Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 73: Chờ một người

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

“Tiền bối, nếu như ngươi muốn để cho ta rời đi, hoàn toàn có thể nói thẳng, cần gì làm nhiều chuyện như thế, cố ý chọc giận ta, gạt ta?”

“Tô Ly ta làm việc, tự ta có đạo lý của ta, chẳng lẽ còn cần phải giải thích cho ngươi ư?”

“Được rồi… Tiền bối, Dần lão đầu mà người vừa nói là ai vậy?”

“Giáo Hoàng.”

“A… Giáo Hoàng Bệ Hạ họ Dần hay sao?”

“Có phải cảm thấy rất vớ vẩn hay không?”

“Tiền bối… Ta không có ý nghĩ như thế.”

“Vậy ý của ngươi là chính là trách ta nói linh tinh ư.”

“Tiền bối, lúc trước trên cánh đồng tuyết, ta còn tưởng rằng ngài sẽ tiếp tục chiến đấu cơ.”

“Ma Quân, hơn mười Ma Tướng, Hắc Bào… Còn có tên Ma Soái biến thái kia không biết lẩn trốn nơi nào chờ đợi… Còn đánh? Ngươi nghĩ ta ngu sao!”

“Nhưng… trước khi xuất kiếm, ngài thật sự rất oai hùng, thật không ngờ ngài lại chạy trốn.”

“Binh giả, quỷ đạo dã, hồn của kiếm đạo lại là gì?”

“Không biết.”

“Hồn của kiếm đạo, ngay tại trong một chữ Kiếm.”

Trần Trường Sinh cõng Tô Ly trèo đèo lội suối ở trong gió tuyết, nói chuyện với nhau đến lúc này, cuối cùng cũng không cách nào tiếp tục tiến hành. Hắn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất buồn bực, cũng bởi vì buồn bực mà càng cảm thấy mỏi mệt , nghĩ thầm đồng dạng là cõng người chạy trốn, chuyện này cùng chuyện cõng Sơ Kiến ở trong thảo nguyên Chu viên tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Mấy vạn đại quân Ma tộc phân thành vô số con đường, từ Tuyết Lão thành đi tới hoang nguyên phía nam, chỉ cần đủ thời giờ, đại quân Ma tộc tuyệt đối có thể đem mấy trăm dặm phương viên tuyết lĩnh hoang nguyên lật tung lên, nhưng Hắc Bào nhìn đại quân Ma tộc biến mất trong gió tuyết, lại không có chút cảm xúc buông lỏng nào.

Đúng lúc này, mặt cánh đồng tuyết chấn động, mặt tuyết mấy ngày đêm bị cường giả uy áp cùng kiếm ý kinh khủng chèn ép thật chặt, nhất thời trở nên tơi xốp hơn nhiều, cùng với thanh âm trầm muộn, một con yêu thú khổng lồ từ trong gió tuyết chậm rãi đi ra, bàn giác lượn quanh, hung thần vô cùng, chính là đảo sơn liêu đứng thứ ba trên Địa Thú bảng.

Con đảo sơn liêu này thân hình phi thường to lớn, so với con ở trong Chu còn muốn hùng tráng hơn nhiều, cao khoảng hơn bốn mươi trượng.

Ở bàn giác của đảo sơn liêu, có một tên Ma tộc. Tên Ma tộc kia rất nhỏ gầy, thậm chí so với đứa trẻ bình thường còn nhỏ gầy hơn, cùng đảo sơn liêu khổng lồ so sánh, lại càng nhỏ bé chí cực, nhưng không biết tại sao, ở phía dưới tên Ma tộc này , đảo sơn liêu lại ngoan ngoãn đàng hoàng chí cực.

Tên Ma tộc kia mặc một thân khôi giáp, che phủ toàn bộ thân thể, bao gồm cả mặt, phía trên khôi giáp khắp nơi đều là đồ án phức tạp do kim tuyến tạo thành, giống như hoa thái dương, hoặc giống như bức họa sắc khôi lưu hành rộng rãi trong Tuyết Lão thành, ở dọc theo chút ít kim sắc đồ án, có rất nhiều món đồ màu u lục, phân không rõ là bảo thạch hay là đồng xanh.

Một đạo khí tức kinh khủng bá đạo từ khe hở của khôi giáp lan tỏa ra ngoài, một đôi mắt như băng trùy, xuyên thấu qua nón giáp, rơi vào trên cánh đồng tuyết phía dưới chừng mười trượng, rơi vào trên người Hắc Bào, đồng thời rơi xuống còn có thanh âm của hắn, thanh âm của hắn giống như là một cây sợi dây kim khí thẳng tắp, không có chút chập chùng, trên sợi dây lại có rất nhiều chiếc phá la, mỗi một chữ bắn ra lại giống như phá la bị gõ vang, vô cùng chói tai: “Dựa theo suy tính của ngươi, cái sát cục này sẽ vạn vô nhất thất, Bệ Hạ mới đồng ý kế hoạch của ngươi, hiện nay, Thần tộc trả một cái giá lớn như vậy, Tiểu Hải Địch của ta cũng bị chặt đứt một cánh tay, người kia lại chạy mất, ta rất muốn biết, ngươi nói vạn vô nhất thất rốt cuộc ở nơi đâu? Ngươi chuẩn bị giải thích với Bệ Hạ cùng ta thế nào?”

Ma Tướng thứ hai kinh khủng cường đại Hải Địch đại nhân, ở trong miệng tên Ma tộc này, lại là Tiểu Hải Địch của hắn.

Hắn tự nhiên chính là Thống soái của đại quân Ma tộc, trong truyền thuyết Ma vực cánh đồng tuyết, đệ nhất cường giả dưới Ma Quân, Ma Soái.

Hắc Bào có địa vị vô cùng cao thượng hơn nữa rất đặc thù ở Ma tộc, mặc dù hắn không phải là Ma tộc, nhưng được Ma Quân rất tín nhiệm, từng thay Ma tộc lập rất nhiều chiến công bất hủ, hơn nữa bởi vì toàn bộ đại lục đều biết thủ đoạn của hắn là đáng sợ cỡ nào, vô luận loài người hay là Ma tộc, hắn phảng phất có thể hiểu rõ tất cả bí mật, nắm giữ toàn bộ tình cảm.

Tất cả Ma tộc đại nhân vật từng cố gắng ly gián quan hệ của hắn với Ma Quân, cuối cùng đều chết dưới sự tùy ý ứng đối của hắn, đến hiện tại, Tuyết Lão thành sớm đã không còn ai dám chất vấn Hắc Bào tồn tại, càng không có kẻ nào dám có chút bất kính đối với hắn, chỉ có Ma Soái là ngoại lệ. Bởi vì Ma Soái cũng được Ma Quân Bệ Hạ rất tín nhiệm, hơn nữa lại phi thường cường đại, mấu chốt hơn chính là, không biết vì nguyên nhân gì, Hắc Bào đối với Ma Soái rất có kiên nhẫn. Nhưng hôm nay Hắc Bào không có quá nhiều kiên nhẫn, không để ý tới hắn, lẳng lặng nhìn phong tuyết phía nam, trầm mặc không nói.

Gió rét nhấc lên một góc hắc bào, lộ ra cái cằm hơi xanh, mấy trăm năm qua, lần đầu tiên Hắc Bào bố trí sát cục chuyên môn nhằm vào một gã cường giả loài người, thôi diễn suốt ba mươi bảy lần, Tô Ly đều phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ai có thể ngờ đến, cuối cùng Tô Ly đã thành công đào tẩu, mưu kế bố cục hắn chưa bao giờ thất bại, tựa như lần đầu tiên bị phá.

Người phá vỡ sát cục này không phải là Giáo Hoàng, không phải là Thánh Hậu nương nương, cũng không phải là vợ chồng Bạch Đế, mà là thiếu niên tên là Trần Trường Sinh —— vô luận Hắc Bào hay là các Ma Tướng, chỉ cần khẽ động ngón tay, đã có thể đem Trần Trường Sinh bóp chết, nhưng hết lần này tới lần khác chính là một tiểu tử tầm thường như vậy, làm cho lịch sử thay đổi phương hướng.

Hắc Bào rất rõ ràng lai lịch của Trần Trường Sinh, cho nên kết quả Chu viên lần này, hắn vốn cũng không muốn giết Trần Trường Sinh, chẳng qua Tô Ly xuất hiện quá sớm, hơn nữa Trần Trường Sinh mang theo bên người chiếc tán kia, cho nên hắn chưa kịp đem ý chí của mình, truyền cho Ma tộc lẻn vào Chu viên. Quan trọng nhất là hắn không ngờ Trần Trường Sinh trưởng thành nhanh hơn sự tưởng tượng của mọi người.

Kết cục Chu viên cứ như vậy lấy thất bại của Hắc Bào mà chấm dứt? Không, Hắc Bào không nghĩ như thế. Chỉ cần Tô Ly một ngày chưa trở lại thế giới loài người , chính xác hơn, lấy trạng thái trọng thương hiện tại của Tô Ly, chỉ cần một ngày hắn còn chưa trở lại Ly sơn, cái sát cục này vẫn còn tiếp tục tiến hành.

Tựa như hắn từng nói với Tô Ly, trên phiến đại lục này, rất nhiều người muốn Tô Ly chết, bởi nguyên nhân bất đồng, vô số người cũng hi vọng hắn sớm chết đi, Ma tộc như thế, rất nhiều người trong thế giới loài người cũng như thế, chẳng qua vì Tô Ly quá mạnh mẽ, không có ai dám thử đi giết hắn. Mà hiện tại Tô Ly đã bị Ma tộc đánh trọng thương. Như vậy các thế lực trong thế giới loài người sẽ nghênh đón cơ hội của bọn hắn —— loại suy luận này nói ra có chút khó tin, tựa như Ma tộc cùng nhân loại liên thủ, nhưng Hắc Bào rất rõ ràng, đây là sự thực rất có khả năng phát sinh.

Bởi vì, chuyện này đã phát sinh một lần rất nhiều năm trước.

Hắc Bào lẳng lặng nhìn phía tây nam cánh đồng tuyết, gió rét tiệm kình, ánh mắt hắn híp lại, dài nhỏ mà thanh tú, lại có cảm xúc hàn lãnh mà phức tạp.

Hắn nghĩ tới tên đệ tử Ly sơn kia, không khỏi có chút cảm khái, cừu hận thật sự là thứ cao nhất thế gian, có thể làm cho một vị khuê tú hai tay không dính nước mùa xuân biến thành ma quỷ hai tay nhuộm đầy máu tươi, cũng có thể để cho một vị đệ tử danh môn biến thành âm mưu giả thiên tài, không biết tên Ly sơn đệ tử kia còn có thể mang đến vui mừng như thế nào.

Nghĩ như thế, cho dù Tô Ly có thể thành công trở vê Ly sơn, kết cục của Chu viên cũng còn chưa kết thúc.

Hắn giơ tay trái vươn vào một đạo sông băng cách hơn mười dặm, xa xa một trảo. Chỉ nghe một tiếng oanh vang lên, sông băng chợt tan vỡ, vô số khối băng sắc bén ở dưới bầu trời phiếm màu lam âm trầm khiêu vũ khắp nơi, đồng thời bay ra ngoài còn có một đạo thân ảnh nhỏ nhắn —— đó là Nam Khách đang nhắm chặt hai mắt, hấp hối. Cánh chim lục sắc đang quấn chặt lấy thân thể của nàng. Hắc Bào bắt lấy nàng, không để ý đến đảo sơn liêu cùng Ma Soái như ngọn núi phía sau, đi tới sâu trong gió tuyết.

Hán Thu thành vẫn đang là mùa xuân, tự nhiên không có tuyết rơi, nhưng sáng nay lại hết sức hàn lãnh, ngoài thành phiến rừng cây tràn đầy lạnh lẽo, giọt sương mới vừa ngưng tụ trên thanh diệp, thời gian không bao lâu, đã bị đông cứng thành băng châu, từ trên lá nhanh như chớp lăn xuống , phát ra thanh âm dày đặc.

Sở dĩ sẽ có dị tượng như thế, là bởi vì thiên địa khí tức phía sau rừng cây hỗn loạn vô cùng. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được cửa chính Chu viên vẫn đóng, đạo cầu vồng từ Ly sơn cách xa vạn dặm mà đến, ở dưới sự giúp đỡ của đại trận Quốc Giáo tạo ra, không ngừng cố gắng mở ra đại môn, nhưng lại làm cho tự nhiên cũng sinh ra cảm ứng.

Trong ngoài rừng cây khắp nơi đều là người tu hành, có giáo sĩ đến từ Ly cung, có sư trưởng các tông phái học viện, tự nhiên cũng có thành thủ Hán Thu thành, còn có Thiên Lương quận thế gia lấy Chu Lạc làm đại biểu, một mảnh đông nghịt, nhưng không có một ai phát ra âm thanh, vẻ mặt mọi người cũng cực kỳ ngưng trọng.

Thời gian chậm chạp trôi đi, theo ánh sáng mặt trời xông phá tầng mây phía chân trời, Hán Thu thành bị chiếu sáng, đạo cầu vồng kia tựa như cũng trở nên sáng ngời hơn mấy phần.

“Mở ra!” Chỗ sâu nhất rừng cây phụ cận sương mù dày đặc, một giáo sĩ Ly cung vui mừng la lên.

Theo tiếng hô này, chung quanh nhất thời trở nên xôn xao, rất nhiều người hướng cửa viên trong sương mù chậm rãi mở ra lao tới. Bọn họ tuyệt đại đa số người không có cách nào tiến vào Chu viên, nhưng đứng gần thêm chút ít, cũng dễ dàng tiếp ứng, hiện tại tất cả mọi người đã biết Chu viên đóng cửa là do âm mưu của Ma tộc, vậy các đệ tử tiến vào Chu viên thí luyện liệu có an toàn hay không?

Không lâu lắm, đã có một người tu hành từ Chu viên vội vã lao ra, lộ vẻ cực kỳ kinh hoàng, cho đến lúc thấy sư phụ của mình, rốt cục mới yên lòng, lại suýt nữa khóc thành tiếng. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người tu hành từ bên trong Chu viên đi ra, nhìn đều có chút chật vật thê thảm, nhưng cuối cùng bọn họ còn sống.

Ly cung giáo sĩ cùng triều đình quan viên đứng ở một bên, cẩn thận ghi chép nhân số rời viên, vừa có nhiều nhân viên công vụ, không để ý chút người tu hành trẻ tuổi kinh hồn chưa định, tiến lên hỏi thăm tông phái cùng tên họ, sau đó tính toán còn có bao nhiêu người chưa ra khỏi viên.

Trong rừng cây khắp nơi đều là thanh âm bối rối.

Chu Lạc cùng Mai Lý Sa đứng ở ngoài rừng, nghe các giáo sĩ cùng quan viên hồi báo, vẻ mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng. Từ những người tu hành rời đi Chu viên miêu tả, bọn họ lúc trước phỏng đoán đã được chứng thật, đó là một loại phỏng đoán tồi tệ nhất —— Chu viên lập tức hủy diệt .

Thời gian tiếp tục trôi đi, càng ngày càng nhiều người thoát khỏi Chu viên.

Nhưng dựa theo các Ly cung giáo sĩ cùng quan viên ghi chép, còn có vài người chưa đi ra ngoài.

Mai Lý Sa nhìn cửa viên trong sương mù dày đặc càng ngày càng nhạt, cảm giác khí tức bên trong càng ngày càng rối loạn, ánh mắt trở nên càng ngày càng hàn lãnh.

Trần Trường Sinh còn chưa đi ra ngoài.

Chu Lạc nhìn chiếc xe trên quan đạo ngoài bìa rừng, vẻ mặt hơi chút buông lỏng.

Chiếc xe kia thuộc về Thanh Diệu Thập Tam Ti , mành che trên cửa sổ xe, nhìn không thấy bên trong.

Từ Hữu Dung ngồi bên cửa sổ, trầm mặc không nói.

Nàng đang đợi một người đi ra ngoài.

“Tiền bối, nếu như ngươi muốn để cho ta rời đi, hoàn toàn có thể nói thẳng, cần gì làm nhiều chuyện như thế, cố ý chọc giận ta, gạt ta?”

“Tô Ly ta làm việc, tự ta có đạo lý của ta, chẳng lẽ còn cần phải giải thích cho ngươi ư?”

“Được rồi… Tiền bối, Dần lão đầu mà người vừa nói là ai vậy?”

“Giáo Hoàng.”

“A… Giáo Hoàng Bệ Hạ họ Dần hay sao?”

“Có phải cảm thấy rất vớ vẩn hay không?”

“Tiền bối… Ta không có ý nghĩ như thế.”

“Vậy ý của ngươi là chính là trách ta nói linh tinh ư.”

“Tiền bối, lúc trước trên cánh đồng tuyết, ta còn tưởng rằng ngài sẽ tiếp tục chiến đấu cơ.”

“Ma Quân, hơn mười Ma Tướng, Hắc Bào… Còn có tên Ma Soái biến thái kia không biết lẩn trốn nơi nào chờ đợi… Còn đánh? Ngươi nghĩ ta ngu sao!”

“Nhưng… trước khi xuất kiếm, ngài thật sự rất oai hùng, thật không ngờ ngài lại chạy trốn.”

“Binh giả, quỷ đạo dã, hồn của kiếm đạo lại là gì?”

“Không biết.”

“Hồn của kiếm đạo, ngay tại trong một chữ Kiếm.”

Trần Trường Sinh cõng Tô Ly trèo đèo lội suối ở trong gió tuyết, nói chuyện với nhau đến lúc này, cuối cùng cũng không cách nào tiếp tục tiến hành. Hắn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất buồn bực, cũng bởi vì buồn bực mà càng cảm thấy mỏi mệt , nghĩ thầm đồng dạng là cõng người chạy trốn, chuyện này cùng chuyện cõng Sơ Kiến ở trong thảo nguyên Chu viên tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Mấy vạn đại quân Ma tộc phân thành vô số con đường, từ Tuyết Lão thành đi tới hoang nguyên phía nam, chỉ cần đủ thời giờ, đại quân Ma tộc tuyệt đối có thể đem mấy trăm dặm phương viên tuyết lĩnh hoang nguyên lật tung lên, nhưng Hắc Bào nhìn đại quân Ma tộc biến mất trong gió tuyết, lại không có chút cảm xúc buông lỏng nào.

Đúng lúc này, mặt cánh đồng tuyết chấn động, mặt tuyết mấy ngày đêm bị cường giả uy áp cùng kiếm ý kinh khủng chèn ép thật chặt, nhất thời trở nên tơi xốp hơn nhiều, cùng với thanh âm trầm muộn, một con yêu thú khổng lồ từ trong gió tuyết chậm rãi đi ra, bàn giác lượn quanh, hung thần vô cùng, chính là đảo sơn liêu đứng thứ ba trên Địa Thú bảng.

Con đảo sơn liêu này thân hình phi thường to lớn, so với con ở trong Chu còn muốn hùng tráng hơn nhiều, cao khoảng hơn bốn mươi trượng.

Ở bàn giác của đảo sơn liêu, có một tên Ma tộc. Tên Ma tộc kia rất nhỏ gầy, thậm chí so với đứa trẻ bình thường còn nhỏ gầy hơn, cùng đảo sơn liêu khổng lồ so sánh, lại càng nhỏ bé chí cực, nhưng không biết tại sao, ở phía dưới tên Ma tộc này , đảo sơn liêu lại ngoan ngoãn đàng hoàng chí cực.

Tên Ma tộc kia mặc một thân khôi giáp, che phủ toàn bộ thân thể, bao gồm cả mặt, phía trên khôi giáp khắp nơi đều là đồ án phức tạp do kim tuyến tạo thành, giống như hoa thái dương, hoặc giống như bức họa sắc khôi lưu hành rộng rãi trong Tuyết Lão thành, ở dọc theo chút ít kim sắc đồ án, có rất nhiều món đồ màu u lục, phân không rõ là bảo thạch hay là đồng xanh.

Một đạo khí tức kinh khủng bá đạo từ khe hở của khôi giáp lan tỏa ra ngoài, một đôi mắt như băng trùy, xuyên thấu qua nón giáp, rơi vào trên cánh đồng tuyết phía dưới chừng mười trượng, rơi vào trên người Hắc Bào, đồng thời rơi xuống còn có thanh âm của hắn, thanh âm của hắn giống như là một cây sợi dây kim khí thẳng tắp, không có chút chập chùng, trên sợi dây lại có rất nhiều chiếc phá la, mỗi một chữ bắn ra lại giống như phá la bị gõ vang, vô cùng chói tai: “Dựa theo suy tính của ngươi, cái sát cục này sẽ vạn vô nhất thất, Bệ Hạ mới đồng ý kế hoạch của ngươi, hiện nay, Thần tộc trả một cái giá lớn như vậy, Tiểu Hải Địch của ta cũng bị chặt đứt một cánh tay, người kia lại chạy mất, ta rất muốn biết, ngươi nói vạn vô nhất thất rốt cuộc ở nơi đâu? Ngươi chuẩn bị giải thích với Bệ Hạ cùng ta thế nào?”

Ma Tướng thứ hai kinh khủng cường đại Hải Địch đại nhân, ở trong miệng tên Ma tộc này, lại là Tiểu Hải Địch của hắn.

Hắn tự nhiên chính là Thống soái của đại quân Ma tộc, trong truyền thuyết Ma vực cánh đồng tuyết, đệ nhất cường giả dưới Ma Quân, Ma Soái.

Hắc Bào có địa vị vô cùng cao thượng hơn nữa rất đặc thù ở Ma tộc, mặc dù hắn không phải là Ma tộc, nhưng được Ma Quân rất tín nhiệm, từng thay Ma tộc lập rất nhiều chiến công bất hủ, hơn nữa bởi vì toàn bộ đại lục đều biết thủ đoạn của hắn là đáng sợ cỡ nào, vô luận loài người hay là Ma tộc, hắn phảng phất có thể hiểu rõ tất cả bí mật, nắm giữ toàn bộ tình cảm.

Tất cả Ma tộc đại nhân vật từng cố gắng ly gián quan hệ của hắn với Ma Quân, cuối cùng đều chết dưới sự tùy ý ứng đối của hắn, đến hiện tại, Tuyết Lão thành sớm đã không còn ai dám chất vấn Hắc Bào tồn tại, càng không có kẻ nào dám có chút bất kính đối với hắn, chỉ có Ma Soái là ngoại lệ. Bởi vì Ma Soái cũng được Ma Quân Bệ Hạ rất tín nhiệm, hơn nữa lại phi thường cường đại, mấu chốt hơn chính là, không biết vì nguyên nhân gì, Hắc Bào đối với Ma Soái rất có kiên nhẫn. Nhưng hôm nay Hắc Bào không có quá nhiều kiên nhẫn, không để ý tới hắn, lẳng lặng nhìn phong tuyết phía nam, trầm mặc không nói.

Gió rét nhấc lên một góc hắc bào, lộ ra cái cằm hơi xanh, mấy trăm năm qua, lần đầu tiên Hắc Bào bố trí sát cục chuyên môn nhằm vào một gã cường giả loài người, thôi diễn suốt ba mươi bảy lần, Tô Ly đều phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ai có thể ngờ đến, cuối cùng Tô Ly đã thành công đào tẩu, mưu kế bố cục hắn chưa bao giờ thất bại, tựa như lần đầu tiên bị phá.

Người phá vỡ sát cục này không phải là Giáo Hoàng, không phải là Thánh Hậu nương nương, cũng không phải là vợ chồng Bạch Đế, mà là thiếu niên tên là Trần Trường Sinh —— vô luận Hắc Bào hay là các Ma Tướng, chỉ cần khẽ động ngón tay, đã có thể đem Trần Trường Sinh bóp chết, nhưng hết lần này tới lần khác chính là một tiểu tử tầm thường như vậy, làm cho lịch sử thay đổi phương hướng.

Hắc Bào rất rõ ràng lai lịch của Trần Trường Sinh, cho nên kết quả Chu viên lần này, hắn vốn cũng không muốn giết Trần Trường Sinh, chẳng qua Tô Ly xuất hiện quá sớm, hơn nữa Trần Trường Sinh mang theo bên người chiếc tán kia, cho nên hắn chưa kịp đem ý chí của mình, truyền cho Ma tộc lẻn vào Chu viên. Quan trọng nhất là hắn không ngờ Trần Trường Sinh trưởng thành nhanh hơn sự tưởng tượng của mọi người.

Kết cục Chu viên cứ như vậy lấy thất bại của Hắc Bào mà chấm dứt? Không, Hắc Bào không nghĩ như thế. Chỉ cần Tô Ly một ngày chưa trở lại thế giới loài người , chính xác hơn, lấy trạng thái trọng thương hiện tại của Tô Ly, chỉ cần một ngày hắn còn chưa trở lại Ly sơn, cái sát cục này vẫn còn tiếp tục tiến hành.

Tựa như hắn từng nói với Tô Ly, trên phiến đại lục này, rất nhiều người muốn Tô Ly chết, bởi nguyên nhân bất đồng, vô số người cũng hi vọng hắn sớm chết đi, Ma tộc như thế, rất nhiều người trong thế giới loài người cũng như thế, chẳng qua vì Tô Ly quá mạnh mẽ, không có ai dám thử đi giết hắn. Mà hiện tại Tô Ly đã bị Ma tộc đánh trọng thương. Như vậy các thế lực trong thế giới loài người sẽ nghênh đón cơ hội của bọn hắn —— loại suy luận này nói ra có chút khó tin, tựa như Ma tộc cùng nhân loại liên thủ, nhưng Hắc Bào rất rõ ràng, đây là sự thực rất có khả năng phát sinh.

Bởi vì, chuyện này đã phát sinh một lần rất nhiều năm trước.

Hắc Bào lẳng lặng nhìn phía tây nam cánh đồng tuyết, gió rét tiệm kình, ánh mắt hắn híp lại, dài nhỏ mà thanh tú, lại có cảm xúc hàn lãnh mà phức tạp.

Hắn nghĩ tới tên đệ tử Ly sơn kia, không khỏi có chút cảm khái, cừu hận thật sự là thứ cao nhất thế gian, có thể làm cho một vị khuê tú hai tay không dính nước mùa xuân biến thành ma quỷ hai tay nhuộm đầy máu tươi, cũng có thể để cho một vị đệ tử danh môn biến thành âm mưu giả thiên tài, không biết tên Ly sơn đệ tử kia còn có thể mang đến vui mừng như thế nào.

Nghĩ như thế, cho dù Tô Ly có thể thành công trở vê Ly sơn, kết cục của Chu viên cũng còn chưa kết thúc.

Hắn giơ tay trái vươn vào một đạo sông băng cách hơn mười dặm, xa xa một trảo. Chỉ nghe một tiếng oanh vang lên, sông băng chợt tan vỡ, vô số khối băng sắc bén ở dưới bầu trời phiếm màu lam âm trầm khiêu vũ khắp nơi, đồng thời bay ra ngoài còn có một đạo thân ảnh nhỏ nhắn —— đó là Nam Khách đang nhắm chặt hai mắt, hấp hối. Cánh chim lục sắc đang quấn chặt lấy thân thể của nàng. Hắc Bào bắt lấy nàng, không để ý đến đảo sơn liêu cùng Ma Soái như ngọn núi phía sau, đi tới sâu trong gió tuyết.

Hán Thu thành vẫn đang là mùa xuân, tự nhiên không có tuyết rơi, nhưng sáng nay lại hết sức hàn lãnh, ngoài thành phiến rừng cây tràn đầy lạnh lẽo, giọt sương mới vừa ngưng tụ trên thanh diệp, thời gian không bao lâu, đã bị đông cứng thành băng châu, từ trên lá nhanh như chớp lăn xuống , phát ra thanh âm dày đặc.

Sở dĩ sẽ có dị tượng như thế, là bởi vì thiên địa khí tức phía sau rừng cây hỗn loạn vô cùng. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được cửa chính Chu viên vẫn đóng, đạo cầu vồng từ Ly sơn cách xa vạn dặm mà đến, ở dưới sự giúp đỡ của đại trận Quốc Giáo tạo ra, không ngừng cố gắng mở ra đại môn, nhưng lại làm cho tự nhiên cũng sinh ra cảm ứng.

Trong ngoài rừng cây khắp nơi đều là người tu hành, có giáo sĩ đến từ Ly cung, có sư trưởng các tông phái học viện, tự nhiên cũng có thành thủ Hán Thu thành, còn có Thiên Lương quận thế gia lấy Chu Lạc làm đại biểu, một mảnh đông nghịt, nhưng không có một ai phát ra âm thanh, vẻ mặt mọi người cũng cực kỳ ngưng trọng.

Thời gian chậm chạp trôi đi, theo ánh sáng mặt trời xông phá tầng mây phía chân trời, Hán Thu thành bị chiếu sáng, đạo cầu vồng kia tựa như cũng trở nên sáng ngời hơn mấy phần.

“Mở ra!” Chỗ sâu nhất rừng cây phụ cận sương mù dày đặc, một giáo sĩ Ly cung vui mừng la lên.

Theo tiếng hô này, chung quanh nhất thời trở nên xôn xao, rất nhiều người hướng cửa viên trong sương mù chậm rãi mở ra lao tới. Bọn họ tuyệt đại đa số người không có cách nào tiến vào Chu viên, nhưng đứng gần thêm chút ít, cũng dễ dàng tiếp ứng, hiện tại tất cả mọi người đã biết Chu viên đóng cửa là do âm mưu của Ma tộc, vậy các đệ tử tiến vào Chu viên thí luyện liệu có an toàn hay không?

Không lâu lắm, đã có một người tu hành từ Chu viên vội vã lao ra, lộ vẻ cực kỳ kinh hoàng, cho đến lúc thấy sư phụ của mình, rốt cục mới yên lòng, lại suýt nữa khóc thành tiếng. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người tu hành từ bên trong Chu viên đi ra, nhìn đều có chút chật vật thê thảm, nhưng cuối cùng bọn họ còn sống.

Ly cung giáo sĩ cùng triều đình quan viên đứng ở một bên, cẩn thận ghi chép nhân số rời viên, vừa có nhiều nhân viên công vụ, không để ý chút người tu hành trẻ tuổi kinh hồn chưa định, tiến lên hỏi thăm tông phái cùng tên họ, sau đó tính toán còn có bao nhiêu người chưa ra khỏi viên.

Trong rừng cây khắp nơi đều là thanh âm bối rối.

Chu Lạc cùng Mai Lý Sa đứng ở ngoài rừng, nghe các giáo sĩ cùng quan viên hồi báo, vẻ mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng. Từ những người tu hành rời đi Chu viên miêu tả, bọn họ lúc trước phỏng đoán đã được chứng thật, đó là một loại phỏng đoán tồi tệ nhất —— Chu viên lập tức hủy diệt .

Thời gian tiếp tục trôi đi, càng ngày càng nhiều người thoát khỏi Chu viên.

Nhưng dựa theo các Ly cung giáo sĩ cùng quan viên ghi chép, còn có vài người chưa đi ra ngoài.

Mai Lý Sa nhìn cửa viên trong sương mù dày đặc càng ngày càng nhạt, cảm giác khí tức bên trong càng ngày càng rối loạn, ánh mắt trở nên càng ngày càng hàn lãnh.

Trần Trường Sinh còn chưa đi ra ngoài.

Chu Lạc nhìn chiếc xe trên quan đạo ngoài bìa rừng, vẻ mặt hơi chút buông lỏng.

Chiếc xe kia thuộc về Thanh Diệu Thập Tam Ti , mành che trên cửa sổ xe, nhìn không thấy bên trong.

Từ Hữu Dung ngồi bên cửa sổ, trầm mặc không nói.

Nàng đang đợi một người đi ra ngoài.

Chọn tập
Bình luận