Quốc Giáo học viện là một trong Thanh Đằng Lục Viện, lịch sử cực kỳ lâu đời, từng tại kinh đô cực thịnh một thời.
Hơn hai mươi năm trước, Quốc Giáo học viện xảy ra một trận huyết án, vô số thầy trò chết thảm, từ đó về sau, Quốc Giáo học viện đã biến thành một tòa mộ viên, dần dần bị người ta quên lãng, dân chúng kinh đô còn nhớ rõ nó cũng không dám nhắc tới.
Sau khi Trần Trường Sinh từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, Quốc Giáo học viện mới một lần nữa xuất hiện trước mặt thế nhân.
Sau đó xảy ra Thiên Thư lăng chi biến.
Hiện tại địa vị của Quốc Giáo học viện rất đặc thù.
Vô luận triều đình hay là Ly cung, đều cực kỳ coi trọng đối với Quốc Giáo học viện.
Các loại tài nguyên cũng đang không ngừng tiến vào chỗ sâu trong Bách Hoa hạng.
Ba năm ngắn ngủi, Quốc Giáo học viện cũng đã khôi phục sự rầm rộ ban đầu, địa vị mơ hồ vượt qua Thanh Đằng chư viện còn lại, sắp sánh vai cùng Thiên Đạo viện, nếu không các giáo tập cùng học sinh từng chạy trốn tại sao lại tốn nhiều công sức như thế cũng muốn trở về?
Lịch sử, từ trước đến giờ đều do người thắng viết ra, vinh quang cũng chỉ sẽ thuộc về người đứng ở đỉnh cao nhất của Thiên Thư lăng.
Quốc Giáo học viện khôi phục tân sinh, trở lại vinh quang, là vì Trần Trường Sinh xuất hiện. Hiện tại Quốc Giáo học viện viện trưởng, vẫn là do hắn kiêm nhiệm. Nhưng ở trong mắt rất nhiều người, Quốc Giáo học viện vẫn là Quốc Giáo học viện của Thương Hành Chu.
Quốc Giáo học viện đạt được cảnh tượng ở đại triêu thí cùng Thiên Thư lăng, tất cả đều được rất nhiều người quy cho Thương Hành Chu.
Bởi vì Thương Hành Chu là viện trưởng trọng yếu nhất, lực ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Quốc Giáo học viện.
Hơn nữa Trần Trường Sinh là học sinh của hắn.
Hắn từ Tây Trữ đi tới kinh đô kế đến tiến vào Quốc Giáo học viện đọc sách, toàn bộ những chuyện này, cũng là Thương Hành Chu sắp đặt.
Đây không phải là truyền thừa thông thường.
Trong triều đình chút ít ngự dụng văn nhân, không biết đã viết bao nhiêu thiên mỹ văn.
Giáo Khu xử từng chuẩn bị lập bia ngoài cửa viện để ghi lại đoạn lịch sử này.
Đối với Quốc Giáo cựu phái tới nói, đây chẳng qua là sửa đổi tận gốc mà thôi.
Nhưng đối với Quốc Giáo học viện mà nói, điều này là một cuộc xâm lấn không thể nghi ngờ.
Nếu không phải có Tô Mặc Ngu thủy chung thủ vững, nếu như không phải Ly cung phương diện cảnh giác, nếu như không phải Mao Thu Vũ trước khi bế quan đưa ra áp chế nào đó đối với Giáo Khu xử, có lẽ chút ít dấu vết của Trần Trường Sinh ở Quốc Giáo học viện đã bị rửa sạch rồi.
Lúc này, Trần Trường Sinh trở lại kinh đô.
Cánh tay mà Giáo Khu xử đưa vào trong Quốc Giáo học viện, bị Từ Hữu Dung bình tĩnh chặt đứt.
Đường Tam Thập Lục hướng cả kinh đô cho tới toàn bộ đại lục phát ra một đạo tuyên ngôn.
Đạo tuyên ngôn này cực kỳ mạnh mẽ, giống như là một tiếng sấm, ở trong gió tuyết nổ vang, nhanh chóng truyền khắp mỗi nơi hẻo lánh ở kinh đô.
Hiện tại Quốc Giáo học viện cùng Quốc Giáo học viện trước kia hoàn toàn cắt đứt.
Nghe được tin tức này, phái ôn hòa hi vọng Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh có thể hòa hoãn quan hệ, cảm thấy vô cùng thất vọng. Những kẻ dã tâm hi vọng thầy trò bọn họ tiếp tục đối đầu, thậm chí mong từ đó giành chỗ tốt, cũng rất khiếp sợ.
Bởi vì Quốc Giáo học viện biểu hiện thái độ quá mức kiên quyết.
Chuyện này có thể bị chỉ trích là không hiểu tôn sư trọng đạo, nghiêm trọng hơn chút ít, thậm chí sẽ bị chỉ trích là khi sư diệt tổ.
Nhưng Đường Tam Thập Lục là ai?
Trong thời gian mấy tháng ở từ đường, hắn rất chân thành suy tính một cái kế hoạch âm độc máu lạnh, chính là muốn lật đổ cả Đường gia.
Hắn căn bản không cần để ý điều này.
Mà hắn có thể làm chủ thay Quốc Giáo học viện hay không, có thể làm chủ thay Trần Trường Sinh hay không, còn lại là vấn đề khác.
Nhiều người lại cho là, đây vốn chính là ý tứ của Trần Trường Sinh.
…
…
Trần Trường Sinh không biết sau khi mình rời Quốc Giáo học viện, Đường Tam Thập Lục sẽ nói lời nói này. Hắn cũng không có ý tứ như vậy, bởi vì hắn căn bản không nghĩ đến Quốc Giáo học viện thuộc về mình hay là lão sư, đối với thế cục trước mắtt đến tột cùng có ảnh hưởng như thế nào.
Nhưng biết chuyện này, hắn không giật mình, càng không phản đối.
Hắn và Đường Tam Thập Lục trước đó chưa từng trao đổi, nhưng trong quá khứ, bọn họ ở ven hồ, ở phía trên đại dong thụ đã trao đổi rất nhiều lần, thảo luận tương lai quá nhiều, mà trong hình ảnh tương lai này thủy chung cũng sẽ có Quốc Giáo học viện.
Hơn nữa hắn biết, Đường Tam Thập Lục đang giúp hắn đưa ra lựa chọn.
Từ Hữu Dung giết chết Mai Xuyên chủ giáo ở Quốc Giáo học viện, thật ra cũng là đang giúp hắn đưa ra lựa chọn.
Lựa chọn là chuyện khó khăn nhất, có đôi khi cũng là thống khổ nhất thế gian này.
Từ Hữu Dung cùng Đường Tam Thập Lục là người thân cận nhất của hắn ở dưới trời sao.
Bọn họ biết ý nghĩ của hắn, muốn chia sẻ loại thống khổ này với hắn.
Chỉ là nghĩ đến những lời đêm qua Mạc Vũ nói, Trần Trường Sinh ngoài cảm động, lại có chút u buồn.
Cảm xúc u buồn thường thường sẽ ảnh hưởng đến vị giác.
Trong mâm món ăn nhìn sắc hương đều đủ, nhưng tựa như không có mùi vị gì.
Hắn buông đũa xuống.
“Món nấm này làm không dễ ăn sao?”
Một vị phụ nhân xinh đẹp nhìn hắn khẩn trương hỏi: “Hậu trù còn có canh lục ngọc hoàn, ngài có muốn thử một chút hay không?”
Vẻ mặt của Tiết Nghiệp Cẩn cũng có chút khẩn trương.
Vị phụ nhân kia là trưởng nữ của Tiết Tỉnh Xuyên, cũng chính là tỷ tỷ của Tiết Nghiệp Cẩn.
Sau khi Tiết Tỉnh Xuyên chết, nàng bị tướng công Ngụy Thị lang tham luyến vinh hoa phú quý đánh cho một trận sau đó bỏ rơi đuổi về Tiết phủ.
Sau đó cái ngày mà gió tuyết phủ kín phố dài, vị Ngụy Thị lang kia bị Vương Phá cùng Trần Trường Sinh chém đầu.
Mấy năm qua nàng một mực sống trong Tiết phủ, yếu ớt ban đầu đã sớm tan biến —— từ áo vải trên người cùng vết chai trên ngón tay là có thể nhìn ra.
Loại biến hóa này rơi vào trong mắt những người khác, có lẽ sẽ sinh ra cảm khái cùng chua xót, lại làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy vui mừng.
Hắn thích những người sống thật tình như vậy, thích loại người vô luận rơi vào hoàn cảnh nào cũng không buồn bã sầu thảm.
“Ăn thật ngon.” Hắn thật tình nói: “Mùi vị súp cũng rất ngon, chẳng qua hôm nay hơi nhiều chuyện nên ta có chút thất thần mà thôi.”
Nghe được câu này, Tiết đại tiểu thư cùng Tiết Nghiệp Cẩn đều nở nụ cười.
Tiết phu nhân không cười, nàng biết chuyện đã xảy ra trong Quốc Giáo học viện, cũng biết Trần Trường Sinh hồi kinh tất nhiên gặp phải rất nhiều phiền toái, có chút bất an nói: “Ngài có bao nhiêu đại sự phải xử lý, thật sự không cần tới xem chúng ta, thật sự là áy náy quá.”
“Chuyện quả thật hơi nhiều.”
Trần Trường Sinh liếc nhìn sắc trời, đứng dậy cáo từ.
Tiết gia ba người không dám giữ lại, vội vàng đưa tiễn.
Vị lão quản gia kia cùng một vị vú già, ở trước cửa phủ kính cẩn vạn phần chờ đợi.
Đây chính là những hạ nhân còn lại của Tiết phủ bây giờ, cộng thêm Tiết gia ba người, hiện tại chỉ ở trong gian nhà nhỏ nhất phía đông Tiết phủ.
Triều đình vẫn không nói thu hồi tòa nhà của Tiết gia, nhưng vài vị Vương gia cũng nhìn chằm chằm vào bên này.
Trần Trường Sinh nhìn hơn mười tòa Vương phủ hai bên đường phố này, nghĩ tới những chuyện này.
Bóng đêm dần tới, chẳng biết tại sao Vương phủ cũng còn mở cửa.
Ánh đèn từ bên trong đổ ra ngoài, rơi vào trên bông tuyết, phảng phất đốm lửa màu vàng, rất là đẹp mắt.
Trần Trường Sinh đi tới trong gió tuyết.
Hắn nghe Chiết Tụ cùng Mạc Vũ nói, ban đầu Chu Thông đã bò qua nơi này.
Đêm hôm đó, vô luận Chu Thông cầu khẩn thê thảm ra sao, trong vương phủ cũng không có ai đi ra ngoài cứu hắn.
Cho dù hắn lúc đó đã không còn là chó của Thiên Hải Thánh Hậu, đã là chó của Thương Hành Chu rồi.
Hiện tại cả kinh đô cũng đã biết hắn vào Tiết phủ, Vương gia tự nhiên cũng biết.
Các Vương gia có thể làm gì hay không?
Không ai đi ra ngoài, cũng không có thanh âm.
Trong gió tuyết đường phố vô cùng an tĩnh, một mảnh thái bình.
Đi qua Vương phủ đèn dầu rực rỡ, chính là đường phố tầm thường.
Đường phố hai bên khắp nơi đều là dân chúng, một mảnh đông nghịt .
Kinh đô dân chúng đều là tín đồ Quốc Giáo, thấy thân ảnh của hắn vội vàng quỳ xuống, giống như thủy triều.
Không có giáo sĩ ở bên, không có hộ giáo kỵ binh, cũng không có người hầu, không có thần liễn.
Một mình hắn đi về phía trước.
Hắn đi tới chỗ nào, dân chúng nơi đó sẽ quỳ xuống, thành kính cầu nguyện chúc phúc.
Thủy triều đông nghịt không ngừng hướng đường phố phía trước vỗ vào, cho đến khi che đi những cây cột đá nổi danh kia.
Trần Trường Sinh đứng trước cột đá, nhìn phiến cung điện nguy nga tráng quan, thần thánh trang nghiêm, không biết suy nghĩ điều gì.
Sâu trong cung điện bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên.
Bởi vì Giáo Hoàng đã trở về.