Editor: BếnVạn dặm không mây, ánh mặt trời cũng không rừng rực, tuy là hai bờ Hồng hà ấm áp, cuối cùng đã đến mùa đông giá rét. Gió lạnh từ trên thạch đài phất qua, không mang theo bụi mù trong khe đá xanh, mà chỉ để cho chút ít hoa trắng chồng chất trên mặt đất khẽ lay động, lộ vẻ càng thêm réo rắt thảm thiết.
Lạc Lạc đứng ngoài hoa lê đầy đất, thân ảnh có chút cô đơn.
Ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn non nớt nhưng càng thêm xinh đẹp của nàng, không nhìn thấy cảm xúc quá rõ ràng, nhưng nghĩ tới quyết định trong thạch điện lúc trước, nghe Kình Lạc đài tiếng lễ nhạc một lần nữa trở nên lưu loát, nghĩ tới sau đó quốc thư sắp ban bố thiên hạ, rất nhiều tộc trưởng cùng tướng quân có chút không đành lòng nhìn nàng, cúi đầu hoặc là xoay người nhìn sang chỗ khác.
Lạc Lạc tựa như không chú ý tới những thứ này, đi thẳng về phía trước, chiếc giày nhỏ dẫm lên đám hoa trắng, không phát ra bất kỳ thanh âm gì cả.
Cách cây lê còn một đoạn cự ly, nàng ngừng lại, bởi vì một thân ảnh cực kỳ nguy nga, như núi lớn ngăn trở trước người nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là đại trưởng lão từ nhỏ đến lớn đều rất thương yêu mình.
Tương tộc tộc trưởng trầm mặc nhìn nàng, không nói gì, trong ánh mắt lại có rất nhiều cảm xúc phức tạp hiện ra, tựa như chút ít nếp nhăn trên khóe mắt, rất khó nhìn thấy rõ ràng.
Trong ánh mắt bình tĩnh của hắn có ôn hòa , có sủng nịch, có xin lỗi, cũng có thỉnh cầu.
Lạc Lạc hiểu được ý tứ của hắn, dùng thanh âm êm ái nói: “Ta không muốn.”
Tương tộc tộc trưởng vẻ xin lỗi càng thêm nồng nặc, nói: “Đây là ý tứ của Bệ Hạ.”
Lạc Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Vậy thì sao chứ?”
Quan Cảnh đài rất an tĩnh, nhất là sau khi nàng xuất hiện.
Thanh âm của nàng mặc dù rất nhẹ, nhưng tinh tường truyền đến trong tai tất cả đại nhân vật Yêu tộc.
Tương tộc tộc trưởng giật mình, Lộc tộc thái công giật mình, Lý tộc tộc trưởng giật mình, các đại nhân vật trên Quan Cảnh đài đều ngơ ngẩn.
Bởi vì bọn họ không ngờ, công chúa điện hạ từ trước đến giờ nổi tiếng là đáng yêu cùng hiểu chuyện, biết điều nghe lời, lại nói ra những lời như vậy.
Vậy thì sao chứ? Bốn chữ đơn giản này nhìn như chỉ là chất vấn hoặc là hỏi thăm, trong đó ẩn giấu vẻ lãnh đạm cùng cường ngạnh có ai nghe mà không hiểu chứ?
…
…
Lạc Lạc đi tới trước cây lê.
Nàng nhìn tên Ma tộc trẻ tuổi dưới tàng cây, phát hiện đối phương quả thật rất anh tuấn, tỏa ra khí tức cũng không làm cho mình ghét cay ghét đắng.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên mái tóc của hắn, xác nhận không có ma giác, cảm giác hơi thú vị, sau đó sinh ra một chút ngơ ngẩn.
Làm công chúa điện hạ tôn quý nhất của Yêu tộc, vô luận ở kinh đô hay là Bạch Đế thành, nàng thủy chung được bảo vệ nghiêm mật nhất, cho nên nàng không có cơ hội tham gia đại triêu thí, không có biện pháp cùng mọi người vào Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, càng không được phép tiến vào Chu viên để thí luyện.
Cho nên nàng không có cơ hội nhìn thấy Ma tộc chân chính.
Chẳng qua nhiều năm trước ở Quốc Giáo học viện, trong cái đêm không thể nào quên mất ấy, nàng từng gặp phải một lần.
Nam tử Ma tộc kia hẳn là rơi vào trong tay Chu Thông, chắc hẳn đã sớm chết rồi?
Nàng khi đó ngay cả tẩy tủy cũng còn chưa thành công, thời điểm đứng tại trước người chính mình, chẳng lẽ không sợ hay sao?
Một đóa hoa trắng từ trên cành rơi xuống, sát qua tóc mai, làm cho nàng phục hồi tinh thần.
Nàng tò mò hỏi: “Ngươi chính là Ma Quân ư?”
Ánh mắt của nàng rất trong trẻo, tựa như nước suối, có thể nhìn thấy toàn bộ tâm tình.
Rất rõ ràng, đối với vị Ma Quân trẻ tuổi này, nàng không có chút tức giận, chỉ thật sự có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
Ma Quân lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ngươi có thể gọi tên của ta, Ni Lộc.”
Những lời này cùng chút dừng lại ở giữa không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng nếu như Hắc Bào cùng Ma Soái có mặt ở đây, nhất định sẽ vô cùng giật mình.
Nếu như chút ít vương công đại thần trong Tuyết Lão thành có mặt tại đây, thậm chí có thể sẽ sợ hãi đến bất tỉnh.
Mặc dù giọng nói lạnh nhạt của hắn ẩn chứa cao ngạo chân chính, nhưng hắn nói cho nàng tên thật của mình, hơn nữa còn cho phép nàng sử dụng.
Lạc Lạc cũng không biết những quy củ này trong hoàng thất Ma tộc, cũng không để ý những chuyện này.
Nàng nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn kết hôn với ta ư?”
Ma Quân khẽ nhíu mày, nói: “Không sai.”
Lạc Lạc hỏi: “Tại sao?”
Mục đích của đám cưới, tự nhiên là để chứng nhận kết minh.
Đây không phải đáp án khó đoán gì, Ma Quân tin tưởng nàng cũng biết, nhưng không thể trả lời như thế được.
Đây là tôn nghiêm của quân vương, là khí thế hoàng tộc phải có, cùng với tôn trọng dành cho đối phương.
Cho nên hắn đưa ra đáp án vẫn là quý mến.
Hắn nói là quý mến nàng đã lâu.
Lạc Lạc dĩ nhiên biết đây không phải lời nói thật, tựa như nàng biết tại sao hắn muốn cưới mình.
Nhưng nàng vẫn tiếp tục đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ trước kia ngươi đã biết ta sao?”
Vô cùng nhiều đại nhân vật bao gồm Tương tộc tộc trưởng ở bên trong cũng cho là mình biết vì sao nàng kiên trì tiếp tục đặt câu hỏi.
Nàng muốn chứng minh Ma Quân đang nói dối.
Nàng muốn chứng minh Ma Quân trước kia chưa từng biết mình, như vậy tự nhiên không có quý mến đã lâu.
Chẳng qua cho dù chứng minh được những thứ này, có ý nghĩa gì chứ?
Trong suy nghĩ của bọn hắn, Lạc Lạc Điện hạ lúc này tựa như một tiểu hài tử cắn đầu bút, minh tư khổ tưởng giải khai một cái đề thi như thế nào .
Cho dù nàng giải được đề thi này, lại có ai để ý đúng sai?
“Dĩ nhiên, chính là bởi vì biết, cho nên mới thưởng thức, ta tin tưởng tương lai một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ có cách nhìn như vậy.”
Ma Quân ánh mắt yên tĩnh nhìn nàng, lộ ra vẻ tự tin vô cùng.
Lạc Lạc bỗng nhiên lui mấy bước, đi tới ngoài phiến hoa trắng, lần nữa nhìn về dưới tàng cây.
Nàng nghiêng đầu, lông mày cau lại, không biết vì sao lộ vẻ buồn rầu, vô cùng khả ái.
Nhìn một cái, chính là một bức họa.
Bên ngoài lan can chính là trời xanh, cao xa mà trong xanh phẳng lặng.
Một gốc lê, kết đầy hoa trắng.
Hắn đứng dưới tàng cây.
Gió nổi lên, hoa rơi như mưa.
Rơi vào vai hắn.
Rơi vào áo hắn.
Bức họa này thật sự rất đẹp.
…
…
Ma Quân không nói gì, tùy ý để nàng nhìn mình.
Bởi vì lúc này hắn đứng trong bức họa.
Trên mặt của hắn mang theo nụ cười như có như không, sâu trong tròng mắt dần dần hiện ra mỏi mệt cùng với phiền chán.
Ban đầu, Lạc Lạc không có giống chút ít quý tộc thiếu nữ trong Tuyết Lão thành biểu hiện ra e ngại đối với hắn, cũng không giống tỷ muội của hắn cố ý cao ngạo lạnh lùng, chẳng qua là ánh mắt sáng ngời tỏ vẻ tò mò như thiếu nữ bình thường, quả thật là để cho hắn sinh ra một chút hứng thú.
Nhưng theo thời gian trôi đi, loại hứng thú này đã trở thành phai nhạt rất nhiều.
Nhất là thấy vẻ mặt của Lạc Lạc lúc này.
Bức họa này, vốn chính là hắn vẽ cho nàng xem .
Hắn cười khẩy nghĩ tới, nữ tử chính là nữ tử, đúng là luôn thích những thứ hư ảo nực cười như vậy.
Đang nghĩ tới như vậy, hắn chợt nghe một câu nói.
“Ngươi đã xem bức họa của ta ư?”
Người nói chuyện là Lạc Lạc.
Ma Quân thu lại nụ cười, nhìn nàng bình tĩnh nói: “Ta không rõ ý của ngươi là sao.”
“Ba ngày trước ta đã vẽ một bức họa.”
Lạc Lạc nhìn hắn nói: “Không ngờ hôm nay thấy được cảnh thật.”
Ma Quân khẽ nhíu mày, nói: “Phải không? Vậy thì thật là trùng hợp.”
“Đây dĩ nhiên không phải là trùng hợp, hẳn là mẫu thân biết ta rất thích bức họa kia, cho nên cho ngươi xem . Mùa đông một đêm gió xuân thổi tới, cây lê nở rộ hoa, ngươi đứng dưới tàng cây… Những chi tiết này đã làm rất tốt, hoa lê đẹp mắt, ngươi cũng rất đẹp mắt, thủ pháp xúc cảnh động tình cũng rất tự nhiên, nhưng mẫu thân cùng ngươi đều nghĩ sai một chuyện.”
“Nghĩ sai chuyện gì?”
“Cho dù tất cả đều được thiết kế vô cùng hoàn mỹ, ngươi cũng không thể trở thành người trong bức họa của ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bức họa kia không phải do ta tưởng tượng, mà là thực tế đã có.”
Lạc Lạc dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, tựa như nhìn một cái tiểu hài tử cắn đầu bút, minh tư khổ tưởng giải khai một cái đề thi như thế nào .
Các ngươi cho là tìm được phương pháp giải đề, nhưng căn bản không biết ý tứ của đề thi này.
Ma Quân mơ hồ đoán được đáp án, hỏi: “Vậy người trong bức họa vốn là ai?”
Lạc Lạc an tĩnh một lát, nói: “Đương nhiên là tiên sinh nhà ta a.”