Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 45: Hai con diều giấy (Hạ)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Cho dù ai đến đánh giá, đây đều là cưỡng từ đoạt lý, miễn cưỡng cho qua chuyện, cố gắng trấn định, Tiểu Đức cũng cho rằng như thế, vẻ đùa cợt trên mặt càng ngày càng đậm.

Trần Trường Sinh giải thích: “Nếu có thể giết chết hắn, dĩ nhiên là tốt nhất, cho dù không làm được, có thể đem hắn đuổi khỏi nơi này, cũng không tồi.”

Tiểu Đức không hiểu đạo lý của hắn, mười mấy tên cao thủ ở đây cũng không hiểu.

Cho dù như Trần Trường Sinh nói, cái bẫy do Chu Thông tự mình bày ra, để cho Chu Thông biến thành chó nhà có tang, nhưng vì sao chó nhà có tang, sẽ cận kề cái chết?

Bất kể là giữa hè hay là trời đông giá rét, ở trong kinh đô, tùy ý có thể thấy chó lang thang không nhà, bọn chúng mặc dù sống cực khổ, nhưng cũng không dễ dàng chết đi như vậy. Huống chi Chu Thông coi như là chó, cũng không phải là một con chó thường, hắn có răng nanh sắc bén nhất thế gian, phía trên còn có chất độc đáng sợ nhất.

Nhưng chính bởi vì như thế, Trần Trường Sinh mới cảm thấy Chu Thông cách cái chết không xa.

Chó nhà có tang, tất nhiên hoảng sợ không chịu nổi một ngày, bởi vì như chuột qua phố, tất nhiên sẽ bị người người la đánh.

Tiểu Đức hiểu được, dùng ánh mắt như nhìn trẻ con nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có người sẽ giúp đỡ bọn ngươi giết Chu Thông ư?”

Tại hắn cùng rất nhiều người suy nghĩ, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh cố ý muốn giết Chu Thông, vốn là chuyện điên cuồng nhất, thế gian làm sao còn có người điên như vậy?

Trần Trường Sinh rất thành thực nói: “Ta không biết có ai giúp chúng ta giết Chu Thông hay không.”

Sau đó hắn nói tiếp: “Nhưng ta tin tưởng nhất định sẽ có người.”

Trên thế gian người muốn Chu Thông chết rất nhiều.

Chu Thông rời khỏi tòa đình viện có cây hải đường này, rời đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, thiên hạ dù lớn hơn nữa, cũng đều sẽ không còn có chỗ để hắn dung thân.

Người muốn hắn chết, nhất định sẽ nắm bắt được cơ hội này, cho hắn đả kích trí mạng.

Bởi vì Thương Hành Chu tồn tại, tuyệt đại đa số người muốn Chu Thông chết đều sẽ không động thủ, nhưng chắc chắn sẽ có người động.

Mà cái gọi là đại đa số, sẽ không vươn tay trợ giúp đối với Chu Thông, chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Chu Thông chết.

Tựa như ban đầu hắn và Tô Ly từ cánh đồng tuyết vạn dặm nam quy từng chứng kiến , tựa như trong Tầm Dương thành.

Tiểu Đức cũng không tin phán đoán của hắn, thương hại nói: “Người sắp chết, tâm thần cũng loạn , nói linh tinh như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

Đối mặt với cường giả Tiêu Dao bảng như Tiểu Đức còn có vài chục tên cao thủ Tụ Tinh cảnh, thấy thế nào, Trần Trường Sinh tựa như cũng chỉ có một con đường chết. Tình trạng hiện tại của Vương Phá so với hắn còn thê thảm hơn nhiều, mặc dù hắn mới vừa phá cảnh, nhưng cụt tay trọng thương, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, đừng bảo là lực tái chiến, chính là đi lại trong nước sông tràn đầy vụn băng, cũng cực kỳ khó khăn, mà hắn lúc này đối mặt với mấy trăm tinh kỵ, hai vị thần tướng, Đường gia Nhị gia còn có mưa tên như mưa sa che trời che không mà đến.

Thiên không bị mưa tên xé rách thành vô số mảnh, gió rét loạn vũ, Vương Phá đứng trong nước sông, vẻ mặt không có thay đổi, vẫn bình tĩnh, cũng có thể nói có chút đần độn.

Tại thời điểm thế nhân đều muốn giết hắn, hắn mang đao vào kinh, trên đường tuyết chiến thần thánh, cực kỳ rung động ở Lạc Thủy cụt tay phá cảnh, một đao chém chết tuyệt thế cường giả như Thiết Thụ. Vô luận từ phương diện nào đến xem, hắn cũng đã làm tới cực hạn, đao đạo của hắn cũng đã phát huy đến cực hạn.

Đến đây cũng không có gì tiếc nuối nữa, cũng không cách nào làm tiếp càng nhiều cử chỉ kinh thiên hơn nữa.

Hắn trợn tròn mắt, bình tĩnh nhìn mưa tên đầy trời rơi xuống, là bởi vì hiện tại trừ làm thế ra, hắn không làm được bất cứ điều gì.

Đột nhiên, một cơn cuồng phong mang theo gió tuyết ở Lạc Thủy quét ngang bầu trời.

Cuồng phong cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ nhanh như mưa tên, thế nhưng cũng bị phất loạn , mất đi toàn bộ uy lực, sau đó từ không trung ủ rũ rơi xuống.

Mấy trăm mũi tên, rơi xuống trong nước sông hàn lãnh, lúc nổi lúc chìm, nhìn giống như nhánh cây đứt rời, rất là thảm đạm.

Đường gia Nhị gia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về tuyết không, vẻ mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Vương Phá phải chết.

Đây là Thương Hành Chu, vợ chồng Bạch Đế, mười bốn đường phản vương hứa hẹn với Chu Lạc.

Hiện tại rất rõ ràng đây là cơ hội tốt nhất để triều đình giết chết Vương Phá, cũng rất có khả năng là cơ hội cuối cùng.

Đang ở cuồng phong đến từ tuyết không cuốn rơi mưa tên, hai gã thần tướng cũng động.

Hai vị thần tướng này xếp hạng trong Đại Chu quân đội cũng không phải rất cao, nhưng tu vi cảnh giới vô cùng thâm hậu, vượt xa Tiết Hà, nhiều năm trước cũng đã là Tụ Tinh thượng cảnh.

Hơn mười gốc hàn liễu trên đê trong nháy mắt nát bấy, hai thất long huyết mã gào thét một tiếng đã bị sinh sinh đánh chết, hai vị thần tướng phá không mà lên, lướt tới Lạc Thủy!

Hai đạo thiết thương phiếm hàn quang, hướng Vương Phá trong Lạc Thủy đâm tới!

Ào ào! Tuyết không vang lên một trận thanh âm cực kỳ rõ ràng.

Tựa như băng trong Lạc Thủy trong nháy mắt hòa tan toàn bộ, sau đó đi tới chỗ cao, biến thành thác nước.

Không, đó là thanh âm một con diều giấy phi hành ở trên không, bị gió rét phất động.

Phía dưới con diều buộc một sợi dây, đầu kia sợi dây là một người.

Người kia từ trong bầu trời nhảy xuống, mang theo thanh âm ào ào.

Đó là thanh âm giấy trắng trên mặt hắn bị gió rét phất động.

Hắn tựa như tảng đá, rơi vào Lạc Thủy, đứng trước hai gã thần tướng.

Hau đạo thiết thương uy lực cường đại đã đến.

Người này giơ vũ khí của hắn, giống như trước cũng là một thanh thiết thương.

Thanh thiết thương này dĩ nhiên không bằng Sương Dư thần thương trong hoàng cung, cũng không bằng thần thương trong tay Hãn Thanh, cũng không bằng thương trong tay Tiết Tỉnh Xuyên hồi trước.

Nhưng thanh thiết thương này đồng dạng là một trong những chiếc thương nổi danh nhất thế gian, ở một trình độ nào đó, thậm chí so với thương của Hãn Thanh cùng Tiết Tỉnh Xuyên càng thêm nổi danh.

Bởi vì người kia quá nổi danh.

Hôm nay Hãn Thanh trở về Ma vực, Tiết Tỉnh Xuyên được chôn cất ở ngoài kinh đô, thế gian còn có mấy thanh thiết thương có thể bá đạo hơn, lớn lối hơn hắn chứ?

Thiết thương dữ dằn lao đi, chặn lại thiết thương của hai gã Đại Chu thần tướng.

Hai tiếng va chạm trầm muộn chí cực, vang lên trên Lạc Thủy, ba đào tứ tán.

Vũ Lâm quân đã xông vào trong sông, bị chấn ngã trái ngã phải, chiến mã dưới hàn liễu phát ra thống khổ tê minh.

Hai gã thần tướng bị chấn về trên đê, miệng phun máu tươi, lại bị thương không nhẹ.

Người này đứng ở Lạc Thủy, đã lui nửa bước.

Vừa có vô số mưa tên từ trên trời rơi xuống, như mưa sa, như mây đen, Lạc Thủy đột nhiên u ám.

Người này giơ ngang thiết thương, trên mặt nước lạnh lẽo, như bức tường không thể rung chuyển.

Được thương thế dẫn dắt, một đạo tường nước rộng hơn trăm trượng, từ Lạc Thủy tuông trào mà lên.

Mưa tên bắn vào tường nước, trong nháy mắt đã bị cuốn đi.

Ngay sau đó, hắn thu hồi thiết thương, nặng nề ngừng lại.

Đuôi thương rơi vào trong nước, nước sông như thác nước bắn lên, hướng bốn phương tám hướng tản đi, như mũi tên nước bắn về phía cao thủ tật tốc lướt đến.

Lạc Thủy khắp nơi đều có tiếng kêu rên, hòa với trên mặt nước khắp nơi đều có thể thấy vết máu.

Chỉ trong nháy mắt, liền có hơn mười tên cao thủ đã bị thương nặng, mất đi chiến lực.

Trong thiên địa xuất hiện an tĩnh chốc lát.

Ào ào.

Con diều bay lên trên không.

Tường nước rơi vào giữa sông.

Giấy trắng trên mặt người này không ngừng rung động.

Phù một tiếng, một búng máu từ trong miệng của hắn phun ra, đánh vào trên tờ giấy trắng, nhìn giống như là một đóa hoa đẹp đẽ.

Cho đến cuối cùng, hắn mới quyết định xuất thủ, khó tránh khỏi có chút vội vàng, hơn nữa đối thủ của hắn không phải là người bình thường, là triều đình.

Một thương bức lui hai gã thần tướng, một thương ngăn trở đầy trời mưa tên, một thương trọng thương hơn mười tên cao thủ, cho dù là hắn, cũng muốn trả giá thật nặng thật nhiều.

Nhưng hắn không để ý , bởi vì … lúc này đã có thể xác định quyết định của mình là chính xác, bởi vì … lúc này hắn cảm thấy rất thoải mái.

thanh âm có chút khàn khàn, tràn đầy tâm tình thô bạo, xuyên thấu giấy trắng còn đang rỉ máu, rơi vào trong tai vô số người hai bờ Lạc Thủy.

“Còn ai?”

Những lời này tốt lớn lối.

Người này rất lớn lối.

Hay cho một cái Tiếu Trương.

Cho dù ai đến đánh giá, đây đều là cưỡng từ đoạt lý, miễn cưỡng cho qua chuyện, cố gắng trấn định, Tiểu Đức cũng cho rằng như thế, vẻ đùa cợt trên mặt càng ngày càng đậm.

Trần Trường Sinh giải thích: “Nếu có thể giết chết hắn, dĩ nhiên là tốt nhất, cho dù không làm được, có thể đem hắn đuổi khỏi nơi này, cũng không tồi.”

Tiểu Đức không hiểu đạo lý của hắn, mười mấy tên cao thủ ở đây cũng không hiểu.

Cho dù như Trần Trường Sinh nói, cái bẫy do Chu Thông tự mình bày ra, để cho Chu Thông biến thành chó nhà có tang, nhưng vì sao chó nhà có tang, sẽ cận kề cái chết?

Bất kể là giữa hè hay là trời đông giá rét, ở trong kinh đô, tùy ý có thể thấy chó lang thang không nhà, bọn chúng mặc dù sống cực khổ, nhưng cũng không dễ dàng chết đi như vậy. Huống chi Chu Thông coi như là chó, cũng không phải là một con chó thường, hắn có răng nanh sắc bén nhất thế gian, phía trên còn có chất độc đáng sợ nhất.

Nhưng chính bởi vì như thế, Trần Trường Sinh mới cảm thấy Chu Thông cách cái chết không xa.

Chó nhà có tang, tất nhiên hoảng sợ không chịu nổi một ngày, bởi vì như chuột qua phố, tất nhiên sẽ bị người người la đánh.

Tiểu Đức hiểu được, dùng ánh mắt như nhìn trẻ con nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có người sẽ giúp đỡ bọn ngươi giết Chu Thông ư?”

Tại hắn cùng rất nhiều người suy nghĩ, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh cố ý muốn giết Chu Thông, vốn là chuyện điên cuồng nhất, thế gian làm sao còn có người điên như vậy?

Trần Trường Sinh rất thành thực nói: “Ta không biết có ai giúp chúng ta giết Chu Thông hay không.”

Sau đó hắn nói tiếp: “Nhưng ta tin tưởng nhất định sẽ có người.”

Trên thế gian người muốn Chu Thông chết rất nhiều.

Chu Thông rời khỏi tòa đình viện có cây hải đường này, rời đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, thiên hạ dù lớn hơn nữa, cũng đều sẽ không còn có chỗ để hắn dung thân.

Người muốn hắn chết, nhất định sẽ nắm bắt được cơ hội này, cho hắn đả kích trí mạng.

Bởi vì Thương Hành Chu tồn tại, tuyệt đại đa số người muốn Chu Thông chết đều sẽ không động thủ, nhưng chắc chắn sẽ có người động.

Mà cái gọi là đại đa số, sẽ không vươn tay trợ giúp đối với Chu Thông, chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Chu Thông chết.

Tựa như ban đầu hắn và Tô Ly từ cánh đồng tuyết vạn dặm nam quy từng chứng kiến , tựa như trong Tầm Dương thành.

Tiểu Đức cũng không tin phán đoán của hắn, thương hại nói: “Người sắp chết, tâm thần cũng loạn , nói linh tinh như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

Đối mặt với cường giả Tiêu Dao bảng như Tiểu Đức còn có vài chục tên cao thủ Tụ Tinh cảnh, thấy thế nào, Trần Trường Sinh tựa như cũng chỉ có một con đường chết. Tình trạng hiện tại của Vương Phá so với hắn còn thê thảm hơn nhiều, mặc dù hắn mới vừa phá cảnh, nhưng cụt tay trọng thương, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, đừng bảo là lực tái chiến, chính là đi lại trong nước sông tràn đầy vụn băng, cũng cực kỳ khó khăn, mà hắn lúc này đối mặt với mấy trăm tinh kỵ, hai vị thần tướng, Đường gia Nhị gia còn có mưa tên như mưa sa che trời che không mà đến.

Thiên không bị mưa tên xé rách thành vô số mảnh, gió rét loạn vũ, Vương Phá đứng trong nước sông, vẻ mặt không có thay đổi, vẫn bình tĩnh, cũng có thể nói có chút đần độn.

Tại thời điểm thế nhân đều muốn giết hắn, hắn mang đao vào kinh, trên đường tuyết chiến thần thánh, cực kỳ rung động ở Lạc Thủy cụt tay phá cảnh, một đao chém chết tuyệt thế cường giả như Thiết Thụ. Vô luận từ phương diện nào đến xem, hắn cũng đã làm tới cực hạn, đao đạo của hắn cũng đã phát huy đến cực hạn.

Đến đây cũng không có gì tiếc nuối nữa, cũng không cách nào làm tiếp càng nhiều cử chỉ kinh thiên hơn nữa.

Hắn trợn tròn mắt, bình tĩnh nhìn mưa tên đầy trời rơi xuống, là bởi vì hiện tại trừ làm thế ra, hắn không làm được bất cứ điều gì.

Đột nhiên, một cơn cuồng phong mang theo gió tuyết ở Lạc Thủy quét ngang bầu trời.

Cuồng phong cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ nhanh như mưa tên, thế nhưng cũng bị phất loạn , mất đi toàn bộ uy lực, sau đó từ không trung ủ rũ rơi xuống.

Mấy trăm mũi tên, rơi xuống trong nước sông hàn lãnh, lúc nổi lúc chìm, nhìn giống như nhánh cây đứt rời, rất là thảm đạm.

Đường gia Nhị gia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về tuyết không, vẻ mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Vương Phá phải chết.

Đây là Thương Hành Chu, vợ chồng Bạch Đế, mười bốn đường phản vương hứa hẹn với Chu Lạc.

Hiện tại rất rõ ràng đây là cơ hội tốt nhất để triều đình giết chết Vương Phá, cũng rất có khả năng là cơ hội cuối cùng.

Đang ở cuồng phong đến từ tuyết không cuốn rơi mưa tên, hai gã thần tướng cũng động.

Hai vị thần tướng này xếp hạng trong Đại Chu quân đội cũng không phải rất cao, nhưng tu vi cảnh giới vô cùng thâm hậu, vượt xa Tiết Hà, nhiều năm trước cũng đã là Tụ Tinh thượng cảnh.

Hơn mười gốc hàn liễu trên đê trong nháy mắt nát bấy, hai thất long huyết mã gào thét một tiếng đã bị sinh sinh đánh chết, hai vị thần tướng phá không mà lên, lướt tới Lạc Thủy!

Hai đạo thiết thương phiếm hàn quang, hướng Vương Phá trong Lạc Thủy đâm tới!

Ào ào! Tuyết không vang lên một trận thanh âm cực kỳ rõ ràng.

Tựa như băng trong Lạc Thủy trong nháy mắt hòa tan toàn bộ, sau đó đi tới chỗ cao, biến thành thác nước.

Không, đó là thanh âm một con diều giấy phi hành ở trên không, bị gió rét phất động.

Phía dưới con diều buộc một sợi dây, đầu kia sợi dây là một người.

Người kia từ trong bầu trời nhảy xuống, mang theo thanh âm ào ào.

Đó là thanh âm giấy trắng trên mặt hắn bị gió rét phất động.

Hắn tựa như tảng đá, rơi vào Lạc Thủy, đứng trước hai gã thần tướng.

Hau đạo thiết thương uy lực cường đại đã đến.

Người này giơ vũ khí của hắn, giống như trước cũng là một thanh thiết thương.

Thanh thiết thương này dĩ nhiên không bằng Sương Dư thần thương trong hoàng cung, cũng không bằng thần thương trong tay Hãn Thanh, cũng không bằng thương trong tay Tiết Tỉnh Xuyên hồi trước.

Nhưng thanh thiết thương này đồng dạng là một trong những chiếc thương nổi danh nhất thế gian, ở một trình độ nào đó, thậm chí so với thương của Hãn Thanh cùng Tiết Tỉnh Xuyên càng thêm nổi danh.

Bởi vì người kia quá nổi danh.

Hôm nay Hãn Thanh trở về Ma vực, Tiết Tỉnh Xuyên được chôn cất ở ngoài kinh đô, thế gian còn có mấy thanh thiết thương có thể bá đạo hơn, lớn lối hơn hắn chứ?

Thiết thương dữ dằn lao đi, chặn lại thiết thương của hai gã Đại Chu thần tướng.

Hai tiếng va chạm trầm muộn chí cực, vang lên trên Lạc Thủy, ba đào tứ tán.

Vũ Lâm quân đã xông vào trong sông, bị chấn ngã trái ngã phải, chiến mã dưới hàn liễu phát ra thống khổ tê minh.

Hai gã thần tướng bị chấn về trên đê, miệng phun máu tươi, lại bị thương không nhẹ.

Người này đứng ở Lạc Thủy, đã lui nửa bước.

Vừa có vô số mưa tên từ trên trời rơi xuống, như mưa sa, như mây đen, Lạc Thủy đột nhiên u ám.

Người này giơ ngang thiết thương, trên mặt nước lạnh lẽo, như bức tường không thể rung chuyển.

Được thương thế dẫn dắt, một đạo tường nước rộng hơn trăm trượng, từ Lạc Thủy tuông trào mà lên.

Mưa tên bắn vào tường nước, trong nháy mắt đã bị cuốn đi.

Ngay sau đó, hắn thu hồi thiết thương, nặng nề ngừng lại.

Đuôi thương rơi vào trong nước, nước sông như thác nước bắn lên, hướng bốn phương tám hướng tản đi, như mũi tên nước bắn về phía cao thủ tật tốc lướt đến.

Lạc Thủy khắp nơi đều có tiếng kêu rên, hòa với trên mặt nước khắp nơi đều có thể thấy vết máu.

Chỉ trong nháy mắt, liền có hơn mười tên cao thủ đã bị thương nặng, mất đi chiến lực.

Trong thiên địa xuất hiện an tĩnh chốc lát.

Ào ào.

Con diều bay lên trên không.

Tường nước rơi vào giữa sông.

Giấy trắng trên mặt người này không ngừng rung động.

Phù một tiếng, một búng máu từ trong miệng của hắn phun ra, đánh vào trên tờ giấy trắng, nhìn giống như là một đóa hoa đẹp đẽ.

Cho đến cuối cùng, hắn mới quyết định xuất thủ, khó tránh khỏi có chút vội vàng, hơn nữa đối thủ của hắn không phải là người bình thường, là triều đình.

Một thương bức lui hai gã thần tướng, một thương ngăn trở đầy trời mưa tên, một thương trọng thương hơn mười tên cao thủ, cho dù là hắn, cũng muốn trả giá thật nặng thật nhiều.

Nhưng hắn không để ý , bởi vì … lúc này đã có thể xác định quyết định của mình là chính xác, bởi vì … lúc này hắn cảm thấy rất thoải mái.

thanh âm có chút khàn khàn, tràn đầy tâm tình thô bạo, xuyên thấu giấy trắng còn đang rỉ máu, rơi vào trong tai vô số người hai bờ Lạc Thủy.

“Còn ai?”

Những lời này tốt lớn lối.

Người này rất lớn lối.

Hay cho một cái Tiếu Trương.

Chọn tập
Bình luận
× sticky