Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 13: Nửa cầu mưa, nửa cầu tuyết

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

“Kiếm này không tầm thường.”

Đứng ở mũi tàu, nhìn cầu đá trong tuyết cách hơn một dặm, cảm nhận được đạo kiếm ý kia, Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi cuối cùng có chút biến hóa.

Ti Nguyên đạo nhân nói: “Đệ tử của Thương viện trưởng, tự nhiên không tầm thường.”

Trần Trường Sinh phóng thích đạo kiếm ý này rất mạnh, nhưng không đủ để khiếp sợ các đại cường giả như bọn họ, tâm tình của hắn biến hóa, đến từ việc đạo kiếm ý này biểu hiện ra hai tầng ý tứ.

Đạo kiếm ý này rất nóng.

Trần Trường Sinh rõ ràng, vô luận là số lượng chân nguyên hay là cường độ thần thức, mình cũng thua xa Từ Hữu Dung có được chân phượng huyết mạch, cho nên hắn không chút do dự thiêu đốt ngọn lửa trong lòng.

Trận chiến đấu này vừa mới bắt đầu, hắn còn chưa chân chính xuất kiếm, vậy nên muốn thi triển tất nhiên là kiếm mạnh nhất.

Một luồng thần thức rơi vào trên cánh đồng tuyết vạn dặm bên ngoài u phủ của hắn, cánh đồng tuyết đồng thời thiêu đốt. Nại Hà kiều cũng bắt đầu thiêu đốt, nhìn không thấy một tia ngọn lửa, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ dâng cao.

Chỉ trong nháy mắt, tuyết rơi xuống thân thể của hắn đã hòa tan, trên không trung biến thành nước, ào ào rơi vào trên người của hắn cùng với mặt cầu, đem chút ít tuyết đọng trên cầu lúc trước cuốn đi.

Đạo kiếm ý kia rất thẳng, cùng lúc trước ngăn cản Đại Tuyết Băng của Từ Hữu Dung có chút tương tự, nhưng còn thẳng hơn, không phải là vách núi cũng không phải đại đê, chính là một đường thẳng tắp.

Chỉ có vì thẳng, cho nên cường ngạnh, Vô Cấu kiếm còn trong tay của hắn không thi triển ra, gió tuyết trên Nại Hà kiều đã đọng lại trên không trung, ở giữa mặt cầu xuất hiện một đường thẳng tắp.

Nại Hà kiều bởi vì đường thẳng này chia làm hai thế giới hoàn toàn bất đồng.

Hắn ở chỗ này, Từ Hữu Dung ở bên kia.

Mưa ở bên này, tuyết ở bên kia.

. . .

. . .

Kiếm ý bao phủ cầu đá, mưa sinh ra tuyết dần thưa.

Trần Trường Sinh giơ Vô Cấu kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

Đây là sau khi hắn theo Tô Ly học xong Nhiên Kiếm, lần đầu tiên thử thiêu đốt chân nguyên một cách cuồng bạo như thế, nhưng số lượng chân nguyên cùng uy thế trong một kiếm này vẫn không bằng Đại Tuyết Băng của Từ Hữu Dung lúc trước. Nhưng tinh khí thần ẩn chứa trong đó càng thêm trọn vẹn, càng thêm chuyên chú mà sắc bén.

Mao Thu Vũ bỗng nhiên bước thêm một bước tới gần mũi tàu, nhìn mặt cầu phương xa, có chút không thể tin nhíu nhíu mày, nói: “Làm sao cảm giác có chút giống đao đạo của Vương Phá?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Chính là đao đạo của Vương Phá.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng. Lúc trước hắn từng nói, trận đối chiến này chỉ phân thắng bại, không liên quan sinh tử, cho nên hắn không để ý, song lúc này, nhìn đạo kiếm ý của Trần Trường Sinh, hắn bắt đầu không có lòng tin đối với phán đoán của mình, sau đó bắt đầu bất an.

Mọi người đứng ở mũi tàu nghe được đối thoại giữa Mao Thu Vũ cùng Đường Tam Thập Lục, có chút rung động, tiếp theo rất tự nhiên nhớ tới trận chiến dưới mưa trong Tầm Dương thành, về phần Tiết Hà giống như trước cũng dùng đao, tâm tình lại càng phức tạp, ánh mắt nhìn Nại Hà kiềucực kỳ chuyên chú, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào sau đó.

Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi nói: “Người này có thể có cơ hội đi theo nhiều cường giả học tập như vậy, vận khí thật sự vô cùng tốt.”

“Chuyện này không hề liên quan đến vận khí.” Mao Thu Vũ vẻ mặt ngưng trọng nói: “Muốn học được đao đạo của Vương Phá, cần phải làm được như đao đạo của hắn, đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được .”

Những lời này rất đúng.

Lúc trước Trần Trường Sinh dùng kiếm pháp của Nam Khê trai Thiên Âm Lạc, có thể nói hắn bác văn cường thức, hơn nữa có trợ giúp của Quốc Giáo, ở trên con đường kiếm đạo có nhiều kỳ ngộ.

Nhưng muốn học được đao đạo của Vương Phá, lại không đơn giản như vậy.

Hắn phải tin tưởng đao đạo của Vương Phá, phải không chút do dự thi triển.

Mà đây, chính là nguyên nhân Đường Tam Thập Lục lo lắng.

Vương Phá đao đạo, nằm trong một chữ thẳng.

Bất kể địch nhân trước thiết đao cường đại như thế nào, cho dù là cường giả căn bản không có khả năng chiến thắng, tay cầm đao đều phải ổn định, đường đi của đao đều phải thẳng như thế.

Muốn làm được điểm này, tâm của người cầm đao cần phải thẳng như thế.

Trung niên nam nhân mới nhìn qua có chút keo kiệt kia, dùng vô số cuộc chiến đấu ở Thiên Lương quận, ở Vấn Thủy Đường gia, ở Hòe viện, ở Tầm Dương thành để chứng minh điểm này.

Mũi tàu lâm vào trầm mặc, các cường giả cảnh giới thực lực hơn xa Trần Trường Sinh đều tự vấn lòng, có thể học theo đao đạo của Vương Phá hay không, cuối cùng đều chỉ có thể đưa ra đáp án là không thể.

Trên Nại Hà kiều.

Trần Trường Sinh kiếm chưa xuất, kiếm ý đã xuất.

Bông tuyết từ trên trời rơi xuống biến thành giọt mưa, tạo thành mành mưa, viên viên vỡ vụn.

Hạt mưa gần hắn một chút, đều bị bốc hơi thành khói, đem thân thể của hắn bao phủ bên trong.

Từ Hữu Dung đứng trong tuyết, ánh mắt khẽ run, lộ ra thần sắc ngưng trọng —— lụa trắng che đi gương mặt của nàng, mưa bụi làm mờ đi tầm mắt, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác của nàng đối với đạo kiếm ý này.

Nàng rất rõ ràng, nếu như mình bước qua đường ranh giới giữa Nại Hà kiều, sẽ nghênh đón một kiếm không có chút nào giữ lại , cũng tất nhiên là một kiếm mạnh nhất của Trần Trường Sinh.

Một kiếm này, tất nhiên sẽ phân ra thắng bại.

Dĩ nhiên, nàng cũng có thể tiếp tục đứng trong tuyết, chờ sau đó có thể phát sinh biến hóa. Nhưng làm thế đồng nghĩa, Trần Trường Sinh có thể đem kiếm ý của mình tăng lên tới tình trạng càng thêm đáng sợ.

Nếu như hắn có thể làm được mà nói.

Trần Trường Sinh không chút nào giữ lại thiêu đốt chân nguyên của mình, dùng đao đạo của Vương Phá, ở trên Nại Hà kiều trong gió tuyết vẽ xuống một đường rất rõ ràng.

Hắn vẽ xuống một con đường cho trận đối chiến này.

Hắn để cho Từ Hữu Dung lựa chọn.

Lụa trắng lướt nhẹ.

Từ Hữu Dung nhắm hai mắt lại.

Sau đó, nàng mở mắt một lần nữa.

Mở mắt nhắm mắt, chẳng qua là chốc lát.

Ở trong chốc lát, nàng đã có lựa chọn của mình.

Dưới cầu Lạc Thủy không ngừng đón tuyết rơi và mưa bụi, nhẹ nhàng lay động.

Phương xa trên mặt nước chiếc thuyền lớn đã khẽ lay động.

Một họa sĩ Thiên Cơ các đứng ở phía trước nhất của mũi tàu thân thể bỗng nhiên lay động một cái. Hai họa sĩ khác đến từ Thiên Cơ các vẻ mặt cũng kịch biến.

Sau đó vang lên thanh âm khiếp sợ bất an mà khẽ run của bọn họ.

“Là kiếm kia?”

“Nhanh như vậy sẽ kết thúc ư?”

Ba họa sĩ đều là Tụ Tinh cảnh, không phải là người mạnh nhất có mặt nơi này.

Nhưng bọn hắn đã quan sát cùng ghi lại vô số trận chiến nổi tiếng, bọn họ đối với mẫn cảm nhất đối với biến hóa trong chiến đấu, cho nên bọn họ cảm nhận được đầu tiên.

Ngay sau đó, Mao Thu Vũ, Ti Nguyên đạo nhân đám người cũng đã hiểu .

Trên Lạc Thủy, một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả chỉ bởi vì thiếu nữ trên Nại Hà kiều đã mở mắt một lần nữa.

Lụa trắng lướt nhẹ, phong tuyết tung bay, nhưng không che được ánh mắt của nàng.

Có điểm sáng màu vàng nhàn nhạt từ trong lụa trắng bay ra.

Điểm sáng này từ trong ánh mắt của nàng bay ra sao?

Trai kiếm ở trong gió tuyết nhẹ nhàng run rẩy, bông tuyết rơi vào trên thân kiếm trong nháy mắt hóa thành khói.

Nại Hà kiều một nửa là tuyết bay, một nửa là mưa bụi, tựa như ở trong mây, không giống nhân gian.

Từ Hữu Dung lúc này tựa như cũng đã không ở nhân gian.

Nàng thần thánh trang nghiêm vô cùng, cho dù là người bình thường, cũng có thể cảm giác được trên người của nàng có thêm một loại lực lượng không thuộc về trần tục.

Nhìn hình ảnh trên cầu, Mao Thu Vũ cùng Ti Nguyên đạo nhân, Lăng Hải chi vương lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, đồng thời run giọng nói: “Đại Quang Minh Kiếm?”

“Kiếm này không tầm thường.”

Đứng ở mũi tàu, nhìn cầu đá trong tuyết cách hơn một dặm, cảm nhận được đạo kiếm ý kia, Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi cuối cùng có chút biến hóa.

Ti Nguyên đạo nhân nói: “Đệ tử của Thương viện trưởng, tự nhiên không tầm thường.”

Trần Trường Sinh phóng thích đạo kiếm ý này rất mạnh, nhưng không đủ để khiếp sợ các đại cường giả như bọn họ, tâm tình của hắn biến hóa, đến từ việc đạo kiếm ý này biểu hiện ra hai tầng ý tứ.

Đạo kiếm ý này rất nóng.

Trần Trường Sinh rõ ràng, vô luận là số lượng chân nguyên hay là cường độ thần thức, mình cũng thua xa Từ Hữu Dung có được chân phượng huyết mạch, cho nên hắn không chút do dự thiêu đốt ngọn lửa trong lòng.

Trận chiến đấu này vừa mới bắt đầu, hắn còn chưa chân chính xuất kiếm, vậy nên muốn thi triển tất nhiên là kiếm mạnh nhất.

Một luồng thần thức rơi vào trên cánh đồng tuyết vạn dặm bên ngoài u phủ của hắn, cánh đồng tuyết đồng thời thiêu đốt. Nại Hà kiều cũng bắt đầu thiêu đốt, nhìn không thấy một tia ngọn lửa, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ dâng cao.

Chỉ trong nháy mắt, tuyết rơi xuống thân thể của hắn đã hòa tan, trên không trung biến thành nước, ào ào rơi vào trên người của hắn cùng với mặt cầu, đem chút ít tuyết đọng trên cầu lúc trước cuốn đi.

Đạo kiếm ý kia rất thẳng, cùng lúc trước ngăn cản Đại Tuyết Băng của Từ Hữu Dung có chút tương tự, nhưng còn thẳng hơn, không phải là vách núi cũng không phải đại đê, chính là một đường thẳng tắp.

Chỉ có vì thẳng, cho nên cường ngạnh, Vô Cấu kiếm còn trong tay của hắn không thi triển ra, gió tuyết trên Nại Hà kiều đã đọng lại trên không trung, ở giữa mặt cầu xuất hiện một đường thẳng tắp.

Nại Hà kiều bởi vì đường thẳng này chia làm hai thế giới hoàn toàn bất đồng.

Hắn ở chỗ này, Từ Hữu Dung ở bên kia.

Mưa ở bên này, tuyết ở bên kia.

. . .

. . .

Kiếm ý bao phủ cầu đá, mưa sinh ra tuyết dần thưa.

Trần Trường Sinh giơ Vô Cấu kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

Đây là sau khi hắn theo Tô Ly học xong Nhiên Kiếm, lần đầu tiên thử thiêu đốt chân nguyên một cách cuồng bạo như thế, nhưng số lượng chân nguyên cùng uy thế trong một kiếm này vẫn không bằng Đại Tuyết Băng của Từ Hữu Dung lúc trước. Nhưng tinh khí thần ẩn chứa trong đó càng thêm trọn vẹn, càng thêm chuyên chú mà sắc bén.

Mao Thu Vũ bỗng nhiên bước thêm một bước tới gần mũi tàu, nhìn mặt cầu phương xa, có chút không thể tin nhíu nhíu mày, nói: “Làm sao cảm giác có chút giống đao đạo của Vương Phá?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Chính là đao đạo của Vương Phá.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng. Lúc trước hắn từng nói, trận đối chiến này chỉ phân thắng bại, không liên quan sinh tử, cho nên hắn không để ý, song lúc này, nhìn đạo kiếm ý của Trần Trường Sinh, hắn bắt đầu không có lòng tin đối với phán đoán của mình, sau đó bắt đầu bất an.

Mọi người đứng ở mũi tàu nghe được đối thoại giữa Mao Thu Vũ cùng Đường Tam Thập Lục, có chút rung động, tiếp theo rất tự nhiên nhớ tới trận chiến dưới mưa trong Tầm Dương thành, về phần Tiết Hà giống như trước cũng dùng đao, tâm tình lại càng phức tạp, ánh mắt nhìn Nại Hà kiềucực kỳ chuyên chú, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào sau đó.

Từ Thế Tích mặt không chút thay đổi nói: “Người này có thể có cơ hội đi theo nhiều cường giả học tập như vậy, vận khí thật sự vô cùng tốt.”

“Chuyện này không hề liên quan đến vận khí.” Mao Thu Vũ vẻ mặt ngưng trọng nói: “Muốn học được đao đạo của Vương Phá, cần phải làm được như đao đạo của hắn, đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được .”

Những lời này rất đúng.

Lúc trước Trần Trường Sinh dùng kiếm pháp của Nam Khê trai Thiên Âm Lạc, có thể nói hắn bác văn cường thức, hơn nữa có trợ giúp của Quốc Giáo, ở trên con đường kiếm đạo có nhiều kỳ ngộ.

Nhưng muốn học được đao đạo của Vương Phá, lại không đơn giản như vậy.

Hắn phải tin tưởng đao đạo của Vương Phá, phải không chút do dự thi triển.

Mà đây, chính là nguyên nhân Đường Tam Thập Lục lo lắng.

Vương Phá đao đạo, nằm trong một chữ thẳng.

Bất kể địch nhân trước thiết đao cường đại như thế nào, cho dù là cường giả căn bản không có khả năng chiến thắng, tay cầm đao đều phải ổn định, đường đi của đao đều phải thẳng như thế.

Muốn làm được điểm này, tâm của người cầm đao cần phải thẳng như thế.

Trung niên nam nhân mới nhìn qua có chút keo kiệt kia, dùng vô số cuộc chiến đấu ở Thiên Lương quận, ở Vấn Thủy Đường gia, ở Hòe viện, ở Tầm Dương thành để chứng minh điểm này.

Mũi tàu lâm vào trầm mặc, các cường giả cảnh giới thực lực hơn xa Trần Trường Sinh đều tự vấn lòng, có thể học theo đao đạo của Vương Phá hay không, cuối cùng đều chỉ có thể đưa ra đáp án là không thể.

Trên Nại Hà kiều.

Trần Trường Sinh kiếm chưa xuất, kiếm ý đã xuất.

Bông tuyết từ trên trời rơi xuống biến thành giọt mưa, tạo thành mành mưa, viên viên vỡ vụn.

Hạt mưa gần hắn một chút, đều bị bốc hơi thành khói, đem thân thể của hắn bao phủ bên trong.

Từ Hữu Dung đứng trong tuyết, ánh mắt khẽ run, lộ ra thần sắc ngưng trọng —— lụa trắng che đi gương mặt của nàng, mưa bụi làm mờ đi tầm mắt, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác của nàng đối với đạo kiếm ý này.

Nàng rất rõ ràng, nếu như mình bước qua đường ranh giới giữa Nại Hà kiều, sẽ nghênh đón một kiếm không có chút nào giữ lại , cũng tất nhiên là một kiếm mạnh nhất của Trần Trường Sinh.

Một kiếm này, tất nhiên sẽ phân ra thắng bại.

Dĩ nhiên, nàng cũng có thể tiếp tục đứng trong tuyết, chờ sau đó có thể phát sinh biến hóa. Nhưng làm thế đồng nghĩa, Trần Trường Sinh có thể đem kiếm ý của mình tăng lên tới tình trạng càng thêm đáng sợ.

Nếu như hắn có thể làm được mà nói.

Trần Trường Sinh không chút nào giữ lại thiêu đốt chân nguyên của mình, dùng đao đạo của Vương Phá, ở trên Nại Hà kiều trong gió tuyết vẽ xuống một đường rất rõ ràng.

Hắn vẽ xuống một con đường cho trận đối chiến này.

Hắn để cho Từ Hữu Dung lựa chọn.

Lụa trắng lướt nhẹ.

Từ Hữu Dung nhắm hai mắt lại.

Sau đó, nàng mở mắt một lần nữa.

Mở mắt nhắm mắt, chẳng qua là chốc lát.

Ở trong chốc lát, nàng đã có lựa chọn của mình.

Dưới cầu Lạc Thủy không ngừng đón tuyết rơi và mưa bụi, nhẹ nhàng lay động.

Phương xa trên mặt nước chiếc thuyền lớn đã khẽ lay động.

Một họa sĩ Thiên Cơ các đứng ở phía trước nhất của mũi tàu thân thể bỗng nhiên lay động một cái. Hai họa sĩ khác đến từ Thiên Cơ các vẻ mặt cũng kịch biến.

Sau đó vang lên thanh âm khiếp sợ bất an mà khẽ run của bọn họ.

“Là kiếm kia?”

“Nhanh như vậy sẽ kết thúc ư?”

Ba họa sĩ đều là Tụ Tinh cảnh, không phải là người mạnh nhất có mặt nơi này.

Nhưng bọn hắn đã quan sát cùng ghi lại vô số trận chiến nổi tiếng, bọn họ đối với mẫn cảm nhất đối với biến hóa trong chiến đấu, cho nên bọn họ cảm nhận được đầu tiên.

Ngay sau đó, Mao Thu Vũ, Ti Nguyên đạo nhân đám người cũng đã hiểu .

Trên Lạc Thủy, một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả chỉ bởi vì thiếu nữ trên Nại Hà kiều đã mở mắt một lần nữa.

Lụa trắng lướt nhẹ, phong tuyết tung bay, nhưng không che được ánh mắt của nàng.

Có điểm sáng màu vàng nhàn nhạt từ trong lụa trắng bay ra.

Điểm sáng này từ trong ánh mắt của nàng bay ra sao?

Trai kiếm ở trong gió tuyết nhẹ nhàng run rẩy, bông tuyết rơi vào trên thân kiếm trong nháy mắt hóa thành khói.

Nại Hà kiều một nửa là tuyết bay, một nửa là mưa bụi, tựa như ở trong mây, không giống nhân gian.

Từ Hữu Dung lúc này tựa như cũng đã không ở nhân gian.

Nàng thần thánh trang nghiêm vô cùng, cho dù là người bình thường, cũng có thể cảm giác được trên người của nàng có thêm một loại lực lượng không thuộc về trần tục.

Nhìn hình ảnh trên cầu, Mao Thu Vũ cùng Ti Nguyên đạo nhân, Lăng Hải chi vương lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, đồng thời run giọng nói: “Đại Quang Minh Kiếm?”

Chọn tập
Bình luận