Thời điểm đạo nhân áo xanh nhìn thiên không, Bạch Đế cũng đang nhìn thiên không.
Chẳng qua hắn không nhìn hai vị Thánh Quang thiên sứ, mà là nhìn bên kia tầng mây, phía tây.
“Đây chính là thay đổi lớn nhất của thế giới này mấy năm qua. Ngươi có lòng tin có thể khống chế mọi thứ trên thế giới này, có thể không nhìn chúng sanh cùng với ta trong thiên địa này, nhưng đây là phương thiên địa ở thế giới khác, ngươi còn có thể tiếp tục bình tĩnh được sao?”
Mục phu nhân nhìn hắn vẻ mặt hờ hững nói: “Phiến thiên địa này có lẽ không có ai có thể trái nghịch ngươi, cho nên ta từ trên trời mượn một chi kì binh, ngươi không nghĩ tới chuyện này, cho nên cuối cùng ngươi mất đi cơ hội nắm bắt cục diện trong tay, ngươi bây giờ có thể làm thế nào đây?”
Bạch Đế nhìn biển mây thật tình hỏi: “Ngươi xác định ngươi có thể nắm giữ toàn bộ cục diện ư?”
Mục phu nhân nói: “Ngươi dĩ nhiên rất cường đại, nhưng vì lừa gạt toàn bộ đại lục, ngươi đã trở nên hư nhược rất nhiều… Nếu nói gạt người lại gạt cả mình, nói xong không phải là loại nam nhân đa nghi không thú vị như ngươi sao? Cho dù ta thắng không nổi ngươi, ít nhất có thể giữ chân ngươi một thời gian ngắn.”
Nếu như nàng có thể giữ chân Bạch Đế một thời gian ngắn, hai vị Thánh Quang thiên sứ này có thể giết chết Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, còn có các cao thủ cường giả Quốc Giáo, tiếp theo chính là giết chóc đối với cường giả Yêu tộc trung với Bạch Đế, đại cục đã định.
Bạch Đế mỉm cười nói: “Vân nhi, nếu ngươi đã biết ta đa nghi, chẳng lẽ không lo ta còn chuẩn bị khác ư?”
Nghe xưng hô Vân nhi, trong mắt Mục phu nhân toát ra tâm tình chán ghét cực kỳ mãnh liệt, nói: “Bạch Hành Dạ, thu hồi bộ dáng này của ngươi đi, ta nghe thấy rất ghê tởm, mấy trăm năm thời gian đã qua, đến lúc này, chúng ta không thể trò chuyện thoải mái ư?”
Bạch Đế không thu lại nụ cười, ngược lại lộ vẻ càng thêm chân thành, nói: “Ngươi nói, ta nghe .”
“Năm đó Thương Hành Chu lừa ngươi, để cho ngươi cho rằng có thể dễ dàng hái được Ma Quân trái cây này, kết quả lại làm cho ngươi cùng Ma Quân lưỡng bại câu thương, mấy năm qua chỉ có thể ngồi khô trong núi đá nhìn vô hạn cảnh tượng, ngươi liệu có cam tâm? Nếu hắn đã lừa ngươi, làm sao dám tới nơi này, chẳng lẽ không sợ bị ngươi lừa lại hay sao?”
Mục phu nhân cười lạnh nói: “Nếu nói người đa nghi hẳn phải chết vì đa nghi, nói đúng là người như ngươi cùng Thương Hành Chu.”
Bạch Đế bình tĩnh nói: “Lời này có lý, nhưng ngươi cũng biết, tình hình hôm nay không giống bình thường.”
Mục phu nhân nói: “Cho dù Thương Hành Chu muốn đến, cũng không còn kịp nữa, hơn nữa nếu như hắn có thể , vì sao lúc này ngươi không tới giết ta chứ?”
Bạch Đế cảm khái nói: “Chẳng lẽ đến hiện tại ngươi còn chưa tin, ta căn bản không hề muốn giết ngươi?”
Nói xong câu đó, ánh mắt của Bạch Đế bỗng nhiên thay đổi.
Đồng tử của hắn đột nhiên biến mất, chỉ còn lại màu trắng, nhìn dị thường đáng sợ, hơn nữa như giết người.
Thiên địa đều là màu trắng, đây có thể là biển mây, cũng có thể là cánh đồng tuyết.
Cuồng bạo phong tuyết để lại dấu vết, hiện ra trong mắt hắn.
Tầng mây quanh người Mục phu nhân bỗng nhiên cuốn động, hướng bốn phương tám hướng lan tràn, nhìn giống như một trận bão tuyết.
Một đạo lực lượng cực kỳ ngưng tụ từ đám mây đi tới mặt đất.
Oanh một tiếng nổ, vô số hoa thụ trong hoàng thành đổ xuống, thạch điện rắc rắc phần phật rung động.
Quan Cảnh đài trực tiếp thừa nhận đạo lực lượng này lại lún xuống nửa thước!
Quan Cảnh đài chìm vào vách núi, nhưng không băng tán.
Bởi vì Bạch Đế ở trên Quan Cảnh đài.
Hắn chắp hai tay, lẳng lặng nhìn thiên không.
Theo đạo lực lượng này đi tới Quan Cảnh đài còn có vô số vụn mây.
Vụn mây đến từ Tây Hải, mang theo ẩm ướt cùng sức nặng vô hạn.
Nhưng khi vụn mây cùng thân thể Bạch Đế gặp nhau, nhất thời mất đi toàn bộ sức nặng, chỉ còn lại màu sắc thuần túy nhất.
Vô số vụn mây màu trắng lượn lờ quanh người Bạch Đế, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng xoay tròn, biến thành một đám mây sềnh sệch.
Trong đám mây sềnh sệch này có quang nhiệt vô cùng, gió tốc độ cao bay vút như đao, cũng không thể khiến hình dáng của nó có chút biến hóa nào.
Đám mây này không giống hải tặc, cũng không giống Thông Cổ Tư đại học giả.
Ầm ầm như tiếng sấm ở trong bầu trời trên Bạch Đế thành nổ tung.
Đám mây trắng hướng phía trên tòa đại viện ở thành tây mà đi, ở trên bầu trời xanh lưu lại một đạo quang ảnh rõ ràng.
Đó là một con bạch hổ so với núi tuyết trong Lạc Tinh sơn mạch còn khổng lồ hơn.
…
…
Nhìn hình chiếu bạch hổ trong bầu trời, Bạch Đế thành vang lên vô số tiếng hoan hô đầy kích động.
Vị Thánh Quang thiên sứ mới vừa đột phá Ly cung đại trận, chuẩn bị giết chết nhân loại giáo sĩ cùng với tất cả dân chúng Yêu tộc trong thành , nhìn về thiên không.
Hắn là thiên sứ chiến tranh, thô bạo nhất cũng dễ giết chóc nhất trong những người hầu của thần minh, chưa bao giờ biết sợ hãi là gì.
Nhưng khi hắn thấy phiến quang ảnh trong bầu trời, thấy đám mây trắng gào thét mà đến, vẫn cảm thấy cảnh giác mãnh liệt, thậm chí có ý muốn rút lui.
Hắn cảm giác vô cùng rõ ràng, đây là đối thủ cường đại nhất mà hắn gặp trên phiến đại lục này.
So với cường giả Nhân tộc vài ngày trước hắn giết chết còn cường đại hơn.
Ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, vị Thánh Quang thiên sứ này đã đưa ra quyết định.
Hắn đem chiến ý tăng lên tới cực hạn, phát ra một tiếng hô trầm thấp như sấm, nắm quang xử ném tới đám mây.
Nếu như Bạch Đế dùng chân thân công kích, có lẽ hắn sẽ chọn tạm thời thối lui, nhưng nếu tới chỉ là một đạo thần hồn, hắn có lòng tin có thể chiến thắng đối phương.
Đám mây tạo thành bạch hổ đi tới phía trên viện, hé miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn vào quang xử.
Răng rắc!
Nanh cùng quang xử ma sát , trong đó sinh ra vô số tia chớp thật nhỏ lại như cũ cực kỳ kinh khủng.
Trong bầu trời tiếng sấm nổ vang, cuồng phong thổi tan bóng đêm cùng quang minh còn sót lại phía trên viện.
Kinh khủng uy áp trực tiếp san bằng tất cả kiến trúc trong viện, cả trên mặt đất chút ít cát vàng cũng tựa như bị nghiền vụn!
Các giáo sĩ không chịu nổi nữa, mau chóng chạy ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục được nhạc công mù đám người bảo vệ ở chính giữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ma Quân đang muốn đi lên giết chết người này, bỗng nhiên cảm ứng được thứ gì.
Hắn nhìn thiên không, trên mặt toát ra cảm xúc khiếp sợ cùng khó tin.
…
…
Ở trong bầu trời.
Một đạo nhân áo xanh lặng yên không một tiếng động, xuất hiện phía sau Thánh Quang thiên sứ.
Thánh Quang thiên sứ đang cùng thần hồn của Bạch Đế chiến đấu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên quang xử.
Nhưng hắn là thiên sứ ứng với thiên địa pháp lý quy tắc mà sinh, không thể phát hiện người áo xanh phía sau, vẫn là chuyện khó lòng hiểu được.
Hình ảnh này dị thường quỷ dị, hơn nữa cực kỳ đáng sợ.
Đạo nhân áo xanh vươn ra hai tay, cầm lấy cánh của Thánh Quang thiên sứ.
Thánh Quang thiên sứ rốt cục cảm thấy, trong mắt toát ra vô tận hoảng sợ, giống như vực sâu.
Hắn đã không kịp làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không kịp quay đầu lại.
Lau.
Một tiếng vang nhỏ.
Tựa như tiểu nha hoàn xé quạt.
Tựa như quý công tử xé sách.
Đôi cánh của Thánh Quang thiên sứ bị đạo nhân áo xanh xé rách!
Một tiếng hét thảm vang lên.
Tiếng hét này vô cùng thống khổ, vô cùng tức giận, vô cùng tuyệt vọng, giống như tiếng sấm thực sự quanh quẩn trên bầu trời của Bạch Đế thành.