Kiếm như huyền vũ, nhắm ngay vào hai thầy trò đứng trên phế tích.
Gió ngừng, hòn đá không còn lăn nữa, tự nhiên cũng không còn thanh âm, một mảnh an tĩnh.
Mọi người trong Bách Hoa hạng chú ý tới loại an tĩnh này, biết bên trong tất đã xảy ra đại sự.
Sinh tử, đương nhiên là đại sự chân chính.
Quốc Giáo học viện, đạo sát ý kinh thiên mà lên kia đã chấn nhiếp tâm thần mọi người.
Bỗng nhiên, một tiếng dây cung vang lên, vô số dây cung đã đứt.
Trước cửa Quốc Giáo học viện tên nỏ loạn xạ, thánh quang chiếu sáng thiên không u ám.
Tiếng rít phá không cùng tiếng kêu rên trúng tên bị thương thỉnh thoảng vang lên.
Sau khi cục diện hỗn loạn lần nữa được khống chế, trong ngõ hẻm có thêm mấy vết máu, Vương Phá đã không thấy đâu rồi.
Lăng Hải chi vương sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, bởi vì hắn lo lắng Giáo Hoàng sẽ xảy ra chuyện.
Nếu không phải là Quốc Giáo học viện xảy ra chuyện, nếu không phải là Giáo Hoàng gặp phải nguy hiểm, tại sao Vương Phá lại mạnh mẽ xuất thủ ở thời khắc khẩn trương như thế, sau đó xông vào viện?
Phong Lâm các tỏa ra một đạo đao ý lạnh thấu xương chí cực.
Gió nhẹ phất động hồng phong, Vương Phá xuất hiện ngay trước phế tích.
Nhìn hình ảnh chung quanh, cảm giác không trung lưu lại đạo pháp khí tức cùng kiếm ý, hắn rất nhanh chóng xác nhận được tình hình đại khái.
“Một đời kỳ nhân, vì sao lại không kiềm chế được như vậy?”
Lời nói của Vương Phá như đao, vô cùng sắc bén, vài luồng gió rét vừa bị đao ý lay động, trong nháy mắt cũng bị chém đứt.
Đường Tam Thập Lục cảm khái nói: “Đúng vậy, quá mức mất mặt.”
Hắn nói rất chân tình cắt ý, làm cho người ta cảm giác hoàn toàn giống như đang suy nghĩ vì danh vọng của Thương Hành Chu.
Từ Hữu Dung không nói gì.
Chẳng biết lúc nào, nàng đã chạy tới phía sau của Trần Trường Sinh.
Quá gần, chỉ có mấy bước cự ly.
Đây là hành động rất mạo hiểm.
Không thấy rõ lắm thần sắc trên mặt nàng, bởi vì nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy lông mi khẽ rung động.
Lông mi được chiếu sáng vô cùng rực rỡ, tựa như lá cây bạch quả mùa thu.
Ánh sáng, đến từ đáy mắt của nàng, chính là máu huyết phượng hoàng đang thiêu đốt.
Nàng chuẩn bị sẵn sang xuất thủ.
Hoặc là cứu Trần Trường Sinh.
Hoặc là cùng Thương Hành Chu đồng quy vu tận.
Trong bầu trời tầng mây tứ tán chung quanh, long thân như núi cách mặt đất càng ngày càng gần, bóng đen càng ngày càng dày đặc.
Sau một khắc, bóng đen không hề đậm hơn, bởi vì nàng đã thấy rõ ràng hình ảnh, cảm thấy sợ hãi.
Dư Nhân đang ở nơi đâu?
Vương Phá nói không sai, Đường Tam Thập Lục cũng nói thật lòng.
Lấy thân phận địa vị của Thương Hành Chu mà lại nuốt lời, quả thật không còn gì để nói.
Huống chi hắn vốn là sư phụ của Trần Trường Sinh, càng có vẻ vô cùng mất mặt.
Vương Chi Sách được hắn mời đến kinh đô, nhưng cũng sẽ không ủng hộ hành động của hắn, nói: “Nếu như ngươi động thủ, ngươi biết kế tiếp ta sẽ làm sao chứ.”
Thương Hành Chu không chắc có bao nhiêu kiêng kỵ với Vương Chi Sách, cho dù hắn có thể sẽ liên thủ cùng Vương Phá.
Tương Vương cùng các vương gia Trần gia sẽ ủng hộ hắn, còn có cao thủ trong triều cùng với thế lực quân đội nữa.
Cuộc chiến này có thể đánh được, mặc dù có chút mạo hiểm.
Hắn thật sự rất muốn đổi ý, sau đó, giết Trần Trường Sinh.
Mới vừa rồi Vương Chi Sách nói hắn thua, hắn nhắm mắt lại thấy được rất nhiều tương lai.
Những hình ảnh kia là những tương lai bất đồng sau khi hắn đưa ra lựa chọn bất đồng.
Trong đó có một tương lai nhìn tuyệt vời nhất, cho nên hắn rất chân thành thôi diễn năm lần, có bốn lần thành công lập lại quá trình hoàn mỹ kia.
Tương lai kia giống như trước đứng đầu sự lựa chọn của hắn.
—— ngón tay của hắn sẽ khẽ dùng sức.
Đầu Trần Trường Sinh sẽ như trái cây chín mọng rơi trên mặt đất, sau đó vỡ nát.
Kế tiếp sẽ là một cuộc chiến cực kỳ hung hiểm, hắn có thể sẽ thua, cũng có thể sẽ thắng, nhưng căn bản sẽ không nguy hiểm tới tánh mạng.
Vô luận thắng bại như thế nào, ở thời khắc chiến cuộc thảm thiết nhất, hắn sẽ chủ động từ bỏ, hướng về phía Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi thừa nhận tội lỗi của mình, tự giam mình ở Lạc Dương.
Sau đó mấy năm, Ly cung không còn chủ nhân, đấu tranh nội bộ tất sẽ dâng cao, cộng thêm áp lực từ bên ngoài, hắn sẽ có thể rất dễ dàng đoạt lại quyền bính trong Quốc Giáo.
Ở một tiết điểm thời gian nào trong đó, hắn sẽ làm Trần Lưu Vương chết đi.
Tiếp mấy năm nữa, Trung Sơn Vương làm phản, thiết kỵ thủ Ủng Lam quan sẽ xuôi nam.
Khi đó, hắn sẽ từ Lạc Dương trở về.
Không trở về, Trung Sơn Vương cũng sẽ không làm được gì, nhưng hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội kia, cùng Hoàng Đế trẻ tuổi đem chuyện ban đầu nói rõ ràng, đem câu chuyện xưa cũ này bỏ qua sau gáy.
Chỉ có như thế, mới có thể thầy trò đồng tâm, mới có thể thiên hạ quy tâm.
Sau đó mấy năm, thiên hạ nhất thống, vạn dân hưng thịnh, Nhân tộc thịnh vượng, chính là ngày Bắc Phạt.
Trăm vạn hùng binh, binh lâm thành hạ.
Thành là tòa thành nào?
Đương nhiên là Tuyết Lão thành.
…
…
Đây chính là kết quả Thương Hành Chu thôi diễn ra.
Đây chính là tương lai vô cùng tốt đẹp ấy.
Vì tương lai này, hắn nguyện ý từ bỏ tất cả, hy sinh hết thảy.
“Cho dù làm như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời ư?”
Vương Chi Sách hỏi.
“Mấy trăm năm qua, ta vẫn ẩn ở phía sau màn, nếu không phải Thiên Hải bức bách quá nhanh, có lẽ tới tận hôm nay ta vẫn sẽ không bước tới trước màn sân khấu.”
Thương Hành Chu nói: “Ta ngay cả lưu danh sử xanh cũng không thèm để ý, cần gì quan tâm để lại tiếng xấu hay là tiếng tốt?”
Vương Chi Sách không nói gì nữa, bởi vì hắn biết Thương Hành Chu quả thật chính là người như vậy.
Vương Phá cũng không nói gì, tay phải nắm chặt chuôi đao.
Sát ý của Thương Hành Chu đối với Trần Trường Sinh là chân thật như thế.
Tay của hắn đang ở trên cổ họng Trần Trường Sinh.
Ai còn có thể ngăn cản hắn đây?
Tường viện phía sau Phong Lâm các bỗng nhiên sụp đổ rồi, bụi mù dần rơi, lộ ra thân hình của Dư Nhân.
Thương Hành Chu lặng yên nhìn hắn.
Dư Nhân vô cùng chậm chạp lắc đầu, lộ vẻ vô cùng trầm trọng.
Thương Hành Chu hiểu được ý tứ của hắn.
Dư Nhân muốn nói với hắn: thôi diễn của ngươi không thể nào thành lập.
Nếu như ngươi giết sư đệ, ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.
Không có thầy trò đồng tâm, tự nhiên không có thiên hạ quy tâm, cũng sẽ không có hình ảnh cuối cùng.
Thương Hành Chu không có bất kỳ ảnh hưởng.
Bởi vì hắn rất tự tin.
Thương Hành Chu tin tưởng, chỉ cần có đầy đủ thời gian, Dư Nhân cuối cùng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Chẳng qua là, tại sao hắn vẫn không động thủ?
Có lẽ, là bởi vì có người biểu hiện quá mức an tĩnh?
Người kia sắp chết.
Chết bởi vô sỉ.
Hắn có nguyên vẹn lý do để tức giận.
Hắn có thể chửi ầm lên.
Hắn có thể hùng hồn.
Hắn cũng có thể nhổ nước miếng lên mặt Thương Hành Chu.
Nhưng hắn không làm gì cả.
Thời điểm Thương Hành Chu cùng Vương Chi Sách đám người nói chuyện với nhau, hắn cứ như vậy lặng yên nhìn, tựa như thưởng thức hí kịch đang diễn ra.
Cách cự ly chỉ một cánh tay.
Tất cả mọi người cảm thấy Thương Hành Chu sẽ giết chết hắn, tại sao hắn lại bình tĩnh như thế?
Thương Hành Chu trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi trước đó đã tính đến chuyện này ư?”
“Ta rất hiều ngài, nếu như thế giới cho rằng ngài sai, ngài nhất định sẽ cho rằng thế giới này có vấn đề, mà không phải là mình sai.”
Trần Trường Sinh nói: “Người vĩnh viễn chính xác như ngài, làm sao có thể thừa nhận sự thất bại của mình.”
Thương Hành Chu hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại sắp đặt cuộc chiến hôm nay?”
Nếu như bất kể kết quả của trận đối chiến này như thế nào, Thương Hành Chu cũng sẽ không tuân thủ ước định trước đó, như vậy ý nghĩa ở đâu?
Nếu như Trần Trường Sinh trước đó đã tính đến chuyện này, tại sao lại tốn hao nhiều tinh thần để buộc Thương Hành Chu đáp ứng yêu cầu của mình, để cho cục diện phát triển đến đây như vậy?
“Dĩ nhiên rất có ý nghĩa, bởi vì… chuyện này sẽ trợ giúp ngài thấy rõ chính mình.”
Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu nói: “Người xem, hiện tại ngài xấu đến cỡ nào, khó coi đến cỡ nào.”
Ánh mắt của hắn sạch sẽ mà sáng ngời, nhìn qua giống như tấm gương, phản chiếu ra một gương mặt.
Đó là một gương mặt có chút già nua, tràn đầy máu đen, còn có tự thôi miên mình mà tạo thành đắc ý cùng cuồng dã.
Thương Hành Chu nhìn gương mặt này, cảm thấy thật là xa lạ.