Những thanh kiếm này tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo, bén nhọn chí cực.
Đáng sợ hơn chính là những thanh kiếm thi triển ra kiếm thế cực kỳ trầm ổn kiên định, giống như là núi, hay hoặc giả là một tòa sơn môn làm bằng đá.
Ly sơn không có sơn môn, kiếm chính là sơn môn.
Nhìn những thanh kiếm dừng ở giữa không trung, Đường Tam Thập Lục không lo lắng, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Hắn hưng phấn nói với Trần Trường Sinh: “Cái đó thật giống như chiêu kiếm pháp của ngươi, chẳng lẽ ngươi trời sanh nên tới Ly sơn để học kiếm ư?”
Độ nhạy cảm của Chiết Tụ đối với nguy hiểm hơn xa người bên cạnh, cảm giác được những thanh kiếm này có thể đột nhiên phát ra một kích lôi đình, tiến lên đem Đường Tam Thập Lục kéo ra phía sau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Nhưng hắn đã quên kiếm của mình là Ma Soái kỳ kiếm, Ly Sơn kiếm tông là chánh đạo kiếm tông của Nhân tộc, đối với khí tức Ma Soái kỳ kiếm phát ra sao mà nhạy cảm.
Sưu sưu sưu sưu! Tiếng xé gió dày đặc vang lên, mấy trăm thanh kiếm cực nhanh từ trong núi bay tới.
Trần Trường Sinh không phản ứng, nhưng cảm nhận được mấy trăm thanh kiếm mang đến uy thế cùng nguy kiếm, thần trượng tự động hiện thân, hướng bốn phía tản ánh sáng vô cùng sáng ngời.
Thần thánh khí tức bao phủ cả con đường bằng đá.
Giải Kiếm thạch không ở trong quang minh.
Cả tòa Ly sơn vang lên vô số tiếng hú gọi!
Vô số thanh kiếm phá núi mà ra, phá mây mà lên, tạo thành một đạo kiếm hà cực kỳ tráng quan, chu du trong dãy núi, bảo vệ Ly sơn chư phong!
Đây chính là vạn kiếm hộ sơn đại trận nổi tiếng của Ly sơn!
Những thanh kiếm trong kiếm hà này mặc dù không nổi danh bằng những thanh kiếm Trần Trường Sinh từ trong kiếm trì lấy ra, nhưng phong duệ còn hơn trước, tự có một loại khí thế mạnh mẽ phi thường.
Đừng bảo là Trần Trường Sinh đám người, cho dù là Chu Độc Phu cùng Thiên Hải Thánh Hậu sống lại, cũng không thể nào chính diện đối kháng với vạn kiếm đại trận.
Cũng may đạo kiếm hà vắt ngang thiên khung kia, chẳng qua là chu du không ngừng ở trong quần phong, không lập tức phát động công kích với bọn họ.
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ không cảm nhận được sát ý, mơ hồ hiểu được ý tứ bên trong, người trước cầm thần trượng, người sau buông chuôi kiếm, hướng con đường bằng đá phía sau lui mấy bước.
Kiếm hà tại trên trời cao, kiếm ý lành lạnh đã rơi xuống, tùy thời có thể đem tất cả sự vật trên con đường bằng đá cắt thành phấn vụn, căn bản vô pháp đối kháng.
Đường Tam Thập Lục có chút tức giận, nghĩ thầm Ly sơn rõ ràng biết là ai tới, lại cố tình làm như vậy, chẳng lẽ là muốn cho đám người mình một cái hạ mã uy (ra oai phủ đầu) ư?
Theo Trần Trường Sinh đám người thối lui đến phía sau Giải Kiếm thạch, mấy trăm thanh kiếm bốn phía con đường bằng đá trở nên bình tĩnh hơn, chư phong đạo kiếm hà bao la hùng vĩ kia cũng dần dần chậm lại.
“Thật là buồn cười.”
Đường Tam Thập Lục nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi là đệ tử đích truyền của Tô Ly tiền bối, thấy thế nào cũng tính là người của Ly Sơn kiếm tông, thậm chí cùng thế hệ với chưởng môn, đám vãn bối đệ tử này lại dám vận dụng vạn kiếm đại trận để cưỡng bức ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận?”
Trần Trường Sinh biết tâm tình của hắn lúc này khẳng định không vui, bất đắc dĩ phải nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta phải làm gì?”
Đường Tam Thập Lục nói: “Ngươi nên lấy thân phận Giáo Hoàng để gia nhập Ly Sơn kiếm tông, sau đó tiếp nhận chức chưởng môn, làm cho Thu Sơn Quân cùng những tên kia tức chết.”
Lúc nói những lời này, thanh âm của hắn rất lớn, chính là cố ý muốn để cho người trên núi nghe thấy.
“Ngươi người này, mở miệng lúc nào cũng có mùi như vậy?”
Phía trên con đường bằng đá vang lên một thanh âm mọi người có chút quen thuộc.
Đường Tam Thập Lục cùng đối phương đã đấu võ mồm rất nhiều lần, nào có đạo lý nghe không hiểu, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện ta nói hoàn toàn không có khả năng ư?”
Quan Phi Bạch từ trên con đường bằng đá đi tới, nhìn hắn muốn giễu cợt mấy câu, nhưng nghĩ tới nếu như Trần Trường Sinh thật sự gia nhập Ly Sơn kiếm tông, lấy thân phận cùng bối phận của hắn, lời nói có vẻ hoang đường của Đường Tam Thập Lục thật sự có khả năng biến thành sự thật, không khỏi vẻ mặt khẽ biến.
Đúng lúc này, sâu trong mây mù truyền đến một thanh âm ôn hòa rồi lại không mất uy nghiêm.
“Giáo Hoàng Bệ Hạ thánh giá quang lâm, trên dưới Ly sơn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Nói chuyện tự nhiên là chưởng môn của Ly Sơn kiếm tông.
Quan Phi Bạch thu liễm tâm tình, hướng Trần Trường Sinh nghiêm túc hành lễ, dẫn theo mọi người đi vào đỉnh núi đầy mây mù.
Đi không bao lâu, đã tới một tòa thạch đình bên sườn núi.
Cẩu Hàn Thực cùng Lương Bán Hồ còn có một vị trưởng lão Kiếm đường, đã ở chỗ này chờ đón bọn hắn.
Giáo Hoàng tự mình đến thăm, nếu đổi lại là những tông phái sơn môn khác, nói vậy sẽ phải nghênh đón từ xa mấy dặm, hơn nữa tất nhiên là do chưởng môn tự mình nghênh đón. Nhưng hôm nay Trần Trường Sinh không dùng liễn giá, Ly Sơn kiếm tông cũng không phải tông phái sơn môn bình thường, trong lúc vội vàng có thể làm được như vậy, đã coi như rất có lễ số.
Cẩu Hàn Thực cùng Lương Bán Hồ cùng Trần Trường Sinh làm lễ ra mắt.
Cái tên Lương Tiếu Hiểu đã sớm bị thế nhân quên mất, nhưng Trần Trường Sinh không có cách nào quên được, hắn tin tưởng Lương Bán Hồ cũng không có cách nào quên, cho nên tâm tình có chút khác thường.
Nhưng loại tâm tình này nhanh chóng bị chuyện phát sinh kế tiếp đánh vỡ, bởi vì vị trưởng lão của Kiếm đường kia cũng hướng Trần Trường Sinh làm một cái đại lễ.
Trần Trường Sinh giật mình, phải biết rằng Kiếm đường trưởng lão của Ly Sơn kiếm tông đều là trưởng bối trong phái có cảnh giới cao thâm, chiến lực hùng hậu, hơn nữa tính tình đều rất bướng bỉnh cao ngạo, mặc dù hắn là Giáo Hoàng , theo đạo lý mà nói, đối phương cũng sẽ không cần dùng đại lễ để tham bái.
Rất nhanh hắn đã nhớ tới một chuyện mà Quan Phi Bạch nhắc tới lúc còn đồng hành.
Một vị Kiếm đường trưởng lão của Ly Sơn kiếm tông ở trong chiến đấu trên cánh đồng tuyết chịu trách nhiệm cản ở phía sau, bị mấy cường giả Ma tộc vây công, suýt nữa bỏ mình, cuối cùng dựa vào một viên Chu Sa đan mới được cứu về, bây giờ nghĩ lại, vị Kiếm đường trưởng lão vô cùng dũng mãnh kia hẳn là người trước mặt.
Nghĩ đến điểm này, Trần Trường Sinh vội vàng tiến lên đỡ đối phương dậy, sau đó nghiêm nghị hoàn lễ. Trong suy nghĩ của hắn, giống như Kiếm đường trưởng lão vì Nhân tộc mà chiến đấu hăng hái, mới thật sự là đối tượng đáng giá để kính nể, nếu so sánh, chính mình chỉ dùng máu làm chút ít Chu Sa đan căn bản không tính là gì.
Không tiếp tục nói nhiều, đoàn người đi thẳng lên đỉnh núi.
Lúc này đỉnh núi đã tụ tập mấy trăm đệ tử Ly Sơn kiếm tông, nói vậy lúc này kiếm quang trên nhai bình còn lại chắc đã giảm bớt rất nhiều.
Ly Sơn kiếm tông đệ tử nhìn Trần Trường Sinh đoàn người đi tới, ánh mắt có chút ngạc nhiên, có chút cảnh giác.
Quá khứ từng là đối thủ hoặc là nói người cạnh tranh, hiện tại đã trở thành đồng minh thậm chí có thể nói là đồng bạn.
Quan hệ giữa Ly Sơn kiếm tông cùng Quốc Giáo học viện vô cùng phức tạp, cho nên cảm xúc trong mắt đám người tự nhiên cũng rất phức tạp.
Thú vị chính là, tầm mắt của các đệ tử Ly Sơn kiếm tông chỉ có một phần nhỏ rơi vào trên người Trần Trường Sinh, còn có một phần nhỏ rơi vào trên người Đường Tam Thập Lục, mà tuyệt đại đa số tầm mắt lại là rơi vào trên người Chiết Tụ, hơn nữa thấp giọng nghị luận điều gì, lộ ra vẻ hơi hỗn loạn.
Đây tự nhiên không phải bởi vì hung danh hiển hách của Chiết Tụ ở trên chiến trường, mà là bởi vì quan hệ giữa hắn cùng Thất Gian.
Nhìn hình ảnh này, Cẩu Hàn Thực khẽ cau mày, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông vẻ mặt đột nhiên nghiêm lại, tiếng nghị luận nhất thời nhỏ hơn rất nhiều.
Xuyên qua đám người, xa xa đã thấy được tòa động phủ bị thanh đằng phủ kín, nói vậy đó chính là chỗ ở của chưởng môn Ly Sơn kiếm tông.
Trước động phủ có thạch bình, tương đối cao, thân ảnh đứng ở đó rất dễ dàng để người ta nhìn thấy.
Dĩ nhiên, cho dù đứng giữa hàng vạn hàng nghìn người, người kia cũng sẽ được chú ý đầu tiên.
Thu Sơn Quân xoay người lại, nhìn về Trần Trường Sinh đám người.
Trần Trường Sinh nhìn hắn không biết nên nói điều cái gì.
Hôm qua lúc quyết định tới Ly sơn, dĩ nhiên hắn cũng đã thử tưởng tượng hình ảnh này phát sinh.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương có thể sẽ tìm cớ tránh mặt không gặp, nhưng đến lúc này mới hiểu được, nếu như tránh mặt không gặp, vậy còn là Thu Sơn Quân hay sao?