“Phải nhanh một chút.”
Tên quái khách áo xanh vẫn trầm mặc kia, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hắn sinh cơ đoạn tuyệt, Vô Cùng Bích tất nhiên sẽ cảm ứng được.”
Cường giả thần thánh lĩnh vực như Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích tất nhiên sẽ ở trong thức hải con mình lưu lại dấu vết, dùng cái này làm như bảo đảm an toàn cuối cùng.
Tên quái khách áo xanh tỏa ra khí tức có thể đem động tĩnh trong tửu lâu cùng lúc trước Mục Tửu Thi tỏa ra lạnh lẽo ngăn cách khỏi thiên địa, nhưng không cách nào đoạn tuyệt loại liên lạc giữa chân huyết thần hồn.
Mục Tửu Thi từ cảm xúc ngơ ngẩn tỉnh lại, nhẹ nhàng duỗi ngón tay gõ gõ.
Một làn gió rất nhẹ từ đầu ngón tay của nàng bắn ra, rơi vào trên thân thể Biệt Thiên Tâm.
Một trận tiếng vỡ vang lên, tượng đá vỡ thành vô số mảnh nhỏ, sau đó bị gió phất một cái, trở nên vỡ vụn hơn, cho đến biến thành kết tinh lốm đốm như cát mịn.
Quái khách áo xanh đưa tay, đem trên sàn nhà chút ít kết tinh cuốn vào tay áo, sau đó mang theo Mục Tửu Thi hướng ngoài tửu lâu đi tới.
Một gã giáo sĩ đi vào gian phòng, cầm lấy cây chổi đem sàn nhà quét sạch sẽ.
Nếu như Trần Trường Sinh có mặt, nhất định có thể nhận ra tên giáo sĩ này là ai, bởi vì … vị giáo sĩ này là người quen cũ của Quốc Giáo học viện.
Giáo Khu xử Tân giáo sĩ, đã cách ba năm lần nữa xuất hiện, lại bỗng nhiên xuất hiện trong Phụng Dương huyện thành, nguyên nhân là vì sao?
Tân giáo sĩ đi tới gian phòng bên cạnh lấy chiếc ghế, ngồi ở trong hành lang không xa, nhắm mắt bắt đầu đợi chờ.
Sắc mặt của hắn có chút khó coi, bởi vì hắn đang đợi chết.
Một chiếc thuyền câu rời khỏi bến tàu của Phụng Dương huyện thành, ngược sông mà lên, rời khỏi tầm mắt mọi người, không gió mà đi, lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng đi về phía trước.
Không bao lâu, chiếc thuyền câu này đã đi tới trên mặt sông ngoài mấy chục dặm.
Quái khách áo xanh đứng ở mũi tàu, lẳng lặng nhìn mặt sông chảy xiết, không biết muốn từ đó nhìn ra thứ gì, hoặc là muốn tìm trước đó không lâu người khác giẫm ra dấu vết?
Mục Tửu Thi ngồi trong thuyền, nhìn bóng lưng quái khách áo xanh nói: “Hắc long hôm nay cũng không ở Phụng Dương huyện thành.”
Quái khách áo xanh nói: “Đúng vậy.”
Mục Tửu Thi không giải thích được nói: “Nếu trong Hán Thu thành không thể động thủ, vì sao hôm nay lại có thể?”
Quái khách áo xanh nói: “Đầu tiên, thời gian rất gấp, tiếp theo, hôm đó ta không biết hắc long ở nơi nào, nhưng hôm nay ta biết nàng ở nơi nào, mà chuyện này không có người khác biết.”
Mục Tửu Thi không hiểu, nhưng nàng tin tưởng lời của hắn.
Quái khách áo xanh không biết thấy được thứ gì, nhẹ nhàng mà phất phất ống tay áo.
Kết tinh vẫn còn chút lạnh lẽo, từ ống tay áo của hắn rơi xuống, bị nước sông chảy xiết cuộn qua, liền không còn bất kỳ dấu vết, một chút rung động cũng không có.
…
…
Hận hà thượng du có rất nhiều nhánh sông, trong đó có một nhánh sông nước trong suốt, bờ sông mọc rất nhiều cây dại, phong cảnh ưu mỹ, tên là Đồng giang.
Ở thượng du Đồng giang phiến dãy núi thanh tuấn, là thiên nam Ngũ Lộc nhất mạch.
Sâu trong dãy núi có ngọn núi, quanh năm bao phủ trong mây mù, lộ vẻ phá lệ thần bí mà thánh khiết.
Đó chính là thánh địa trong lòng vô số người tu đạo cùng tín đồ—— Thánh Nữ phong.
Nam Khê trai chính là ở trên Thánh Nữ phong, quản hạt phạm vi lớn hơn nữa, có ít nhất mấy trăm ngọn núi cùng ngàn dặm bình nguyên tất cả thuộc về nó.
Nam Khê trai cùng Trường Sinh tông giống nhau đều là Quốc Giáo nam phái tổ đình, có rất nhiều tông phái nhỏ chi nhánh như Từ Giản tự, Hà Hoa trì như vậy, hơn nữa đời đời ở chỗ dân thường, người ở phồn thịnh, rất náo nhiệt, nhất là tòa tiểu trấn ở bên bờ Đồng giang, lại càng náo nhiệt chí cực.
Ngày nào đó sau giờ ngọ, bờ sông ngoài trấn nhỏ an tĩnh như thường, bỗng nhiên một cơn lốc nổi lên, trong nước cỏ lau nghênh đón mà nghiêng ngả, con bò trên bãi cỏ hoảng sợ chạy đi.
Hai đạo quang mang u lục trên không trung chợt lóe rồi biến mất.
Một tiểu cô nương vẻ mặt dại ra xuất hiện ở bờ sông, chính là Nam Khách.
Trần Trường Sinh từ trên mặt đất bò dậy, phủi tro bụi trên người, nhìn Nam Khách một cái, muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngay sau đó, ba người từ hư vô rơi xuống, rơi vào trên mặt cỏ.
Đường Tam Thập Lục cùng Hộ Tam Thập Nhị còn rất bình thường, tựa như trước lúc tiến vào Chu viên.
Nhưng Chiết Tụ có chút chật vật, trên y phục tro bụi so với Trần Trường Sinh còn nhiều hơn, hơn nữa có mấy đạo lỗ hổng, trên mặt vẫn còn có một vết thương.
Trần Trường Sinh rất giật mình, nghĩ thầm Chu viên hẳn là không có địch nhân, hắn lại cùng ai chiến đấu kịch liệt như thế?
Nhìn ánh mắt của hắn, Chiết Tụ nói: “Ta cùng đám yêu thú đánh một cuộc.”
Nghe nói, Đường Tam Thập Lục nhớ tới hình ảnh khi đó, lắc đầu liên tục, Hộ Tam Thập Nhị cũng có vẻ mặt phức tạp.
Lúc ấy bọn họ ngồi ở chỗ cao nhất của Chu lăng, ngoài Chu lăng khói dầy đặc cuồn cuộn, yêu thú như nước thủy triều tuôn ra, tức giận hống khiếu dường như muốn đem thiên không cũng xé rách.
Chiết Tụ tựa như tảng đá, ở bên trong thỉnh thoảng bị dìm ngập, thỉnh thoảng lại xuất hiện, thấy vậy bọn họ vừa bội phục, lại vừa lo lắng.
Trần Trường Sinh không hỏi Chiết Tụ tại sao muốn cùng yêu thú đánh nhau, bởi vì hắn biết nguyên nhân.
Ban đầu ở trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, Chiết Tụ đã bị mù mắt, cõng Thất Gian chạy trốn, cùng đám yêu thú này đã kết thâm cừu.
Hộ Tam Thập Nhị nhìn về Trần Trường Sinh, thần thái càng thêm kính cẩn.
Ở Vấn Thủy thành cùng trong hạp cốc, thái độ của vị chủ giáo này đối với Trần Trường Sinh đã cực kỳ kính cẩn, hơn nữa giống như trước phát ra từ nội tâm, nhưng hiện tại hắn kính cẩn đến từ chỗ càng sâu hơn trong nội tâm.
Làm thế nào để phán đoán năng lực hoặc là tiềm lực của một vị cường giả chân chính? Có một phương pháp đơn giản nhất, đó chính là xem bọn hắn có tiểu thế giới lớn nhỏ thế nào.
Có thể nắm giữ tiểu thế giới càng lớn, nói rõ tầng cấp càng cao.
Hiện tại hắn xác nhận cái tin đồn kia, Chu viên quả nhiên trong tay Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Nhiều năm trước thời điểm hắn ở Thanh Hiền điện nhậm chức, từng tiến vào Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng trước đây.
Hắn vô cùng xác định, Thanh Diệp thế giới còn thua xa Chu viên.
Điều này làm cho hắn đối với Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng với Quốc Giáo cùng với… tiền đồ của mình càng thêm lòng tin mười phần.
Trần Trường Sinh tự nhiên không biết để cho Hộ Tam Thập Nhị tiến vào Chu viên, tựa như ban đầu để cho An Hoa cùng Trần Thù tiến vào Chu viên giống nhau, còn có thể mang đến những lợi ích như này.
Hắn lúc này tầm mắt rơi vào phiến dãy núi rất xa kia.
Dãy núi xinh đẹp tuyệt trần, khắp núi nồng nặc màu xanh biếc, cho dù là giữa trưa dưới ánh mặt trời chiếu sáng, vẫn không có bất kỳ nóng nực , thấy mà sinh lòng yên lặng.
Càng đi vào dãy núi, thảm thực vật càng rậm rạp, màu xanh càng sâu, rồi lại không chút nào quá mức, bị mây mù dần nhiều thêm hòa tan màu sắc, tăng thêm thanh lệ.
Mà tại chỗ sâu nhất của mây mù, mơ hồ có ngọn núi cực cao, tựa như thật tựa như ảo, căn bản không thấy rõ hình dáng.
Đó chính là Thánh Nữ phong ư?
Nhìn đỉnh núi phía xa này, Đường Tam Thập Lục cũng có chút hưng phấn, phải biết rằng Thánh Nữ phong là thánh địa nổi tiếng, hắn cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn đến.
Trần Trường Sinh cảm xúc biến hóa, nhiều hơn là bởi vì Thánh Nữ phong là địa phương Từ Hữu Dung sinh sống tu hành.
Từ Hữu Dung ở phía sau thư từ, không nói tới Thánh Nữ phong bộ dáng.
Hắn từng tưởng tượng rất nhiều lần.
Mặc dù Từ Hữu Dung lúc này hẳn là còn đang bế quan, không cách nào gặp được.
Nhưng nghĩ đến nàng đang ở trên đỉnh núi này, hắn vẫn sẽ sinh ra rất nhiều khát vọng.
Tựa như câu hình dung thông tục nhất kia.
Hắn lúc này hận không thể mọc hai cánh để bay qua.
Nam Khách đi tới trước người hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn rất chân thành nói: “Ngươi muốn bay ư? Vậy ngươi cứ nói với ta.”