Thời điểm này còn không quên chiếc giày mình rơi lúc trước, đương nhiên thuyết minh Trần Trường Sinh thắng.
Quả nhiên, Trang Hoán Vũ không có xuất hiện, xuất hiện là Ly Cung Giáo Sĩ tuyên bố kết quả.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của các thí sinh, Trần Trường Sinh cầm theo giày, chân trần chậm rãi đi xuống thêm đá.
Đường Tam Thập Lục lúc này đã chạy đến đỡ hắn, đồng thời nhận lấy đôi giày mới trong tay hắn.
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, nói:
– Khách khí quá.
Nói xong ngượng ngùng, hắn nhưng không có cự tuyệt Đường Tam Thập Lục đỡ bởi vì hắn bị thương không nhẹ, mặc dù ở trong Tẩy Trần Lâu tiếp nhận thánh quang trị liệu rồi nhưng vẫn rất suy yếu.
Đường Tam Thập Lục thở dài:
– Từ hôm nay trở đi, đại khái ta chỉ có tư cách xách giày cho ngươi, thế nên phải khẩn trương nịnh bợ .
Đường Tam Thập Lục thở dài, sầu não, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý mừng.
Hiên Viên Phá và Lạc Lạc cũng tới đón.
Tẩy Trần Lâu.
Trang Hoán Vũ nằm ở trên cáng cứu thương, vai phải hơi sụp, nửa người toàn huyết, nhắm mắt lại, môi trắng run nhè nhẹ, nắm tay cuộn chặt.
Lầu hai cũng rất an tĩnh, các đại nhân vật trầm mặc không nói, không biết nên đánh giá trận này như thế nào.
Đại Triều Thí đã kết thúc rất nhiều tràng đối chiến, Trần Trường Sinh và Trang Hoán Vũ không phải đôi mạnh nhất, cũng không phải kịch liệt nhất đấy, nếu muốn nói kịch liệt hay thảm thiết thì vẫn là trận giữa Chiết Tụ và Quan Phi Bạch. Trận này cũng không phải đặc sắc nhất, Thất Gian và Lương Bán Hồ đối chiến mới là phấn khích.
Nhưng trận đối chiến biến đổi bất ngờ, Trần Trường Sinh không ngờ lại sơ chiếu, tại chỗ phá cảnh, đồng thời đánh Trang Hoán Vũ đang ổn định phát huy trở về chỗ cũ.
Ngoài Tẩy Trần Lâu, mọi người yên tĩnh nhìn ra bìa rừng.
Mọi người không biết Trần Trường Sinh thắng như thế nào, sinh ra rất nhiều sự đoán, vì thế càng thêm rung động.
Trang Hoán Vũ là sự kiêu ngạo của Thiên Đạo Viện, người mạnh nhất kinh đô chư viện, cả hắn cũng không thể làm Trần Trường Sinh dừng bước, chẳng lẽ tuyên cáo của giáo chủ đại nhân ngày ấy ở Ly Cung là sự thật? Chẳng lẽ Trần Trường Sinh thật sự có khả năng đứng đầu danh sách?
Nước chảy róc rách, các đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông yên tĩnh rất lâu.
Quan Phi Bạch nhìn Lạc Lạc đỡ Trần Trường Sinh ngồi xuống, cảm thán nói:
– Dương danh thiên hạ, quả nhiên không giả.
– Ở phương diện tu hành và chiến đấu Trần Trường Sinh cũng không nổi danh, càng không có tên, cho nên, lúc này mới càng thấy rất giỏi.
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh nhắm mặt dựa vào cây bạch dương, im lặng nghĩ, một thiếu niên không thể tu hành không thể chiến đấu, chỉ mất mấy tháng đã đạt được trình độ như vậy, hắn có bỏ ra bao nhiêu thời gian và tinh lực, nói là thiêu đốt sinh mạng cũng không đủ, chỉ vì đứng đầu danh sách, như vậy có đáng không?
Sự tĩnh lặng ngoài Tẩy Trần Lâu bị tiếng ho khan phá vỡ.
Trần Trường Sinh tựa vào cây bạch dương không ngừng ho khan, có vẻ cực kỳ thống khổ, theo mỗi tiếng ho vết thương lại vỡ ra, chảy máu.
Điềm nhiên trước tử vong, hắn khó khăn chiến thắng Trang Hoán Vũ, nhưng cái giá phải trả quá lớn, trước khi Đại Triều Thí chấm dứt, thương thế của hắn không có cách nào tốt lên.
Lạc Lạc có chút luống cuống tay chân thay hắn băng bó, Đường Tam Thập Lục dựa vào chỉ điểm của hắn, lấy dược vật trong túi.
Hiên Viên Phá bưng tới một chén nước trong, Đường Tam Thập Lục cũng tìm được thuốc Trần Trường Sinh cần.
Trần Trường Sinh nuốt xuống, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại, tiếp tục điều tức.
Lạc Lạc nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, có chút không đành lòng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lấy thương thế hiện tại của Trần Trường Sinh, chưa nói cửa sau có thể sẽ gặp phải Cẩu Hàn Thực, cho dù tùy tiện lấy một thí sinh tham gia Đại Triều Thí cũng có thể tùy ý đánh bại hắn.
Nhưng nàng không có cách nào khuyên hắn đừng tiếp tục chiến đấu.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá cũng không nói nên lời.
Mà ngay cả ngoài Tẩy Trần Lâu, Ly Cung Giáo Sĩ nhìn vết thương trên người hắn, cũng không nhẫn tâm khuyên hắn từ bỏ thi đấu.
Đúng vậy, mọi người không đành lòng, không phải nhẫn tâm nhìn hắn bản thân trọng thương còn phải tiếp tục chiến đấu mà là không đành lòng nhìn hắn kiên trì tới giờ phải dừng lại.
Trần Trường Sinh sẽ không dừng chiến đấu, Đại Triều Thí đối chiến cũng sẽ không vì thương thế của hắn mà tạm dừng.
Đối chiến tiếp tục, Cẩu Hàn Thực tiến vào Tẩy Trần Lâu, như mấy vòng trước bình tĩnh, thản nhiên chiến thắng thiếu nữ Thánh Nữ Phong.
Khiến Quốc Giáo Học Viện bất an chính là, mặc dù đến giai đoạn cuối cùng, đối thủ của Cẩu Hàn Thực vẫn không có bị thương.
Sự khống chế hoàn mỹ đại biểu cho sự mạnh mẽ, cứng rắn tuyệt đối, khi Thiên Hải Thắng Tuyết từ bỏ thi đấu, sự chênh lệch giữa Cẩu Hàn Thực với các thí sinh làm người ta có chút tuyệt vọng
Quốc Giáo Học Viện chỉ có thể hy vọng vào Chiết Tụ.
Thiếu niên Lang Tộc hạng 3 Thanh Vân Bảng, dựa theo lúc trước rút thăm, nếu chiến thắng đối thủ vòng này sẽ gặp được Cẩu Hàn Thực. Trên thực tế, trong số các thí sinh ở đây, đại khái cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc có thể tạo thành uy hiếp với Cẩu Hàn Thực, Lạc Lạc không thể gặp Cẩu Hàn Thực, hắn là lựa chọn duy nhất.
Đối thủ Chiết Tụ vòng này là một quân quan Trích Tinh Học Viện.
Hắn không trực tiếp đi vào Tẩy Trần Lâu, mà đi tới bìa rừng.
Nhìn hình ảnh này các thí sinh có chút giật mình, liên tưởng lúc trước Đường Tam Thập Lục từng đi tìm Chiết Tụ thì không khỏi tò mò, đã có chuyện gì xảy ra.
Chiết Tụ đi đến nhìn Đường Tam Thập Lục mặt không chút cảm xúc nói:
– Trả thù lao.
Nghe hai chữ này, ánh mắt Lạc Lạc và Hiên Viên Phá khẽ biến, lúc này mới tin lời Đường Tam Thập Lục nói là sự thật.
Ngay cả Trần Trường Sinh cũng mở mắt.
Hoá ra, lãnh huyết cô độc thiếu niên Lang Tộc là một tên cần tiền muốn chết?
Đường Tam Thập Lục cảm xúc mãnh liệt, hạ giọng phẫn nộ nói:
– Đối thủ này ngươi cũng muốn tiền?
Chiết Tụ vẫn không chút thay đổi hỏi:
– Vì sao không thể cần?
– Ngươi thắng dễ dàng đúng không?
Đường Tam Thập Lục căm tức nói:
– Ta không cho ngươi tiền, chẳng lẽ ngươi không thắng được người kia?
Chiết Tụ ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Nhưng ngươi muốn ta đánh Cẩu Hàn Thực.
Đường Tam Thập Lục nói:
– Hết trận chúng ta bàn lại giá cả.
Chiết Tụ lắc đầu nói:
– Muốn đánh Cẩu Hàn Thực, ta trước phải thắng trận này, cho nên trận này ngươi cũng phải trả tiền.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn quái vật, phát hiện hắn không có thay đổi chủ ý đành phải nhận thua, lấy ngân phiếu đưa tới.
Chiết Tụ nhìn con số trên ngân phiếu, vẻ mặt vô cùng hài lòng, vì thế hắn gật đầu, nói:
– Ta sẽ đánh cho đã.
Nói xong câu đó, hắn đi vào Tẩy Trần Lâu.
Lạc Lạc mở to hai mắt nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi:
– Như vậy cũng được sao?
Hiên Viên Phá nhìn Chiết Tụ, hít một hơi lãnh khí, nói:
– Như vậy cũng được sao?