Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 9: Chém tay (Thượng)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

“Vị giáo tập này cùng với những học sinh kia, là do ta đồng ý cho bọn họ trở lại.”

“Về chuyện hài tử Tiết gia, hắn cũng đã bẩm với ta.”

“Nếu có sai, sai là do ta, kính xin Giáo Hoàng đại nhân thứ lỗi.”

Nghe xong ba câu này, tầm mắt Trần Trường Sinh nhìn về vị chủ giáo gọi Mai Xuyên kia trở nên có chút không giống.

Mai Xuyên chủ giáo nói năng rất ôn hòa, khí độ rất tiêu sái, lễ số rất hoàn mỹ, cho dù đối tượng nói chuyện là Trần Trường Sinh, vẫn có cảm giác can đảm bất ti bất kháng.

Trần Trường Sinh cảm thấy trên người của người này có một loại cảm giác quen thuộc, vấn đề mấu chốt nhất là Quốc Giáo học viện có thêm một vị giáo dụ lúc nào?

Tô Mặc Ngu nói: “Ngươi là giáo dụ, vì sao giáo tập dung túng đám học sinh kia làm ác, ngươi không những không trừng phạt, ngược lại còn bao che cho hắn?”

Mai Xuyên chủ giáo bình tĩnh nói: “Quốc Giáo học viện là nơi thần thánh, há có thể cho phép con của tội thần khinh nhờn được? Ta làm như vậy, cũng là suy nghĩ cho học viện.”

Trần Trường Sinh nhìn Mai Xuyên chủ giáo, loại cảm giác quen thuộc ngày càng thêm rõ ràng.

Mai Xuyên chủ giáo khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiếp tục trình bày ý nghĩ của mình.

Hắn nhìn rất bình tĩnh, trên thực tế còn có chút khẩn trương, dù sao hắn làm việc này, rất có thể sẽ đắc tội với Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Quan trọng hơn là, hắn còn định mượn chuyện này cùng với chút ít giải thích sau đó, kéo gần quan hệ hai bên, mưu đồ nhận được nhiều chỗ tốt hơn.

Tiếc nuối chính là, Trần Trường Sinh không cho hắn cơ hội nói tiếp.

Trần Trường Sinh có cảm giác mơ hồ, nếu như tiếp tục nói với đối phương, cuối cùng chỉ nhận được kết quả nào đó mà bản thân không muốn tiếp nhận .

Nói một cách khác, vị Mai Xuyên chủ giáo này trước lúc chủ động hiện thân đã chuẩn bị xong tiến trình cùng tiết tấu của cuộc nói chuyện này.

Người am hiểu cắt đứt tiết tấu cùng tiến trình nói chuyện nhất, thường thường cũng là những người không nói đạo lý nói năng bừa bãi không thèm kiêng nể.

Trần Trường Sinh không làm được, nhưng Quốc Giáo học viện cho tới bây giờ cũng không thiếu nhân vật như thế.

Hắn nhìn về Tô Mặc Ngu hỏi: “Hắn ở đâu?”

Tô Mặc Ngu chỉ vào phía sau nói: “Tối hôm qua uống nhiều quá, đang ngủ ở bên trong.”

“Gọi hắn.” Trần Trường Sinh nói: “Ta nhớ đây là chuyện mà viện giam phải xử lý.”

Quốc Giáo học viện viện giam, là Đường Tam Thập Lục.

Nói đến bốn chữ không nói đạo lý, thật sự không có ai am hiểu hơn hắn, ai bảo hắn có tiền chứ?

Đường Tam Thập Lục đôi mắt mơ màng, khoác đồ ngủ đi tới trong nhà, nghe xong miêu tả đơn giản của Tô Mặc Ngu, ngáp một cái.

Sau đó hắn nhìn về tên giáo tập dung túng học sinh khi nhục Tiết Nghiệp Cẩn, nói: “Cút.”

Thanh âm của hắn không quá vang dội, dĩ nhiên không giống tiếng sấm, chỉ là phi thường thanh thúy, giống như củ cải trắng vừa ngâm cả đêm bị cắn đứt.

Tên giáo tập kia nhất thời mồ hôi trào ra như tương, liếc nhìn Mai Xuyên chủ giáo, không dám chậm trễ chút nào, vội vàng lui ra ngoài.

Ba năm trước, hắn đã làm giáo tập ở Quốc Giáo học viện, rất rõ ràng tính tình của vị viện giam đại nhân này.

Nếu như lúc này hắn không mau mau rời đi, sau đó cút ra khỏi Quốc Giáo học viện, như vậy cả đời này sẽ không còn cơ hội cút ra nữa.

Mai Xuyên chủ giáo khẽ nhíu mày, tựa như không nghĩ tới Đường gia công tử ca trẻ tuổi lại có uy vọng giống như vậy ở Quốc Giáo học viện.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn.

Mai Xuyên chủ giáo đã chuẩn bị tâm tư sẵn sàng, khi đối phương mở miệng nói cút, chính mình nên mỉm cười như thế nào, mới có thể lộ vẻ không thèm để ý chút nào.

Nhưng Đường Tam Thập Lục cũng không nói chữ kia, mà là hỏi: “Ngươi ai a?”

Mai Xuyên chủ giáo sợ run một hồi lâu mới kịp phản ứng, nói: “Ta là Quốc Giáo học viện giáo dụ.”

Đường Tam Thập Lục nói: “Quốc Giáo học viện lúc nào có thêm một vị giáo dụ, ta cũng không biết chứ?”

Có thể được Giáo Khu xử phái đến địa phương trọng yếu như Quốc Giáo học viện để giáo dụ, lai lịch của Mai Xuyên chủ giáo tự nhiên không tầm thường.

Cho nên Đường Tam Thập Lục không định hỏi lai lịch của đối phương, cũng không định cho đối phương có cơ hội nói gì.

Đây chính là nguyên nhân Trần Trường Sinh để cho hắn ra mặt.

Nhưng Mai Xuyên chủ giáo phản ứng nhanh hơn so với tưởng tượng.

Hắn không để ý đến Đường Tam Thập Lục, nhìn về Trần Trường Sinh nói: “Mai Lý Sa cố đại chủ giáo là bá phụ của ta.”

Thì ra là cháu của Mai Lý Sa.

Quả thế.

Suy đoán của Trần Trường Sinh đã được chứng minh, tự nhiên hiểu được Tô Mặc Ngu vì sao khó xử như vậy.

Cả đại lục đều biết quan hệ giữa Mai Lý Sa cùng Quốc Giáo học viện và hắn.

Trong phòng an tĩnh thời gian rất lâu.

“Ta chỉ muốn hỏi một câu.”

Đường Tam Thập Lục nhìn Mai Xuyên chủ giáo nói: “Tại sao ngươi đồng ý cho đám giáo tập cùng học sinh này trở lại.”

Mai Xuyên chủ giáo vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh đáp: “Giáo Khu xử quyết định, phải phục tòng ý chỉ của Bệ Hạ.”

Những lời này không tính là sai.

Quốc Giáo học viện là một trong Thanh Đằng Lục Viện, do Ly cung trực tiếp quản hạt, nhưng cuối cùng vẫn ở kinh đô, ở trên thổ địa của Đại Chu.

Vấn đề ai cũng biết đây không thể là ý chỉ của Hoàng Đế Bệ Hạ, vậy chỉ có thể là ý tứ của Thương Hành Chu.

“Ta hiểu rồi.”

Đường Tam Thập Lục biểu hiện cũng rất bình tĩnh, đối với Mai Xuyên chủ giáo nói: “Có thể phiền toái ngài tạm thời rời đi, để chúng ta thương lượng một chút hay không.”

Mai Xuyên chủ giáo mỉm cười nói: “Đó là tự nhiên.”

Nói xong câu đó, hắn hướng Trần Trường Sinh hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Gian phòng lần nữa an tĩnh thời gian rất lâu.

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.

Mạc Vũ trong thơ không nói tới những chuyện này, bởi vì dù sao nàng không phải là người trong Quốc Giáo, không cách nào biết được sóng ngầm ẩn dưới mặt nước được.

Nhưng bọn hắn cũng rất rõ ràng, vấn đề là ở Giáo Khu xử.

Giáo Khu xử quản lý Thanh Đằng ngũ viện, là thánh đường tối trọng yếu ở Ly cung, có địa vị cực kỳ đặc thù trong Quốc Giáo.

Trước sau hai người chấp chưởng, Mai Lý Sa cùng Mao Thu Vũ đều là đại chủ giáo địa vị tối cao, tư lịch già nhất.

Giáo Khu xử vẫn trong phạm vi thế lực của Quốc Giáo cựu phái, cùng Lăng Hải chi vương, Ti Nguyên đạo nhân đại biểu Quốc Giáo tân phái, đã giằng co rất nhiều năm.

Ở trong quá trình tân sinh của Quốc Giáo học viện, Giáo Khu xử cùng Mai Lý Sa cố đại chủ giáo, đóng vai trò cực kỳ quan trọng.

Ở trong mắt người bình thường, Giáo Khu xử dĩ nhiên giống như trước như vậy, ủng hộ Quốc Giáo học viện, ủng hộ Trần Trường Sinh đã trở thành Giáo Hoàng.

Trần Trường Sinh biết rõ không phải là như thế.

Ban đầu sở dĩ Quốc Giáo cựu phái thế lực ủng hộ Quốc Giáo học viện, không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì lão sư của hắn.

Nói một cách khác, bọn họ vẫn luôn ủng hộ lão sư của hắn.

Đối với bọn họ mà nói, Quốc Giáo học viện cho tới bây giờ cũng không phải là của Trần Trường Sinh, lại càng không phải của Đường Tam Thập Lục những người tuổi trẻ này.

Từ đầu tới cuối, Quốc Giáo học viện cũng luôn là của Thương Hành Chu, là của đám bạn cũ năm đó từng tuẫn giáo.

Trần Trường Sinh rời kinh đô ba năm, Ly cung khải trận tự phong, muốn đem tay vươn vào cũng tương đối khó khăn.

Nhưng Giáo Khu xử ở ngoài Ly cung, ở dưới uy vọng cùng thủ đoạn của Thương Hành Chu, lực khống chế của Quốc Giáo cựu phái thế lực đối với Giáo Khu xử đã càng ngày càng mạnh.

Bọn họ dĩ nhiên muốn muốn đoạt lại quyền khống chế Quốc Giáo học viện, không ít nhất cũng muốn một lần nữa có đầy đủ lực ảnh hưởng.

Tô Mặc Ngu có thể chống đỡ đến hiện tại, đã coi như tương đối không dễ.

Đường Tam Thập Lục nhìn Tô Mặc Ngu hỏi: “Mao viện trưởng?”

Đây là vấn đề hắn lo lắng nhất.

Tô Mặc Ngu nói: “Mao viện trưởng bế quan đã lâu, những chuyện này hẳn là không liên quan đến hắn.”

Nghe được đáp án này, vô luận Đường Tam Thập Lục hay là Trần Trường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vấn đề mà Quốc Giáo học viện hiện tại gặp phải vẫn rất khó giải quyết.

Thủ đoạn của Giáo Khu xử hoặc là nói Thương Hành Chu rất cay nghiệt, đưa ra một người đại diện rất khó giải quyết.

Ngay cả Đường Tam Thập Lục cũng không có cách nào bảo đối phương cút.

Dù sao Mai Xuyên chủ giáo là người thân của Mai Lý Sa.

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh nói: “Nhưng nơi này là Quốc Giáo học viện.”

Trần Trường Sinh trầm mặc thật lâu, nói: “Đúng vậy.”

Đường Tam Thập Lục nói: “Ta không để cho hắn cút, là bởi vì ta biết, làm vậy không có ý nghĩa gì.”

Trần Trường Sinh vừa trầm mặc một lát, nói: “Đúng vậy.”

Đường Tam Thập Lục xoay người đi ra ngoài phòng.

Tô Mặc Ngu mơ hồ đoán được Đường Tam Thập Lục chuẩn bị làm gì, vẻ mặt đột biến, đứng dậy chuẩn bị ngăn cản.

Nhưng Trần Trường Sinh không nói gì thêm.

Tô Mặc Ngu thanh âm khẽ run nói: “Vì sao phải vậy?”

Chọn tập
Bình luận