Thiên không trong Chu viên thấp hơn nhiều so với thiên không trong thế giới thực, tương đối dễ dàng dùng mắt thường để cân nhắc cự ly.
Trong quá trình từ mộ dụ rơi xuống mặt đất, Trần Trường Sinh tinh tường chứng kiến thiên không xanh lam đang cấp tốc rời xa.
Gió rét lạnh thấu xương giống như lưỡi đao cắt vào mặt của hắn, để cho hắn nhớ tới thời điểm mấy năm trước ở Chu viên bị hai cánh của Nam Khách đuổi giết, hắn từ trong hồ phá nước lao ra, sắp sửa bị giết chết, bỗng nhiên có một cánh tay từ trong bầu trời đêm duỗi tới, nắm lấy cổ áo của hắn, mang theo hắn rời xa.
Đáng tiếc hôm nay Từ Hữu Dung không có ở Chu viên, tự nhiên không có cách nào để nắm lấy hắn.
Cũng may phía dưới mộ dụ khắp nơi đều là thủy thảo cùng hồ, có lẽ còn lưu lại được một chút sinh cơ.
Một tiếng vang thật lớn vang lên bên tai của hắn.
Mặt hồ mềm mại trở nên vô cùng cứng rắn, vô số đau đớn từ các nơi trên thân thể của hắn tràn vào đầu óc.
Thời khắc ấy, hắn cảm thấy tất cả xương cốt đều sắp sửa đứt rời.
Vô số nước hồ màu xanh biếc lạnh như băng ập vào mặt hắn, càng không ngừng vỗ vào.
Hắn lần nữa nhớ tới hình ảnh chạy trốn ở trong hồ nước ba năm trước đây.
Máu từ khóe môi của hắn chảy ra, tràn ngập khắp mặt nước, biến thành một mảnh màu trắng nhạt.
Mấy trăm con cá mà từ thủy thảo bốn phía bơi ra ngoài, gần như điên cuồng bơi vào trong máu, không ngừng xuyên qua.
Sau khi hắn được Thiên Hải Thánh Hậu nghịch thiên cải mệnh, máu của hắn không còn là mật đường mỹ vị đồng thời cũng là kịch độc nữa , nhưng vẫn có lợi ích khó lòng tưởng tượng.
Vô luận loại sinh mệnh tầng cấp thế nào, bản năng cũng nguyện ý thân cận với máu của hắn.
Nếu nói dục vọng thân cận, có đôi khi chính là tham lam, hai bên không có quá nhiều khác biệt.
Con cá ở trong huyết vụ điên cuồng bơi lội, tựa như nhân loại trước mặt lợi ích cực lớn, căn bản không còn lý trí gì nữa.
Người mà thực sự thần trí mơ hồ, ngược lại tương đối không dễ bị thứ này hấp dẫn.
Trước lúc hôn mê, Trần Trường Sinh liền suy nghĩ tới những vấn đề như có như không, cuối cùng nghĩ tới Nam Khách.
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm ở đáy nước.
Thủy thảo ở bốn phía từ từ phất phới, thỉnh thoảng đụng vào chân của hắn.
Giống như cánh tay của ác ma từ trong hư vô thò ra, muốn đem hắn kéo vào vực sâu không đáy.
Hắn mở mắt.
Từ hôn mê đến lúc tỉnh lại, chỉ mới qua thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Mặt hồ còn không hoàn toàn bị nước lấp đầy.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về mặt nước, động.
Hai chân của hắn lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng mà khởi động , mang theo hai đạo thủy long, khí thế kinh người.
Xôn xao một tiếng, mặt hồ sinh ra một cột nước màu trắng, nhìn giống như là thác nước chảy ngược lên trời.
Trần Trường Sinh rơi vào ven hồ, chuẩn bị hướng một phiến hồ nhỏ khác hướng đông bắc lao đi.
Chiếc hồ nhỏ này có thể thông tới một thế giới khác trong Chu viên.
Chỉ có tới bên kia, mượn kiếm ý Già Thiên kiếm ban đầu lưu lại che chở, hắn mới có thể ẩn giấu một thời gian ngắn.
Hắn cần thời giờ để suy nghĩ một chút chuyện đã xảy ra, ít nhất phải đem thương thế hiện tại ổn định lại.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng bước, sau đó xoay người.
Thương Hành Chu đứng ở bên bờ đối diện, mặt không thay đổi nhìn hắn.
Trần Trường Sinh sắc mặt có chút tái nhợt.
Hắn từ nhỏ vô cấu, ở Quốc Giáo học viện hoàn mỹ tẩy tủy, ở đáy Bắc Tân kiều từng tắm long huyết, trừ Ma Quân, không có ai có thể so sánh cường độ thân thể đối với hắn, hơn nữa từ biến hóa thời khắc mấu chốt nhất, cho nên hắn từ mộ dụ rơi xuống đến mặt đất cách hơn mười dặm , vẫn còn có thể sống được.
Nhưng hắn đã bị thương không nhẹ.
Hắn không gãy xương sườn, phía trên đã có vết rách, đau đớn khắc sâu tận xương.
Mấu chốt nhất chính là, thức hải của hắn nhận lấy rung động thật lớn, đạo tâm không cách nào trở về yên tĩnh.
Tuyệt vọng nhất chính là, hắn hiện tại không còn kiếm, ngay cả vỏ kiếm cũng không ở bên người.
Điều này đồng nghĩa hắn không cách nào triệu hồi ra mấy ngàn thanh kiếm trong vỏ.
Những ngày qua hắn ở trong thạch thất Ly cung luyện kiếm không ngừng, yên lặng lĩnh ngộ, đem trạng thái điều chỉnh tới đỉnh phong, chính là vì trận chiến hôm nay.
Vì trận chiến hôm nay, hắn đã chuẩn bị rất nhiều.
Ba kiếm mà Tô Ly truyền cho hắn, ở Ly sơn lĩnh ngộ kiếm ý, Nam Khê trai hợp kiếm thuật cho đến kiếm trận, cũng đã được hắn thông hiểu đạo lí.
Hắn tin tưởng chính mình đang trong trạng thái tốt nhất, ở Chu viên hẳn là có tư cách khiêu chiến sư phụ của mình.
Nhưng mà ngay thời khắc cuộc chiến bắt đầu, hắn đã mất đi kiếm của mình.
Toàn bộ kiếm.
Những năm qua hắn có thể chiến thắng nhiều cường địch như vậy, chính là dựa vào kiếm.
Hắn được thế nhân gọi là kiếm đạo thiên tài, hiện tại thậm chí có rất nhiều người cảm thấy hắn đã là kiếm đạo đại sư.
Nhưng nếu như không có kiếm, hắn còn có thể làm gì? Hắn còn có thể là gì?
Hiện tại vấn đề là, Thương Hành Chu vì sao khẽ đưa tay đã lấy đi toàn bộ kiếm của hắn?
Đối với Trần Trường Sinh mà nói chuyện này không phải vấn đề, chỉ bất quá trong năm tháng dĩ vãng, hắn đã quên mất những chuyện này mà thôi.
Rất nhiều năm trước, hắn ở bên khe suối chém xuống râu rồng của hoàng kim cự long, luyện thành một thanh kiếm, giao cho đồ nhi của mình.
Đó chính là Vô Cấu kiếm mà Trần Trường Sinh mang theo trên người nhiều năm.
Vỏ kiếm vốn chính là trọng bảo của Ly cung—— Tàng Phong.
Cũng là Thương Hành Chu lấy đi từ Ly cung, sau đó giao cho hắn .
Thương Hành Chu nói không sai.
Bất kể là Vô Cấu kiếm hay là Tàng Phong vỏ kiếm, cũng là hắn cho Trần Trường Sinh .
Ngay cả hôn ước với Từ Hữu Dung, cũng là hắn cho Trần Trường Sinh .
Sau khi mà Dư Nhân cự tuyệt.
Nếu tất cả đều là hắn ban cho Trần Trường Sinh , như vậy hắn tự nhiên cũng có thể thu hồi.
Đây là tư cách, cũng là năng lực.
Không nghi ngờ chút nào, đây là thủ đoạn thắng bại mạnh nhất.
Chẳng qua là thủ đoạn này không khỏi ẩn giấu quá sâu.
Sâu đến mức làm người ta sợ hãi.
Ban đầu hắn ở Tây Trữ trấn miếu cũ nhận lấy thanh đoản kiếm này, đến hiện tại đã mười năm rồi sao?
Thương Hành Chu kế tiếp nói, càng làm lòng người thêm lạnh lẽo.
“Ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Trường Sinh là học sinh của hắn, là do hắn nuôi lớn ở Tây Trữ trấn.
Nhưng hắn không biết tuổi của Trần Trường Sinh.
Bất kể là cố ý hay là vô tình, cuối cùng vẫn là lạnh lùng .
Trần Trường Sinh nói: “Bất kể bao nhiêu, tóm lại là đã qua hai mươi.”
Thương Hành Chu không để ý đến ẩn ý trong những lời này, nói: “Thiên phú của ta không bằng ngươi, cho nên cộng thêm mười tuổi.”
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, trầm mặc một lát, nói: “Tốt.”
Thương Hành Chu ba mươi tuổi cùng Trần Trường Sinh hai mươi tuổi rốt cuộc ai mạnh hơn ai?
Không ai biết.
Cho dù hôm nay đánh một trận này xong, vẫn không ai biết.
Bởi vì Trần Trường Sinh không có kiếm.
Ào ào!
Tiếng nước vang lên.
Bọn cá đuổi theo huyết vụ đi tới mặt nước.
Hồ nước sôi trào bất an, nhìn rất náo nhiệt vui mừng, nhưng nhìn lâu lại làm người ta ghê tởm.
Mấy vòi máu bỗng nhiên ở trên mặt nước nở rộ, thi thể con cá không trọn vẹn chìm xuống.
Thương Hành Chu biến mất ở bờ bên kia.
Trần Trường Sinh cũng đã biến mất.
Bốn phía thủy thảo xuất hiện một cái dấu chân.
Ngay sau đó ở chỗ xa hơn xuất hiện dấu chân thứ hai.
Dấu chân không căn cứ mà xuất hiện, trong đó không có bất kỳ liên hệ, lộ vẻ phá lệ quỷ dị.
Thời điểm Trần Trường Sinh xuất hiện, đã là bên cạnh một rừng cây ngoài mấy trăm trượng .
Mà khi thời điểm Thương Hành Chu xuất hiện, đang ở trước người của hắn.
Hắn dùng Da Thức bộ, vẫn không cách nào thắng được thân pháp của Thương Hành Chu .
Như vậy thử quả đấm xem sao?
Trong thức hải của hắn xuất hiện một cái hình ảnh.
Biệt Dạng Hồng lẳng lặng nhìn hắn, đầu ngón tay đặt ở mi tâm của hắn.
Sau đó có vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến.
Trong tấm hình có lưu quang, mỗi đạo lưu quang cũng là một quả đấm.
Hình ảnh biến mất.
Vô số lưu quang biến thành một đạo lưu quang.
Vô số chiêu quyền biến thành một quyền.
Trần Trường Sinh nắm tay, hướng gương mặt quen thuộc rồi lại xa lạ đối diện đánh tới.