Thiên phú tu đạo của Trần Trường Sinh cực cao, trí tuệ thế tục lại rất bình thường, một thời gian sau mới hiểu được nguyên nhân, vừa rất chân thành suy nghĩ một thời gian ngắn mới lên tiếng: “Nếu có cơ hội, ta tự nhiên sẽ thuyết phục Bạch Đế Bệ Hạ, đem Ly sơn kiếm pháp tổng quyết trả về .”
Mấy trăm năm trước, liên quân Nhân tộc cùng Yêu tộc bắc phạt Ma tộc, mấy vị trưởng lão Ly Sơn kiếm tông vận lương chậm trễ, luận tội nên chém.
Ly Sơn kiếm tông không thể làm gì khác, đành đem kiếm pháp tổng quyết dâng tới Bạch Đế thành, mới để cho Bạch Đế ban xuống thánh chỉ, để Kim Ngọc Luật từ bỏ việc này.
Đối với Ly Sơn kiếm tông mà nói, nếu như có thể không trở mặt với Bạch Đế thành mà có thể đem Ly sơn kiếm pháp tổng quyết cầm về, đương nhiên là chuyện vô cùng tốt.
Mà hiện nay người có khả năng làm thành chuyện này nhất , dĩ nhiên chính là Trần Trường Sinh.
Nghe Trần Trường Sinh hứa hẹn, chưởng môn Ly Sơn kiếm tông rất hài lòng.
Thu Sơn Quân hơi hơi nhíu mày, có chút không vừa ý.
—— sư thúc tổ của hắn Tô Ly năm đó từng nói, những thứ do Ly sơn đánh mất nên do chính Ly sơn lấy về.
Bất quá nếu là ý của chưởng môn sư phụ, hắn cũng không nên tỏ vẻ phản đối ngay trước mặt Trần Trường Sinh.
Giải quyết vấn đề lớn nhất là bệnh tình của Chiết Tụ, tâm tình của Trần Trường Sinh đã khá hơn nhiều, nói: “Hiện tại có thể để cho bọn họ gặp mặt nhau được chứ?”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông lắc đầu nói: “Cho dù lang hài tử kia học xong chính kiếm thanh âm, cũng chỉ là tạm thời áp chế bệnh tình, không tính là chữa khỏi, tự nhiên không thể gặp mặt.”
Trần Trường Sinh bất đắc dĩ, nói: “Cần gì như thế?”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cũng rất bất đắc dĩ, nói: “Đây là ý tứ của tiểu sư thúc, ai dám làm trái chứ?”
Trần Trường Sinh nghĩ tới tính tình của Tô Ly, cũng im lặng không biết nói gì.
Thu Sơn Quân bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy sư thúc tổ làm chuyện này là không đúng .”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: “Nhưng dù sao hắn cũng là sư thúc tổ của ngươi, ngươi cần kính hắn thương hắn.”
Thu Sơn Quân nói: “Tính tình của sư thúc tổ, thật sự rất khó làm cho người ta sinh ra lòng kính yêu được.”
Trần Trường Sinh nghĩ tới chút ít hình ảnh năm đó trên đường từ cánh đồng tuyết vạn dặm trở về, cùng Thu Sơn Quân liếc mắt nhìn nhau, liền biết đối phương suy nghĩ điều gì, lòng có ưu tư.
Chỉ trong nháy mắt, tựa như bọn họ đã trở lại Phản Nhai mã tràng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ nhanh chóng cảm thấy không được tự nhiên, tách ra tầm mắt.
“Chẳng lẽ thật sự không có phương pháp nào sắp xếp hay sao?”
Trần Trường Sinh hỏi chưởng môn Ly Sơn kiếm tông: “Dù sao Tô Ly tiền bối hiện tại cũng không ở đây.”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: “Mặc dù tiểu sư thúc đã đi, kiếm còn ở trong núi.”
Trần Trường Sinh cảm nhận được ý tứ trong những lời này, hỏi: “Kiếm?”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: “Tiểu sư thúc để lại một đạo kiếm, nếu có người có thể thắng được một đạo kiếm này, sẽ có thể không để ý pháp chỉ của hắn.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn thử xem.”
“Ta không muốn dấu ngươi, muốn phá vỡ kiếm này sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nhìn hắn nghiêm nghị nói: “Tiểu sư thúc là lão sư của ngươi ở trên kiếm đạo, nếu tính ra ngươi sẽ là sư đệ của ta, ta không muốn ngươi đi mạo hiểm.”
Trần Trường Sinh nói: “Vãn bối mạt học, thực không dám nhận.”
Lời này nói chính là xưng hô sư đệ.
Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cười nói: “Thật là lỡ lời, cho dù ngươi dám nhận, ta cũng không dám gọi ngươi như vậy, nếu không có người sẽ không vui.”
Nếu như Trần Trường Sinh trở thành sư đệ của chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, như vậy chẳng phải là sẽ trở thành sư thúc của Thu Sơn Quân cùng Thần Quốc Thất Luật ư?
Ai sẽ mất hứng, tự nhiên không hỏi cũng biết.
Trần Trường Sinh nhìn Thu Sơn Quân một cái.
Thu Sơn Quân không để ý tới hắn, nhìn chưởng môn Ly Sơn kiếm tông nói: “Nếu để cho tiểu sư muội nghe câu này, râu mép của sư phụ ngươi còn có thể còn lại mấy sợi đây?”
…
…
Phía sau Ly sơn chủ phong có phiến nhai bình, trước nhai bình là phiến thạch bích, phía trên phủ kín thanh đằng, trên dây leo có chút ít hoa dại.
Chỉ có đi tới phụ cận, mới có thể thấy rõ, thì ra ở giữa phiến thanh đằng này có một lối đi rộng chừng hai trượng.
Mơ hồ có thể nghe được bên kia thạch bích có tiếng chim hót thanh thúy truyền đến, còn có mùi hoa truyền đến, nếu cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được bên ấy có màu xanh biếc.
Bên kia dường như có một phiến sơn cốc xanh tươi.
Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực và các đệ tử Ly sơn mang theo đoàn người Trần Trường Sinh đứng trước nhai bình.
Chiết Tụ nhìn khe đá kia trầm mặc không nói.
“Tiểu sư muội mấy năm qua đều tu hành ở bên kia, nếu như muốn gặp nàng, sẽ phải đi qua nơi này.”
Cẩu Hàn Thực nói với đám người Trần Trường Sinh: “Con đường bằng đá này là năm đó sư thúc tổ trước lúc phá cảnh nhập thần thánh dùng kiếm trong tay chém vỡ vách núi mà thành, trên vách đá tự có kiếm ý sát cơ tồn tại, cực kỳ nguy hiểm, mà đây cũng chính là một kiếm mà các ngươi phải phá.”
Trần Trường Sinh rất rõ ràng, sau khi Già Thiên kiếm thất lạc ở Chu viên, Tô Ly vẫn dùng thanh cương kiếm bình thường do vị thợ rèn trên tiểu trấn dưới Ly sơn tạo ra, nghĩ tới năm đó người này dùng một thanh kiếm bình thường chém ra một con đường như thế, không khỏi rung động không nói thành lời.
Tầm mắt của hắn rơi vào trên lối đi giữa phiến thanh đằng.
Trên thạch bích có vô số vết kiếm, khắc sâu vô cùng, mặc dù đã trải qua mấy trăm năm mưa gió, vẫn không bị bào mòn.
Lúc này cách lối vào thạch bích còn hơn mười trượng, hắn đã có thể rõ ràng cảm giác được kiếm ý bén nhọn ẩn chứa trong vết kiếm.
Bạch Thái cùng Đường Tam Thập Lục đám người nhìn phiến thạch bích này mấy lần, thậm chí cảm thấy mắt có chút đau nhói, muốn rơi lệ.
Chiết Tụ thủy chung quan sát đạo thạch bích kia, trầm mặc không nói, dị thường chuyên chú, mắt dần dần ửng đỏ, lại như cũ không hề nháy mắt.
Có trận gió núi từ ngoài nhai bình thổi qua, phất động lên một mảnh lá rụng, nhấc lên vạt áo của Trần Trường Sinh.
Chỉ nghe tê một tiếng vang nhỏ, trên tay áo của hắn xuất hiện một vết rách.
Một góc tay áo theo gió bay lên, rơi vào ngoài vách núi.
Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn xuống mặt nhai bình, chỉ thấy lối vào thạch bích kia, mặt đất vô cùng bóng loáng, hơn nữa ngay cả một cái lá cũng không có.
Chắc là kiếm ý bén nhọn trên thạch bích theo năm tháng lan tỏa, đem tất cả lá rụng cùng đá sỏi rơi xuống nơi đây chém thành mảnh vụn.
Kiếm ý lành lạnh đáng sợ như thế, thật là trên đời hiếm thấy.
Không hổ là người mạnh nhất kiếm đạo ngàn năm qua.
Chiết Tụ động.
Sau đó bị Trần Trường Sinh ngăn cản.
“Ta từng theo Tô Ly tiền bối học kiếm, đối với kiếm đạo của hắn vô cùng hiểu rõ, ngươi nên để cho ta thử trước, cho dù không thể nào đi qua, ta cũng còn cơ hội lùi về, mà việc ngươi cần phải làm là quan sát, lấy khả năng quan sát, sau đó phân tích của ngươi, chắc chắn sau đó sẽ có nhiều lợi thế hơn.”
Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của hắn thật tình nói.
Hắn nói không sai.
Mặc dù chỉ cần đi qua lối đi thạch bích đầy vết kiếm, nhưng đồng dạng là một cuộc chiến đấu cực kỳ gian khổ.
Đây là cuộc chiến đấu của bọn hắn cùng Tô Ly mấy trăm năm trước.
Chiết Tụ trầm mặc một lát, dừng bước lại, nói: “Cảm ơn.”
Rất nhiều chuyện không cần nói quá nhiều.
Lấy tính tình của Chiết Tụ, một tiếng cám ơn đã đủ để nói rõ rất nhiều chuyện.
Trần Trường Sinh lấy Vô Cấu kiếm ra, xoay ngược chuôi kiếm lại, cùng Tàng Phong vỏ kiếm tổ hợp chung một chỗ.
Đây là hình thái mạnh nhất của kiếm của hắn.
Năm đó ở Tầm Dương thành đối chiến với Chu Lạc, sau đó ở kinh đô tự mình xông vào Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, cùng với ở tuyết lĩnh đối mặt với hai đời Ma Quân , hắn cũng làm như vậy.
Hôm nay hắn muốn xông qua con đường bằng đá, giống như trước như lâm đại địch.
Tô Ly mấy trăm năm trước, thời điểm chém phiến thạch bích này, còn chưa tiến vào thần thánh lĩnh vực, lại càng không phải mạnh mẽ không thể diễn tả như sau này, nhưng tu vi kiếm đạo đã cường đại đến cực điểm, đối với hắn cùng Chiết Tụ bây giờ mà nói, vẫn là tồn tại khó có thể sánh bằng.
Trần Trường Sinh cầm kiếm đi về phía trước một bước.
Chỉ một bước, trên quần áo của hắn đã có thêm mấy vết rách.