Nhìn mấy ngàn thanh kiếm trong bầu trời đêm, Nam Khách con ngươi hơi co lại.
Dùng thần thức đồng thời khống chế mấy ngàn thanh kiếm, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn muốn đồng thời thi triển mấy ngàn chiêu kiếm pháp bất đồng…
Trần Trường Sinh làm sao làm được?
Đến đây, nàng cuối cùng xác nhận, cho dù Trần Trường Sinh không có những thanh kiếm này, không có thủ đoạn khác, chỉ bằng tự thân thần thức, chân nguyên, kiếm đạo tu vi, đã đủ để chiến thắng chính mình. Nàng hiện tại cùng Trần Trường Sinh chính diện đối chiến, nếu như không phải là có tốc độ cực hạn nhất thế gian, thậm chí có thể nói không có bất kỳ cơ hội nào cả.
…
…
Ma Quân, là đối thủ cường đại nhất mà Trần Trường Sinh gặp phải trong cuộc đời này, đối mặt địch nhân như thế, dĩ nhiên hắn muốn dùng thủ đoạn cường đại nhất của mình.
Trong bầu trời đêm những thanh kiếm này, là trình độ cao nhất của hắn ở trên kiếm đạo, cũng là một lần phát huy hoàn chỉnh nhất.
Năm đó những thanh kiếm cũ trong Chu viên kiếm trì được hắn khôi phục tự do, có một phần đưa về tông phái sơn môn, có một phần đưa cho bạn bè, tỷ như Hiên Viên Phá nhận được Sơn Hải kiếm, Chiết Tụ cầm đi Ma Soái kỳ kiếm, Tô Mặc Ngu cùng Mạc Vũ cũng có kiếm của mình, còn có rất nhiều kiếm được Đường Tam Thập Lục giấu ở Quốc Giáo học viện, thời điểm hắn rời kinh đô không có lấy đi, thêm vào ngoại trừ những thanh kiếm cũ niên đại vô cùng xưa, cần kiếm ý thấm vào tẩm bổ, không còn lực tái chiến, kiếm hôm nay vẫn có thể cùng hắn chiến đấu, đại khái khoảng chừng ba ngàn.
Những thanh kiếm này ở Tàng Phong vỏ kiếm đã nhiều năm, cùng hắn sớm chiều làm bạn, tâm ý tương thông, sắc bén như cũ, khí thế càng hơn năm đó.
Tối nay, chúng kiếm trong bóng đêm chiếu rọi cảnh vật cùng quang minh, lặng lẽ thành long, phân trước sau mà tới, rồi lại chẳng phân biệt được trước sau, kiếm ý giống như trước lành lạnh, kiếm chiêu có tinh diệu của mình, cực kỳ khó ứng phó, nếu như Chu Dạ, Ninh Thập Vệ cùng mấy trăm tên cao thủ, quân sĩ còn đang ở ven hồ, tuyệt đối sẽ bị một kích tức bại.
Ba ngàn kiếm phá không tới, phảng phất đem vạn đạo kim lân trong nước sông vẽ lên màn đêm.
Ma Quân lần nữa hiện ra vẻ hân thưởng , thở dài nói: “Kiếm cũng như người, nếu tương lai ngươi có thể phá cảnh nhập thần thánh, đạo kiếm long này sẽ tráng quan mỹ lệ đến cỡ nào?”
Cảm thán là tiếc nuối, tiếc nuối vì hình ảnh tráng quan mỹ lệ này không thể nào xuất hiện, bởi vì tối nay Trần Trường Sinh sẽ biến thành thức ăn của hắn.
Thưởng thức là từ trên nhìn xuống, là các bậc tiền bối bình luận cùng kỳ vọng đối với hậu nhân, là bởi vì thong dong.
Ba ngàn danh kiếm, kiếm kiếm bất đồng, Ma Quân chỉ cần một đạo tiếng đàn, là có thể thong dong phá vỡ.
Ngón tay thon dài mà ổn định, nhẹ nhàng kéo dây đàn, phát ra tiếng đàn thanh lãnh.
Tối nay tiếng đàn đã vang lên mấy lần, lúc trước lần đầu tiên phá vỡ kiếm trận của Trần Trường Sinh, cũng từng vang lên.
Nhưng chút ít tiếng đàn này đều là thất thần mà vỡ vụn, cũng không thể thành khúc, mà giống như dạo đầu của một khúc nhạc.
Lúc này, tiếng đàn đã liên miên vang lên, biến thành một khúc nhạc.
Ma Quân gảy khúc đàn là vui ca trong gió thu.
Vui trong gió thu là lá rụng, tiếng đàn thanh lãnh hơn lúc trước, trong bóng đêm phất hướng bốn phương tám hướng, tựa như thu sơn, vừa tự nhiên ly tán, lại tựa như bản thân lá rụng.
Tiếng đàn tận tình vang lên, xào xạc nói không ra lời, xơ xác tiêu điều, nghênh hướng kiếm long phá bầu trời đêm mà tới.
Như lúc trước, tia lửa vỡ vụn mà sáng ngời tung toé khắp nơi, chiếu sáng thiên địa, đem kiếm long vắt ngang trong thiên địa, chiêu hiển càng thêm rõ ràng.
Ba ngàn kiếm bắt đầu kịch liệt run rẩy, khó thừa nhận nổi tiếng đàn, ủ rũ hạ xuống, có thừa nhận được gió thu, nghiêng lệch bay về phía một bên.
Cuồng phong nổi lên, tiếng đàn đột nhiên loạn , kiếm long khẽ tán, tựa như bị lực lượng vô hình bóc đi lân phiến, thỉnh thoảng có kiếm rời đi.
Những thanh kiếm còn đang kiên trì, rung động càng thêm lợi hại, kiếm có chút tương đối kém hơn, trên thân thậm chí đã xuất hiện vết nứt.
Từ thế cục trước mặt đánh giá, trước lúc ba ngàn kiếm của Trần Trường Sinh bay đến, sẽ bị khúc đàn này phá nát.
Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt Ma Quân bỗng nhiên trở nên có chút ngưng trọng.
Đây là tối nay lần đầu hắn tỏ ra cảnh giác.
Lúc này, ba ngàn kiếm hóa thành kiếm long, đang trong bầu trời đêm càng không ngừng phụt lên tia lửa.
Hắn nhìn nơi nào trong đó.
Vị trí đó rất tầm thường, tiếng đàn cùng thân kiếm tương giao bắn ra tia lửa cũng rất nhỏ, rơi vào mắt của hắn, nhưng có một chút nóng rực.
Quỹ tích tia lửa nhỏ bắn ra, cùng với quỹ tích vốn nên có, xảy ra một chút sai lệch phi thường nhỏ.
Điểm sai lệch này phi thường nhỏ, thậm chí có thể nói là không đáng kể, người bình thường thậm chí bản thân Trần Trường Sinh cũng tuyệt đối không cách nào thấy, nhưng không cách nào tránh được ánh mắt của Ma Quân.
Ma Quân hờ hững ánh mắt, có thể nhìn thấu chí lý trong thiên địa này.
Bông hoa lửa này sai lệch, ý nghĩa không gian ở vị trí kia, phát ra biến hình rất nhỏ.
Không gian biến hình, là bởi vì có vật thể cực kỳ trầm trọng, núp phía sau tia lửa.
Ai cũng biết, tia lửa là tiếng đàn cùng kiếm ma sát va chạm.
Sự vật có thể làm cho không gian biến hình, theo đạo lý mà nói, tất nhiên rất lớn, tỷ như cả tòa Hàn Sơn.
Nhưng vật thể này, có thể giấu phía sau tia lửa, tất nhiên nhỏ nhất.
Thế gian có vật gì thể lượng nhỏ như thế, rồi lại trầm trọng đến như vậy?
Hoặc là, đó mới là thủ đoạn Trần Trường Sinh giấu diếm đến cuối cùng hay sao?
Ma Quân bỗng nhiên phất tay.
Dây đàn đứt đoạn.
Phá âm vang loạn.
Đàn cổ trong nháy mắt hủy diệt, biến thành vô số gỗ vụn và mảnh nhỏ.
Gỗ vụn và mảnh nhỏ cùng tiếng đàn tan vỡ cùng nhau hướng trong bầu trời đêm mà đi.
Vô số tiếng va chạm thanh lãnh, hoặc là chói tai, hoặc là trầm trọng vang lên.
Trong bầu trời đêm kiếm long bắn ra càng nhiều tia lửa, sau đó dần dần tản ra .
Ba ngàn kiếm ẩn chứa kiếm chiêu còn chưa kịp bày ra, đã bị Ma Quân trực tiếp phá vỡ!
Đầy trời tia lửa như gặp thanh thu, trong mấy tức đã tàn lụi, trong hình ảnh bầu trời đêm trở nên thanh minh, có một đồ vật cũng không cách nào giấu diếm thân hình của mình được nữa.
Có viên thạch châu rất nhỏ, đang trong bóng đêm hướng Ma Quân bay đi. Viên thạch châu này bay rất chậm, làm cho người ta cảm giác rất nặng, tựa như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, đồng thời nó cũng dẫn dắt cả thiên địa quanh mình, để cho không gian bên cạnh cũng có một chút biến hình.
Ma Quân vẻ mặt có chút vi diệu, nói: “Chu viên quả nhiên rơi vào trong tay của ngươi.”
Những lời này tự nhiên là nói với Trần Trường Sinh.
Sau đó, hắn giơ tay phải lên, cách không chỉ hướng tiểu thạch châu.
Tối nay lần đầu tiên hắn giơ tay, đã tiếp lấy tòa thiên thư bia, sau đó đem Hải Địch đánh văng vào tuyết phong xa xôi.
Lần thứ hai giơ tay, hắn bắt lấy hắc long trên bầu trời đêm, ném tới chân trời càng thêm xa xôi.
Lúc này, lần thứ ba hắn giơ tay lên, vẻ mặt so với hai lần phía trước càng thêm nghiêm túc.
Động tác của hắn rất nhỏ bé, dường như muốn đi nhặt mây, đồng thời lại rất bao la hùng vĩ, dường như muốn đi hái sao.
Theo động tác của hắn, tiểu thạch châu chậm rãi ngừng lại.
Đồng thời, tiểu ấn của hắn lung lay rời vạt áo, cũng đi tới trong bầu trời đêm.
Tiểu ấn cùng thạch châu cứ như vậy lẳng lặng yên nhìn nhau, giằng co, khẽ chấn động, phát ra vù vù.
Lẫn nhau ẩn chứa cuồng bạo khí tức, dần dần an bình.
Tựa như bạn cũ gặp lại, hoặc như là cừu nhân gặp nhau, đều có tâm tư, trầm mặc không nói.