Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 34: Thương nhân giữa đường

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Trong Thiên Thư lăng có rất nhiều con đường, nhưng chỉ có một con đường duy nhất có thể trực tiếp đi tới đỉnh lăng, đó chính là thần đạo ở phía nam dùng ngọc thạch màu trắng xây thành.

Từ thần đạo để lên lăng, là sự kiện có ý nghĩa tượng trưng phi thường.

Chỉ có Hoàng Đế cùng Giáo Hoàng và Thánh Nữ phía nam, mới có tư cách đi lên thần đạo, điều này đại biểu cho vô thượng quyền uy.

Trước Tuần Mai đã có rất nhiều người từng thử xông thần đạo, nhưng trừ Chu Độc Phu, tựa như không có một ví dụ nào khác thành công.

Vương Phá muốn xông thần đạo, là muốn thực hiện lời hứa với bạn cũ, là khiêu khích đối với triều đình, còn là báo thù đối với Thái Tông Hoàng Đế.

Từ Hữu Dung đứng ở sâu trong rừng cây tại Bách Thảo Viên, nhìn phiến sân cỏ khẽ nhô lên, thấp giọng nói: “Ngài đã nói, Kế đạo nhân là thần tử trung thành nhất của Thái Tông Hoàng Đế, thậm chí là người hâm mộ có chút biến thái cuồng nhiệt, như vậy hắn làm sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh chứ?”

Gió nhẹ phất lá cây cùng lớp cỏ xanh nhạt vừa nhô ra khỏi mặt đất, Thiên Hải Thánh Hậu đã an nghỉ ở nơi này, không có ai có thể trả lời vấn đề của nàng.

“Nghĩ đến muốn đối địch với nhân vật biến thái như vậy, thật sự là khẩn trương a.”

Từ Hữu Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, không nhìn thấy sự khẩn trương mà nàng nhắc tới, chỉ có lông mi khẽ rung động, bộc lộ ra tâm tình chân thật của nàng lúc này.

Việc nàng cần làm hoặc là nói quyết định quá mức đáng sợ, chỉ cần không cẩn thận, có thể sẽ có ngàn vạn dân chúng chết đi thê thảm vô cùng.

Muốn ra quyết định như vậy, hoặc là nói để cho toàn bộ đại lục tin tưởng nàng có can đảm đưa ra quyết định như vậy, cần nàng có ý chí cực kỳ cường đại.

Ý chí cường đại đến mức tận cùng, tự nhiên vô tình, đây chính là Thái Thượng chi đạo.

Từ Hữu Dung cau mày, nhìn có chút nhu nhược, làm người ta thương tiếc.

Chưa từng ai thấy nàng như vậy.

Cho dù là thời điểm ở Chu viên nàng trọng thương sắp chết, cho dù là thân cận như Trần Trường Sinh, cũng chưa từng nhìn thấy.

Chỉ có con đường bằng đá bóng loáng cùng cái cây khô bên vách núi trên mộ dụ kia từng chứng kiến.

Hai ngón trỏ ở trong gió nhẹ nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Nàng nhìn địa phương đầu ngón tay tương giao, tự nhủ: “Ngươi có thể, ngươi có thể làm được.”

Theo thanh âm lẩm bẩm nhìn như nhu nhược, có chút e sợ, lông mi của nàng dần dần không rung động nữa.

Nàng ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn về phiến cỏ xanh khẽ nhô lên, ánh mắt đã bình tĩnh.

Bình tĩnh cực hạn nhất, là hờ hững.

Đừng bảo là một mảnh cỏ xanh, cho dù là hồng thủy ngập trời, cũng không cách nào làm cho nàng để ý.

“Nguyện thánh quang vĩnh viễn tồn tại cùng ngài.”

Từ Hữu Dung xoay người đi tới ngoài Bách Thảo Viên.

Theo làn váy của nàng nhẹ phẩy, trong sân cỏ sinh ra một khóm hoa dại, sau đó chợt sinh ra ngọn lửa màu vàng, biến thành hư vô.

Từ gian nhà cỏ của Tuần Mai đến phía dưới thần đạo cũng không phải quá xa, ban đầu Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đám người đi đoạn đường này, không tốn thời gian bao lâu.

Nhưng Vương Phá đi thật lâu.

Thiết đao chẳng biết lúc nào đã rời khỏi vỏ, được hắn nắm ở trong tay.

Nếu để cho người thấy hình ảnh này, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều khiếp sợ cùng nhiều điều khó hiểu.

Năm ấy ở trong gió tuyết đối chiến với Thiết Thụ, hắn thời gian rất lâu cũng không rút đao, cho đến cuối cùng mới một đao chém phá thiên địa.

Vì sao hôm nay hắn rút thiết đao sớm như vậy? Hắn chuẩn bị chém về phía ai?

Vương Phá muốn chém không phải là người.

Hôm nay Thiên Thư lăng vắng lạnh vô cùng, nhìn không thấy người tu đạo xem bia, ngay cả bia thị giả cũng không biết đi nơi nào.

Cho dù những người này có mặt, cũng không có ai có tư cách để cho hắn xuất đao.

Hắn chém chính là nhánh cây vượt qua ngã ba đi tới cản đường, chém hàng rào đã mục nát, chém đá xanh bởi vì lâu năm không tu sửa mà không bằng phẳng.

Theo thiết đao rơi xuống, nhánh cây thành mảnh, hàng rào thành phấn, đá xanh thành mạt, sau đó bị gió thổi đi, trở nên bằng phẳng mới tinh.

Sau khi hắn rời đi, trên mặt đất cùng trên tảng đá vết đao rõ ràng cũng dần dần biến mất, nhưng đao ý ẩn sâu vào trong không gian, che phủ đi thứ gì.

Vương Phá đi tới phía dưới thần đạo, nhìn về chỗ tòa lương đình từng tồn tại.

Hiện tại thế nhân đã biết được, ngay lúc đó Hãn Thanh thần tướng đã phá cảnh nhập thần thánh.

Khó trách đêm đó Tuần Mai mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, đang lúc đỉnh phong, vẫn không cách nào vượt qua cửa ải của hắn.

Hôm nay sẽ là ai tới ngăn cản hắn xông thần đạo đây?

Vương Phá không đi tới thần đạo, lẳng lặng chờ người kia đến.

Thiết đao của hắn một lần nữa vào vỏ, đao thế lại như cũ vắt ngang trong thiên địa, hơn nữa càng không ngừng chậm chạp tăng lên.

Hắn sẽ không gấp gáp, bởi vì thời gian càng dài, đao thế tích tụ sẽ càng hoàn mỹ, cho đến hòa hợp, không có bất kỳ khuyết khẩu nào nữa.

Có thể vì nguyên nhân này, không có thời gian quá dài, người mà hắn chờ liền xuất hiện.

Gió nhẹ phất động lên nước trong trong kênh cạn, sinh ra vô số rung động tinh mịn, tạo thành vô số đồ án phiền phức khó hiểu.

Vằn nước tựa như ẩn chứa diệu nghĩa của thiên địa tạo hóa, đem đao thế của Vương Phá hòa tan rất nhiều.

Thương Hành Chu xuất hiện trên thần đạo, tay đạo bào lướt nhẹ, đầu đầy tóc đen được chải không loạn một sợi nào, anh hoa bức người.

Vương Phá nói: “Quả nhiên không có ý mới.”

Đối với sự xuất hiện của Thương Hành Chu, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, nghĩ đến cũng không có ai cảm thấy bất ngờ.

Thế gian hiện tại, người có năng lực ngăn cản hắn xông thần đạo, cũng chỉ có Thương Hành Chu.

Thương Hành Chu không nói tiếp.

So với nói chuyện, hắn để ý kết quả thực tế hơn.

Hắn nhìn Vương Phá, trong mắt tràn đầy thưởng thức, tựa như nhìn vãn bối xuất sắc nhất của mình.

Nhưng vệt thưởng thức này cuối cùng biến thành tiếc nuối.

Ở trong kế hoạch của hắn, Vương Phá sẽ ở chiến tranh Bắc phạt sau đó đóng vai trò trọng yếu, thậm chí trách nhiệm nặng nề là công phá Tuyết Lão thành hắn cũng chuẩn bị giao cho đối phương.

Đáng tiếc cường giả Nhân tộc ưu tú như vậy, hôm nay sẽ chết.

Một trận mưa theo Thương Hành Chu đến đồng thời phủ xuống không trung trên Thiên Thư lăng.

Đây không phải mưa xuân, mà là mưa tên.

Cùng với thanh âm vù vù dày đặc, vô số mưa tên cùng tên nỏ như cơn mưa rào trút xuống.

Mũi tên cùng không khí phát sinh ma sát kịch liệt, mang tới đạo đạo ánh lửa, trong đó ẩn có thánh quang lóng lánh.

Vương Phá không xoay người, đã cảm giác được mưa tên đến.

Hắn có chút bất ngờ, cũng có chút cảm khái.

Hắn không ngờ Vũ Lâm quân ngoài Thiên Thư lăng lại có nhiều thánh quang tiễn như vậy .

Rất rõ ràng, triều đình đã sớm có dự phán đối với sự xuất hiện của hắn tại Thiên Thư lăng, nhiều thánh quang tiễn như vậy, chính là thủ đoạn công kích vô cùng kinh khủng.

Thì ra ba năm trước đây hắn ở bên bờ Lạc Thủy phá cảnh nhập thần thánh, triều đình đã bắt đầu chuẩn bị tính xem giết chết hắn như thế nào.

Thương Hành Chu đứng trên thần đạo, cũng ở trong phạm vi mưa tên bao phủ, nhưng hắn không có ý tứ rời đi, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Vương Phá.

Hắn giống như đang nhìn một người chết.

Hắn tu hành đạo pháp đã hơn ngàn năm, tự nhiên có năng lực ứng phó thánh quang tiễn, ít nhất phải mạnh hơn Vương Phá rất nhiều.

Mà nếu như hắn không rời đi, Vương Phá cũng không thể ly khai.

Vương Phá thiết đao dù mạnh thế nào, cũng không thể đồng thời chém rụng đầy trời mưa tên, còn ngăn cản được công kích của hắn.

Vừa lúc đó, trong rừng cây phía tây nam Thiên Thư lăng, bỗng nhiên lướt tới một đạo kiếm quang.

Kiếm quang cực kỳ trắng trong thuần khiết.

Có phi điểu kinh hãi bay ra, nhưng còn chưa kịp rời khỏi bìa rừng, đã bị một đạo kiếm quang khác chém rụng.

Đạo kiếm quang này cực kỳ diễm lệ.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều kiếm quang ở trong rừng cây bay tới.

Chọn tập
Bình luận