Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 94: Sống trở về

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Trần Trường Sinh nghĩ đến một loại khả năng, mới vừa rồi sư phụ đã nhắc tới bình thê bị chính mình cự tuyệt… cho nên hai kiện pháp khí dùng mảnh Hạo Thiên Kính làm thành này là dùng để tán thưởng hay sao?

—— đúng vậy, hình như sư phụ vẫn luôn rất thưởng thức Hữu Dung, mười năm trước ở Bạch Đế thành giống như hắn cũng từng tỏ thái độ như vậy.

Theo Dư Nhân từng nói những năm qua Thương Hành Chu rất ít nhắc tới Trần Trường Sinh, đề cập tới Ly sơn mấy lần nhưng dù sao đó cũng là tông phái khác, Từ Hữu Dung làm Thánh Nữ cũng thường xuyên được nhắc tới.

Nghĩ tới Từ Hữu Dung có thể dễ dàng đạt được trưởng bối yêu thích, Trần Trường Sinh không khỏi có chút hâm mộ.

Thương Hành Chu nghĩ bọn hắn ở hai nơi không tiện liên lạc, làm một món đồ chơi nhỏ như vậy để giải quyết vấn đề, nhưng không biết bọn họ đã sớm giải quyết được vấn đề này.

Hắn và Từ Hữu Dung có một phương pháp đặc thù có thể giữ liên lạc, cho nên bạch hạc bay đến Bạch Đế thành, hắn có thể nói cho nàng trên Thánh Nữ phong ngay lập tức.

Thạch châu khẽ tỏa sáng trên cổ tay hắn là thiên thư bia.

Thiên thư bia vốn chính là một lối đi không gian, vô luận là quy tắc Thiên Thư lăng hay là phương pháp ra vào Chu viên hiện tại cũng đã chứng minh điểm này.

Mười năm, Từ Hữu Dung cùng hắn không ngừng tìm hiểu nghiên cứu thiên thư bia, cuối cùng nắm giữ một phần huyền diệu trong đó.

Thanh âm của bọn hắn có thể truyền qua thiên thư bia đi tới nơi kia, nhưng thần thức hơi chút cô đọng cùng sự vật chân thật tồn tại vẫn không cách nào làm được điểm này.

Lúc này, một viên thạch châu màu xám khác trên cổ tay Trần Trường Sinh sáng lên.

“Lạc Lạc gặp qua tiên sinh!”

Một thanh âm thanh thúy từ thạch châu vang lên.

Đúng vậy, nàng nơi đó cũng có một tòa thiên thư bia, nàng cũng học được cách trò chuyện cùng Trần Trường Sinh như thế nào.

Ba một tiếng vang nhỏ, không biết từ chỗ nào truyền đến, viên thạch châu cùng Từ Hữu Dung trò chuyện cứ như vậy mà dập tắt.

Trần Trường Sinh mở rộng miệng, không biết phải nói cái gì.

Lạc Lạc bên kia thấy hắn không trả lời, không khỏi có chút bận tâm, luôn miệng hô: “Tiên sinh! Tiên sinh! Tiên sinh ngài có khỏe không?”

Trần Trường Sinh nói: “Không có chuyện gì, chỉ là hơi chút thất thần.”

“Vậy thì thật tốt quá!”

Cho dù cách mười vạn dặm cự ly, Trần Trường Sinh vẫn phảng phất có thể tận mắt thấy bộ dáng khả ái Lạc Lạc như trút được gánh nặng, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ vào ngực.

Bỗng nhiên, hắn đã hiểu rõ vì sao vài ngày trước Từ Hữu Dung vẫn luôn không vui, vô luận là ở thảo nguyên của Tú Linh tộc hay là ở Tầm Dương thành.

Nguyên lai là bởi vì chuyện ngày hôm đó.

Hôm đó cùng hôm nay rất giống nhau.

Thời điểm bạch hạc từ Tùng Sơn quân phủ tới, hắn cùng với Từ Hữu Dung liên lạc, đang du thuyền trên Hồng hà.

Lúc ấy, vu kinh ở trong nước ca hát, Lạc Lạc ở bên người, dùng bàn tay nhỏ nhắn đút cho hắn ăn hoa quả.

Lạc Lạc cũng không biết Từ Hữu Dung có thể nghe được lời nàng nói.

Hắn lúc ấy cũng không nghĩ tới điểm này.

“Lạc Lạc Điện hạ lúc ấy rốt cuộc đã nói câu gì?”

Đường Tam Thập Lục trên mặt tràn ngập tò mò, cho dù râu dài bị gió thổi loạn phách ở trên mặt, cũng không cách nào che dấu nổi.

Trần Trường Sinh nhìn quanh xác nhận không có ai đang nhìn mình, cũng không có ai đang nghe lời của Đường Tam Thập Lục, hạ giọng nói: “Nàng nói… Tiên sinh ngoan nào, há miệng ra.”

Đường Tam Thập Lục ngây người, buồn cười lại không dám cười, nghẹn tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Đám người bên trên tường thành rốt cục chú ý tới động tĩnh bên này.

Trung Sơn Vương khẽ nhíu mày, có chút không vui, tể tướng đại nhân ở bên cạnh thấp giọng cười an ủi mấy tiếng.

Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, làm bộ như là không nhìn thấy.

Án Lâm đại chủ giáo từ Hùng tộc bộ lạc trở về, một lần nữa trở về vị trí cũ lại là cười khổ một tiếng, không nói tiếng nào.

Nơi này là Tầm Dương thành.

Các đại nhân vật đều đứng trên tường thành.

Trung Nguyên xuân ý dần nồng, thảo mộc cũng dày hơn, cánh đồng tuyết phương bắc đã trở nên ấm áp, đại sự kia cuối cùng đã diễn ra.

Cách mấy trăm năm, Nhân tộc lại một lần nữa Bắc Phạt.

Hoàng Đế Bệ Hạ tự mình tế rượu, từ hoàng cung đưa ra tận ngoài kinh đô.

Giáo Hoàng Trần Trường Sinh, lại càng đồng hành đưa đến Tầm Dương thành.

Bình nguyên ngoài Tầm Dương thành khắp nơi đều là người, đông nghịt phảng phất thủy triều.

Những người này đều là đi liều chết, cho nên thủy triều này chính là sóng gió mạnh nhất thế gian.

Mấy chục vạn đạo thần thức cùng sát ý cường hãn hòa chung một chỗ, chính là gió tây mãnh liệt nhất thế gian cũng không thể địch nổi, coi như là hoàng kim cự long quay về Trung Thổ đại lục, cách xa ngàn dặm nhìn đạo sát khí phóng lên cao này, cũng sẽ bị dọa sợ mà chạy mất, căn bản không dám nhích tới gần.

Hơn vạn Quốc Giáo kỵ binh, sáu vạn huyền giáp kỵ binh, còn có sĩ tốt bình thường số lượng hơn xa như thế. Sáu vị cự đầu Ly cung, hai mươi ba thần tướng Đại Chu, ba ngàn giáo sĩ, Nam Khê trai tinh anh ra hết, Ly sơn kiếm đường chư tử tụ tập đầy đủ, cộng thêm các tông phái sơn môn tu hành cường giả, các thế gia cung phụng cao thủ, chớ đừng nói chi còn có Vương Phá, Tiếu Trương, Hoài Nhân, Chưởng môn Ly sơn, Mao Thu Vũ, Tương Vương nhiều cường giả thần thánh lĩnh vực như vậy, tùy thời chuẩn bị xuất thủ, từ thanh thế mà nói, đã không thua Bắc Phạt năm xưa.

Mấy chục vạn quân đội lần lượt xuất phát, bước lên hành trình, bình nguyên ngoài thành dần dần an tĩnh, không khí trở nên càng ngày càng xơ xác tiêu điều.

Không còn ai bật cười nữa, cũng không có ai lưu ý đến động tĩnh lúc trước.

Đường Tam Thập Lục nhìn về phiến sơn lĩnh phương tây, cau mày nói: “Không ngờ Tương Vương lại nguyện ý theo tả đường quân tiến phát.”

Tầm Dương thành chính là nơi vạn tên cùng bắn, vô cùng khẩn yếu, cần một vị cường giả thần thánh tới trấn giữ.

Tào Vân Bình quan hệ cùng khắp nơi không tệ, tính tình chân chất dễ thân, rất được mọi người tín nhiệm, cho nên cuối cùng lựa chọn hắn.

Những năm gần đây, Tương Vương phần lớn thời gian đều ở Ủng Lam quan, biểu hiện cực kỳ khiêm tốn.

Chuyện này dĩ nhiên không phải bởi vì con trai của hắn là Trần Lưu vương ở lại trong kinh làm con tin, mà là bởi vì thời thế như thế.

Mọi người vốn tưởng rằng, hắn tất nhiên sẽ nhảy ra tranh giành lấy vị trí này, không ngờ hắn lại chẳng hề phát biểu một lời.

Nếu như là Trung Sơn Vương cũng sẽ rất dễ hiểu, vị Vương gia này tính tình dữ dằn, vì kiêu ngạo của Trần thị hoàng tộc, tất nhiên sẽ dẫn binh xông lên phía trước nhất.

“Chuyện không ngờ tới còn có rất nhiều, tỷ như ngươi lại để râu mép.”

Trần Trường Sinh nhìn mặt Đường Tam Thập Lục, lắc đầu, vẫn cảm thấy thực sự không quen.

Đường Tam Thập Lục nói: “Ta hôm nay phong thái hơn hẳn năm xưa, để râu là để che dấu, cũng muốn giảm bớt vài khoản nợ phong lưu.”

Những năm gần đây tính tình của hắn quả thật trở nên trầm ổn rất nhiều, trước mặt người khác lại càng cực ít nói lời thô tục, nhưng tự luyến vẫn như lúc trước.

Cũng không thể hoàn toàn nói là tự luyến, những lời này của hắn có mấy phần chân thật cùng bất đắc dĩ.

Mộc Chá gia lão thái quân năm ngoái bị một cơn trọng bênh, sau khi khỏi bệnh đã nhìn thấu thế sự, lại không yên lòng cháu gái mình thương yêu nhất, cho nên đích thân đi Vấn Thủy, tiến vào Đường gia nhà cũ, mặt dày ở lại ba tháng muốn cùng Đường gia kết thân, ép Đường Tam Thập Lục không dám trở về nhà, cũng không dám ở Quốc Giáo học viện, cuối cùng đành phải theo Tô Mặc Ngu về Tây Lăng Vạn Thọ các mà sinh sống.

Trần Trường Sinh nói: “Nghe nói vị tiểu thư kia dung nhan cực đẹp?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Mộc Chá gia mỹ nhân vốn rất nhiều, nhưng chẳng lẽ ta là hạng người nông cạn chỉ nhìn dáng ngoài ư?”

Trần Trường Sinh nói: “Hữu Dung biết vị tiểu thư kia, nói tính tình của nàng rất tốt, hơn nữa khá lanh lẹ, ít nhất ngươi cũng cần gặp một lần chứ.”

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Ta dám đánh cuộc đây không phải là lời nguyên bản.”

Trần Trường Sinh ngây người, nói: “Nàng nguyên bản nói là ngươi không xứng với vị cô nương kia.”

Đường Tam Thập Lục giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn xuống khỏi tường thành, nhận lấy dây cương, phiên thân lên ngựa, hướng phương bắc mà đi.

Cả quá trình, hắn cũng không nhìn Trần Trường Sinh một cái.

“Còn sống trở về.”

Trần Trường Sinh la lớn.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn, hắn tựa như không hề phát hiện.

Đường Tam Thập Lục khoát tay áo, không hề xoay người.

Chọn tập
Bình luận