Nhiệt huyết dần tan, thời điểm hành hình, trong nhà lao cũng hiếm khi nghe thấy tiếng quát mắng có khí phách cùng thanh âm đọc thuộc lòng Chu luật của hắn, nhưng Dương Tu Thân khẩu khí vẫn còn, mặc dù hắn đã hấp hối, hít vào nhiều thở ra ít, khí tức mong manh, xương cốt của hắn vẫn rất cứng rắn, mặc dù xương sườn của hắn đã bị chặt gãy mười mấy thanh rồi.
Dương Tu Thân chưa từng tham gia đại triêu thí, đi qua khoa cử bình thường vào triều làm quan, nhiều năm cần cù chánh sự, mới được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, trực tiếp để cho hắn làm văn sự quan trong cung, ở mọi người xem ra, hắn phải cảm tạ ân tin của Thánh Hậu nương nương, nhưng mà hắn vẫn giống như trước, yên lặng làm phần chuyện của mình, ghi chép tất cả chuyện phát sinh trong hoàng cung.
Cho đến mùa thu năm thứ tư sau khi Quốc Giáo học viện huyết án phát sinh, hắn bỗng nhiên dâng một cái tấu chương.
Tấu chương này chỉ tội Chu Thông, cuối cùng cũng phê bình Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương cảm thấy không vui, đem hắn giam vào Chu ngục, hắn ở trong ngục bị vô số hành hạ, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được, còn sống, cuối cùng được đặc xá, thả ra ngoài, điều động tới Lễ bộ.
Chuyện này xảy ra chừng mười năm trước.
Mười năm sau, hắn lại bị giam vào Chu ngục, lần này không còn đồng liêu trong triều xin hộ, Thánh Hậu nương nương tựa như cũng đã quên đi sự hiện hữu của hắn.
Chu Thông cách hàng rào, nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ nằm trên đống cỏ, híp mắt nhìn thật lâu, mới xác nhận là địch nhân lớn nhất năm đó của mình.
“Dương đại nhân quả nhiên là trung trinh chi sĩ, chịu nhiều tra tấn như vậy, còn là một chữ cũng không chịu nói.”
Chu Thông nói: “Nhưng chuyện năm đó, không chỉ có mình ngươi biết.”
Nghe được thanh âm của hắn, Dương Tu Thân trên đống cỏ khẽ giật giật.
“Tôn Y Chính đã mở miệng.” Chu Thông đứng dậy, chắp hai tay đi tới ngoài ngục: “Hôm nay ta tới chỉ là để cáo biệt ngươi thôi.”
Nghe được câu này, Dương Tu Thân thân thể cứng lại, sau đó bỗng nhiên thanh tĩnh.
Hắn kiên trì tới hiện tại, rốt cục có thể không cần lý do kiên trì nữa, dĩ nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ mở miệng nói điều gì, chỉ đại biểu hắn có thể buông xuôi tất cả.
Nhà lao âm trầm u ám, vang lên thanh âm vận chuyển vật nặng, hơn mười cái bao nhét đầy đất cát, bị các quan viên Thanh Lại ty đem vào, sau đó đặt ở trên người Dương Tu Thân.
Ban đầu, Dương Tu Thân thân thể còn có thể nhúc nhích mấy cái, phát ra thanh âm ú ớ mơ hồ không rõ, cuối cùng, thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cho đến dừng lại.
Máu đen gần như đọng lại, từ trong mắt cùng trong lổ mũi của hắn tràn ra, cũng không còn hô hấp được nữa, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Cho dù đã chết, hắn cũng muốn mở trừng mắt, nghiến rang mở trừng mắt, dường như muốn xem xem thế gian này rốt cuộc có thiên đạo hay không, có công lý hay không.
Trời thu rơi vào trong đình viện, cây hải đường lúc này đã không còn hoa, nhưng vẫn rất thanh mỹ.
Chu Thông đứng ở dưới tàng cây hải đường, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, hẳn là do nguyên nhân nhiều năm không tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời.
Một gã quan viên Thanh Lại ty đứng sau lưng hắn, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi cũng không cách nào làm cho hắn ấm áp lên.
Một gã quan viên triều đình cứ như vậy mà chết ở trong Chu ngục.
Theo đạo lý mà nói, đây là chuyện rất bình thường, những chuyện tương tự đã phát sinh rất nhiều lần, nhưng tên quan viên Thanh Lại ty này là thuộc hạ mà Chu Thông tín nhiệm nhất, đi theo hắn đã mấy chục năm, biết lần này không giống với trước kia, dĩ vãng quan viên triều đình chết ở trong Chu ngục cũng đều không trải qua xét xử, theo đạo lý mà nói không tuân theo Chu luật, nhưng cũng không làm trái với ý chí của Thánh Hậu.
Thánh Hậu nương nương không muốn nhìn thấy chút ít quan viên kia, cho nên các quan viên này sẽ chết đi lặng yên không một tiếng động.
Nhưng lần này không giống như vậy, hắn biết rõ Chu Thông đại nhân đang lén lút điều tra chuyện gì, Thánh Hậu nương nương cũng không biết chuyện này, cũng không biết tin tức Dương Tu Thân đã chết.
Hắn nhìn về Chu Thông, ánh mắt rơi vào trên quan bào màu đỏ chót, không giống bình thường như vậy, thấy vô tận huyết hải, ngập trời sát ý, chỉ mơ hồ cảm giác được một đạo bất an thậm chí sợ hãi.
Tại sao Chu Thông đại nhân phải làm như vậy? Hắn mạo hiểm để cho nương nương thịnh nộ, âm thầm tra tấn nhiều người như thế, đến tột cùng muốn biết cái gì? Hắn đang sợ hãi chuyện gì?
…
…
Nếu như nói Hắc Bào là người biết được nhiều bí mật nhất trên thế giới này, như vậy Chu Thông có thể nói là người nắm giữ nhiều bí mật nhất trên thế giới này.
Đối với hắn mà nói, bí mật giống như kim ngân tài bảo, hoặc như là quyền thế địa vị, càng nhiều càng tốt, càng nhiều hắn càng có cảm giác được càng an toàn.
Bắt đầu từ một năm trước, hắn bắt đầu cố gắng tìm hiểu bí mật trên người Trần Trường Sinh, chỉ tiếc thủy chung không đạt được quá nhiều tiến triển, duy nhất tiến triển, lại liên quan đến trong hoàng cung, vô cùng có khả năng phát hiện bí mật của Thánh Hậu nương nương, vì vậy nhanh chóng dừng lại, nhưng cũng không ai biết, hắn vẫn một mực âm thầm tiếp tục điều tra.
Hắn ban đầu hoài nghi Trần Trường Sinh chính là Chiêu Minh Thái tử, năm ngoái ở kinh đô bỗng nhiên nổi lên tin đồn đó, vốn chính là do hắn cố ý thả ra.
Bí mật hắn muốn biết nhất chính là chuyện này.
Ban đầu hắn chỉ có phỏng đoán , nhưng không cách nào chắc chắn, bởi vì có rất nhiều điểm khó có thể hiểu.
Nếu như Trần Trường Sinh thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vì sao Thương Hành Chu phải đưa hắn tới kinh đô, đưa đến trước mắt nương nương?
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất ư?
Hơn nữa Trần Trường Sinh cùng Chiêu Minh Thái tử có tuổi tác không giống, ngược lại, tiểu tử gọi Dư Nhân kia lại hoàn toàn phù hợp.
Giả thành thật mà thật thành giả ư?
Những người từng thấy Trần Trường Sinh, đều nói hắn trưởng thành sớm, trầm ổn bình tĩnh, không giống thiếu niên.
Thời điểm trước khi Mai Lý Sa chết, còn đang nhìn Quang Âm quyển.
Rất nhiều đầu mối tợp hợp trong đình viện đầy hoa hải đường này, vô số chi tiết ở trong đầu của hắn dần dần đan xen thành hình.
Cuối cùng, những đầu mối này đều biến thành một cái suy đoán khó có thể tin —— Trần Trường Sinh chính là Chiêu Minh Thái tử, hắn bị Quang Âm quyển mạnh mẽ thay đổi số tuổi của mình.
Loại phỏng đoán này quá mức điên cuồng, bất khả tư nghị, hắn vẫn không thể nào tin nổi, cho nên hắn tiếp tục âm thầm điều tra.
Nhưng hắn tra xét bí ẩn trong cũng vẫn không thu hoạch được gì, hắn âm thầm nhốt rất nhiều người liên lụy đến chuyện này năm đó, bao gồm bà đỡ, còn có mấy vị thái y đã sớm quy lão hồi hương, cho tới hôm nay hắn mới rốt cục xác nhận, năm đó Chiêu Minh Thái tử được sinh ra, thiên luân trong cơ thể cũng đã băng liệt.
Nếu như chỉ phát hiện điều này, cũng sẽ không làm hắn động dung, bởi vì hắn biết, Thánh Hậu nương nương ban đầu nghịch thiên cải mệnh, hiến tế tinh không từng phát ra lời thề vô cùng ác độc, nàng nhất định sẽ cô đơn đến già mà chết, như vậy nàng tự nhiên không thể nào lưu lại bất kỳ đứa con nào, ở thiên đạo mơ hồ vận chuyển cũng không đảo ngược, Chiêu Minh Thái tử dĩ nhiên sẽ chết.
Nhưng vài ngày trước, hắn thấy được truyền thư bí mật giữa Thiên Cơ các cùng hoàng cung, biết được một cái bí mật khác.
Trần Trường Sinh là người trong hoàng tộc, hơn nữa hắn có bệnh, bệnh của hắn đến từ khi còn trong bụng mẹ thiên luân đã bị hủy diệt ——
Giống với Chiêu Minh Thái tử.
Chu Thông bắt đầu cảm thấy bất an, thậm chí sợ hãi.
Nếu như Trần Trường Sinh thật sự là Chiêu Minh Thái tử, hắn còn sống, điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ Thánh Hậu nương nương nghịch thiên cải mệnh chưa thành công!
Chỉ cần Trần Trường Sinh sống, Thánh Hậu nương nương sẽ có thể bị thiên đạo cắn trả!
Nếu như chuyện này bị người phản đối ẩn núp trong bóng tối lợi dụng, Thánh Hậu nương nương còn có thể tiếp tục ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế sao?
Chu Thông rất rõ ràng, một khi nương nương thất thế, chính mình sẽ gặp phải kết cục thê thảm như thế nào.
Đồng dạng là trung thành với nương nương, nhưng hắn không giống các thần tướng như Tiết Tỉnh Xuyên, dưới trướng bọn họ đều có binh mã, nếu như Trần thị hoàng tộc trọng chưởng ngôi vị hoàng đế, vì ổn định thế cục, chỉ cần các thần tướng đó nguyện ý thay đổi địa vị, tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ công kích, ít nhất là trong mấy năm, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng không ai cho phép hắn còn sống.
Tất cả mọi người biết, hắn là con chó trung thành nhất, cũng là điên cuồng nhất của Thánh Hậu nương nương.
Hắn cắn chết quá nhiều người, mang quá nhiều nợ máu thay cho Thánh Hậu.
Hắn không muốn chết.
Cho dù là một con chó, cũng có khát vọng sống sót.
Làm sao để giải quyết chuyện này? Thoạt nhìn tựa như rất đơn giản, tựa như rất nhiều người nghĩ như vậy, Thánh Hậu nương nương chỉ cần giết chết Trần Trường Sinh là được.
Trong mắt mọi người trên thế gian, Thánh Hậu nương nương lãnh khốc chí cực, căn bản không thèm để ý những chuyện này.
Nhưng Chu Thông đã hầu hạ nương nương nhiều năm, biết chút ít truyền thuyết trong dân gian cũng không phải hoàn toàn là thật.
Nương nương quả thật không có huyết mạch truyền thừa, Bình Quốc công chúa là con nuôi, nhưng nàng làm sao có thể đích thân giết chết con mình?
Nương nương dù sao cũng là nữ nhân, nếu như nàng thật sự phát hiện Trần Trường Sinh là con trai ruột của mình, mềm lòng thì phải làm sao bây giờ?
Không thể mềm lòng, không thể không nhìn thiên đạo, không thể mạo hiểm!
Sắc mặt Chu Thông trở nên càng ngày càng tái nhợt, quan bào màu đỏ khẽ rung động, ở ánh mặt trời đầu thu nhấc lên gợn sóng như máu.
“Để cho ta tới phân ưu thay nương nương sao.”
Hắn lặng yên suy nghĩ ở trong lòng.
Nhiệt huyết dần tan, thời điểm hành hình, trong nhà lao cũng hiếm khi nghe thấy tiếng quát mắng có khí phách cùng thanh âm đọc thuộc lòng Chu luật của hắn, nhưng Dương Tu Thân khẩu khí vẫn còn, mặc dù hắn đã hấp hối, hít vào nhiều thở ra ít, khí tức mong manh, xương cốt của hắn vẫn rất cứng rắn, mặc dù xương sườn của hắn đã bị chặt gãy mười mấy thanh rồi.
Dương Tu Thân chưa từng tham gia đại triêu thí, đi qua khoa cử bình thường vào triều làm quan, nhiều năm cần cù chánh sự, mới được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, trực tiếp để cho hắn làm văn sự quan trong cung, ở mọi người xem ra, hắn phải cảm tạ ân tin của Thánh Hậu nương nương, nhưng mà hắn vẫn giống như trước, yên lặng làm phần chuyện của mình, ghi chép tất cả chuyện phát sinh trong hoàng cung.
Cho đến mùa thu năm thứ tư sau khi Quốc Giáo học viện huyết án phát sinh, hắn bỗng nhiên dâng một cái tấu chương.
Tấu chương này chỉ tội Chu Thông, cuối cùng cũng phê bình Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương cảm thấy không vui, đem hắn giam vào Chu ngục, hắn ở trong ngục bị vô số hành hạ, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được, còn sống, cuối cùng được đặc xá, thả ra ngoài, điều động tới Lễ bộ.
Chuyện này xảy ra chừng mười năm trước.
Mười năm sau, hắn lại bị giam vào Chu ngục, lần này không còn đồng liêu trong triều xin hộ, Thánh Hậu nương nương tựa như cũng đã quên đi sự hiện hữu của hắn.
Chu Thông cách hàng rào, nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ nằm trên đống cỏ, híp mắt nhìn thật lâu, mới xác nhận là địch nhân lớn nhất năm đó của mình.
“Dương đại nhân quả nhiên là trung trinh chi sĩ, chịu nhiều tra tấn như vậy, còn là một chữ cũng không chịu nói.”
Chu Thông nói: “Nhưng chuyện năm đó, không chỉ có mình ngươi biết.”
Nghe được thanh âm của hắn, Dương Tu Thân trên đống cỏ khẽ giật giật.
“Tôn Y Chính đã mở miệng.” Chu Thông đứng dậy, chắp hai tay đi tới ngoài ngục: “Hôm nay ta tới chỉ là để cáo biệt ngươi thôi.”
Nghe được câu này, Dương Tu Thân thân thể cứng lại, sau đó bỗng nhiên thanh tĩnh.
Hắn kiên trì tới hiện tại, rốt cục có thể không cần lý do kiên trì nữa, dĩ nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ mở miệng nói điều gì, chỉ đại biểu hắn có thể buông xuôi tất cả.
Nhà lao âm trầm u ám, vang lên thanh âm vận chuyển vật nặng, hơn mười cái bao nhét đầy đất cát, bị các quan viên Thanh Lại ty đem vào, sau đó đặt ở trên người Dương Tu Thân.
Ban đầu, Dương Tu Thân thân thể còn có thể nhúc nhích mấy cái, phát ra thanh âm ú ớ mơ hồ không rõ, cuối cùng, thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cho đến dừng lại.
Máu đen gần như đọng lại, từ trong mắt cùng trong lổ mũi của hắn tràn ra, cũng không còn hô hấp được nữa, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Cho dù đã chết, hắn cũng muốn mở trừng mắt, nghiến rang mở trừng mắt, dường như muốn xem xem thế gian này rốt cuộc có thiên đạo hay không, có công lý hay không.
Trời thu rơi vào trong đình viện, cây hải đường lúc này đã không còn hoa, nhưng vẫn rất thanh mỹ.
Chu Thông đứng ở dưới tàng cây hải đường, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, hẳn là do nguyên nhân nhiều năm không tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời.
Một gã quan viên Thanh Lại ty đứng sau lưng hắn, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi cũng không cách nào làm cho hắn ấm áp lên.
Một gã quan viên triều đình cứ như vậy mà chết ở trong Chu ngục.
Theo đạo lý mà nói, đây là chuyện rất bình thường, những chuyện tương tự đã phát sinh rất nhiều lần, nhưng tên quan viên Thanh Lại ty này là thuộc hạ mà Chu Thông tín nhiệm nhất, đi theo hắn đã mấy chục năm, biết lần này không giống với trước kia, dĩ vãng quan viên triều đình chết ở trong Chu ngục cũng đều không trải qua xét xử, theo đạo lý mà nói không tuân theo Chu luật, nhưng cũng không làm trái với ý chí của Thánh Hậu.
Thánh Hậu nương nương không muốn nhìn thấy chút ít quan viên kia, cho nên các quan viên này sẽ chết đi lặng yên không một tiếng động.
Nhưng lần này không giống như vậy, hắn biết rõ Chu Thông đại nhân đang lén lút điều tra chuyện gì, Thánh Hậu nương nương cũng không biết chuyện này, cũng không biết tin tức Dương Tu Thân đã chết.
Hắn nhìn về Chu Thông, ánh mắt rơi vào trên quan bào màu đỏ chót, không giống bình thường như vậy, thấy vô tận huyết hải, ngập trời sát ý, chỉ mơ hồ cảm giác được một đạo bất an thậm chí sợ hãi.
Tại sao Chu Thông đại nhân phải làm như vậy? Hắn mạo hiểm để cho nương nương thịnh nộ, âm thầm tra tấn nhiều người như thế, đến tột cùng muốn biết cái gì? Hắn đang sợ hãi chuyện gì?
…
…
Nếu như nói Hắc Bào là người biết được nhiều bí mật nhất trên thế giới này, như vậy Chu Thông có thể nói là người nắm giữ nhiều bí mật nhất trên thế giới này.
Đối với hắn mà nói, bí mật giống như kim ngân tài bảo, hoặc như là quyền thế địa vị, càng nhiều càng tốt, càng nhiều hắn càng có cảm giác được càng an toàn.
Bắt đầu từ một năm trước, hắn bắt đầu cố gắng tìm hiểu bí mật trên người Trần Trường Sinh, chỉ tiếc thủy chung không đạt được quá nhiều tiến triển, duy nhất tiến triển, lại liên quan đến trong hoàng cung, vô cùng có khả năng phát hiện bí mật của Thánh Hậu nương nương, vì vậy nhanh chóng dừng lại, nhưng cũng không ai biết, hắn vẫn một mực âm thầm tiếp tục điều tra.
Hắn ban đầu hoài nghi Trần Trường Sinh chính là Chiêu Minh Thái tử, năm ngoái ở kinh đô bỗng nhiên nổi lên tin đồn đó, vốn chính là do hắn cố ý thả ra.
Bí mật hắn muốn biết nhất chính là chuyện này.
Ban đầu hắn chỉ có phỏng đoán , nhưng không cách nào chắc chắn, bởi vì có rất nhiều điểm khó có thể hiểu.
Nếu như Trần Trường Sinh thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vì sao Thương Hành Chu phải đưa hắn tới kinh đô, đưa đến trước mắt nương nương?
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất ư?
Hơn nữa Trần Trường Sinh cùng Chiêu Minh Thái tử có tuổi tác không giống, ngược lại, tiểu tử gọi Dư Nhân kia lại hoàn toàn phù hợp.
Giả thành thật mà thật thành giả ư?
Những người từng thấy Trần Trường Sinh, đều nói hắn trưởng thành sớm, trầm ổn bình tĩnh, không giống thiếu niên.
Thời điểm trước khi Mai Lý Sa chết, còn đang nhìn Quang Âm quyển.
Rất nhiều đầu mối tợp hợp trong đình viện đầy hoa hải đường này, vô số chi tiết ở trong đầu của hắn dần dần đan xen thành hình.
Cuối cùng, những đầu mối này đều biến thành một cái suy đoán khó có thể tin —— Trần Trường Sinh chính là Chiêu Minh Thái tử, hắn bị Quang Âm quyển mạnh mẽ thay đổi số tuổi của mình.
Loại phỏng đoán này quá mức điên cuồng, bất khả tư nghị, hắn vẫn không thể nào tin nổi, cho nên hắn tiếp tục âm thầm điều tra.
Nhưng hắn tra xét bí ẩn trong cũng vẫn không thu hoạch được gì, hắn âm thầm nhốt rất nhiều người liên lụy đến chuyện này năm đó, bao gồm bà đỡ, còn có mấy vị thái y đã sớm quy lão hồi hương, cho tới hôm nay hắn mới rốt cục xác nhận, năm đó Chiêu Minh Thái tử được sinh ra, thiên luân trong cơ thể cũng đã băng liệt.
Nếu như chỉ phát hiện điều này, cũng sẽ không làm hắn động dung, bởi vì hắn biết, Thánh Hậu nương nương ban đầu nghịch thiên cải mệnh, hiến tế tinh không từng phát ra lời thề vô cùng ác độc, nàng nhất định sẽ cô đơn đến già mà chết, như vậy nàng tự nhiên không thể nào lưu lại bất kỳ đứa con nào, ở thiên đạo mơ hồ vận chuyển cũng không đảo ngược, Chiêu Minh Thái tử dĩ nhiên sẽ chết.
Nhưng vài ngày trước, hắn thấy được truyền thư bí mật giữa Thiên Cơ các cùng hoàng cung, biết được một cái bí mật khác.
Trần Trường Sinh là người trong hoàng tộc, hơn nữa hắn có bệnh, bệnh của hắn đến từ khi còn trong bụng mẹ thiên luân đã bị hủy diệt ——
Giống với Chiêu Minh Thái tử.
Chu Thông bắt đầu cảm thấy bất an, thậm chí sợ hãi.
Nếu như Trần Trường Sinh thật sự là Chiêu Minh Thái tử, hắn còn sống, điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ Thánh Hậu nương nương nghịch thiên cải mệnh chưa thành công!
Chỉ cần Trần Trường Sinh sống, Thánh Hậu nương nương sẽ có thể bị thiên đạo cắn trả!
Nếu như chuyện này bị người phản đối ẩn núp trong bóng tối lợi dụng, Thánh Hậu nương nương còn có thể tiếp tục ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế sao?
Chu Thông rất rõ ràng, một khi nương nương thất thế, chính mình sẽ gặp phải kết cục thê thảm như thế nào.
Đồng dạng là trung thành với nương nương, nhưng hắn không giống các thần tướng như Tiết Tỉnh Xuyên, dưới trướng bọn họ đều có binh mã, nếu như Trần thị hoàng tộc trọng chưởng ngôi vị hoàng đế, vì ổn định thế cục, chỉ cần các thần tướng đó nguyện ý thay đổi địa vị, tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ công kích, ít nhất là trong mấy năm, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng không ai cho phép hắn còn sống.
Tất cả mọi người biết, hắn là con chó trung thành nhất, cũng là điên cuồng nhất của Thánh Hậu nương nương.
Hắn cắn chết quá nhiều người, mang quá nhiều nợ máu thay cho Thánh Hậu.
Hắn không muốn chết.
Cho dù là một con chó, cũng có khát vọng sống sót.
Làm sao để giải quyết chuyện này? Thoạt nhìn tựa như rất đơn giản, tựa như rất nhiều người nghĩ như vậy, Thánh Hậu nương nương chỉ cần giết chết Trần Trường Sinh là được.
Trong mắt mọi người trên thế gian, Thánh Hậu nương nương lãnh khốc chí cực, căn bản không thèm để ý những chuyện này.
Nhưng Chu Thông đã hầu hạ nương nương nhiều năm, biết chút ít truyền thuyết trong dân gian cũng không phải hoàn toàn là thật.
Nương nương quả thật không có huyết mạch truyền thừa, Bình Quốc công chúa là con nuôi, nhưng nàng làm sao có thể đích thân giết chết con mình?
Nương nương dù sao cũng là nữ nhân, nếu như nàng thật sự phát hiện Trần Trường Sinh là con trai ruột của mình, mềm lòng thì phải làm sao bây giờ?
Không thể mềm lòng, không thể không nhìn thiên đạo, không thể mạo hiểm!
Sắc mặt Chu Thông trở nên càng ngày càng tái nhợt, quan bào màu đỏ khẽ rung động, ở ánh mặt trời đầu thu nhấc lên gợn sóng như máu.
“Để cho ta tới phân ưu thay nương nương sao.”
Hắn lặng yên suy nghĩ ở trong lòng.