim thế gian không có thầy thuốc chọn phương pháp bổ huyết như vậy, bởi vì máu giữa người này với người khác vốn bất đồng, máu bất đồng ở trong thân thể sẽ phát sinh xung đột, sẽ làm người ta chết nhanh hơn.

Thiên Phượng chân huyết dĩ nhiên trân quý, nhưng không phải tất cả mọi người có thể chịu đựng được, bởi vì … đây vốn chính là chân huyết bá đạo nhất thế gian, cho dù được nàng dùng thần niệm thu lại tất cả năng lượng, bản thân khí tức vẫn quá mức bá đạo, trọng yếu hơn là máu của nàng vốn bất đồng với máu của những người khác trên thế gian này.

Máu của Trần Trường Sinh cũng bất đồng với máu những người khác trên thế gian này. Máu của hắn tinh khiết nhất, hàm chứa vô cùng sinh mệnh lực lượng, cho nên ban đầu ở Chu viên, hắn có thể bổ huyết cho Từ Hữu Dung. Hiện tại máu của Từ Hữu Dung, cũng sớm đã dung hòa với máu của hắn, như vậy tự nhiên có thể bổ huyết cho hắn.

Ban đầu hắn kiên trì cứu nàng, hiện tại nàng mới có thể cứu hắn, đạo lý chỉ đơn giản như vậy.

Chân của Chiết Tụ không bị các nữ đệ tử Nam Khê trai cắt đứt, trước lầu cũng không xuất hiện cảnh tượng thảm thiết máu chảy thành sông, đạo lý cũng rất đơn giản, bởi vì Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh hắn.

“Hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.” Hắn nói với Chiết Tụ.

Chiết Tụ nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi tin tưởng Từ Hữu Dung như vậy?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Cho dù toàn bộ thế giới hại hắn, nàng cũng sẽ không làm như vậy.”

Chiết Tụ không rõ.

Toàn bộ thế giới, ít nhất tất cả mọi người bây giờ đang ở Hàn Sơn cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Thiên Cơ lão nhân lúc trước rời đi, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói là có Thánh Nữ ở trong đó chăm sóc. Nghe được câu này, mọi người càng thêm giật mình không giải thích được.

Thân phận địa vị của Từ Hữu Dung là gì? Nàng lúc trước bất chấp nguy hiểm cứu Trần Trường Sinh đã khó lòng hiểu được, bây giờ còn muốn đích thân chăm sóc? Nếu như nàng vẫn là vị hôn thê của Trần Trường Sinh, chuyện này cũng dễ hiểu, nhưng không phải hôn ước cũng đã sớm giải trừ sao? Không phải đều nói nàng ghét cay ghét đắng hắn sao?

Ly sơn đệ tử vẻ mặt có chút khác thường, Cẩu Hàn Thực như có điều suy nghĩ, Quan Phi Bạch cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Khó trách đại sư huynh muốn đi xa.”

Mây đen đã tán, tinh quang chiếu vào trên hồ nước, một mảnh an tĩnh, mọi người đều có tâm tư, không biết qua thời gian bao lâu, theo tiếng đẩy cửa vang lên, Từ Hữu Dung từ trong lầu đi ra.

Mọi người như thủy triều ập tới.

Nam Khê trai kiếm trận mở ra , nhưng vẫn canh giữ ở trước người Từ Hữu Dung.

Không người nào dám chủ động hỏi gì. Từ Hữu Dung nhìn Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ nói: “Hắn còn chưa tỉnh, các ngươi đi xem, ta muốn đi nghỉ một lát.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn cực kỳ mỏi mệt .

Lăng Hải Chi Vương nói: “Ta muốn đi xem Trần viện trưởng một chút.”

Từ Hữu Dung lắc đầu, bình tĩnh nhưng kiên định.

Lăng Hải Chi Vương khẽ cau mày, không giải thích được còn có chút ít tức giận, hắn cho là song phương nếu là người cùng một phe, theo lý nên đạt được quyền chủ đạo trong chuyện này mới phải, không ngờ lại bị cự tuyệt.

“Hắn hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi, việc ngày mai rồi hãy nói.”

Nói xong câu đó, nàng được Nam Khê trai đệ tử hộ tống rời đi.

Theo nàng rời đi không phải toàn bộ, còn có vài chục đệ tử Nam Khê trai lưu tại trước tiểu lâu, kiếm trận tái hiện chặn lại mọi người, chẳng qua là Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ có thể đi vào.

Đám người ngoài lâu dần đi hết, mọi người cho là Trần Trường Sinh phá cảnh Tụ Tinh gặp chút ít vấn đề, có Thiên Cơ các cùng Thánh Nữ cực giỏi Thánh Quang thuật tự mình xuất thủ, tự nhiên sẽ không có gì đáng ngại, không có một người có thể nghĩ đến, tối nay nếu như không phải nhờ Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh lúc này có thể đã chết rồi.

Rạng sáng năm giờ, Trần Trường Sinh tỉnh lại.

Hắn biết lúc này là rạng sáng năm giờ, bởi vì vô số ngày trong quá khứ, hắn cũng tỉnh lại vào lúc này, cho nên trong lúc nhất thời không nhớ được chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, chuẩn bị rời giường.

Sau đó hắn phát hiện mình không mặc y phục.

Kế sau đó, hắn phát hiện Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đều ở bên giường, đang nhìn mình chằm chằm.

Chuyện này làm cho hắn cảm thấy thực sự không được tự nhiên.

Lúc này, hắn mới nhớ tới chuyện gì xảy ra hôm qua, vẻ mặt khẽ biến.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn tỉnh lại, vẻ mặt khẽ buông lỏng, nhưng không có ý tứ nói chuyện với hắn, xoay người đi tới ngoài lâu, nói: “Ta đi báo cho Nam Khê trai bên kia.”

Trần Trường Sinh nói: “Không cần, nàng không muốn để cho người biết quan hệ của chúng ta.”

Lúc nói ra những lời này, hắn trong vô thức nhìn Chiết Tụ một cái, nghĩ thầm Đường Tam Thập Lục lúc trước không gạt Chiết Tụ, chẳng lẽ ngày hôm qua lúc mình hôn mê, Đường Tam Thập Lục đã nói tất cả mọi chuyện?

“Hiện tại toàn thế giới đều đã biết.”

Đường Tam Thập Lục tức giận trả lời một câu, tiếp tục đi tới ngoài lâu

Trần Trường Sinh nhìn về Chiết Tụ.

Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói: “Ta cũng biết.”

Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm lúc mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chọn tập
Bình luận