Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 51: Yêu thú thân hình như núi

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Từ hôm nay ngược lại hơn một ngàn năm trước, cho tới mấy trăm năm trước Chu biến mất khỏi đại lục này, khoảng thời gian mấy trăm năm có vô số cường giả thất bại trong tay của Chu, vô số danh kiếm cũng đã gãy lìa dưới thanh đao kia, chôn cất ở trong thảo nguyên của Chu viên. Thảo nguyên chính là kiếm trì, cũng có thể nói là kiếm hải. Trong đó có một thanh kiếm kiêu ngạo nhất cường đại nhất, sau thời gian chuẩn bị rất lâu, bắt đầu thử rời khỏi thảo nguyên mong muốn được thấy lại ánh mặt trời, từ ngoài rìa thảo nguyên phá vỡ cấm chế, nhanh chóng lẻn vào phiến hồ nhỏ bên cạnh thảo nguyên, đi vào thế giới bên này vách núi, như cá trở về hồ lớn, lúc sau xuyên qua đáy hồ đến được hàn đàm, mượn cấu tạo phức tạp của Chu viên thế giới, tránh né được quy tắc bên trong, cuối cùng đạt được thành công.

Tiếc nuối chính là, thanh kiếm này không thể hoàn toàn thành công, thời điểm rời khỏi thảo nguyên, vì chống cự cấm chế mà Chu Độc Phu bố trí, kiếm ý lưu lại trong thảo nguyên, cùng khí tức mà những cột đá kia phát ra chống đỡ, chỉ có thân kiếm đi tới trong rừng rậm bên bờ suối, sau đó bị lá rụng bao trùm.

Kiếm cùng ý bị buộc chia lìa.

Một ngày nào đó, một đệ tử Ly sơn tên là Tô Ly đi tới Chu viên dặm, hắn đi vào phiến rừng rậm yên tĩnh này, cước bộ bước qua thềm lá mục nát, nhặt lên chuôi kiếm đã gỉ này, thân kiếm không còn phong thái năm đó, sau đó đem nó mang khỏi Chu viên. Đạo kiếm ý kia vẫn còn ở lại thảo nguyên, trầm mặc cô đơn chờ đợi . Lại qua mấy trăm năm, một học sinh Quốc Giáo học viện tên là Trần Trường Sinh đi tới Chu viên, trong tay của hắn cầm một thanh Hoàng Chỉ tán, kiếm cùng ý cuối cùng đã gặp nhau, cho nên mới có vạn kiếm lăng không lúc này.

Những lịch sử tràn đầy bất khuất cùng chống lại này, thuộc về thanh kiếm kia cùng với vạn thanh kiếm nơi đây, Trần Trường Sinh không thể chứng kiến được sự biến thiên, tự nhiên không thể nào hiểu rõ được chi tiết bên trong, nhưng hắn nắm Hoàng Chỉ tán, đứng trong vạn đạo tàn kiếm, đối với cảm xúc mà kiếm ý truyền đến có hiểu rõ càng thêm khắc sâu.

Những thanh kiếm này muốn rời khỏi Chu viên, trừ chuyện đó ra, không còn sở cầu.

Như vậy, cùng rời đi sao.

Như lúc trước hắn đã nói với đạo kiếm ý này, nói với Từ Hữu Dung, lúc này hắn cũng đưa ra lời hứa của mình đối với vô số thanh kiếm bốn phía lăng mộ.

Bốn phía lăng mộ một phiến mờ mờ, ánh sáng trở nên hơi hàn lãnh, khắp nơi đều là mùi bùn đất cùng rỉ sắt. Hơn vạn thanh kiếm tàn phá cũ kỹ, xuất hiện trong nháy mắt, bộc phát ra hận ý cùng lực lượng để dành đã mấy trăm năm, có ít nhất một phần ba yêu thú bị giết chết, thú triều màu đen tạm thời đã bị trấn áp.

Nhưng thú triều chỉ tạm thời an tĩnh, vạn đạo tàn kiếm không thể nào tiếp tục phóng thích kiếm ý cường đại như thế, theo thời gian trôi qua, thú triều một lần nữa tuôn ra, hướng tàn kiếm trong bầu trời phát ra tru lên tức giận, không biết có phải bởi vì trên thảo nguyên khắp nơi đều thấy huyết thủy hay không, tiếng tru lên lộ ra vẻ kinh khủng máu tanh hơn thế.

Kiếm trì cuối cùng hiện thế, vạn kiếm lăng không.

Nhìn hình ảnh này, vô luận lão giả đánh đàn hay là thị nữ cũng đều sắc mặt tái nhợt, gần như tuyệt vọng, đôi vợ chồng Ma Tướng cường đại vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng dị thường, trong tròng mắt thậm chí có thể thấy một chút dấu hiệu không tốt, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách không có chút sợ hãi nào, chẳng qua là trầm mặc một hồi.

Cách vô số thanh kiếm, nàng nhìn Trần Trường Sinh trước cửa chính lăng mộ, thanh âm hàn lãnh cường ngạnh tựa như hàn băng ngàn năm: “Ngươi cho rằng như vậy có thể thay đổi được kết cục của câu chuyện này hay sao?”

Lúc trước Sơn Hải kiếm phá không mà tới, nàng đã nói lời tương tự với Trần Trường Sinh, lúc ấy Trần Trường Sinh không đáp, chỉ nắm thanh thiết kiếm trầm trọng xa xa chỉ về phía nàng, hiện tại hắn giống như trước không đáp, theo ánh mắt của hắn, mấy trăm thanh kiếm phía trước lăng mộ chậm rãi chuyển động, nhắm ngay vào nàng.

Hành động vĩnh viễn có lực lượng hơn so với lời nói, có thể dùng để phục người, cũng có thể dùng để giết người.

Nhìn hình ảnh này, khóe môi Nam Khách khẽ nhếch lên, nhìn đám kiếm khinh miệt nói: “Một đám bại kiếm, còn tỏ vẻ dũng cảm cái gì?”

Những thanh kiếm này năm đó từng rất nổi danh ở trên đại lục, chủ nhân cũng là cường giả chân chính, nhưng cuối cùng cũng thua trong tay Lưỡng Đoạn đao , sau đó bị Chu Độc Phu mai táng ở trong thảo nguyên, chịu đựng gió thảm mưa sầu cùng mặt trời chiếu xuống không ngừng không nghỉ, đau khổ mấy trăm năm, hoặc gãy hoặc tàn, cả người tú tích.

Nam Khách cho rằng mình là người thừa kế của Chu viên, làm sao có thể cho phép những thanh kiếm này rời đi?

Nàng giơ lên hồn mộc, mặt không chút thay đổi nhìn về chút ít tàn kiếm trên không trung bốn phía lăng mộ.

Theo động tác của nàng, khối hồn mộc màu đen này bỗng nhiên sáng lên, chẳng qua so với lúc trước càng thêm tinh khiết, tựa như một viên dạ minh châu sáng ngời gấp mấy ngàn lần. Đồng thời thanh âm hờ hững của nàng lần nữa vang lên: “Bại chính là bại, mấy trăm năm trước các ngươi đã thua, mấy trăm sau các ngươi vẫn sẽ thất bại.”

Tiếng nói vừa dứt, hai chân của nàng rời khỏi thần đạo, chậm rãi hướng trong bầu trời bay đi.

Tàn mưa rơi xuống, quần sam lướt nhẹ, tóc đen phất phới, mặt mày non nớt dần dần rút đi, chỉ còn lại có ma tính lạnh lẽo mười phần. Một đạo khí tức cường đại từ trong thân thể nhỏ bé của nàng hướng bốn phía phát ra. Hơn mười đạo khí lưu màu đen tựa như dây lụa, ở bốn phía thân thể của nàng lượn lờ vô định.

Trần Trường Sinh chưa hề khinh thị vị Ma tộc Công chúa cường đại thậm chí kinh khủng này, chớ đừng nói tới chuyện nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Bào, rõ ràng cùng Chu viên có liên hệ sâu xa, ai biết nàng còn ẩn giấu thủ đoạn gì? Nghe lời nói khinh miệt tự tin của nàng, hắn biết không thể để mọi chuyện tiếp tục phát triển, thần thức khẽ động, liền có một kiếm xé gió mà lên.

Sơn Hải kiếm trầm trọng mang theo một trận cơn lốc hướng Nam Khách phía trên bầu trời thần đạo chém xuống.

Vợ chồng Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi sớm đã có chuẩn bị, vội vã lướt lên, dựa vào một thân tu vi cường đại, ra tay đem một kiếm kia ngăn trở.

Sơn Hải kiếm rất rộng rất lớn, phía sau đó ẩn giấu một thanh kiếm tú khí.

Ở thời khắc sinh tử tồn vong, Trần Trường Sinh cũng học được cách dùng thủ đoạn âm lãnh như vậy. Việt Nữ kiếm tú khí mượn Sơn Hải kiếm hiệp lên cơn lốc che giấu, lặng yên không một tiếng động đột phá vợ chồng Ma Tướng ngăn trở, đi tới trước người Nam Khách, cùng với xuy một tiếng vang nhỏ, đâm về mi tâm của nàng.

Lúc này Nam Khách đã nhắm hai mắt lại, giữa lông mày lộ vẻ trống trải tuyết trắng, không có bất kỳ tâm tình, cũng không thấy tú kiếm này đã tới.

Đàn đứt dây không tiếng động, phất phơ mà lên, lão giả đánh đàn nhìn như tâm tang như chết, hô to một tiếng, giẫm lên dây đàn phiêu khởi, đạp mấy bước ở không trung, ngăn cản trước người Nam Khách, dùng thân thể của mình chặn lại đạo tú kiếm kia. Xịt một tiếng, tú kiếm đâm vào cổ họng lão giả đánh đàn, máu tươi bắn tóe ra.

Trong gió, thiết kiếm trầm trọng như núi áp chế vợ chồng Ma Tướng, thi thể của lão giả đánh đàn đang rơi xuống mặt đất, mặc dù hắn chặn được Việt Nữ kiếm, nhưng Nam Khách vẫn chưa tỉnh lại, Trần Trường Sinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế, đưa tay từ không trung gỡ xuống Ma Soái kỳ kiếm đã bị chặt đứt kia, cách cự ly mấy trăm trượng, hướng Nam Khách chém tới

Một chút tàn mưa rơi trong bầu trời trên thần đạo, bỗng nhiên vang lên tiếng gió lay động, tựa như có một chiếc cờ vô hình đón gió tung bay.

Chiến kỳ bồng bềnh, kiếm ý dũng mãnh đánh tới, Ma Soái kỳ kiếm đã đứt nửa đoạn, mang theo kiếm quang lạnh tới thấu xương.

Trần Trường Sinh không biết kỳ kiếm, nhưng hắn muốn thử xem một chút, có thể dùng kiếm pháp Ma tộc tới phá vỡ phòng ngự của Ma tộc Công chúa hay không . Đáng tiếc chính là, hắn không có cơ hội thấy được kết quả của một kiếm này, bởi vì, trong thức hải bỗng nhiên sinh ra một đạo báo động, để cho hắn mạnh mẽ đem Ma Soái kỳ kiếm sắp sửa xuất ra thu trở lại, để ngang tước mặt.

Tranh một tiếng

Ma Soái kỳ kiếm chỉ còn lại có nửa đoạn ở không trung phía ngoài thạch đài kịch liệt rung động, phát ra minh hưởng có chút không cam lòng.

Trần Trường Sinh cổ tay đau nhức, nếu như không phải có ý chí kinh người, chỉ sợ thanh Ma Soái kỳ kiếm này đã rời khỏi tay.

Một mũi tên từ nơi nào tới?

Dõi mắt khắp bốn phía cửa chính lăng mộ, hắn không nhìn thấy mũi tên nào, chỉ thấy trên thần đạo có sợi lông tơ chậm rãi bay xuống.

Chẳng lẽ lúc trước bắn trúng Ma Soái kỳ kiếm không phải là tên, mà chỉ là một sợi lông?

Hắn nhìn thảo nguyên phía dưới lăng mộ.

Chỉ thấy trung tâm đại dương màu đen do thú triều tạo thành , có yêu thú thân ảnh như một ngọn núi chậm rãi hiện ra.

Từ hôm nay ngược lại hơn một ngàn năm trước, cho tới mấy trăm năm trước Chu biến mất khỏi đại lục này, khoảng thời gian mấy trăm năm có vô số cường giả thất bại trong tay của Chu, vô số danh kiếm cũng đã gãy lìa dưới thanh đao kia, chôn cất ở trong thảo nguyên của Chu viên. Thảo nguyên chính là kiếm trì, cũng có thể nói là kiếm hải. Trong đó có một thanh kiếm kiêu ngạo nhất cường đại nhất, sau thời gian chuẩn bị rất lâu, bắt đầu thử rời khỏi thảo nguyên mong muốn được thấy lại ánh mặt trời, từ ngoài rìa thảo nguyên phá vỡ cấm chế, nhanh chóng lẻn vào phiến hồ nhỏ bên cạnh thảo nguyên, đi vào thế giới bên này vách núi, như cá trở về hồ lớn, lúc sau xuyên qua đáy hồ đến được hàn đàm, mượn cấu tạo phức tạp của Chu viên thế giới, tránh né được quy tắc bên trong, cuối cùng đạt được thành công.

Tiếc nuối chính là, thanh kiếm này không thể hoàn toàn thành công, thời điểm rời khỏi thảo nguyên, vì chống cự cấm chế mà Chu Độc Phu bố trí, kiếm ý lưu lại trong thảo nguyên, cùng khí tức mà những cột đá kia phát ra chống đỡ, chỉ có thân kiếm đi tới trong rừng rậm bên bờ suối, sau đó bị lá rụng bao trùm.

Kiếm cùng ý bị buộc chia lìa.

Một ngày nào đó, một đệ tử Ly sơn tên là Tô Ly đi tới Chu viên dặm, hắn đi vào phiến rừng rậm yên tĩnh này, cước bộ bước qua thềm lá mục nát, nhặt lên chuôi kiếm đã gỉ này, thân kiếm không còn phong thái năm đó, sau đó đem nó mang khỏi Chu viên. Đạo kiếm ý kia vẫn còn ở lại thảo nguyên, trầm mặc cô đơn chờ đợi . Lại qua mấy trăm năm, một học sinh Quốc Giáo học viện tên là Trần Trường Sinh đi tới Chu viên, trong tay của hắn cầm một thanh Hoàng Chỉ tán, kiếm cùng ý cuối cùng đã gặp nhau, cho nên mới có vạn kiếm lăng không lúc này.

Những lịch sử tràn đầy bất khuất cùng chống lại này, thuộc về thanh kiếm kia cùng với vạn thanh kiếm nơi đây, Trần Trường Sinh không thể chứng kiến được sự biến thiên, tự nhiên không thể nào hiểu rõ được chi tiết bên trong, nhưng hắn nắm Hoàng Chỉ tán, đứng trong vạn đạo tàn kiếm, đối với cảm xúc mà kiếm ý truyền đến có hiểu rõ càng thêm khắc sâu.

Những thanh kiếm này muốn rời khỏi Chu viên, trừ chuyện đó ra, không còn sở cầu.

Như vậy, cùng rời đi sao.

Như lúc trước hắn đã nói với đạo kiếm ý này, nói với Từ Hữu Dung, lúc này hắn cũng đưa ra lời hứa của mình đối với vô số thanh kiếm bốn phía lăng mộ.

Bốn phía lăng mộ một phiến mờ mờ, ánh sáng trở nên hơi hàn lãnh, khắp nơi đều là mùi bùn đất cùng rỉ sắt. Hơn vạn thanh kiếm tàn phá cũ kỹ, xuất hiện trong nháy mắt, bộc phát ra hận ý cùng lực lượng để dành đã mấy trăm năm, có ít nhất một phần ba yêu thú bị giết chết, thú triều màu đen tạm thời đã bị trấn áp.

Nhưng thú triều chỉ tạm thời an tĩnh, vạn đạo tàn kiếm không thể nào tiếp tục phóng thích kiếm ý cường đại như thế, theo thời gian trôi qua, thú triều một lần nữa tuôn ra, hướng tàn kiếm trong bầu trời phát ra tru lên tức giận, không biết có phải bởi vì trên thảo nguyên khắp nơi đều thấy huyết thủy hay không, tiếng tru lên lộ ra vẻ kinh khủng máu tanh hơn thế.

Kiếm trì cuối cùng hiện thế, vạn kiếm lăng không.

Nhìn hình ảnh này, vô luận lão giả đánh đàn hay là thị nữ cũng đều sắc mặt tái nhợt, gần như tuyệt vọng, đôi vợ chồng Ma Tướng cường đại vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng dị thường, trong tròng mắt thậm chí có thể thấy một chút dấu hiệu không tốt, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách không có chút sợ hãi nào, chẳng qua là trầm mặc một hồi.

Cách vô số thanh kiếm, nàng nhìn Trần Trường Sinh trước cửa chính lăng mộ, thanh âm hàn lãnh cường ngạnh tựa như hàn băng ngàn năm: “Ngươi cho rằng như vậy có thể thay đổi được kết cục của câu chuyện này hay sao?”

Lúc trước Sơn Hải kiếm phá không mà tới, nàng đã nói lời tương tự với Trần Trường Sinh, lúc ấy Trần Trường Sinh không đáp, chỉ nắm thanh thiết kiếm trầm trọng xa xa chỉ về phía nàng, hiện tại hắn giống như trước không đáp, theo ánh mắt của hắn, mấy trăm thanh kiếm phía trước lăng mộ chậm rãi chuyển động, nhắm ngay vào nàng.

Hành động vĩnh viễn có lực lượng hơn so với lời nói, có thể dùng để phục người, cũng có thể dùng để giết người.

Nhìn hình ảnh này, khóe môi Nam Khách khẽ nhếch lên, nhìn đám kiếm khinh miệt nói: “Một đám bại kiếm, còn tỏ vẻ dũng cảm cái gì?”

Những thanh kiếm này năm đó từng rất nổi danh ở trên đại lục, chủ nhân cũng là cường giả chân chính, nhưng cuối cùng cũng thua trong tay Lưỡng Đoạn đao , sau đó bị Chu Độc Phu mai táng ở trong thảo nguyên, chịu đựng gió thảm mưa sầu cùng mặt trời chiếu xuống không ngừng không nghỉ, đau khổ mấy trăm năm, hoặc gãy hoặc tàn, cả người tú tích.

Nam Khách cho rằng mình là người thừa kế của Chu viên, làm sao có thể cho phép những thanh kiếm này rời đi?

Nàng giơ lên hồn mộc, mặt không chút thay đổi nhìn về chút ít tàn kiếm trên không trung bốn phía lăng mộ.

Theo động tác của nàng, khối hồn mộc màu đen này bỗng nhiên sáng lên, chẳng qua so với lúc trước càng thêm tinh khiết, tựa như một viên dạ minh châu sáng ngời gấp mấy ngàn lần. Đồng thời thanh âm hờ hững của nàng lần nữa vang lên: “Bại chính là bại, mấy trăm năm trước các ngươi đã thua, mấy trăm sau các ngươi vẫn sẽ thất bại.”

Tiếng nói vừa dứt, hai chân của nàng rời khỏi thần đạo, chậm rãi hướng trong bầu trời bay đi.

Tàn mưa rơi xuống, quần sam lướt nhẹ, tóc đen phất phới, mặt mày non nớt dần dần rút đi, chỉ còn lại có ma tính lạnh lẽo mười phần. Một đạo khí tức cường đại từ trong thân thể nhỏ bé của nàng hướng bốn phía phát ra. Hơn mười đạo khí lưu màu đen tựa như dây lụa, ở bốn phía thân thể của nàng lượn lờ vô định.

Trần Trường Sinh chưa hề khinh thị vị Ma tộc Công chúa cường đại thậm chí kinh khủng này, chớ đừng nói tới chuyện nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Bào, rõ ràng cùng Chu viên có liên hệ sâu xa, ai biết nàng còn ẩn giấu thủ đoạn gì? Nghe lời nói khinh miệt tự tin của nàng, hắn biết không thể để mọi chuyện tiếp tục phát triển, thần thức khẽ động, liền có một kiếm xé gió mà lên.

Sơn Hải kiếm trầm trọng mang theo một trận cơn lốc hướng Nam Khách phía trên bầu trời thần đạo chém xuống.

Vợ chồng Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi sớm đã có chuẩn bị, vội vã lướt lên, dựa vào một thân tu vi cường đại, ra tay đem một kiếm kia ngăn trở.

Sơn Hải kiếm rất rộng rất lớn, phía sau đó ẩn giấu một thanh kiếm tú khí.

Ở thời khắc sinh tử tồn vong, Trần Trường Sinh cũng học được cách dùng thủ đoạn âm lãnh như vậy. Việt Nữ kiếm tú khí mượn Sơn Hải kiếm hiệp lên cơn lốc che giấu, lặng yên không một tiếng động đột phá vợ chồng Ma Tướng ngăn trở, đi tới trước người Nam Khách, cùng với xuy một tiếng vang nhỏ, đâm về mi tâm của nàng.

Lúc này Nam Khách đã nhắm hai mắt lại, giữa lông mày lộ vẻ trống trải tuyết trắng, không có bất kỳ tâm tình, cũng không thấy tú kiếm này đã tới.

Đàn đứt dây không tiếng động, phất phơ mà lên, lão giả đánh đàn nhìn như tâm tang như chết, hô to một tiếng, giẫm lên dây đàn phiêu khởi, đạp mấy bước ở không trung, ngăn cản trước người Nam Khách, dùng thân thể của mình chặn lại đạo tú kiếm kia. Xịt một tiếng, tú kiếm đâm vào cổ họng lão giả đánh đàn, máu tươi bắn tóe ra.

Trong gió, thiết kiếm trầm trọng như núi áp chế vợ chồng Ma Tướng, thi thể của lão giả đánh đàn đang rơi xuống mặt đất, mặc dù hắn chặn được Việt Nữ kiếm, nhưng Nam Khách vẫn chưa tỉnh lại, Trần Trường Sinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế, đưa tay từ không trung gỡ xuống Ma Soái kỳ kiếm đã bị chặt đứt kia, cách cự ly mấy trăm trượng, hướng Nam Khách chém tới

Một chút tàn mưa rơi trong bầu trời trên thần đạo, bỗng nhiên vang lên tiếng gió lay động, tựa như có một chiếc cờ vô hình đón gió tung bay.

Chiến kỳ bồng bềnh, kiếm ý dũng mãnh đánh tới, Ma Soái kỳ kiếm đã đứt nửa đoạn, mang theo kiếm quang lạnh tới thấu xương.

Trần Trường Sinh không biết kỳ kiếm, nhưng hắn muốn thử xem một chút, có thể dùng kiếm pháp Ma tộc tới phá vỡ phòng ngự của Ma tộc Công chúa hay không . Đáng tiếc chính là, hắn không có cơ hội thấy được kết quả của một kiếm này, bởi vì, trong thức hải bỗng nhiên sinh ra một đạo báo động, để cho hắn mạnh mẽ đem Ma Soái kỳ kiếm sắp sửa xuất ra thu trở lại, để ngang tước mặt.

Tranh một tiếng

Ma Soái kỳ kiếm chỉ còn lại có nửa đoạn ở không trung phía ngoài thạch đài kịch liệt rung động, phát ra minh hưởng có chút không cam lòng.

Trần Trường Sinh cổ tay đau nhức, nếu như không phải có ý chí kinh người, chỉ sợ thanh Ma Soái kỳ kiếm này đã rời khỏi tay.

Một mũi tên từ nơi nào tới?

Dõi mắt khắp bốn phía cửa chính lăng mộ, hắn không nhìn thấy mũi tên nào, chỉ thấy trên thần đạo có sợi lông tơ chậm rãi bay xuống.

Chẳng lẽ lúc trước bắn trúng Ma Soái kỳ kiếm không phải là tên, mà chỉ là một sợi lông?

Hắn nhìn thảo nguyên phía dưới lăng mộ.

Chỉ thấy trung tâm đại dương màu đen do thú triều tạo thành , có yêu thú thân ảnh như một ngọn núi chậm rãi hiện ra.

Chọn tập
Bình luận